Lực ăn mòn ô uế sinh ra từ tinh huyết nguyên thần của Huyết Ma tại trong nháy mắt chiếm cứ thân thể Tình nhi, Tình nhi lúc này thần sắc dữ tợn, toàn thân tản phát ra vầng sáng màu đỏ sậm rực rỡ, tỏa ra một luồng khí tức tà ác quái dị khiến cho trong lòng người ta phát lạnh giá.
"Hừ!... Tại sao có thể như vậy, nữ nhân đáng chết!" Huyết Ma hừ lạnh một tiếng, tựa hồ đối với thân thể của Tình nhi thật bất dắc dĩ, dù sao mục tiêu quan trọng nhất của hắn chính là Tần Vũ, nếu như chiếm được thân thể của Tần Vũ vậy thì có khả năng nắm trong tay Lục đạo Luân Hồi, đây mới là mục đích chính yếu của Huyết Ma. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
"Tình nhi!!!"
Nhìn thấy Tình nhi bị ô huyết ăn mòn, Tần Vũ gần như rơi vào trạng thái điên cuồng, hai tay đột nhiên phất động, từ ba trượng cao trên đỉnh đầu lực lượng Lục đạo Luân Hồi ầm ầm hiện lên, Hỗn Độn khí kia tựa hồ cũng bởi vì cơn phẫn nộ của Tần Vũ mà biến hóa, khuếch trương vô cùng tận gần như cuộn lên cuốn cả nửa bầu trời, tất cả mọi người đều sinh ra kinh hãi trước cổ lực lượng hủy thiên diệt địa này.
"Nhất định phải đem Tình nhi trả lại cho ta!" Tần Vũ rống giận phẫn nộ, thúc động Lục đạo Luân Hồi không ngừng hướng về Huyết Ma áp sát lại.
"Xoẹt Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!" Giờ phút này Huyết Ma nhìn thấy sức mạnh của Lục đạo Luân Hồi, trong ánh mắt chỉ còn lộ ra vẻ tham lam mà không có chút cố kỵ nào, ngang nhiên cười nói:
"Ngươi cho dù có giết nàng, ta vẫn như cũ có thể dựa vào bạo thể sau đó một tia tinh huyết nguyên thần lần nữa đoạt xá sống lại, bổn Ma vương sẽ vĩnh viễn tồn tại trong hậu thế, Ha Ha Ha!"
Nghe thấy vậy sắc mặt của Tần Vũ trắng bệch chùng hẳn xuống lộ ra vẻ khó xử, mà Lục đạo Luân Hồi ngưng lại không có áp sát về hướng Huyết Ma nữa, Huyết Ma thấy thế cất giọng cười càng thêm ngông cuồng, một cổ huyết khí sền sệt nồng nặc từ trên người hắn tán phát ra.
"Ngươi nằm mơ!"
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc truyền đến, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc chiếu vào người Tình nhi, tựa hồ ngay cả Huyết Ma cũng không khỏi có một chút hoang mang, bởi vì thanh âm này đúng là từ bên trong thân thể hắn truyền ra ngoài.
Lãnh Diễm Phỉ trong khoảnh khắc nghe thanh âm kia, cả thần tình đều ngưng đọng lại, nàng cho dù là có chết cũng không quên được chủ nhân của giọng nói này, trong miệng run run nói ra tên của hắn… "Huống Thiên Minh"!
"Huống Thiên Minh, ngươi… ngươi ở đâu, mau hiện ra với lão Tôn ta đây!" Tôn Ngộ Không gãi gãi đầu sốt ruột nhìn ngó dáo dát, cũng vẫn nhìn thấy Huống Thiên Minh như trước rơi vào giấc ngủ say, mà vốn thanh âm lại phát từ Tình nhi.
Biến cố bất ngờ khiến cho Huyết Ma cũng rất là bối rối:
"Ngươi… ngươi từ lúc nào ở trong thân thể của ta?"
