Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 56: 56: Người Điên





Uất Trì Li nhanh quay đầu lại suýt vấp ngã, loạng choạng vài bước rồi dừng lại, cay mày nói: "Tỷ tỷ? Ngươi tại sao lại ở đây, vết thương lần trước còn chưa lành hẳn, đi tới chỗ này rất nguy hiểm, ngươi...".
"Bây giờ ngươi sao cứ lảm nhảm cằn nhằn, trông như một lão thái bà vậy" – Uất Trì Điệp không nhịn được ngắt lời Uất Trì Li "Đừng mè nheo nữa, ta kêu Tân Nhiên trở về canh gác rồi".
Uất Trì Li bị lời nói của Uất Trì Điệp chặn trở về, chỉ có thể miễn cưỡng làm theo.
"Tỷ tỷ không phải là lo lắng cho ta đó chứ? Chính vì vậy mà ngươi đi theo không chút sợ hãi?" – Uất Trì Li vui vẻ nói bên cạnh Uất Trì Điệp.
"Im miệng" – Uất Trì Điệp hừ hừ vài tiếng "Ai thèm lo lắng cho ngươi, chẳng qua là ta sợ ngươi và Tân Nhiên quá đần, nếu như xảy ra chuyện gì lớn, ta còn có thể biết đường giải quyết hậu quả".
Uất Trì Li không nói nữa, nhưng nàng cười thầm, trong lòng như bị nắng trưa chiếu chiếu qua một trận ấm áp.
Câu "Nói năng chua ngoa, nhưng tâm mềm như đậu hủ" này, được thể hiện một cách rõ rệt trên người Uất Trì Điệp.

Nàng cũng không nói gì chọc tức Uất Trì Điệp nữa, hau người tăng tốc khinh công đi một đường về phía bắc, tuy chân của Uất Trì Điệp không qua linh hoạt nhưng có khinh công trợ giúp, nên cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Sau một lúc, các nàng đã đến núi Quá Long.
Địa hình núi Quá Long hiểm trở gồ ghề, phần lớn là vách núi cheo leo, xung quanh có rất ít hộ dân, nhưng tổng thể cũng không cao lắm, dọc phía bắc có một khe nức giống như thần tiên dùng riều bổ đôi vách núi thành hai phần tạo nên một cái rãnh, nếu muốn đi đường tắt, cứ đi qua rặng núi này, sau đó đi theo hướng bắc liền có thể đến lãnh thổ Bắc Vực.
Ánh mắt Uất Trì Li nhìn thấy con đường này, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
"Sao vậy?" – Uất Trì Điệp nhìn Uất Trì Li một cái, lại nhìn về phía ngọn núi u ám kia "Tuy đây là đường tắt, nhưng căn bản không có ai đi, vì nghe nói rất nguy hiểm, ngươi đừng đi thử.

Con đường thông thương mua bán cùng với Đại Yến nằm bên kia, cần phải vượt qua ngọn núi này, hai bên có nhiều thôn làng đi lại dễ dàng hơn nhiều".
Uất Trì Li "ò" một cái, nhìn xung quanh, sau đó chỉ vào một mãnh tối đen đằng xa hỏi: "Kia có phải là nơi chúng ta muốn tìm không?".
"Đương nhiên rồi, xung quanh đây có nhiều hộ vệ được phái đến canh gác.


Chúng ta cẩn thận một chút" – Uất Trì Điệp nói xong, thì hạ thấp người xuống, nhanh đi về phía đó.
Uất Trì Li đi theo phía sau, nàng lại quay đầu liếc nhìn con đường kia, từ góc độ của nàng có thể thấy được hai bên đường là vách núi thẳng đứng, giống như lưỡi riều dựng thẳng theo hướng bầu trời, trong đêm tối càng thêm khủng bố.
Sau khi đi đến gần chỗ u ám kia, nó dần hiện rõ nguyên hình, tường được xây bằng gạch đá, chắc hẳn đã bị phog vũ bào mòn trong nhiều năm cho nên có vẻ rất loang lổ, trên đó có thực vật bám vào làm người khác cảm thấy không thoải mái.
Hai người các nàng giấu kín hơi thở, đi vòng qua cửa lớn bên cạnh, ngẩng đầu nhìn lên.
"Có hai người ở cửa lớn, phía trên có một người" – Uất Trì Điệp nói thì thào nói nhỏ.
Uất Trì Li ngẩng đầu lên nhìn, dùng tứ chi hai ba bước đã trèo lên được đầu tường, sau đó nàng nhấc người lên, lộ ra hai mắt nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy một đội hộ vệ đúng lúc đi ngang, trong tay tên thủ lĩnh cầm một cây đuốc, Uất Trì Li vội vàng không tiếng động trở về chỗ cũ, cuối người nói: "Bên trong đầy người".
"Vậy tốt nhất giải quyết người bên ngoài trước, rồi lẻn vào trong" – Uất Trì Điệp nói nhỏ, sau đó định tiến vào trong nhưng bị Uất Trì Li kéo lại.
"Ta đi trước, phòng trường hợp bị tập kích" – Uất Trì Li nhẹ nói, sau đó không nhiều lời liền đi vào, lưng tựa vào vách tường, chậm rãi bước đến gần đại môn đang đóng kín.
Hộ vệ phía trước đứng tựa vào cửa đang ngủ gật, vả lại từ góc nhìn của hắn hoàn toàn không thể nhìn thấy Uất Trì Li.

