Hậu Tinh Thần Biến

Chương 359: Bái sư (2)




Mà lúc này Lăng Thanh Vân phảng phất như đưa thân vào một không gian khác, thân thể bị lực lượng linh khí cực kì khủng bố bổ khuyết, từng đạo đạo linh khí trong thể nội tàn phá bừa bãi, khiến cho hắn đau đến hét to, thanh âm thê lương bi thảm truyền khắp bốn phía.

Một cái chai rượu, dù cho cứ tiếp tục rót rượu vào trong, cũng có lúc phải đầy, đầy tức phải tràn ra, nếu muốn khiến cho chai rượu có thể chứa nhiều lượng rượu hơn, tự nhiên cần phải mở rộng dung lượng của chai rượu.

Con người, cũng là như thế, thiên tư của con người là điều kiện tiên quyết. Thiên tư của Tu La nhân là quyết định bởi chất lượng quả Tu La của cây Tu La sinh thành, chính như lời nói trước đây, sau khi Tần Vũ trong lúc vô tình tiến vào đạo của tự nhiên, tất cả cây Tu La trong tiểu viện kia của Ma thành, toàn bộ đều nhận được sự xúc tiến của tự nhiên lực và hỗn độn lực của Tần Vũ trong lúc vô ý tràn ra, làm cho những cây Tu La tiên thiên này liền hình thành tương đương với đại bộ phận cành lá và thân cây của cây Tu La liền tăng thêm cường hãn, khiến cho đám cây Tu La này hấp thụ thiên địa linh khí tốc độ lúc này so với tốc độ lúc trước đề thăng gấp trăm lần, mà một khi những cây Tu La này kết thành Tu La quả, lúc đó tất cả những Tu La nhân sinh ra thiên tư là tồn tại chí cao.

Tư chất của Lăng Thanh Vân cũng không tốt, nếu không Lăng Phá Thiên cũng sẽ đem phương pháp của những cấm chế kia trao cho nhi tử duy nhất này, tịnh không phải là Lăng Phá Thiên hẹp hòi, mà là những cấm chế này đòi hỏi ít nhất phải năm đôi cánh mới có thể thi triển ra được, Lăng Thanh Vân tư chất lại có hạn, đình trệ ở bốn cánh thượng giai mấy trăm năm thời gian không cách nào đột phá.

Có thể nói không chút khách khí, Lăng Thanh Vân cơ hồ đã là không có thể đột phá, cho dù là hắn hôm nay đã ngồi trên bảo tọa của thành chủ Sa thành, cũng không đủ khiến cho tu vi của hắn tiếp tục tiến bộ được. Điểm này, Lăng Phá Thiên tự mình cũng hiểu rõ ràng, chỉ bất quá sâu trong lòng hắn vẫn đang ôm một chút ảo tưởng, cũng là không muốn thừa nhận mà thôi.

Mà hết thảy đều tại lúc thần bí nhân này xuất hiện phát sinh ra biến hóa thay đổi hoàn toàn, ở cái không gian quỷ dị này, từng đạo từng đạo thiên địa linh khí khủng bố vô cùng điên cuồng tràn vào cơ thể Lăng Thanh Vân, làm cho hắn toàn thân kinh mạch nhất thời bị trùng kích bể tan tành, quần áo toàn bộ thành tro, bộ da trần trụi bên ngoài cũng dần dần khô đi, cũng giống như đất đai sau khi khô hạn, từng vết nhăn đáng sợ theo toàn thân lan ra.

Nguyên hạch bên trong đan điền sớm đã bể tan tành, lúc này trong đan điền một mảng hỗn độn, linh khí hỗn loạn chạy loạn bốn phía, nếu như không ai ngăn lại, e rằng hắn rất nhanh sẽ bạo thể mà chết.

Lăng Thanh Vân ngay cả khí lực mắng chửi người cũng không còn nữa, sắc mặt hắn dữ tợn cắn chặt răng, kiên trì dựa vào một cổ tín niệm, hi vọng thần bí nhân kia có thể ra tay giải quyết nguy cơ của hắn lúc này.

