"Cô còn muốn diễn vai nào? Nữ chính? Cô có năng lực không?"
Trần Qua khinh bỉ lên tiếng "Tôi còn chưa nói cô! Giúp cô tranh thủ một đống tài nguyên, góp mặt trong chương trình tạp kĩ, lại còn cho cô diễn kiệt tác của tôi. Còn cô thì đã làm cái gì?
Tôi không ưa gì Trương Dung nhưng lời hắn nói về diễn xuất của cô không thể nào bác bỏ được, bởi vì diễn xuất của cô quá nát! Nếu tôi sử dụng 'Quyền hồi sinh', chẳng khác nào thông báo mối quan hệ của chúng ta với khán giả cả nước sao?
Tôi đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi, cô cũng phải tự lực cánh sinh đi! Tôi không thể bắt ép khán giả thích cô được."
Nghe mấy lời hắn nói, bàn tay cô đặt bên sườn nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay truyền đến một cơn đau nhức.
Quở trách cả buổi trời, Trần Qua lắc đầu, thở dài "Thôi không nói nữa, tôi đã thuê phòng dài hạn ở khách sạn rồi, còn cô chuyển thẳng đến đoàn làm phim đi. Cố gắng làm việc chăm chỉ. Tôi đã xem qua vai diễn đó rồi, kha khá đất diễn, nếu diễn tốt sẽ có tiềm năng để nổi tiếng."
Hạ Mộng Di chỉ còn nghe thấy một câu "Chuyển thẳng đến đoàn làm phim" văng vẳng bên tai.
Chuyển đi, dọn ra ngoài!
Những thứ mà cô nhìn thấy trên điện thoại của Trần Qua hôm đó lại hiện lên trước mắt cô, Hạ Mộng Di khóe miệng giật giật, lộ ra một nụ cười chế giễu.
Cho nên muốn mượn việc này để đuổi tôi đi?
Gấp gáp như vậy hẳn là muốn nhanh chóng đưa người mới đến đây?
Cô vẫn không hé răng lấy nửa lời, cô ngồi yên lặng trên ghế sofa, cũng giống như những lần cô bị Trần Qua quở trách, im lặng không lên tiếng.
Cô cúi người xuống, ngọn lửa từ đôi mắt tóe lên tia tức giận, chán ghét.
Sau khi chương trình được phát sóng, hiệu ứng của thủy quân không khả quan, Trần Qua thể nào cũng bị ép mà chết.
Có Hạ Mộng Di làm nơi trút giận, anh thấy thoải mái hơn nhiều.
Thấy cô vẫn giữ im lặng, trong lòng Trần Qua chắc là thấy áy náy.
Hắn đứng dậy đi vào thư phòng, mở két sắt, lấy ra một xấp tiền, đặt trước mặt Hạ Mộng Di.
Những người như anh ta thường lại thích tiền mặt. Một đống tiền như vậy kích thích hơn là chuyển khoản 100.000 tệ.
"Trước khi đến đoàn làm phim thì đi mua một chiếc túi xách mà cô thích đi! Tôi bận nên không đi cùng cô được."
Xoa xoa bả vai cô, Trần Qua vỗ vỗ chiếc túi trước mặt nói "Yến sào tôi mua cho cô đấy, ăn nhiều một chút. Tôi có việc nên đi trước đây."
Dứt lời, hắn cầm áo khoác, liền rời đi.
Nghe tiếng cửa đóng uỳnh một cái, Hạ Mộng Di nâng đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía cửa, nghiến răng nghiến lợi.
Nhìn đống giấy bạc trên bàn uống nước, cô cầm lên, bóp chặt trong lòng bàn tay đến khi các khớp ngón tay trở nên trắng bệnh, giận dữ ném tung tóe.
"Vừa tát vừa xoa" là thủ đoạn quá quen thuộc của hắn.
Nếu không từng thấy tin nhắn trên điện thoại của hắn, cô thực sự sẽ bị 100.000 NDT này mà chạy đến đoàn làm phim.
Nhưng cô biết hắn chỉ đang muốn đuổi cô đi để đón tiểu yêu tinh kia về đây.
Cô đứng dậy, chậm chạp tiến đến bên cửa sổ, phóng ánh mắt theo bóng dáng hắn, Trần Qua đã đi xuống cầu thang, bước đến chỗ đậu xe.
Trần Qua nghe một cuộc gọi, vừa nói vừa cười.
Không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là con tiểu yêu tinh kia gọi tới.
Nhìn chằm chằm bóng lưng hắn khuất dần, Hạ Mộng Di bặm môi chỉ xém nữa là tóe máu, giọng nói run run vì hận "Trần Qua, là anh bất nhân trước nên đừng trách tôi bất nghĩa! 100.000 tệ đã muốn đuổi tôi đi, cũng quá coi thường tôi rồi."
Bước đến phòng làm việc, cô mở lớp ngoài của két sắt được ngụy trang là một chiếc công tơ điện ra, để lộ chiếc két sắt bên trong.
Xoay người liếc nhìn cuốn sách dày cộp xấu xí được nằm giữa kệ sách, cô đưa tay lấy xuống.
Nhẹ nhàng giật gáy sách có một lỗ tròn trong chữ O viết hoa, bên trong là một chiếc máy quay phim siêu nhỏ có kích thước chỉ bằng quả bóng bàn.
Gỡ thẻ nhớ phía sau cameras, cô cất bước vào phòng ngủ, lấy chiếc máy tính xách tay, mở video lưu trong thẻ nhớ.
Đây là chiếc máy quay mà cô đã đặt vào sau khi phát hiện Trần Qua và nhân viên đang lắp đặt két sắt này, cũng là vì cô muốn chuẩn bị cho sau này, ví dụ như hôm nay.
Video hiện lên hình ảnh, cô đã thấy thứ cần thấy.
Trần Qua đi vào thư phòng, mở khóa két sắt.
Chiếc máy quay này phải nói là rất nét, đúng là tiền nào của đấy.
Có thể nhìn rõ được mái tóc của Trần Qua, từng con số trong mã bảo mật đều hiện lên rất rõ.
Mang theo máy tính đến chỗ két sắt, nhìn video vừa mở két.
Cô chỉ sợ rằng nếu Trần Qua biết được chắc chắn sẽ không cho cô con đường sống.
Nhìn lớp bảo vệ cuối cùng được mở ra, Hạ Mộng Di sắc mặt bỗng nóng ran.
Trong két có xấp tiền mặt, một vài cái đồng hồ, hợp đồng nhà đất của ngôi nhà này, và một số đồ vàng bạc khác.
Mấy thứ này không đáng tiền so với khối tài sản kếch xù của hắn.
Nhưng phía sau két sắt mới là thứ có giá trị đó chính là tài liệu của các vụ làm ăn.
Đây là thứ quyết định mạng của Trần Qua, hắn ta không dám để ở nhà nên có ý để đây.
Hắn nghĩ người đàn bà dâm đãng này chắc chắn sẽ không dám giở trò với hắn.
Nhưng hắn lại không ngờ rằng, không phải vì tiền nên Hạ Mộng Di mới phản bội hắn.
Nghĩ thế nào cũng thấy thật nực cười!