Vẫn như cũ nhìn không thấy bóng dáng Huống Thiên Minh, nhưng… thanh âm này xác thực quả là ở trong thân thể bị ô uế của Tình nhi:
"Ta nói rồi, ngươi cuối cùng phải thất bại ở trong tay của ta!"
"Thằng khốn, bổn Ma vương là thân bất tử, tuyệt không thể thất bại!" Huyết Ma tự nhận suốt đời bất diệt, đối với Huống Thiên Minh hoàn toàn không coi vào đâu.
"Vậy sao?" Thanh âm của Huống Thiên Minh mang theo một tia cười lạnh:
"Chẳng lẽ ngươi vẫn không nhận ra tinh huyết nguyên thần có cái gì khác thường ư?"
Huyết Ma trong lòng cả kinh, vội vàng vận chuyển một vòng đám tinh huyết nguyên thần kia, nhất thời sắc mặt đại biến, hắn rõ ràng cảm giác được trong đám tinh huyết ẩn chứa một tia khí tức của "Thiên đạo chi nhận":
"Thiên đạo chi nhận… là ngươi động tay động chân, lại có thể đem thần thức giấu vào trong Thiên đạo chi nhận!"
Đế Tuyết Phong nghe nói như thế lúc này mới chợt bừng tỉnh hiểu rõ, thì ra mới rồi cảm giác được một tia khí tức đúng là tại chỗ "Thiên đạo chi nhận" của Huống Thiên Minh bị Huyết Ma thôn phệ.
Huống Thiên Minh lạnh lùng nói:
"Ta nghĩ ngươi đến chết cũng không thể ngờ được tại trận chiến năm đó Thiên Mông từ trong cơ thể ngươi rút ra một tia tinh huyết, lại càng không thể nghĩ đến ta đem đám tinh huyết này luyện hóa vào trong Thiên đạo chi nhận, mà cho đến tận lúc này ẩn dấu khí tức của Thiên đạo chi nhận, ngươi tưởng rằng thật sự có thể dễ dàng thôn tính "Thiên đạo chi nhận" của ta ư? Hiện nay nó giữ lại một tia chân linh của ta, đã đem ngươi hoàn toàn tiêu hủy ở trong đám tinh huyết này, Huyết Ma… đại nạn của ngươi đã đến!"
Huyền lão giật mình kinh ngạc:
"Thì ra là ngươi cố ý để cho Thiên đạo chi nhận ẩn chứa chân linh của ngươi bị Huyết Ma thôn phệ!"
Hóa ra trước lúc Huyết Ma phá vỡ phong ấn, Huống Thiên Minh đã sớm ẩn giấu một tia chân linh tại trong Thiên đạo chi nhận rồi, mà trăm năm trước đây hắn đã đem đám tinh huyết Thiên Mông lưu lại luyện hóa vào Thiên đạo chi nhận, cái gọi là một tia sinh cơ bắt đầu tại trong đám tinh huyết này, thậm chí ngay cả chính Huyết Ma cũng không thể nghĩ đến tinh huyết của hắn hoàn toàn che giấu khí tức của Thiên đạo chi nhận.
Tuy nhiên Huyết Ma tự cho là mình thông minh, định khi bạo thể sẽ lợi dụng nguyên thần đám tinh huyết này đoạt xá, cũng không ngờ đám tinh huyết ấy sớm đã bị Thiên đạo chi nhận luyện hóa rồi, trong đó lại ẩn chứa một tia chân linh của Huống Thiên Minh, lúc này cả đám bị giam lỏng bên trong, cũng có nghĩa là Huyết Ma rốt cuộc không cách nào tiến hành nguyên thần đoạt xá được nữa. Còn Huống Thiên Minh vì lẽ đó mà rơi vào cơn hôn mê sâu, cũng chính vì muốn dùng thần thức của bản thân cùng tia chân linh ẩn giấu ở trong Thiên đạo chi nhận kia tiến hành dung hợp lại, chỉ có như vậy mới có thể từ trong cơ thể Huyết Ma đoạt lại Thiên đạo chi nhận, nhân tiện mới giam cầm nguyên thần đám tinh huyết kia, tại trong khoảnh khắc Lục đạo Luân Hồi phá hủy bản thể của Huyết Ma, thần thức của Huống Thiên Minh đã cùng chân linh trong Thiên đạo chi nhận dung hợp làm một.