Không ngoài dự đoán, thần bí nhân như sở nguyện của hắn khẽ quát một tiếng:

"Tu La kính, mở!"

Một đạo ánh sáng rực rỡ không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung từ bốn phương tám hướng trùng kích tới, theo sự xuất hiện của tia sáng, Lăng Thanh Vân đột nhiên có loại cảm giác như quay trở về trong Tu La quả, một loại cảm thụ ấm áp ở sâu trong lòng dâng lên.

Tia sáng này tựa hồ mang theo công hiệu đặc thù, chỉ thấy mỗi một đạo tia sáng tiến vào cơ thể Lăng Thanh Vân đều không có trực tiếp tiến vào đan điền, theo tia sáng từ từ gia tăng, trong đan điền, một viên hắc điểm cực nhỏ chậm rãi thành hình, nguyên hạch, tái tạo rồi!

Theo sự hình thành của hắc điểm, nguyên hạch tái tạo, bên trong đan điền vốn là một đoàn thiên địa linh khí loạn tác nhất thời phô thiên cái địa tràn vào, thiên địa linh khí bốn phía thân thể Lăng Thanh Vân cũng đột nhiên tốc độ điên cuồng ngưng tụ so với vừa nãy còn muốn nhanh hơn, trùng kích vào thân thể hắn.

Từng đạo tia sáng nhập vào trong cơ thể hắn, một cổ linh khí rửa sạch thân thể hắn, cơ hồ trong nháy mắt, kinh mạch trong cơ thể Lăng Thanh Vân liền tại dưới tác dụng của tia sáng một lần nữa thành hình, rộng rãi vô cùng, kinh mạch cực kì cứng cỏi lên so với lúc thân thể chưa qua cải tạo hơn rất nhiều. Nếu như nói kinh mạch chưa qua cải tạo chính là một con sông nhỏ, như vậy qua cải tạo kinh mạch lúc này liền giống như sông lớn Trường Giang bao la bát ngát, thiên địa linh khí có thể dung nạp càng kinh thế hãi tục.

Lăng Thanh Vân một bên thừa nhận sự tái tạo của nguyên hạch, sự thống khổ khi kinh mạch phát triển, một bên trong lòng rất nhanh tính toán vị thần bí nhân này tại sao phải giúp mình, cũng không phải bởi vì mình vừa mới quỳ xuống hắn liền cho chỗ tốt lớn như thế này chứ?

Nghĩ tới đây, Lăng Thanh Vân không khỏi có chút hối hận, sớm biết rằng quỳ xuống cũng có chỗ tốt như vậy, vậy thì dập đầu với hắn thì sao đây? Từng cái từng cái ý niệm hoang đường hiện lên trong đầu hắn, Lăng Thanh Vân cũng tự mình cảm giác được những ý niệm này thực quá buồn cười.

Chỉ là, nói đến cùng vị thần bí nhân kia tại sao phải cho mình nhiều chỗ tốt như thế này chứ? Lăng Thanh Vân lúc này chính mình cũng có thể rõ ràng một ít chuyện, đem hắn tới một cái không gian thần bí, dùng thật lớn thần thông cải tạo đan điền nguyên hạch và kinh mạch toàn thân, đây không phải giống như việc Tu La nhân có khả năng làm. Thậm chí có thể nói, cho dù là Tu La nữ vương, Lăng Thanh Vân cũng không tin tưởng nàng ta có thể làm được.

Mà vị thần bí nhân này, hắn lại dễ dàng làm được, đây nên là cái thần thông gì a! Nếu như chính mình có thể có được lực lượng lớn mạnh như thế, vậy cả Tu La giới chẳng phải đều nằm rạp xuống dưới chân mình rồi!

Lăng Thanh Vân lắc đầu, cười tự giễu một tiếng, đem ý niệm không phù hợp thực tế này vứt ra khỏi đầu, vừa muốn tiếp tục suy tư, lại đột nhiên ngẩn ngơ.

Lắc đầu! Chính mình tựa hồ có thể động đậy rồi! Ngơ ngác một hồi lâu, Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng phát hiện ra, thân thể của mình tựa hồ đã có thể động rồi, nói cách khác, cải tạo hoàn thành rồi!

