Với thực lực của nha đầu đương nhiên không đủ trình độ để phát huy được uy lực cao nhất của Đồng hoàn hỗn độn này, hơn nữa ở trong Hỗn độn giới, khắp nơi đều bị hạn chế. Lão nhân tuy rằng không xem nha đầu vào mắt, nhưng Đồng hoàn này cũng là một kiện bảo vật hiếm có, cũng không dám xem thường, vung tay phóng ra một cái tiểu kỳ (lá cờ nhỏ) lấp lánh ánh tử quang dài ước chừng bảy thước dài, đón gió đột nhiên nhoáng lên một cái, chợt biến lớn thành gấp đôi, trên mặt lơ lửng tỏa một lớp hắc khí mờ nhạt, kết thành một vầng mây sáng chói gắt gao bám chặt lấy Đồng hoàn.
Tuy rằng Đồng hoàn kia có thể vừa công vừa thủ, nhưng ưu thế lại thiên về phòng thủ hơn tiến công, trước mắt lâm vào trận chiến quấn cuốn vào nhau, thế là lại bị động rơi vào thế kém.
"Xú lão đầu a, đi chết đi cho ta!" Tiểu nha đầu tuy rằng miệng lưỡi sắc bén, nhưng trong lúc linh bảo đang quấn lấy nhau cũng không thể hiện được một chút lợi ích gì, Hô Lỗ ở một bên cũng chỉ có thể lăng xăng gào thét, không dám tới gần.
Tần Vũ phóng xuất thần thức, nhưng bị hỗn độn linh bảo của lão nhân kia bắn ngược trở về. Hiển nhiên hỗn độn khí từ linh bảo đó phóng thích ra đã trải qua quá trình biến hóa tinh tế, xem ra lão nhân này cảm ngộ đối với vật chất hỗn độn rất sâu đậm.
Mắt thấy tiểu nha đầu sắp bị tiểu kỳ kia úp chụp lấy, ánh mắt Tần Vũ chợt nheo lại, vung lên bảo kiếm hình dạng cổ xưa không trau chuốt giống như một tảng đá bình thường phóng vọt tới, kiếm khí bùng phát ra trong nháy mắt xuyên phá một đường chen vào giữa hai đạo pháp bảo đó, lưỡi kiếm vừa tiến vào trong khe hở đột nhiên phóng ra một cỗ vật chất hỗn độn dày đặc mịt mù, vừa thu vừa phát trong phút chốc đã tách rời tiểu kỳ và Đồng hoàn đẩy tung ra.
Lão nhân thu tiểu kỳ lại, trên nét mặt hồn nhiên như một đứa trẻ lại lộ ra vẻ vô cùng phẫn nộ, lập tức huy động tiểu kỳ, từng đám từng đám mây mịt mờ do hỗn độn khí rãi rác trên không trung ngưng tụ mà thành tại phía trên đỉnh đầu của lão đang không ngừng hội tụ lại, trong đám vật chất hỗn độn đó đột nhiên bộc phát ra tinh quang chói mắt, xen lẫn với tiếng sấm "ầm ầm" vang động đinh tai nhức óc, từng đạo từng đạo tia chớp to bằng miệng chén xé mây phóng xuống, mãnh liệt đánh vào kiếm phong của Tần Vũ.
Tiếng nổ "ầm ầm" vang động thật lớn làm cho dãy núi ở xung quanh đều lay động từng hồi, các dị quái kỳ thú ẩn náu trong khe núi đều hoảng hốt ào ào tản ra bốn phía chạy trốn. Tần Vũ cũng không ngờ lão nhân này lĩnh ngộ đối với vật chất hỗn độn lại có thể đạt tới mức độ cao thâm như thế, vậy mà có thể từ trong hỗn độn diễn hóa thành lôi điện công kích, mà hỗn độn này chính là vật chất huyền bí được sinh ra từ vũ trụ nguyên thủy, một khi đã diễn hóa thành lôi điện đương nhiên nếu so với Hồng Mông, Tử giới phải mạnh hơn nhiều.
Lôi kích mãnh liệt tức thì làm cho Tần Vũ cả người phải bị chấn lui tới trăm thước.