"Không có khả năng… không thể như vậy, ta tuyệt không thể chết!" Huyết Ma tựa hồ cảm nhận được nỗi thống khổ của đám tinh huyết bị giam cầm, phát điên cuồng gào thét chói tai.
"Thiên Minh, dừng tay!" Đột nhiên, Tần Vũ hô to một tiếng, Huống Thiên Minh vốn muốn bạo phá Thiên đạo chi nhận bất giác ngừng lại.
Tần Vũ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thủy chung không dời khỏi Tình nhi, ông do dự trong chốc lát, trầm giọng nói:
"Thiên Minh!... có thể... giữ lại cho Tình nhi một mạng không?"
"Huyết Ma vốn là nguyên thần lạc ấn, căn bản không có thực thể, bây giờ Tình nhi đây chính là Huyết Ma, Huyết Ma cũng là Tình nhi, nếu như tách ra đám tinh huyết kia, vậy rốt cuộc không cách nào khắc chế được Huyết Ma, người hẳn là biết rõ!" Thanh âm của Huống Thiên Minh cực kỳ kiên định, bởi vì hắn biết đây chính là cơ hội cuối cùng.
Tần Vũ hít một hơi thật sâu, trong lòng ông chỉ hiện lên nỗi phẫn hận không thể hình dung được, cho dù ông đã lĩnh ngộ Lục đạo Luân Hồi thì lại như thế nào, đến ngay cả Tình nhi cũng cứu không được.
Huống Thiên Minh đã biết rằng sự tình không thể xoay chuyển theo chiều hướng khác, bất luận Tần Vũ hận mình cỡ nào cũng được, lời tiên đoán của Thủy Quân đều đã linh nghiệm, vậy một tia sinh cơ của Huyết Ma giờ khắc này nhất định phải bị hủy diệt hoàn toàn.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Tình nhi phát ra một tiếng thét chói tai, quang mang của Thiên đạo chi nhận kia rực rỡ xuyên qua toàn thân, thân thể nàng lúc này tựa như trong suốt sáng lên, một cổ khí tức chí cương trào dâng phủ đầy cả thiên địa. Một tiếng gào thét vang động dậy trời từ trong nguyên thần đám tinh huyết bạo phát ra, trong đó còn ẩn chứa nỗi phẫn hận không cam lòng của Huyết Ma.
Tầng mây trôi qua trên bầu trời, một tia huyết khí bồng bềnh tung bay, một làn gió thổi qua liền dần dần tan biến sạch sành sanh a.
Thần thức quay về, Huống Thiên Minh đang ngủ say sau khi phun ra một ngụm máu tươi, cũng từ từ thức tỉnh lại, Thiên đạo chi nhận tách rời kia cũng trở lại trong thân thể, Lãnh Diễm Phỉ xúc động phủ phục trên ngực hắn khóc rống lên:
"Muội không để huynh tách rời muội, một khắc cũng không được phép!"
"Vĩnh viễn sẽ không a!" Huống Thiên Minh lau khô vết máu trên khóe miệng, ôm chặt Lãnh Diễm Phỉ trong lòng, ánh mắt nhìn Tần Vũ cách đó không xa, trên nét mặt hiện ra chút áy náy.
Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều nhìn vào Tần Vũ, Tình nhi nằm trong lòng ông, cả thân thể đã trở nên trong suốt, chỉ có một tia chân linh còn chưa có tan đi.
"Ngươi vì sao có ý định dại dột như vậy?!" Con tim của Tần Vũ giờ này bị xé nát hoàn toàn, ông rõ ràng cảm nhận được ở sâu trong nội tâm truyền lại nỗi thống khổ áy náy, đây là một nỗi thống khổ mà dù cho ngươi đã thông hiểu Thiên đạo cũng khó mà chống lại được.