Uất Trì Điệp ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Uất Trì Li, cái gì cũng không nói chỉ ngoan ngoãn đi theo sau.
Thấy đến một khoảng cách thích hợp, Uất Trì Li bèn lao tới với tốc độ cực nhanh, chính xác đánh vào sau lưng bên trái tên hộ vệ, hắn còn chưa kịp kêu lên tiếng nào liền ngã xuống mặt đất.
Trước khi tên hộ vệ khác kịp mở miệng, Uất Trì Li bèn nhanh tay bịt miệng hắn lại, sau đó đập đầu hắn vào bứng tường phía sau, hắn cũng ngừng động.
Tốc độ cực nhanh, toàn bộ quá trình đều không bị người khác phát hiện.
Uất Trì Điệp thầm thán phục trong lòng, nhưng ngoài mặt không thể hiện ra, nàng nhanh chóng bước tới đi cùng Uất Trì Li, kéo hai tên hộ vệ vào một gốc không có ai xung quanh, các nàng liền vươn tay cởi bỏ quần áo của bọn hắn.
"Chậc chậc, quần áo này hôi chết được, bao lâu rồi không tắm" – Uất Trì Điệp thập phần bất mãn, nhưng Uất Trì Li thì không thay đổi sắc mặt nhanh chóng đổi quần áo, bèn bịt mũi oan ức mặc nó vào.
"Suỵt.

Bọn hắn sắp đổi ca" – Uất Trì Li nhảy lên bức tường, sau đó từ trên đó nhảy xuống, nhanh chóng trèo qua vào vị cũ.

Cánh cửa được người kéo ra từ bên trong, hai tên hộ vệ mặc bộ đồ màu nâu giống vậy ngáp một cái, nheo mắt mơ hồ đi ra, bọn hắn nói gì đó với Uất Trì Li và Uất Trì Điệp, các nàng liền đi vào bên trong, nhanh chóng đóng cửa lại.
Đến lúc này, hai tên hộ vệ mới bừng tỉnh, nhìn nhau, nói: "Nhìn những tên vương bát đản mệt mỏi này, ngày mai lão tử sẽ nói chuyện này với tuyến trên, để cho bọn chúng gác thêm vài đêm".
Tên hộ vệ còn lại haha cười, biểu tình đồng ý.
Uất Trì Li và Uất Trì Điệp cuối thấp đầu, đi qua vài căn phòng, trên đường gặp những hộ vệ khác đi qua đều nghĩ các nàng là lính gác đêm, cho nên không hề chú ý.
Phía sau những dãy phòng này là nơi canh giữ phạm nhân, trước cửa có một khoảng trống rộng, trên đó để những thứ linh tinh, mượn ánh trăng có thể nhìn thấy những vết máu còn sót lại trên mặt đất.
Uất Trì Điệp không tự chủ dựa sát vào Uất Trì Li.
Hiện tại Uất Trì Li đã quen nhìn thấy những cảnh này, nàng không chú ý nhiều, ngược lại nhanh bước vào nhà lao, có thể là do bên ngoài canh phòng khá nghiêm hoặc cũng có thể là do những người nơi này đều đang kéo dài hơi tàn, cho nên không có ai canh gác ở đây.
Uất Trì Li bước từng bước vào trong, vừa bước vào thông đạo thì một mùi máu tanh nồng nặc sộc lại đây, khiến người khác đau đầu.
Mùi máu tanh này không giống máu tươi, ở giữa còn pha lẫn những mùi buồn nôn, làm cho Uất Trì Điệp còn chưa tiến vào trong suýt nữa đã co rúm nôn mửa.
Ai ngờ Uất Trì Điệp liền bị Uất Trì Li bịt miệng lại, Uất Trì Điệp trợn to mắt, yết hầu không kềm được chuyển động...
"Suỵt" – Uất Trì Li xoay người, vẻ mặt rất nghiêm túc, rồi nàng rẻ vào trong góc trước mặt thì nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, đang hô hấp ngủ say.
Tên đáng thương đó, còn chưa kịp tỉnh dậy đã bi đánh ngất đi.
Từ trên bàn bên cạnh Uất Trì Điệp tìm kiếm được một bảng danh sách dày ô uế, nàng kê lại gần ánh đèn, chiếu theo thời gian nhìn một đường xuống, nhanh chóng tìm được mật thám tên Dương Tranh kia.
Trên tên không có bị gạch chéo chứng tỏ người vẫn còn sống, Uất Trì Điệp thở phào, sau đó tìm xem hắn bị nhốt ở nhà lao nào liền sắp xếp lại danh sách để lại chỗ cũ.
Bên kia Uất Trì Li cầm một chùm chìa khóa, nhanh chóng đứng lên, các nàng phối hợp rất ăn ý, giống như đã hợp tác rất nhiều lần.
Càng đi sâu vào bên trong phạm nhân trong ngục càng ít, lúc đầu còn có người ngẩng đầu nhìn các nàng vài cái, nhưng càng về sau nơi đi qua, những người đó giống như đã chết, nằm dài trên mặt đất không nhúc nhích.
Thỉnh thoảng có vài người sẽ phát ra những tiếng rên rỉ, nghe đến nổi làm người khác nặng nề.


