Hậu Tinh Thần Biến

Chương 518: Thiên Quỷ Sát




Thiên Quỷ kia từ trong Âm Vương Thất Sát Trùy diễn hóa mà đến dường như hoàn toàn không bị Loạn Thần khống chế, giống như có được ý thức và nận định của riêng mình. Một cổ lực lượng linh hồn cực kỳ mãnh liệt từ trên thân Thiên Quỷ bùng phát ra, tuy rằng Hồng Quân cách xa ở ngoài ngàn mét, nhưng vẫn có thể cảm giác được ẩn chứa ở chỗ sâu trong linh hồn của phách thể đang kịch liệt xao động, không khỏi hít một ngụm lương khí.

Từng tràng tiếng cười lạnh từ trong miệng của Loạn Thần truyền đến, mang theo đầy khinh thị và tự tin, dường như ở trong mắt Chủ thần, cho dù Hồng Quân có thể nắm giữ được một nửa huyền diệu của Đạo Thiên Kính, cũng không đáng nói tới.

Lập tức hướng lên bầu trời chợp một cái, Hồng Quân tức khắc lại rơi vào trong thời không loạn lưu, không cách nào tự thoát khỏi.

"Hỏng bét!" Hồng Quân nhướng mày, lại một lần nữa vận chuyển Đạo Thiên Kính, đoạt lấy lực lượng bản nguyên của vũ trụ, sóng dao động của thời không loạn lưu trong nháy mắt yên tĩnh lại, phiến tinh vực này cũng tạm thời khôi phục yên ổn.

"Vù vù..."

Đột nhiên, một đạo thanh quang lao nhanh đến, tốc độ nhanh đến khó thể tưởng tượng. Trong lòng Hồng Quân thầm nghĩ: dựa vào tốc độ của trang thái giải cấm bất diệt phách thể thứ tư, không ai có thể đuổi kịp hắn, một bước đi ra, đã biến mất ở ngoài ngàn dặm. Nhưng mà ngay tại trong lúc chạy cực nhanh, một đạo quang ảnh mờ ảo giống như quỷ mị xuất hiện trước mặt cách đó không xa, ngưng thần nhìn tới chính là Thiên Quỷ.

"Thuấn di?!" Hồng Quân trong lòng rùng mình, nếu luận tốc độ, trạng thái giải cấm có thể nói là đã đạt tới cực hạn, thế nhưng Thiên Quỷ lại chỉ trong nháy mắt đã đuổi vượt qua hắn, giải thích duy nhất chính là thuấn di.

Thiên Quỷ cười quái dị vài tiếng "Dát Dát", đột nhiên xương tay nhô ra, từng tia từng tia sáng màu xanh chia bốn phương tám hướng bắn ra, nháy mắt đã phong tỏa đường lui của Hồng Quân.

Nếu như nói Thiên Quỷ thuộc về linh hồn công kích, nhưng bất diệt phách thể cho dù cường hãn thế nào đi nữa cũng không thấm vào đâu, tuy rằng sau khi ngưng luyện lại thân thể, linh hồn của Hồng Quân cũng tăng mạnh đến một mức độ nào đó, nhưng bất diệt phách thể có thể tái sinh, mà nếu như linh hồn bị hủy diệt, hết thảy đều sẽ chấm dứt.

Lúc này, Hồng Quân cảm giác được rõ ràng nỗi thống khổ linh hồn bị xé rách, từng tia ánh sáng màu xanh kia giống như mang theo năng lực lôi kéo cực kỳ khủng bố, mục tiêu trực tiếp của nó là linh hồn của Hồng Quân.

"Uy lực của Âm Vương Thất Sát Trùy, không phải như trong tưởng tượng của ngươi... Hắc Hắc Hắc Hắc."

Loạn Thần lạnh lẽo cười, giống như người bàng quan đứng xem một màn này, quang văn toàn thân của hắn đều đang lưu chuyển không ngừng, Âm Vương Thất Sát Trùy trong tay liên tục bắn ra từng đạo vầng sáng màu tím đen, ở trên toàn thân hắn giống như dãi sợi tơ chuyển động cực nhanh.

