Hãy Bỏ Qua Vẻ Đẹp Trai Của Tôi

Chương 19




Ngày hôm sau, Lý Vũ Thần đã gửi 10 vạn tệ vào tài khoản của Trương Dung, Trương Dung không nhịn được mà hỏi hắn, không sợ anh là người xấu sao?

Lý Vũ Thần dáng vẻ của người từng trải nói một người có thể viết những câu từ phóng khoáng như vậy, tuyệt đối sẽ không vì 10 vạn tệ mà làm thế.

Câu trả lời của Lý Vũ Thần khiến Trương Dung rất hài lòng, nhưng, hợp đồng hiện tại vẫn chưa được kí kết, anh dự định thành lập công ty, rồi nhân danh công ty kí tên.

Tuy nhiên hợp đồng giữa anh và công ty giải trí Kim Thế Giai vẫn chưa hết hạn, nếu anh đăng kí công ty riêng sẽ vi phạm hợp đồng nghiêm trọng, phải bồi thường một khoản tiền rất lớn.

Vì vậy, anh phải tìm một người giúp anh đăng kí công ty, một người anh thật sự tin tưởng.

Ứng cử viên số một chính là..

* * *

"Sao đột nhiên lại mời chị đi ăn sáng?"

Chị Hà đến cửa hàng đồ ăn Nhật Bản, Trương Dung đã hẹn, vừa vào đã cười hỏi

"Muốn vỗ mông ngựa chứ gì."

Trương Dung cười nói đùa "Ây, thế cũng không phải chị nha."

Chị Hà nhìn anh cười, sau đó chợt ra điều gì đó, vẻ mặt liền thay đổi, lo lắng hỏi "Chẳng lẽ em lại gây ra chuyện gì rồi?"

"Làm sao lại thế được? Chẳng nhẽ em là người hay gây họa thế à?"

Trương Dung tròn mắt nhìn.

"Chả nhẽ không phải." Chị Hà cong môi, tiện tay cầm lấy thực đơn.

Trương Dung cũng cầm thực đơn, gọi món "Cho tôi một đĩa lưỡi bò xào, tôm nướng phô mai, bánh croquette, một phần mì U Đông xào, chị Hà, chị có gọi thêm không?"

Chị Hà chậm rãi nói với phục vụ "Không cần lấy những món vừa gọi"

"Chị Hà, chị không cần tiếp kiệm tiền cho em đâu." Trương Dung xua tay.

"Tôi đang tiết kiệm tiền cho em?"

Chị Hà nghiêm nghị nói "Nhìn những món em gọi này, chiên, phô mai, chiên giòn, xào. Toàn là đồ có hàm lượng calo cao. Em còn cần cái vóc dáng nữa không đấy?"

"Vậy là lại không được ăn.." Trương Dung lẩm bẩm.

"Em nói cái gì?" Chị Hà nhìn chằm chằm, dáng bộ muốn nuốt sống anh.

"Em nói không muốn ăn những món đó."

Trương Dung tuy nói vậy nhưng vẫn không đành lòng "Đồ ăn của Nhật ít khi được thưởng thức. Lâu lâu ăn một ít không có việc gì ha?"

"Không đời nào."

Chị Hà không thèm rủ lòng thương xót, lập tức cự tuyệt, chỉ vào thực đơn gọi người phục "Mang cho anh ấy một đĩa sashimi cá ngừ, sushi cá hồi nướng, trứng cá và ngan ngỗng hấp hải sản, tôi cần một đĩa cơm lươn và một ly nước táo."

"Một phần cơm lươn sao có thể đủ no được?"

Trương Dung nhìn người phục vụ nói "Thêm một phần sukiyaki,"

Chị Hà thừa biết tâm tư của anh, thể nào phần sukiyaki cũng chui vào bụng anh.

Bất đắc dĩ lắc đầu nhưng cuối cùng cũng không phản đối.

Dù sao cũng đầy đủ nấm, rau, đậu phụ, thịt bò, lượng calo cũng không cao lắm, chỉ cần vận động phù hợp sẽ không sao.

Người phục vụ cầm tờ thực đơn lui xuống.

Trương Dung uống một ngụm nước chanh, cười cười, quay sang hỏi "Chị Hà, chị vào công ty bao lâu rồi?"

"Gần sáu năm rồi." Chị Hà bình thản trả lời.

"Cũng là một khoảng thời gian dài."

Trương Dng dừng lại nhìn cô hỏi "Làm việc trong công ty lâu như vậy, chị từng nghĩ sẽ ra ngoài làm một mình chưa? Làm người đại diện tự do?"

"Người đại diện tự do?"

Chị Hà sửng sốt một thoáng, sau đó nhìn Trương Dung chằm chằm, nhíu mày "Sao đột nhiên em lại hỏi thế?"

"Không có ý gì cả. Em chỉ tùy tiện hỏi thôi."

Chị Hà chăm chú nhìn anh, bĩu môi tỏ vẻ không tin.

Nếu là Trương Dung trước đây, nói những lời này đương nhiên cô sẽ tin, nhưng sau khi chứng kiến màn biểu diễn của anh trên sân khấu "Tôi là diễn viên", cô mà tin thì chắc chắn là đầu heo.

Hơi trầm ngâm một chút.

Cô nghiêm túc gật đầu "Nói không muốn rời đi là nói dối, ai chả muốn làm ông chủ có công ty riêng, nhưng đâu phải dễ dàng?

Những người có thể trở thành đại diện tự do thì phải có ô dù, mạng lưới giao thiệp và tài nguyên, đương nhiên không thể thiếu là bản thân phải có năng lực.

Tuy nhiều năm chị vẫn giao thiệp với rất nhiều người, nhưng so với các bậc tiền bối trong nghề vẫn còn kém xa, hơn nữa dưới tay chị bây giờ cũng không có nghệ sĩ muốn rời đi, một mình chị rời đi thì làm được gì?"

Trương Dung mỉm cười, chống tay lên mép bàn, nhìn chị Hà cười hỏi "Chị Hà, em thì sao?"

"Em?"

Chị Hà cười hỏi anh "Em muốn rời công ty?"

"Đương nhiên."

Trương Dung không do dự thừa nhận.

Trước sự thản nhiên của anh, chị Hà có chút bất ngờ.

Dù sao cô cũng là người đại diện của Trương Dung, là nhân viên của công ty giải trí Kim Thế Giai, nếu cô mà báo cáo chuyện này với công ty, Trương Dung nhất đính sẽ bị xử phạt.

Trương Dung nghiêm túc hỏi "Sao nào? Một công ty thậm chí không thèm bảo vệ nghệ sĩ của mình thì đáng để em phải bán mạng sao? Khi em bị dư luận mắng chửi, công ty mặc nhiên phớt lờ, cuối cùng đưa ra lệnh phóng sát. Em bị tạt gáo nước bẩn suốt một năm rồi, em không thể bất mãn à?"

Chị Hà trầm mặc, cô biết rõ những điều anh nói là sự thật, nhưng chị cũng biết chuyện ban đầu, chủ yếu là do Trương Dung.

Cô khéo léo thuyết phục "Chị không nói giúp cho công ty. Nhưng mà thực sự lúc đó công ty cũng không có cách nào khác. Một khi sóng gió nổi lên rất khó để dập tắt. Em nên suy nghĩ lại đi."

"Thế nên chọn cách hy sinh em đúng không?"

Trương Dung nhún vai nói "Em thấy chả cần nghĩ lại cái gì. Việc quen biết Trần Qua, em chưa bao giờ hối hận."