Hậu Tinh Thần Biến

Chương 528: Lang Vương hàng sinh




Thời gian lặng lẽ trôi qua, thời gian một ngàn năm, đối với mọi người mà nói, chẳng qua trong nháy mắt công phu mà thôi.

Ở trong khoảng thời gian này, tất cả mọi người vì loạn chiến năm giới mà chuẩn bị sẳn sàng, Loạn Thần tìm hiểu Âm Vương Thất Sát Trùy, Tử Thần cũng vì đề cao Tử Thần Ma Năng đến mức cực hạn mà tiến nhập bế quan, Chiến Thần triệt binh, Tà Thần đi du lịch, thật giống như sự yên tĩnh trước cơn phong ba bão táp, hết thảy mọi cuộc chiến tranh lặng lẽ kết thúc.

Trong Tru Thần giới, cũng yên ổn lại...

Trải qua lần loạn chiến đó, Tôn Ngộ Không đối với uy lực của Hỗn Thiên Vô Cực côn cũng có tăng lên thật lớn, trong đó thuộc tính phụ thêm "Thời Không Đình Trệ" cũng có lĩnh ngộ cao sâu hơn, hiện tại cảnh giới cực hạn đã có thể đạt tới Đấu Chiến năm trăm côn. Nhưng mà trải qua Hồng Quân chỉ điểm, trong một ngàn năm nay cũng không có tiếp tục gia tăng thực chiến, mà là đi lĩnh ngộ ảo diệu trong hỗn độn, lấy phương thức tăng lên cảnh giới để đột phá uy lực cực hạn của Đấu Chiến Côn Điển.

Trước đó, năng lực thực chiến của Tôn Ngộ Không tuy mạnh, nhưng trên phương diện lĩnh ngộ Hỗn độn chẳng qua là cảnh giới Hoàn Hư sơ kỳ, cùng với Quy Thần của Hồng Quân sau khi giải cấm bất diệt phách thể thua sút tới trọn một cảnh giới, cho nên vô luận là ở bên trong tinh vực hay là vũ trụ nguyên thủy phục hồi khắc họa pháp tắc vũ trụ, đối với năng lực bản thân của hắn hạn chế đều là rất lớn.

Chỉ có không ngừng đột phá cảnh giới, ở trong vật chất hỗn độn lĩnh ngộ thuộc tính tinh diệu của nó, loại hạn chế năng lực này mới có thể dần dần giảm bớt, uy lực của Đấu Chiến Côn Điển cũng sẽ tăng lên với một mức độ lớn.

Còn Huống Thiên Minh, thì tiếp tục hoàn thành lĩnh ngộ của hắn đối với Thiên đạo chi nhận, mấy ngàn năm nay, theo cảnh giới tăng lên, hắn đối với việc khống chế Thiên đạo chi nhận đã dần dần khôi phục đến cảnh giới trong vũ trụ tinh trần, năng lực tiên tri cũng theo đó mà hồi phục, trước đó, hắn đã có thể mơ hồ cảm giác được về tương lai một số tình huống, chỉ là đối với trận chiến tân chúng thần, trong óc vẫn còn biểu hiện rất mơ hồ.

Về phần Cổ Bàn, trong lần chiến tranh đó luyện hóa vượt qua hơn mười vạn binh lính, Luyện Hồn Bích đã chuyển hóa thành năng lượng giúp cho năng lực của Bàn Cổ phiên tăng lên thật lớn, phạm vi của Bàn Cổ thế giới cũng theo đó mà tăng rộng, và trở nên càng ngày càng vững chắc.

Ở bên trong vũ trụ thâm thúy mênh mông, Hồng Quân vẫn đang lĩnh ngộ ảo diệu của bất diệt phách thể, Đạo Thiên Kính lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, hơi hơi chuyển động, tản phát ra quang mang bạch kim mong manh, bao phủ toàn thân của Hồng Quân.