Lúc này, đang bị tầng tầng vầng sáng màu xanh bao phủ, bất diệt phách thể của Hồng Quân gần như không có tác dụng gì, cho dù có tăng lên một cảnh giới nữa cũng chẳng thấm vào đâu. Không biết làm sao hơn Hồng Quân đành tiếp tục thúc động Đạo Thiên Kính, ánh sáng kính lưu chuyển, cướp lấy được phần năng lực của bản nguyên vũ trụ, trong giây lát đã thuấn di đến địa phương khác.

Nhưng mà Thiên Quỷ lại như hình với bóng đi theo phía sau, so ra thuấn di của nó dễ dàng sử dụng theo ý muốn, thỉnh thoảng còn phát động công kích linh hồn, nếu không có Đạo Thiên Kính, linh hồn của Hồng Quân chỉ sợ sớm đã bị xé vỡ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trên chiến trường, Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh còn đang điên cuồng chém giết, nhưng trong lòng đều đang lo lắng tình huống hiện tại của Hồng Quân đang đối mặt với Loạn Thần ra sao, trong lúc hơi phân tâm, thế cuộc của toàn chiến trường lại xảy ra biến đổi kỳ diệu. Loạn Thần đại quân kia có số lượng quân khổng lồ nên ưu thế lại dần dần nổi lên.

Lúc này, trong hư không bỗng mở ra một cái hắc động thật lớn, bao phủ hơn một ngàn tên binh lính của Loạn Thần, trong giây lát đem bọn họ thôn phệ vào. Ngay sau đó Cổ Bàn xuất hiện ở bên cạnh Tôn Ngộ Không và Huống Thiên Minh, hắn dường như cũng cảm giác được Loạn Thần đã đến, thần sắc lộ ra vẻ có chút ngưng trọng.

"Tiểu Cổ, tiểu Quân như thế nào rồi?" Huống Thiên Minh vội vàng hỏi.

Tôn Ngộ Không cũng là nghiến chặt răng nói:

"Không nghĩ tới Loạn Thần vậy mà lại tự mình tiến tới, chúng ta đi trợ giúp tiểu Quân!"

Nhưng Cổ Bàn lại nhẹ lắc lắc đầu, nói:

"Các ngươi quên lời nói của tiểu Quân sao, trận chiến này do chúng ta phụ trách, còn hắn có nhiệm vụ phải làm trọng yếu hơn. Phải biết rằng hắn đối mặt chính là Loạn Thần, nếu như chúng ta lâm vào khốn cảnh, rất có khả năng trở thành gánh nặng cho tiểu Quân, tình huống ngược lại không ổn."

"Vậy làm sao bây giờ, hắn chính là Loạn Thần a, có được năng lực khai sáng tinh vực, khống chế pháp tắc, tiểu Quân hắn..." Tôn Ngộ Không nói như vậy, hiển nhiên là lo lắng cho Hồng Quân ở trước mặt Loạn Thần căn bản không cách nào chống cự.

Cổ Bàn trầm giọng nói:

"Tiểu Quân vì ngày này đến đã chuẩn bị ba trăm năm, hắn hẳn là có cái năng lực này, việc mà chúng ta phải làm, là vì hắn giành lấy thắng lợi của trận đại chiến này, bất luận đối phương có bảy trăm vạn người, hay là bảy ngàn vạn người, bất luận như thế nào, Tru Thần giới chúng ta phải triệt hạ nó, như vậy mới có thể nắm được quyền chủ động của cuộc chiến sau này."

Huống Thiên Minh nhướng mày, ánh mắt lại thu xuống, gật đầu nói:

"Ta hiểu rồi... Hầu tử, đánh đi!"

Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, giơ Hỗn Thiên Vô Cực Côn lên cao, Đấu Chiến Côn Điển cùng Vô Thượng Chiến Ý vào lúc này từ trên người hắn hoàn toàn bùng nổ, một tiếng gầm phẫn nộ từ trong yết hầu của hắn bùng phát ra:

"Sát!"