Tần Vũ nhìn mũi kiếm tỏa ra làn khói đen, tay ôm ngực cảm giác như đan điền đã bị khuấy trộn thành một đám hỗn loạn, nhưng ông cũng đã ước lượng được cảnh giới tu vi của lão nhân, nếu không tính tới sự lĩnh ngộ về vật chất hỗn độn, ít nhất đã tiến gần tới đẳng cấp Thần vương, xem ra trong Hỗn độn giới này các cao thủ ẩn tàng cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của Tần Vũ.
Nha đầu đứng một bên nhìn thấy Tần Vũ bị kém thế, cũng không cần biết đúng sai, lớn miệng mắng:
"Ngươi lão già chết tiệt này, chẳng những ăn hiếp Hô Lỗ, còn dám đánh tiểu Tần, bổn cô nương liều mạng với ngươi!" Nói xong, lại một lần nữa tung ra Đồng hoàn, Đồng hoàn lập tức hóa lớn lên phạm vi tới ba trượng, toàn thân thanh quang đại thịnh, với tốc độ cực nhanh xoay tròn như cuồng phong bão táp cuồn cuộn thổi tới.
Trên gương mặt non trẻ của lão nhân lộ ra một tia thâm hiểm cười nói:
"Tiểu cô nương đanh đá này, nếu ngươi không biết cách sử dụng trân bảo, vậy để cho bản sứ giả thay ngươi bảo quản tốt hơn!" Nói xong, vung tiểu kỳ lên giữa mặt lá cờ lay động, tức thì phóng xuất ra một luồng sáng hỗn độn rực rỡ áp chế xuống, trong nháy mắt va chạm vào Đồng hoàn, Đồng hoàn chợt bất động, tựa như không gian bị ngưng trệ, vầng sáng màu xanh chói mắt kia cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Lão nhân phất tay áo, Đồng hoàn kia đã nằm trong tay lão, trong ánh mắt nhất thời bốc lên vẻ tham lam:
"Quả nhiên là một kiện bảo vật, chẳng qua xúc tích vật chất hỗn độn lại thiếu một chút trình độ điêu luyện, không sao, chờ bản sứ giả một lần nữa cô đọng lại, như vậy trong "bách bảo quật" (hầm chứa báu vật) đã có thể phong phú hơn rồi."
Vừa mới dứt lời, năm ngón tay khô cằn chợt phát lực, tuôn ra một cỗ lực lượng luyện hóa, Đồng hoàn đột nhiên rung động hẳn lên, phát ra một tiếng rít chói tai, cùng lúc đó, trên mặt tiểu nha đầu cũng nổi lên một màu đỏ bừng, máu tươi đã ứa ra miệng. Hiển nhiên, lão nhân kia muốn hủy diệt linh hồn lạc ấn của nha đầu trong Đồng hoàn.
"Dừng tay cho ta!"
Lúc này, truyền đến tiếng gầm đầy phẫn nộ, lão nhân liếc mắt nhìn, phát hiện Tần Vũ đứng ở cách đó không xa vung lên trường kiếm, trong thần sắc tán phát ra một cỗ uy thế chấn nhiếp thiên địa. Lão nhân chợt biến sắc, cũng không phải vì Tần Vũ ở trước mắt, mà là bởi vì phía sau lưng đang truyền đến một cỗ lực lượng không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được, đó là một lực lượng có thể hủy diệt hết thảy, rồi lại làm sống lại thiên địa.
Quay đầu nhìn lại, lão nhân hết sức kinh hoàng, một cái dòng xoáy dốc nghiêng thật lớn treo lơ lững giữa bầu trời, hắc bạch sinh tử hai đạo khí thể không ngừng xoay tròn, mà hỗn độn khí bốn phía bị lực hút mãnh liệt không ngừng hướng về Lục đạo Luân Hồi kéo đến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Đây... Đây là cái gì?"
Tần Vũ lạnh lùng cười:
"Đây là mộ địa của ngươi!"