Với năng lực của Hồng Quân hiện tại, có thể đem bất diệt phách thể tăng lên tới giai đoạn thứ tám, giải cấm đến trạng thái thứ năm, nhưng mà khi lĩnh ngộ đến cảnh giới này, Hồng Quân đã mơ hồ ý thức được khối thân thể do vật chất hỗn độn này cô đọng mà thành có khả năng thừa nhận cực hạn là ở giai đoạn thứ mười, và với trạng thái giải cấm thứ bảy.

Hồng Quân trong lòng biết rõ, cũng chỉ có đạt tới trạng thái cực hạn như vậy mới có vốn đủ để chiến đấu ngang tài ngang sức với cấp bậc chủ thần, bằng không kết quả sẽ giống như lúc ấy đánh với Loạn Thần, không chịu nổi một kích. Nếu không có chân linh thứ bốn của trục tâm nguyên thủy sụp đổ, chỉ sợ hắn hiện tại đã hình thần câu diệt.

Khoanh chân ngồi, thân thể hoàn mỹ dưới ánh sáng màu bạch kim chiếu rọi làm nổi bật thêm vẻ khỏe mạnh rắn chắc, thần thức Hồng Quân trải rộng khắp toàn thân, cảm giác được rõ ràng từng tia từng tia vật chất hỗn độn kia đang thong thả tiến hành biến đổi về chất.

Tốc độ biến chất rất chậm, hoàn toàn không có cảm giác nứt toát như lúc trước, theo thời gian trôi qua, toàn bộ cơ thể tựa hồ đều bị kích hoạt, từng đạo từng đạo lưu quang màu đỏ thẫm như ẩn như hiện không ngừng lấp lánh ở bên ngoài lớp da.

Nhưng mà Hồng Quân cũng không có cảm giác chút khó chịu gì, ngược lại cảm thấy một loại tâm linh bình ổn, toàn thân đều đang được lột xác với một tốc độ kinh người. Nếu Hồng Quân có thể phân tâm quan sát Đạo Thiên Kính trên đỉnh đầu, có thể phát hiện đúng là trong Đạo Thiên Kính chảy ra từng điểm từng điểm li ti lưu quang màu bạch kim toàn bộ rót vào trong cơ thể.

Sở dĩ tiến trình lại chậm chạp như thế, bởi vì Hồng Quân đã ý thức được, cưỡng ép đột phá bất diệt phách thể giải cấm trạng thái thứ sáu rất có khả năng làm nổ tung thân thể, thậm chí có thể sẽ xé nát linh hồn, đến lúc đó cho dù là Đạo Thiên Kính cũng vô pháp chữa trị kết cục rơi vào hình thần câu diệt.

Cho nên Hồng Quân lựa chọn thong thả tiến hành chất biến, lợi dụng năng lực chữa trị của Đạo Thiên Kính để không ngừng áp chế mỗi một tia vật chất hỗn độn sau khi biến chất sản sinh ra lực lượng bùng nổ, toàn bộ tiến trình tuy rằng chậm chạp, nhưng không thể nghi ngờ là phương pháp hữu hiệu an toàn nhất.

Tại trong quá trình này, hoàn toàn không cảm giác thời gian trôi qua.

Đợi đến lúc Hồng Quân cảm giác được có điều đột phá, lập tức dừng lại.

"Ồ, cường độ của hỗn độn thể đã được tăng lên, hẳn là có thể thừa nhận giai đoạn thứ chín bất diệt phách thể và giải cấm trạng thái thứ sáu rồi." Hồng Quân trong lòng tính toán, mới biết được một lần tu luyện này vậy mà đã trôi qua thời gian ròng rã bốn trăm năm.

Hồng Quân khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: "Bốn trăm năm... cách cuộc chiến tân chúng thần cũng không còn bao lâu, còn phải đột phá trạng thái giải cấm thứ bảy và lĩnh ngộ Đạo Thiên Kính, thời gian còn lại hiển nhiên không đủ, xem ra nhất đỉnh phải siết chặt thời gian tu luyện mới được."

