Trong Tử Huyền phủ …
" Tần Tư, đứng lại cho ta!" Băng Nghiên giận phừng phừng quệt cái miệng nhỏ nhắn phẫn nộ nhìn Tần Tư đang chạy phía trước
Tần Tư hắc hắc cười bất quá nhìn Băng Nghiên đang mang tiểu phúc ( mang bầu) cho nên cũng không dám chạy quá nhanh, cuối cùng chính là ngừng lại
" Phu nhân, lại làm sao vậy?" Tần Tư vẻ mặt vô tội nhìn Băng Nghiên
" Mẫu thân đã nói cả cho ta nghe rồi, có đúng là ngươi muốn rời khỏi Tử Huyền phủ, trốn ta rời khỏi nơi này, đúng không?!" Băng Nghiên dậm chân, hốc mắt đều đỏ hồng lên
Tần Tư nghe thấy thế mỉm cười thở dài nói:
" Nghiên nhi, ta cũng không nghĩ là muốn giấu nàng nhưng vận mệnh của Thiên Minh nằm trong tay ta, ta phải tới đó hoàn thành chuyện này"
" Hừ, ta mặc kệ, ngươi đừng có mơ mà rời đi!" Băng Nghiên tức giận vội vàng nói
Tần Tư cau mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn, trầm giọng nói:
" Nghiên nhi, đừng như vậy mà, huống hồ ta chỉ là đến đó một thời gian ngắn rất nhanh sẽ trở lại"
Băng Nghiên đỏ hồng đôi mắt cắm môi vuốt vuốt bụng rất hiển nhiên chính là cốt nhục của Tần Tư, cũng chính vì nó là nàng mới không cho Tần Tư rời mình nửa bước
" … ngươi nhất định phải trở về, ta không muốn trong lúc đứa nhỏ xuất sinh không có cha bên cạnh"
Tần Tư mỉm cười tiến lên gắt gao ôm Băng Nghiên vào lòng, ôn nhu nhìn nàng:
" Nếu không phải chuyện trọng đại ta như thế nào có thể rời khỏi nàng, tin ta đi, rất nhanh sẽ trở về"
Giờ phút này Tần Tư lại nhớ đên tính cảnh lúc gặp Băng Nghiên, thật có chút buồn cười nhưng lại vô cùng ấm áp khiến hắn càng ôm chặt nữ tử này hơn
" Được rồi, Nghiên nhi, ta đi, chờ ta trở lại!"
Tần Tư hôm nay bằn vào lĩnh ngộ một bộ phận Thiên đạo đã tăng thực lực chính mình lên cảnh giới kinh khủng, cơ hồ cùng với Tần Thạch Thiên bất phân cao thấp. Một bước đạp xuất đã xuất hiện trong vô tận hư không, xa xa tinh vân lưu chuyển, sáng lạn rồi lại lộ ra một cỗ khí tức thần bí
Mà Băng Nghiên nhìn tàn ảnh của Tần Tư dần biến mất rốt cục không nhịn được rơi nước mắt
Tần Tư nhìn sâu bên trong tinh vân, có chút bất đắc dĩ thở dài, điều tiếc nuối chính là không có thể sớm lĩnh ngộ được huyền cơ trong lời nói của Tần Vũ, sau khi chuyện này kết thúc hắn một lần nữa bắt đầu lại
Sau một khắc, nguyệt nha màu trắng Thiên đạo chi nhận chiếu sáng cả hư không, uẩn hàm một cỗ lực lượng cường đại chí cực oanh kích tại tầng không gian. Không gian vơ tan ẩn sâu bên trong nhất thời xuất hiện một thông đạo không rộng lắm, Tần Tư sắc mặt rất bình tĩnh nhưng chính mình lại lắc đầu bước vào trong
Nháy mắt Tần Tư đã tới Thiên thần giới, bất quá đã trải qua mấy trăm năm, thiên thân giới hôm nay so với trước kia đã rất khác biệt. Hồng câu ( vệt rách) ngăn cách hai giới đã hoàn toàn biến mất, phảng phất như Thiên giới cùng Tu La giới dung nhập làm một, tuỳ ý có thể thấy người hai giới có thể đi cùng một chỗ, hơn nữa còn không có mâu thuẫn gì
Tần Tư đối với Thiên thần giới bây giờ cũng có chút ngạc nhiên, rất nhanh đi tới một mảng thảo nguyên rộng lớn, cách đó không xa chính là một cung điện lớn nguy nga tráng lệ, một tia nắng màu vàng chiếu xuống như thuỷ triều sáng lạn, côi lệ thần bí. Phía trước điện hai binh lính đang đứng thẳng, với tu vi của hắn muốn ra vào toà cung điện còn dễ hơn ăn cháo
Mà trên đại điện, Đế Thiên Hồn đang ngồi ở vị trí trước đây Đế Thích Thiên từng ngồi, chung quanh bốn phía đều có Tu La mỹ nữ tuyệt sắc, mắt môi như vẽ đủ đề kích phát dã tính nguyên thuỷ của một nam nhân
" Đại ca!" Đế Thiên Hồn sau khi thấy Tần Tư cơ hồ không dám nhin vào mắt nhưng chính là vẫn hô lên
Tần Tư hắc hắc cười nói:
" Xú tiểu tử, cự nhiên có nhiều mỹ nữ như vậy ở cùng ngươi, diễm phúc không ít a"
Đế Thiên Hồn vội vàng lệnh cho Tu La mỹ nữ ra ngoài, đứng trước mặt Tần Tư cười hì hì nói:
" Đại ca, huynh như thế nào quay lại?"