Vì Hồng Quân, vì toàn bộ Tru Thần giới, rốt cục vẫn là đánh một trận!

Cổ Bàn giơ Bàn Cổ phiên lên, Luyện Hồn Bích trong Bàn Cổ thế giới với tốc độ không thể tưởng tượng luyện hóa linh hồn của binh lính, Bàn Cổ phiên mỗi một lần vung lên, tức thì có hàng trăm đến hơn ngàn người bị cuốn vào bên trong Bàn Cổ thế giới, sau đó bị luyện hóa, trở thành tu bổ năng lượng cho Bàn Cổ phiên lại lần nữa xuất hiện ra.

Thời gian ngắn ngủi như thế, năng lượng của Bàn Cổ phiên đã tăng lên vượt qua thời gian Cổ Bàn tốn công trăm năm tu luyện.

"A! A! A! A! A!"

Tiếng gầm rống vang lên, trên chiến trường Huống Thiên Minh hoàn thành biến thân lần thứ tám, nhưng toàn thân lại không có chút biến hóa nào, lại có loại cảm giác như phản phác quy chân, khí thế phát tác ra cùng với vừa rồi đã hoàn toàn khác biệt, vầng sáng của Thiên đạo chi nhận so với trước đây cũng sáng rực thêm rất nhiều, biến ảo thành ngàn vạn đạo quang nhận hình cánh cung, giống như cánh của ác ma, không ngừng lướt qua cướp đi sinh mệnh của binh sĩ Loạn Thần.

Tôn Ngộ Không nổi cơn thịnh nộ, Đấu Chiến bốn trăm côn ẩn chứa thêm thuộc tính "Thời Không Đình Trệ", trong nháy mắt phong tỏa thời không lưu chuyển ở chung quanh trong phạm vi trước mặt, hơn vạn đại quân gần như mất đi năng lực di chuyển, tại lúc côn khí màu bạch kim quét qua đã bị đánh cho tan tác, khải giáp nổ tung, mảnh vỡ binh khí bắn ra khắp nơi.

Dưới sự chỉ huy của ba người, khí thế của đại quân Tru Thần giới lại lần nữa liền phấn chấn hẳn lên. Ở trên chiến trường, số lượng quân số không quan trọng, thực lực cũng không quan trọng, nhưng khí thế lại tuyệt đối là nhân tố trọng yếu nhất quyết định thắng bại của hai bên.

Ở trong tiếng rống giận như núi lỡ biển động, làm cho trận chiến của phiến tinh vực này lại được đẩy lên như nước triều dâng.

Trên hư không mấy ngàn thước phía trên chiến trường trong tinh vực, đối với cuộc chiến trong nháy mắt biến đổi, Loạn Thần dường như không hề mảy may để ý, ánh mắt của hắn vẫn luôn dán lên người của Hồng Quân, nếu như có thể giành được Đạo Thiên Kính, cho dù thiệt hại toàn bộ binh lực của Loạn Thần giới cũng cam tâm tình nguyện, điều này cũng là nguyên nhân vì sao hắn phải đích thân tới đây.

Linh hồn công kích của Thiên Quỷ đang từng bước tới gần, nhưng mà Hồng Quân lại hoàn toàn không có lực chống đỡ, một mặt dựa vào Đạo Thiên Kính cướp lấy bản nguyên vũ trụ cố né tránh công kích, nhưng trước sau không cách nào thoát khỏi.

"Nếu như vẫn cứ tiếp tục như thế này, Loạn Thần sớm muộn cũng mất đi tính nhẫn nại, nếu như ngay cả hắn cũng phát động thế công, như vậy ta khẳng định phải chết không thể nghi ngờ."

Hồng Quân nghĩ thầm, hiện tại Loạn Thần giống như đang thử nghiệm uy lực công kích của Thiên Quỷ Sát cùng với điều huyền diệu từ trong Đạo Thiên Kính hắn đã lĩnh ngộ được, đợi đến thời cơ thích hợp, Loạn Thần nhất định sẽ tự mình ra tay lấy đi tính mệnh của Hồng Quân, sau đó tước đoạt Đạo Thiên Kính.