Nếu đạt tới trạng thái giải cấm thứ sáu, cảnh giới của Hồng Quân đối với hỗn độn có thể từ cảnh giới Hoàn Hư hậu kỳ đỉnh phong hiện tại tăng vọt tới Quy Thần trung kỳ. Đối với cảnh giới Hóa Thiên, thậm chí ngay cả chủ thần kia cũng chưa từng đặt chân tới lĩnh vực chung cực, Hồng Quân hiện giờ cũng là trong lòng mơ màng, nếu có thể đột phá đến trạng thái giải cấm thứ bảy, có lẽ có thể chạm đến lĩnh vực sơ cấp cảnh giới Hóa Thiên cũng không chừng.

Trong lòng nghĩ, Hồng Quân lại vội vội vàng vàng nhắm hai mắt lại, quang hoa màu đỏ thẫm từ trong thân thể hắn không ngừng chớp động, trên đỉnh đầu Đạo Thiên Kính hào quang càng sáng rực, hiển nhiên là Hồng Quân đẩy nhanh tu luyện tốc độ.

Dù sao cũng phải đột phá trạng thái giải cấm thứ bảy và lĩnh ngộ huyền diệu của Đạo Thiên Kính, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nhưng hiện nay khoảng cách với cuộc chiến chúng thần đã càng ngày càng gần, phải tranh thủ từng phút từng giây mới được.

Thế nhưng đúng lúc này, một cổ lực lượng kỳ dị dọc theo cánh tay phải của Hồng Quân trong nháy mắt truyền khắp cả người, toàn bộ thân thể Hồng Quân đều run rẩy kịch liệt. Một đạo hồng quang phóng vút lên cao, sóng dao động không gian bốn phía chợt im bặt rồi ngưng lại, Hồng Quân cũng nín thở, cực kỳ khiếp sợ chằm chằm nhìn cánh tay của mình.

Đồ đằng trên cánh tay lúc này biến thành vô cùng sáng lạn, chiếu rọi nửa hư không, một cổ dao động sinh mệnh cực kỳ mãnh liệt từ trong đó bạo phát ra.

"Hay là?!" Hồng Quân tựa hồ cảm giác được cái gì, không khỏi biến sắc.

Chỉ thấy hồng quang kia càng ngày càng mạnh mẽ, giống như một vầng thái dương chiếu ra hàng vạn hàng nghìn tia hào quang, nhưng tại bên trong hồng quang kia, lại ẩn chứa tà khí hung tàn khiến tận đáy lòng người ta khiếp sợ.

Hồng quang kia duy trì một thời gian rất lâu, mới dần dần tiêu tan đi. Hàng vạn hàng nghìn tia hào quang tựa hồ ngưng tụ lại một điểm ở trước mặt Hồng Quân, huyễn hóa ra một cái quang đồ hình lang.

Giờ phút này, đồ đằng trên cánh tay của Hồng Quân cũng dần dần biến mất.

Bên trong quang đồ kia tràn ngập dao động mạnh mẽ của sinh mệnh, đó tựa hồ là một loại khát vọng mãnh liệt của sinh mệnh. Hồng Quân vui mừng nhìn nó, thản nhiên cười nói:

"Xem ra ngươi rốt cục phải xuất hiện rồi, bằng hữu."

Đột nhiên, hồng quang giống như thủy triều chợt rút xuống biến mất, mấy tiếng gào U U truyền vào trong tai Hồng Quân. Hồng Quân mắt sáng lên, ngưng thần nhìn lại, tại giữa quang đồ hồng quang ảm đạm kia, rõ ràng đang nằm đó một con sói con.

Màu da lông đen như mực, hai mắt đen bóng, trên trán khắc ấn một cái đồ án màu đỏ sậm tựa như thái dương, dường như ẩn chứa ngọn lửa cao vạn trượng, chớp động quang mang mong manh cũng không mãnh liệt lắm, một vệt lông màu trắng kéo sài từ cổ thẳng đến phần đuôi của nó.