Đời này Uất Trì Li chưa bao giờ đến nơi như vậy, không còn hy vọng sống, cũng không còn hơi thở của sự sống, giống như địa ngục, nhưng so với địa ngục càng thêm thê lương.
Đột nhiên, Uất Trì Điệp đang đứng sau lưng Uất Trì Li nắm nàng lại, nhỏ giọng nói: "Ngươi nghe, có người đang hát".
Uất Trì Li dừng lại bước chân, cẩn thận lắng nghe, đúng thật từ đằng xa truyền đến một tiếng hát ngắt quãng, nhưng âm thanh cực nghẽn.
"Tại sao nghe như nó truyền đến mặt đất vậy" – Vẻ mặt Uất Trì Điệp đột ngột thay đổi.
Uất Trì Li linh động chợt lóe, nàng xoay người trốn sau lưng Uất Trì Điệp, ló đầu ra, giọng nói có chút run: "Chắc sẽ không có cái gì đâu, nói không chừng là đồ vật gì đó đi?".
Uất Trì Điệp đảo mắt khinh thường nhìn nàng.

Nàng nhớ vị muội muội này khi còn nhỏ tính tình rất gan dạ, bây giờ làm sao lại sợ thành bộ dạng này rồi.
Uất Trì Điệp đưa tay ra kéo Uất Trì Li, đẩy về phía trước: "Còn không nhanh lên!".
Uất Trì Li vẻ mặt muốn khóc, nhưng cứng rắn đi về phía trước.
Bên trong rất lớn, hai người rẻ qua nhiều góc, tiếng hát dần dần rõ hơn, nhưng nghe vẫn như từ dưới đất vọng lại, thi thoảng có người ở trong ngục gần đó hát theo, nhưng chỉ hát được một hai câu bèn không có khí lực nữa.
Mặc khác người đang hát kia vẫn cứ hát cũng lâu rồi, nhưng không ngừng lại.

Trong lòng Uất Trì Li càng thêm hoài nghi, thực tại thật sự muốn gặp người phạm nhân đang hát trong ngục này.

"Khi nãy trên danh sách viết phòng giam Dương Tranh là phòng sáu mươi chín" – Uất Trì Điệp nói, nhưng vừa dứt lời nàng bèn dừng lại bước chân, bởi vì phía trước là ngỏ cụt "Nhưng mà ta đếm đến đây, chỉ mới được sáu mươi tám cái thôi".
Hai người nhìn nhau, đều thấy được sự mờ mịt trong mắt đối phương, các nàng tìm kiếm nhìn xung quanh, so sánh từng bức chân dung với những người trong phòng giam.
Trong lòng Uất Trì Li thêm sốt ruột, thời gian không còn nhiều nữa, các nàng phải quay về trước khi trời sáng, như vậy mới đảm bảo không bị phát hiện.
Giọng hát đó ngừng lại một lúc, sau đó lại tiếp tục, Uất Trì Li luôn cảm thấy bài hát này có chút quen thuộc, nhưng nàng không nhớ đã nghe qua khi nào, lúc này, Uất Trì Điệp đột nhiên đứng bên cạnh Uất Trì Li nghi ngờ tự mình lẩm: "Bài này, giống như dân ca của Bắc Vực".
Khi này Uất Trì Li bổng nhiên tỉnh ngộ, nàng dường như đã nghe về nó trong số những mãnh kí ức vụn vặt mà nàng có.
"Chẳng lẻ nơi đây còn có người Bắc Vực?" – Uất Trì Li chau mày, nàng cẩn thận dò xét phương hướng mà âm thanh truyền đến, từng bước từng bước đến gần một phòng giam trống.
"Ở bên dưới" – Uất Trì Li kìm nén da gà đang nổi lên khắp người, nàng tìm chìa khóa mở cửa, sau đó đẩy đống cỏ khô trên mặt đất ra, thì ra là như thế, trên đó có một cánh cửa bí mật.
Uất Trì Li mở cánh cửa đó ra, hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ leo xuống từng bậc cầu thang, bên trong phòng giam gần như độc lập, sau khi xuống bậc thang là một khoảng trống, trên tường khảm nạm lan can cố định, bao quanh thành một cái lồng, trên cửa được khóa bằng ba cái ổ khóa.