Lúc này, Hồng Quân khu động Đạo Thiên Kính, ở dưới thuấn di lại một lần nữa né tránh linh hồn công kích của Thiên Quỷ, nhưng mà điểm rơi của lần thuấn di này lại là chỗ cách Loạn Thần không xa.

Loạn Thần giống như đã nhận ra được cái gì, đột nhiên nhướng mày.

Thiên Quỷ như hình với bóng đuổi theo, ánh mắt Hồng Quân lạnh lùng, cắn chặt hàm răng, lạnh nhạt nói:

"Xem ra chỉ có cách ăn cả ngã về không, thành bại là lúc này, trạng thái giải cấm thứ năm!"

Giai đoạn thứ tám của bất diệt phách thể, trạng thái giải cấm thứ năm, đây đã là cực hạn của Hồng Quân. Lúc này, vầng sáng màu đỏ thắm trở nên rực sáng hẳn lên, bắp thịt toàn thân nhích động mãnh liệt, phát ra từng tàng tiếng vang quái dị.

Ầm một tiếng, lực thúc đẩy cường đại khiến cho không gian phía sau Hồng Quân đột nhiên sụp đổ xuống. Thiên Quỷ lập tức thuấn di, điểm dừng hiển nhiên đã vượt qua tốc độ của Hồng Quân, nhưng trong nháy mắt ở điểm dừng, Hồng Quân dựa vào tốc độ cực hạn của trạng thái giải cấm thứ năm lại vượt qua nó, thẳng hướng bay tới Loạn Thần.

Mỗi một lần thuấn di của Thiên Quỷ đều vừa đúng lúc xuất hiện ở trước mặt, nhưng tốc độ của Hồng Quân trong khoảng cách ngắn gần như vượt qua thuấn di, mỗi lần đều đem Thiên Quỷ bỏ rơi lại phía sau.

Trong phúc chốc, Hồng Quân đã vọt tới trước mặt Loạn Thần, một đoàn ánh sáng óng ánh trong tay phóng lên cao, Hồng Quân giới tức thì phủ trùm lên hai người.

Loạn Thần khinh thị cười lạnh một tiếng, toàn thân tách ra một đạo sáng màu tím đen, chiếu nghiêng ra.

Hồng Quân từ bên trong vầng sáng màu tím đen kia cảm giác được khí tức hủy diệt dày đặc, tự nhiên không dám tùy tiện đón đỡ dựa vào tốc độ cực hạn tránh khỏi, thế nhưng vầng sáng kia lại bắn thẳng vào Hồng Quân giới.

Toàn thân Hồng Quân run lên, toàn bộ Hồng Quân giới giống như mãnh giấy ầm ầm vỡ tan.

"Chỉ dựa vào ngươi cũng dám mạo phạm ta, rõ ràng muốn chết!" Loạn thần lạnh lùng nói.

Hồng Quân giới vỡ tan, hiển nhiên bản thân Hồng Quân cũng bị ảnh hưởng thật lớn, gắng gượng chịu đựng cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân, phẫn nộ gầm lên:

"Chết đi cho ta!"

Năng Lượng của trạng thái giải cấm thứ năm giống như chất chứa nham thạch nóng chảy trong núi lửa hoàn toàn bùng nổ, tất cả lực lượng đều ngưng tụ ở trên tay phải của Hồng Quân. Lúc này, hắn so với mặt trời còn chói mắt hơn, lóe ra quang mang rực rỡ lạ thường, thậm chí ngay cả Loạn Thần cũng không thể nhìn rõ.

"Lục Trượng Quang Lao!"

Âm thanh lạnh giá mà lại âm trầm từ trong miệng Loạn Thần truyền ra, chỉ thấy hắn chầm chậm giơ cánh tay lên, quang văn bốn phía màu tím đen bỗng hướng nơi lòng bàn tay của hắn tuôn tràn ra, hình thành một đạo quang cầu.