Hình dáng của nó vậy mà cùng với Quỷ Lang Vương giống hệt như nhau. Hồng Quân thấy thế, trong lòng cũng rất vui mừng, lời hứa của hắn rốt cục đã được thực hiện.

Con sói con kia vừa mới tái sinh không có bao lâu, thậm chí còn không thể tự mình đứng thẳng lên, miệng không ngừng phát ra kêu U U, đôi mắt đen bóng tựa hồ mang theo ánh lệ hưng phấn, trước sau không có rời khỏi thân mình của Hồng Quân.

Hồng Quân trong lòng biết, hiện tại Quỷ Lang Vương còn nhỏ chưa có trưởng thành, còn không thể nắm được lực lượng khủng khiếp kia từ mẫu thân nó truyền lại, cho nên hai mắt nó cũng không có vì sát ý mà biến màu đỏ tươi, toàn thân cũng không có xuất hiện hỏa lưu màu đỏ thẫm. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Nhìn tiểu sói con gian nan muốn đứng lên, Hồng Quân cũng không có trợ giúp nó, bởi vì đây là điều nó cần phải luyện tập.

Nhìn thấy ánh mắt của kiên nghị Hồng Quân, tiểu sói con tựa hồ cũng hiểu được cái gì, cúi đầu muốn cố gắng đứng lên, thế mà qua không có bao lâu, nó rốt cục đứng lên được, miệng phát ra tiếng kêu U U.

Hồng Quân bên miệng lộ một nụ cười từ ái, sinh mệnh của Quỷ Lang Vương là từ trên thân thể của mình kéo dài cuộc sống, bản thân hắn đối với con tiểu sói con này có chút tình cảm yêu mến nào đó.

Ngay sau đó, tới trước mặt nó, Hồng Quân hai mắt chăm chú nhìn, trầm giọng nói:

"Yên tâm đi, vô luận như thế nào ta cũng sẽ để cho ngươi sống sót, hoàn thành lời hứa hẹn của ta đối với ngươi."

Tiểu sói con linh hồn câu thông cùng Hồng Quân trải qua nhiều năm như vậy, tự nhiên biết hắn nói cái gì, hơi hơi gật gật đầu, lẩn quẩn vòng quanh hắn hưng phấn hẳn lên.

"Trong những ngày tới, ngươi theo giúp ta vượt qua một đoạn thời gian tu luyện cũng không dài lâu cho lắm, trước tiên, ta cần đặt cho ngươi một cái tên." Hồng Quân nói xong, nhíu mày trầm tư suy nghĩ.

Thật ra về lời nói của Mạc Túy Sinh, Hồng Quân trong lòng vẫn là có điều cố kỵ, sợ rằng khi nó trưởng thành sát tính ma huyết trong cơ thể có thể sẽ xâm chiếm nó hết thảy, làm cho nó trở thành một con ma thú nguyên thủy hung tàn, cho nên cũng không định dẫn hắn quay về Tru Thần thành.

Sau một lát suy nghĩ, Hồng Quân mắt sáng lên, nói:

"Nhìn ngươi toàn thân giống như bị nhuộm qua mực đen nhánh, vậy thì gọi ngươi là Tiểu Mặc được rồi."

Tiểu sói con giơ chân trước lên kêu U U loạn xạ, hiển nhiên với cái tên này rất là vừa lòng.

Giờ phút này, nụ cười trên mặt Hồng Quân dần dần thu lại, trầm giọng nói:

"Trong khoảng thời gian này, ngươi và ta cứ ở trong Hồng Quân phủ tu luyện, đợi sau một ngàn năm, chúng ta phải cùng đối mặt với cuộc chiến chúng thần!"

Tiểu Mặc gật đầu, hướng về phía hư không phát ra tiếng tru lần đầu tiên trong đời, âm ba mênh mông cuồn cuộn, biến mất ở sâu trong tinh hệ Thiên Âm...