Gây thương tổn tới cháu gái thân thiết của mình, điều này làm sao Tần Vũ có thể nhẫn nhịn được, lực lượng của dòng xoáy đột nhiên tăng lên, thậm chí đến nỗi không để cho lão nhân có cơ hội để luân hồi, ắt hẳn muốn đem từng tia chân linh cuối cùng của lão đều phải bị hủy diệt. Lão nhân quá hoảng sợ, trong lúc rối loạn bèn dùng hết toàn thân lực lượng tung ra tiểu kỳ tử sắc, bề mặt lá cờ kia trong nháy mắt phình lớn lên so cùng dòng xoáy không kém chút nào, trên mặt cờ vật chất màu xám không ngừng tăng trưởng, ầm ầm cùng Lục đạo Luân Hồi va vào nhau.
Giờ khắc này, thế công của Lục đạo Luân Hồi đột nhiên thoáng ngưng lại một chút, mà đúng trong khoảnh khắc này, lại tạo một cơ hội cho lão nhân rút được tử kỳ ra, thân ảnh chợt lóe đã biến mất không còn hình bóng.
Tần Vũ ngực từng trận ngột ngạt, khí huyết đều như sôi sùng sục, tựa hồ sắp bị tuôn tràn lên tới cổ họng, thật không nghĩ tới còn có người có khả năng dưới áp lực của Lục đạo Luân Hồi mà chạy thoát, nhưng thần thức của Tần Vũ chỉ trong nháy mắt nắm được quỹ đạo lão nhân đã rời đi.
"Tình nhi, ngươi không sao chứ?"
Nha đầu có chút thống khổ lắc lắc đầu, nhưng thực chất bên trong dáng vẻ kiên cường ấy không có giảm bớt chút nào, giận dữ nói:
"Tiểu Tần, giết tên khốn đó cho ta!" Tần Vũ ánh mắt thoáng ngưng đọng, trầm giọng nói:
"Nhất định rồi, tuy rằng thoát khỏi dưới áp lực của Lục đạo Luân Hồi, nhưng mà cũng bị trọng thương rồi, chúng ta mau đuổi theo hắn!"
"Tốt, Hô Lỗ, chúng ta đi!" Tiểu nha đầu đi theo Tần Vũ rất nhanh bay vào bên trong dãy núi. Lão nhân kia di chuyển với tốc độ cực nhanh, nhưng rốt cục bị thương quá nặng, cuối cùng dừng lại tại mảnh đất bằng phẳng trên sườn núi cao. Mảnh đất đó rộng rãi khác thường, mấy cây cổ thụ kỳ lạ màu đỏ sậm mọc quấn lấy nhau cành lá đan xen dày đặc bao quanh mảnh đất, mà phía sau lại là một cái hang động khó nhìn thấy.
Miệng hang cao tới mấy trượng, ở một bên thấp phía dưới có cái cửa đá màu xám không biết dày tới bao nhiêu, trên cửa đá có khắc phù lục kỳ quái cũng không biết có ý nghĩa gì, mơ hồ có tử quang lưu chuyển, hiển nhiên có trận pháp cấm chế.
Tay đưa ra thoáng lay động, cửa đá ầm ầm từ mặt đất rút lên, lão nhân ôm ngực, sắc mặt biến đổi thành hiểm độc đáng sợ, cực kỳ phẫn nộ nói:
"Khốn nạn, vậy mà lại dám bức bách bản sứ giả tới nông nỗi này, có điều các ngươi chết chắc rồi!" Nói dứt lời lập tức chui vào trong hang động, cửa đá cũng ngay tức thì rơi xuống.
Không lâu sau, Tần Vũ cùng tiểu nha đầu theo quỹ đạo lão nhân chạy trốn cũng tới trước cửa động. Nhưng đứng ở trên mảnh đất, lại bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng rất mạnh áp chế, thậm chí so với bát cấp khốn trận chỉ có hơn chứ không kém, tiểu nha đầu tu vi còn thấp kém, lập tức liền có cảm giác ngột ngạt khó thở.
"Tiểu Tần, lão già chết tiệt kia nhất định đang ở bên trong cửa đá này, chúng ta cứ ngồi đây chờ hắn đi ra!" Nha đầu tựa hồ đã biết trên cửa đá này có cấm chế không thể phá nổi, đơn giản đúng là cố thủ để bắt ba ba trong rọ, dù sao lão nhân kia không có khả năng ở bên trong chịu đựng suốt cả đời.
Tần Vũ tiến lên phía trước hai bước, ánh mắt sắc bén giống như hai thanh lợi kiếm bắn lên cánh cửa đá, điềm nhiên nói:
"Không cần chờ đến chết, phá vỡ cửa đá là được rồi!"