Uất Trì Điệp cũng bước xuống theo, nàng bị tình hình trước mắt làm cho choáng váng, chỉ nhìn thấy một người bị giam trong lồng, tứ chi người đó đều bị xích sắt trói lại, hắn ngồi khoanh chân trên sàn, đầu tóc rối loạn che cả trán và mắt, trông có vẻ rất bẩn thỉu, toàn thân không sạch sẽ.
Tương phản với cảnh ngộ của hắn, hắn vẫn đang ca hát rất vui vẻ, vừa hát vừa cười, tình cảnh này xem như thế nào cũng thấy kì quặc.
Uất Trì Li biết đây là cong người nên cũng không còn căng thẳng, nàng định tiến tới hai bước bèn bị vài luồng gió xung kích đến, từng đạo tập kích muốn lấy mạng nàng, Uất Trì Li vội đứng tại chỗ né tránh, tóc nàng bị gió thổi bay.
"Không chết, không chết, hahahaha!" – Người đó ngừng hát, bắt đầu cười lớn lên.
Uất Trì Điệp vô thức đi lại chỗ Uất Trì Li, ngăn Uất Trì Li lại, đè giọng nói: "Chẳng lẻ đây là người điên? Vả lại, hắn thế mà lại có võ công cao như thế".
Uất Trì Li căng chặt cơ thể nhìn chằm chằm động tác của người kia, nàng gật đầu, võ công của người này cao thâm có đoán, có thể tay không dùng nội lực giết người, đây là loại công lực gì.
"Cho hỏi, ngài có phải là Dương Tranh đại nhân không" – Uất Trì Li thăm dò hỏi.
"Màn thầu, màn thầu, màn thầu!" – Người đó đột nhiên điên cuồng vặn vẹo, lôi theo tiếng xiềng xích nặng nề trên mặt đất "Dương Tranh đem màn thầu cho ta!".
Uất Trì Li khinh thường quay đầu nhìn sang hướng khác, tránh bụi bặm trong phòng bị hắn làm văng lên.
Trong lòng Uất Trì Li một trận ủ rũ, người này nếu như điên rồi thì tìm hắn cũng không có tác dụng gì.

Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, nàng đột nhiên có suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Uất Trì Điệp nói: "Châu đại nhân vì sao kêu chúng ta tìm kẻ điên này?".
Uất Trì Điệp sửng sốt một chút, sau đó thập phần tự nhiên bắt chuyện: "Đúng vậy, hắn như thế này có thể hiểu được cái gì chứ?".
Tiếng hát líu lo bổng nhiên im bặt.
Tiếp đó, một trận tiếng len ken của xích sắt vang lên, ồn ào đến nổi làm người khác đau đầu, Dương Tranh chật vật đứng dậy, dùng sức lê người về phía trước, khuôn mặt đè vào giữa thành lan can.
Khuôn mặt của hắn có vẻ khủng bố với nhiều vết sẹo dữ tợn, nhưng ánh mắt của hắn ta rất điên cuồng, môi hắn run run do dự, Uất Trì Điệp bị dọa giật mình.
"Haha, gạt người, gạt người! Không có màn thầu!" – Biểu cảm trên mặt Dương Tranh rất kì quái, hắn vừa cười lớn vừa vùng vẫy.
Uất Trì Li lo lắng nhìn ra ngoài cửa, nàng sợ thu hút hộ vệ đến đây, do đó Uất Trì Li lấy ra trùm chìa khóa, nhét vào ổ khóa.
Uất Trì Điệp vội vàng giữ Uất Trì Li lại: "Ngươi làm gì vậy, coi chừng nguy hiểm".
"Chúng ta khống chế hắn, nếu không làm như vậy không thể nói chuyện được" – Uất Trì Li nói, sau đó đột nhiên nói nhỏ bên tai Uất Trì Điệp.
"Hắn giả điên"..