" Chẳng lẽ ở đây không chào đón ta trở về? Ta lần này tới là có việc rất quan trọng muốn làm, sẽ kể cho đệ, Cha đâu?"
Đế Thiên Hồn bĩu môi nói:
" Từ sau khi Tần tiền bối cho Cha Tinh thần quyết dường như là dành toàn bộ thời gian bên trong Thiên thần điện, cả ngày bế quan tu luyện, một trăm năm cũng chỉ ra ngoài có vài lần, ngay cả vương vị đều truyền cho đệ. Bất quá cũng may hiện giờ Tu La giới và Thiên thần giới không có chiến tranh gì, đệ cũng coi như là nhàn nhã phiêu diêu tự tại"
Tần Tư nhíu mày:
" Khi ta đến đây thì nhận thấy được cấm chế bên trong hồng câu biến mất rồi, điều này là sao?"
" Đó là do Huống Thiên Minh, hắn xem như đã là Tu La vương, hôm nay hai giới chúng ta cũng không có mâu thuẫn gì cho nên phá huỷ cấm chế. Bây giờ hai giới đi lại rất yên ổn cho nên đệ mới có thể không cần ra oai mà cũng có nhiều Tu La mỹ nữ như vậy" Đế Thiên Hồn có chút kiêu hãnh cười
Tần Tư than thở cười cười, bất quá đây cũng không giống tính cách của Huống Thiên Minh, có lẽ hơn nửa là chủ ý của Lãnh Diễm Phỉ
Sau khi hàn huyên vài câu thì Tần Tư lại chuẩn bị cáo biệt rời đi, Đế Thiên Hồn vội vàng ngăn lại, nói:
" Phải đi gấp như vậy sao, huynh không muốn gặp cha ư?"
Tần Tư mỉm cười nói:
" Sao có thể như vậy, ta tất nhiên muốn thấy lão nhân gia bất quá bây giờ người đang bế quan tu luyện, nếu quấy rầy tựu không tốt, dù sao ngày dài tháng rộng mà"
Đế Thiên Hồn thở dài:
"… đại ca, bảo trọng!"
" Bảo trọng!" Tần Tư vỗ vỗ bả vai Đế Thiên Hồn, khi chuẩn bị rời đi thì một thanh âm quen thuộc vang lên khiến hắn khựng lại
" Cứ như vậy mà đi sao, ngay cả ta cũng không muốn gặp?"
Xoay người lại, Tần Tư rõ ràng phát hiện Đế Thích Thiên đứng cách đó không xa, trong lòng vô cùng kích động run giọng nói:
" Cha …" sau khi khôi phục trí nhớ, cũng không bỏ qua trí nhớ của Đế Tuyết Phong tại Thiên thần giới cho nên đoạn tình cảm phụ tử này cũng như trước là không phải bàn cãi
Giờ phút này Đế Thích Thiên tựa hồ như mới ngộ ra một tầng mới, toàn thân thấu phát ra một cỗ khí tức khác thường, mà hắn đối với lĩnh ngộ Tinh thần quyết cũng tiến vào cảnh giới Hắc động kì, tư chất quả thật cao, sợ rằng ngay cả Tần Vũ cũng muốn chứng kiến tận mắt
Đế Thích Thiên đi tới trước mặt Tần Tư, dừng lại mỉm cười nói:
" Ngươi gọi ta một tiếng Cha, ta đã rất cảm kích rồi. Mặc dù là luân hồi chuyển thế nhưng dù sao ngươi cũng là người Tần gia, sau này chính là gọi ta là Cha hai đi a"
Tần Tư dùng sức gật đầu:
" Vâng, Cha hai!"
Đế Thích Thiên thở dài nói:
" Hôm nay vừa lúc Cha hai xuất quan, vốn muốn cùng huynh đệ các ngươi uống vài chén bất quá xem như không có cơ hội rồi"
" Yên tâm Cha hai, đợi mọi chuyện xong xuôi con nhất định sẽ trở về cùng Cha tuý luý một phen!"
Đế Thích Thiên ha ha cười to:
" Tốt lắm, tuý luý một phen, Cha hai nhất định chờ ngươi trở về!"
