Hậu Tinh Thần Biến

Chương 514: Quyết chiến




" Long tiên sinh, chúng ta khi nào tấn công?" một Đế tôn bên cạnh hỏi

Long Chiến sắc mặt nghiêm trọng thấu phát vài tia tức giận, lạnh lùng nhìn đại quân Tru thần giới phía xa, sâm nhiên nói:

" Bọn họ chính là cướp đọat Đạo Thiên kính, phá hỏng kế hoạch đọat bảo của ta, lần này không khiến bọn chúng thịt nát xương tan thì Long Chiến ta hổ thẹn với Loạn thần đại nhân!"

Đối với cuộc chiến đọat bảo ba trăm năm trước Long chiến đến bây giờ vẫn còn canh cánh trong lòng, nếu không phải Hồng Quân giảo hoạt bây giờ Loạn thần giới đã nắm trong tay hai kiện Nguyên thủy Chí tôn linh bảo.

Nhưng Loạn thần giới cho tới giờ vẫn trì hoãn tấn công cũng chính là Long Chiến còn chưa được lệnh của Loạn thần.

Một gã Đế tôn khác căm hận nói:

" Bốn tháng trước chúng ta đã tổn thất một Đế tôn, bốn tháng sau ta phải cho Thống lĩnh Tru thần giới các ngươi chôn cùng!"

Vốn là phò tá Long Chiến có Tam đại Đế tôn nhưng Hồng Quân sau khi lĩnh ngộ được sự huyền diệu của Đạo Thiên kính đã giết chết mất một. Đối với tổn thấy này hai Đế tôn còn trong lòng cũng cực kì tức giận

Long Chiến hừ lạnh một tiếng, nói:

" Không chỉ là tất cả Thống lĩnh Tru thần giới, ta phải khiến cho cả Tru thần giới bọn chúng chôn cùng. Đến khi mệnh lệnh của Loạn thần đại nhân tới chính là lúc các ngươi bị tiệt diệt!"



Ngàn dặm ngoài xa, đám người Hồng Quân tất cả đã sẵn sàng chờ phân phó. Tôn Ngộ Không cầm trong tay Hỗn Thiên Vô Cực côn nóng lòng muốn kiến thức một phen uy lực của nó trong hỗn chiến. Huống Thiên Minh cũng tế xuất Thiên đạo chi nhận, trải qua ba trăm năm tu luyện Thiên đạo chi nhận so với trước đây tựa hồ sinh ra một chút biết hóa vi diệu, mặt ngoài quang nhận màu vàng lưu động một tia Hỗn Độn khí màu đen, có thể thấy hắn đối với cảnh giới lĩnh ngộ Hỗn Độn hiển nhiên đã có thật lớn đề cao

Về phần Cổ Bàn, lợi dụng thời gian một trăm năm mới hòan toàn luyện hóa được linh hồn của Đệ tam Giới Vương, bây giờ Cổ Bàn thế giới đã phát sinh biến hóa kinh thiên động địa, lực lượng luyện hóa của Luyện hồn bích cũng càng thêm bưu hãn, đối với lực lượng của Bàn Cổ phiên cũng từng bước hiểu rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Tứ đại Thống lĩnh chỉ huy hơn ba trăm vạn binh lính, cùng đợi cuộc quyết chiến kia bùng phát.

Đệ nhất binh vương Mạc Túy Sinh đứng bên cạnh Hồng Quân, trầm giọng nói:

" Về phương diện binh lực, chúng ta hiển nhiên có bất lợi lớn. Nhưng Mạc mỗ dám nói rằng những Hỗn Độn linh bảo do Long Chiến cùng Đông Phương Giản về chất lượng cũng như phẩm cấp so với Mạc mỗ có khác biệt rất lớn, đây chính là ưu thế của ta. Hơn nữa Mạc mỗ tin tưởng thực lực của Hồng thành chủ tuyệt đối trên Long Chiến "

" Bắt giặc bắt vua trước, Mạc tiên sinh nói Hồng Quân hiểu rõ!" Hồng Quân trầm giọng nói:

" Hầu tử và Thiên Minh, ba trăm vạn binh sĩ kia giao cho các ngươi điều khiển, trong loạn chiến tin rằng các ngươi đã có nhiều kinh nghiệm. Tiểu Cổ, hai Đế tôn sẽ giao cho ngươi còn về phần Long Chiến cứ để ta lo!"

Ba người đồng thời gật đầu, đối với mỗi người đây hiển nhiên là nhiệm vụ gian nan nhất.