Xem ra Tần Vũ có tự tin rất mạnh, bàn tay chợt phát lực, trong năm ngón tay đó sinh tử hắc bạch bùng lên cực nhanh xoay tròn, hình thành một dòng xoáy bằng cỡ nắm tay, nhìn qua thật giống như Lục đạo Luân Hồi bị thu nhỏ lại, hoàn toàn bị ông nắm giữ trong tay.
Bỗng nhiên, Tần Vũ rất nhanh tiến lên, phía sau kéo theo một chuỗi tàn ảnh, tay phải dũng mãnh vỗ lên cửa đá, Lục đạo Luân Hồi thu nhỏ đó chợt bùng nổ, toàn bộ cấm chế trên cửa đá trong nháy mắt bị dòng xoáy bằng nắm tay kia xé vỡ thành bột phấn, cửa đá phát ra một tiếng nổ như tiếng sấm rền vang, ầm ầm vỡ vụn, toàn bộ đỉnh núi tựa hồ đều đổ sụp xuống.
"Ai ui… Ai ui!" Lão nhân kêu la kinh hoàng từ trong thạch động chạy ra, nhìn thấy Tần Vũ phá bỏ cấm chế còn đánh nát cửa đá, cái đẳng cấp lực lượng này cũng không phải hắn có khả năng chống cự, không dừng được quỳ xuống, cầu xin:
"Tha mạng a, Đồng hoàn này nhất định trả lại ngươi, còn xin đại nhân tha cho lão già này một mạng."
"Tha cho ngươi? Không có cửa rồi!"
"Ngươi… Tà Thần giới nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Lần này cháu gái thân thiết bị người đả thương, Tần Vũ vốn đã phẫn nộ sôi gan, cũng không ngờ từ trên người lão nhân này biết chuyện về một giới mới lạ, trong bàn tay Lục đạo Luân Hồi trực tiếp kích vào thiên linh huyệt trên đỉnh đầu lão nhân, sức mạnh mãnh liệt trong nháy mắt biến lão thành đống thịt vụn, hình thần câu diệt.
Tiểu nha đầu vỗ tay trầm trồ khen ngợi:
"Tiểu Tần, ngươi quả thật là lợi hại, có ngươi bảo tiêu thế này, ta cho dù có gặp bất cứ cái gì cũng không sợ rồi!"
Cái này gia gia bảo vệ cho cháu gái, tự nhiên là đạo lý chính đáng, trước mắt lại trở thành vệ sĩ, không khỏi làm cho Tần Vũ cười khổ không ngừng.
Có điều một cái hiện tượng kỳ dị hình như làm cho đầu óc của Tần Vũ bung mở ra, ông vậy mà lại không có cảm nhận được chân linh của lão nhân kia, nói cách khác sau khi thân thể của lão bị hủy diệt, chân linh cũng không có bị hút vào trong Lục đạo Luân Hồi, ngược lại về tới một địa phương nào khác.
Tần Vũ thầm nghĩ: "Chẳng lẽ Hỗn độn giới này tuyệt không có chỗ để luân hồi, hoặc là nói chỗ luân hồi này căn bản là không ở trong Lục đạo Luân Hồi, ngược lại từ một địa phương khác tiến hành luân hồi?"
Thế giới Hỗn độn được khai mở ra này có quá nhiều điều thần bí ngay chính Tần Vũ cũng không biết, giờ phút này ông bỗng nhiên cảm giác được một tia Thiên đạo kia hư vô mờ ảo, mà ở trong thế giới Hỗn độn này nắm trong tay Thiên đạo, đương nhiên cũng không phải hết thảy từ Lục đạo Luân Hồi của Tần Vũ mà siêu sinh (đầu thai kiếp khác).
Trong lúc Tần Vũ đang trầm tư trong hiện tượng kỳ dị này, tiểu nha đầu chu miệng nhìn tử kỳ, ngập ngừng nói:
"Tiểu Tần, cái thứ này làm thế nào để chơi đùa đây?"
Tần Vũ hơi giật mình, lúc này mới từ trong mạch suy nghĩ rối loạn phục hồi tinh thần lại, tay áo bào vung lên, tử kỳ kia đã nắm trong tay.