( Tại hạ trình độ có hạn không biết thay từ Cha hai bằng gì cho hợp lí, thông cảm!"
… Sau khi cáo biệt với cha con Đế Thích Thiên, Tần Tư liền đi tới Tu La giới. Bây giờ các đại thành trì ở Tu La giới đã triệt đầu triệt vĩ ( bỏ đầu bỏ cánh) thay đổi rất nhiều, thậm chí tên thành nay cũng đã cải biến, tỷ như Sa thành lúc trước nay đã chuyển thành Lạc dương thành, Ma thành cũng biến thành Thanh viễn thành. Tần Tư nhận định chắc chắn Huống Thiên Minh cũng không có nhã hứng như vậy, xem ra đây cũng là kiệt tác của Lãnh Diễm Phỉ
Năm đó sau khi Huống Thiên Minh đánh bại Trạc Nghiên, tất cả Tu La tộc nhân tại các thành trì đều nhất mực tuân lệnh hắn, hơn nữa đối với Thiên đạo chi nhận trong cơ thể hắn bọn họ đối với Tu La vương cũng là tâm phục khẩu phục. Trải qua mấy trăm năm thay đổi, cả Tu La giới cũng phồn hoa hẳn lên, đạt tới thịnh thế chưa từng có
Tần Tư sau khi nghe ngóng mới biết được Huống Thiên Minh đặt chủ thành tại một nơi có tên là Thiên Mông thành, toà thành đó cũng chính là Bích thành năm xưa. Huống Thiên Minh đặt tên Cha hắn cho chủ thành coi như là nhất mực sùng kính đối với Thiên Mông
Ban đêm, sắc trời mông lung, bên trong Thiên Mông thành lại vô cùng náo nhiệt, Tu La tộc nhân cùng với Thiên nhân trải qua mấy trăm năm văn hoá cũng đã dung hợp sau đó không có sinh ra xung đột gì, mỗi người đều cười nói vui vẻ trên đường cái xem biểu diễn tạp kĩ
Trung tâm chủ thành toạ lạc một toà cung điện không lớn lắm, ngoại trừ bên ngoài cung điện có tầng tầng phòng vệ ra bên trong cơ hồ không có binh lính, nguyên nhân chính là tân nhậm Tu La vương cũng không thích có người ngoài đi lại ở chỗ này
Sâu trong cung điện, Huống Thiên Minh giống như một pho tượng ngồi trong đại sảnh tựa như đang nhập định, mà Lãnh Diễm Phỉ thân thiết ngồi bên cạnh hắn, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu quyến luyến không rời
Đột nhiên thân thể Huống Thiên Minh một phen chấn động, Thiên đạo chi nhận trên cánh tay phải chợt phát ra tiếng kêu bén nhọn, Lãnh Diễm Phỉ cả kinh lùi ra sau mấy bước. Chỉ thấy Huống Thiên Minh thong thả mở hai mắt, nét mặt ưu sầu
Lãnh Diễm Phỉ vội vàng đi tới vuốt ve cánh tay phải của hắn, nói:
" Vẫn như vậy sao?"
Huống Thiên Minh hơi gật đầu, hơi tức giận nói:
" Tại sao, nhiều năm như vậy tại sao không cách nào đột phá, tại sao ta không thể hoàn toàn lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận?!"
" Ngươi … trước nên tỉnh táo một chút, ta nghĩ … có lẽ cơ duyên chưa đến mà thôi"
Mặc dù có Lãnh Diễm Phỉ an ủi nhưng trong lòng Huống Thiên Minh vẫn cảm thấy phẫn nộ dị thường, mà phần nhiều chính là nghi hoặc
" Đúng vậy đúng vậy chính là cơ duyên chưa đến, bất qua hôm nay chính là ngày gặp cơ duyên của Thiên Minh huynh đệ!"
Đột nhiên một thanh âm từ bên ngoài cửa vang lên, Huống Thiên Minh ngưng thần nhìn lại, trong ánh mắt hiện lên quang mang hưng phấn, nói:
" Tần Tư, ngươi như thế nào lại tới nơi này, Tiểu Quân và Hầu tử có tới không?"
Tần Tư nhíu mày:
" Bọn họ không có tới, bất quá nếu ngươi nhớ bọn họ có thể tự mình đi, dù sao đối với lĩnh ngộ Thiên đạo chi nhận của ngươi tuỳ ý có thể trở lại trong Tử Huyền phủ … Ài, không có nghĩ tới ngươi có bản lĩnh như vậy, cự nhiên có thể đưa Tu La giới thành bộ dạng thế này, thật không sai"
Lãnh Diễm Phỉ có chút nghi hoặc nói:
" Ngươi như thế nào lại tới đây?"
Tần Tư mỉm cười, lập tức sắc mặt trở nên nghiêm túc hẳn, trầm giọng nói:
" Là vì giải thoát cho ngươi, Thiên minh!"