Đột nhiên, Huống Thiên Minh nhíu mày, trên trán giống như bị kim châm nhất thời đau đớn toàn thân, cả kinh nói:

" Tiểu Quân … Ta tựa hồ cảm giác được chuyện không ổn "

Mọi người không khỏi kinh ngạc, mặc dù sau khi tới Nguyên thủy vũ trụ Huống Thiên Minh biết trước năng lực đã bị áp chế nhưng trải qua nhiều năm tu luyện như vậy loại năng lực này cũng đã từ từ khôi phục

" Lão Huống, ngươi thấy cái gì?" Tôn Ngộ Không gãi tai hỏi

Huống Thiên Minh nghiến chặt hàm răng, lắc đầu, nói:

" Trong đầu ta tựa hồ hiện lên một vậy gì đó, rất mơ hồ không thấy rõ. Nhưng ta có thể cảm giác được chuyện rất không ổn "

Hồng Quân cau mày, trầm giọng nói:

" Ta tới lúc này muốn lùi bước cũng không thể nữa, vô luận là như thế nào chúng ta cũng phải chiến!"

" Đúng vậy!" Cổ Bàn đồng ý nói

Sắc mặt Huống Thiên Minh rất khó nhìn, cố gắng tìm lại hình ảnh đã xuất hiện trong đầu nhưng vẫn không thể. Có điều loại cảm giác xấu này vẫn nằm tại trong đầu hắn, vẫn không mất đi.

Giờ phút này, phía trước đại quân Loạn thần giới, Long Chiến tâm cơ vừa động trong đầu đã tiếp nhận tin tức của Loạn thần truyền đến, cả kinh nói:

" Loạn … Loạn thần đại nhân đã tới, khai chiến!"

Nơi này là Tử thần giới, Loạn thần đúng là không thể nào dùng thần thức truyền tin, trừ phi Loạn thần đã đi tới phiến tinh vực này.

Lúc này, bảy trăm vạn đại quân Loạn thần giới trong nháy mắt sôi trào hẳn lên, tiếng hò hét râm ran cơ hồ chấn động cả Thiên Âm tinh hệ, lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu tiến công.

Giờ khắc này, Tôn Ngộ Không giương lên Hỗn Thiên Vô Cực côn hét lớn:

" Các huynh đệ, lên cho ta!"

Ba trăm vạn đại quân mặc dù số lượng không bằng một nửa Loạn thần giới nhưng khí thế lại giống như nước lũ sông Trường Giang chấn vang cả vũ trụ. Huống Thiên Minh huy động Thiên đạo chi nhận, biến ảo thành ngàn vạn tế toái quang nhận, giống như những ánh sao lóe lên rồi lại ẩn chứa năng lượng hủy diệt.

Hai Thống lĩnh dẫn theo ba trăm vạn Tru thần đại quân xông tới, Cổ Bàn cũng giương Cổ Bàn phiên lên chuẩn bị nghênh chiến hai Chiến tôn.

Duy chỉ có Hồng Quân vẫn đứng yên trong phiến hư không, ánh mắt thâm thúy, nét mặt không có một tia tình cảm dao động. Đột nhiên, một tia Hỗn Độn khí li ti ngưng tụ trong bàn tay của hắn xẹt qua Đạo Thiên kính, bề mặt kính nhất thời phóng thích một quang hoa bạch kim. Loại ánh sáng này rất dịu nhẹ, không như Hỗn Thiên Vô Cực côn phóng thích ra ánh sáng chói mắt, nhưng sự huyền ảo trong đó lại không thể hình dung.

Thoắt cái đã lấy một phần vũ trụ bổn nguyên lực của Tử thần giới, sau một khắc Hồng Quân chợt xuất hiện trước mặt Long Chiến.

Long Chiến kinh hãi thất sắc, có thể đạt tới trạng thái thuấn di đủ để chứng minh thực lực của hắn đã đạt tới Quy thần sơ kì, thực lực của Long Chiến bất quá có thể miễn cưỡng tiến hành thuấn di khoảng cách ngắn.

Song Hồng Quân hiển nhiên cũng không có giải cấm trạng thái phách thể, thực lực nhìn qua nhiều nhất cũng chỉ là Hoàn Hư trung kì, bây giờ cũng chỉ là nhờ vào sự huyền diệu của Đạo Thiên kính mà thuấn di.

Long Chiến từ trên người của Hồng Quân không cảm giác được bất kì khí tức của một người Quy thần cảnh giới cả, sau một khắc đã đoán ra được năm đó Thống lĩnh Tru thần giới đọat được Đạo Thiên kính, đồng tử co lại nói:

" Ngươi … Ngươi đã nắm giữ năng lực của Đạo Thiên kính "

Nét mặt Hồng Quân hiện lên một tia cười lạnh, điềm đạm nói:

" Bất quá một phần mà thôi "

Xung quanh hai người, vô số binh sĩ Loạn thần giới đang tiến lên phía trước.

Long Chiến có chút kinh nghi lắc đầu:

" Không thể nào, Đạo Thiên kính là Nguyên thủy Chí tôn linh bảo, ngươi không có tu vi như Loạn thần đại nhân tại sao có thể trong một thời gian ngắn như vậy có thể lĩnh ngộ được sự huyền diệu của Đạo Thiên kính, tuyệt đối không thể "

Hồng Quân ánh mắt một liễm, trầm giọng nói:

" Có một số việc cũng không phải tuyệt đối, cũng giống như hôm nay, ngươi sẽ chết trong tay ta!"