Tình nhi dựa vào một tia chân linh còn sót lại ý thức mong manh, trong mơ hồ nàng nhìn thấy thần sắc thống khổ của Tần Vũ, khó nhọc vươn bàn tay vuốt dòng lệ chực trào nơi khóe mắt của Tần Vũ, lắp bắp:
"Tình… Tình nhi mặc dù… là nữ hài tử… bình thường, nhưng… nhưng cũng không nghĩ là… mọi nổ lực… đổi lấy được… không có không có, Tần Vũ ca… ca, muội muốn huynh… vĩnh viễn nhớ tới… nhớ tới có… có Tình nhi yêu huynh!"
Nói đến đoạn sau gần như là không thể nghe thấy, khó khăn thốt ra chữ sau cùng, tia chân linh của Tình nhi rốt cục rời khỏi thân thể, bồng bềnh tan trong hư không mênh mông, mà thi thể trong suốt ấy cũng giống như làn hơi bốc lên tan biến không còn. Thân mình Tần Vũ đang run rẩy ông hầu như không cách nào áp chế nỗi bi thương tận đáy lòng, hướng lên bầu trời phất tay một cái, chân linh của Tình nhi đã nằm gọn trong tay.
Lúc này, Huống Thiên Minh đã đi tới, thấp giọng nói:
"Tần tiền bối, xin lỗi… ta mặc dù hiểu được một đường sinh cơ, nhưng lại không biết làm sao để hủy diệt Huyết Ma, mãi đến lúc hắn bị đạo luân hồi thôn phệ, ta mới từ trong truyền thừa của phụ thân hiểu rõ hết thảy, nhưng mà khi đó Tình nhi đã bị ô uế, ta làm như vậy cũng là cực chẳng đã không còn cách nào khác."
Tần Vũ khẽ lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt buồn bã thất sắc, nhẹ nói:
"Tình nhi… Tần Vũ ca ca đưa ngươi vào luân hồi!" Lập tức cắn răng, xoay người liền biến mất ở trên bầu trời.
Chứng kiến một màn này, tất cả mọi người đều cúi đầu thở dài, Đế Tuyết Phong cùng Hồng Quân liếc mắt nhìn nhau, cũng không khỏi buồn bã lắc đầu, bọn họ biết phụ thân là người chí tình chí nghĩa, e rằng phần áy náy này ở trong tận đáy lòng ông sẽ hình thành một dấu ấn thống khổ không cách nào phai mờ đi.
Huyết Ma đã hoàn toàn bị hủy diệt, cả Thiên Thần giới cũng đổi lấy những ngày thái bình, Hàn Sinh, Huyền lão các nhân đều rời khỏi Sa thành, còn đám Hồng Quân cùng Đế Tuyết Phong, Ngộ Không thì theo Đế Thích Thiên về Thiên Thần điện, duy chỉ có Huống Thiên Minh, Lãnh Diễm Phỉ ở lại Tu La giới.
Xa xa trên bầu trời, dòng xoáy Lục đạo Luân Hồi thật lớn treo ngang trời, sinh tử khí lần luợt lưu chuyển, vô cùng vô tận. Tần Vũ đứng ở trước Lục đạo Luân Hồi, chăm chú lấy trong tay một đám chân linh quang mang u lam lấp lóe kia, thầm than:
"Tình nhi, Tần Vũ ca ca thiếu nợ ngươi, kiếp sau nhất định sẽ trả lại cho ngươi, hãy đợi ta!"
Nói xong, đám chân linh ấy bị cuốn vào trong Lục đạo Luân Hồi…
Tần Vũ lòng đau xót không thể hình dung, mười mấy năm qua ở chung cùng Tình nhi từng chút từng chút đều không ngừng hiện rõ mồn một trong đầu ông, tựa hồ mỗi một cảnh tượng đều như khắc sâu vào lòng, nhưng mà nỗi si tình cùng ý niệm kiên trì của Tình nhi, lại trở thành nỗi thống khổ suốt cả đời ông cũng không thể phai mờ.