Long Chiến trợn tròn mắt, đem trường thương cầm trong giay giờ lên trước ngực, lạnh lùng nói:

" Muốn giết ta, ngươi có năng lực thế sao?!"

" Thử sẽ biết!"

Đôi mắt Hồng Quân đột nhiên trở nên dữ tợn, da thịt toàn thân tựa hồ cũng đang nhanh chóng nhuyễn động phát ra một trận tiếng vang quái dị. Từng tấc thịt cũng từ đó mà phình to, bề mặt da cũng lưu động những tia sáng đỏ ngầu, một trận khói quang cũng hiện lên.

Hỗn Độn vật chất ngưng tụ trong huyết mạch bắt đầu sinh ra thật lớn thay đổi biến chất, mỗi một lần biến hóa đều sinh ra một cỗ bộc phát lực ngưng tụ trong bất diệt phách thể.

Trong nháy mắt, Hồng Quân đã đem bất diệt phách thể tăng lên tới giai đoạn thứ sáu!

" Hát! " một tiếng rống hận từ sâu trong cổ họng Long Chiến bạo phát ra, Tam nhận trường thương chớp động quang hoa Hỗn Độn kết dính rồi lại nhưng tụ một loại năng lượng không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể Hồng Quân giống như hãm nhập vào một cái đầm lầy, tựa hồ bị lực lượng hạn chế không khỏi rùng mình, cả kinh nói:

" Chí tôn linh bảo?!"

Long Chiến sâm nhiên cười nói:

" Đây là Ma Thiên binh thương, chính là Chí tôn linh bảo do Đông Phương tiên sinh tự mình đả tạo, còn có thuộc tính hãm không, chuẩn bị chịu chết đi "

Sau khi hiểu rõ, Hồng Quân thoáng giật mình sau đó thần sắc lại ổn định dần, lạnh lùng nói:

" Binh vương Đông Phương Giản phải không … Hắn bất quá chỉ là Đệ nhị Binh vương mà thôi, chẳng lẽ ngươi không biết Đệ nhất binh vương Mạc Túy Sinh tiên sinh đã trở thành quân sư của Tru thần giới chúng ta? "

" Cái gì? Mạc Túy Sinh hắn … Không thể nào!"

Sắc mặt Long Chiến đại biến, ba trăm năm qua hắn chuyên tâm luyện chế linh bảo, đối với việc truy tìm tung tích của Mạc Túy Sinh lại có sơ sót, tất nhiên không thể ngờ được y cự nhiên lại trở thành quân sư của Tru thần giới.

" Sao lại không? Chẳng lẽ ngươi không phát giác đại quân Tru thần giới ta trang bị công phòng đều là trung phẩm Hỗn Độn linh bảo sao, về chất lượng cũng như phẩm cấp linh bảo Mạc tiên sinh luyện chế tuyệt đối mạnh hơn ngươi và Đông Phương Giản!"

Long Chiến tức giận ra mặt, nghiến răng nói:

" Mạc Túy Sinh cái tên gia hỏa này, cự nhiên đã trở thành phản đồ!"

Hồng Quân cười lạnh:

" Muốn trách chỉ có thể trách Loạn thần, khi một người mất đi giấc mộng hắn chuyện gì cũng dám làm!"

Nói xong, toàn thân Hồng Quân chấn động, bằng vào nhục thể cường hãn mới vừa rồi cải tạo cự nhiên có thể thoát khỏi sự hạn chế hãm không của Ma thiên binh thương, sử dụng tốc độ cực nhanh hoa phá hư không, quyền chưởng bộc phát hướng tới Long Chiến rống lên.

Long Chiến sợ hãi mặt tái đi, điều khiển Ma thiên binh thương lực hãm không lại bạo phát hạn chế phần nào tốc độ cùng năng lượng bộc phát của Hồng Quân, cường độ công kích của Chí tôn linh bảo này đúng là không thể nghi ngờ, mũi thương phát ra một tiếng ong ong sau đó đâm thẳng về phía Hồng Quân.

Hồng Quân ánh mắt một liễm, giơ cánh tay lên, có điều giờ phút này quang văn màu đỏ đã bao trùm toàn bộ cánh tay hắn. Hồng Quân không chút kiêng kỵ trực tiếp dùng tay đón lấy mũi thương, sau khi một tiếng kim loại va chạm vang lên, thân thể Hồng Quân chợt chấn động, lực lượng bộc phát cường đại kia trong nháy mắt biến mất vô ảnh tung, quang văn trên cánh tau cũng theo đó mà ảm đảm hặn.

Binh vương Long Chiến cầm binh thương chắn trước người, cười lạnh nói:

" Với năng lực của ngươi cũng muốn giết ta, quả thật vọng tưởng!"