Lực lượng mạnh mẽ theo thể nội lưu động, thân thể tựa hồ cũng được tăng cường cực lớn, Lăng Thanh Vân thử đối diện hư không phía trước đánh ra một quyền---- Oanh! Một tiếng vang thật lớn, mấy cái khe không gian tối như mực xuất hiện trước khuôn mặt ngạc nhiên của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Tiểu gia hỏa, thật là nôn nóng!" Thanh âm trêu trọc bốn phương tám hướng truyền tới, chỉ nghe thần bí nhân kia sách sách nói: "Năm cánh Tu La nhân, không tệ, ngươi vốn là thân thể quá yếu, dưới cường hóa ta cho ngươi, phỏng chừng sau này hẳn là có cơ hội tiến vào cảnh giới tám cánh rồi!"

Lăng Thanh Vân ngơ ngác giơ hai tay lên, vô ý thức nhắc lại:

"Tám đôi cánh? A---!" Hắn hét ầm lên, thanh âm sắc bén tựa hồ đem thần bí nhân kia dọa cho hoảng sợ.

"Kêu cái gì?" Thần bí nhân quát lớn một tiếng: "Tỉnh lại cho lão tử!"

Phảng phất giống như một đạo sét đánh lên đỉnh đầu Lăng Thanh Vân, trong khoảng khắc liền đem hắn đánh thức lại. Lăng Thanh Vân cơ hồ ngây người chốc lát, đột nhiên quỳ trên mặt đất, một bên dập đầu, một bên lớn tiếng nói:

"Đồ nhi Lăng Thanh Vân khấu kiến sư phụ, thỉnh an sư phụ người, tạ ơn người trợ giúp!"

Không thể không nói, Lăng Thanh Vân rất cơ trí, rất thông minh. Cũng chính bởi như thế này, hắn mới có thể xem trọng vị thần bí nhân này.

Thần bí nhân bị động tác của Lăng Thanh Vân làm cho choáng, sửng sốt một hồi lâu, mới tức giận nói:

"Ta thu ngươi làm đồ đệ lúc nào? Đứng lên cho ta, lão tử không cần đồ đệ hầu hạ!"

Lăng Thanh Vân lần này lại là không có nghe lời hắn nói, ngược lại càng thêm cung kính dập đầu ba cái, trên mặt mang theo thần sắc vô cùng cảm kích, lớn tiếng nói:

"Vô luận sư phụ có hay không thu Thanh Vân làm đồ đệ, tại trong lòng Thanh Vân, người chính là sư phụ của ta!"

Nói xong, hắn giơ hai tay dùng lực dụi dụi đôi mắt, nức nở nói:

"Ngay đến tử quỷ phụ thân ta cũng trước giờ đều không có đối với Thanh Vân tốt như vậy, không nghĩ tới sư phụ cho ta chỗ tốt to lớn như thế, việc đến nước này, Thanh Vân tất nhiên xem người làm sư phụ duy nhất!"

Lúc hắn nói ra những lời này cực kì đại nghĩa lẫm liệt, tựa hồ chí nghĩa, khiến hắn vô cùng cảm động.

Thần bí nhân không có gì để nói, trầm mặc hồi lâu, mới khẽ thở dài:

"Được rồi, tùy ngươi, tóm lại ta sẽ không thừa nhận ngươi là một đồ đệ--- bất quá--- niệm tình ngươi coi như còn có tri ân báo đáp, tựu lại tặng ngươi một đồ vật vậy!"

Vừa nói, một cây trường côn quang mang kim khí lấp lóe khác thường xuất hiện trong tay Lăng Thanh Vân, đột nhiên xuất hiện khiến cho tay phải Lăng Thanh Vân rung lên, thiếu chút nữa cầm không được cây trường côn kia.

Trường côn rất nặng, phảng phất như lực lượng ngàn quân khiến cho Lăng Thanh Vân nhấc lên cực kì khó khăn, hắn đánh giá một chút, lập tức quỳ xuống lớn tiếng nói:

"Đồ nhi cảm ơn hảo ý của sư phụ! Đến tận hôm nay vẫn không biết tôn danh của sư phụ người, vẫn mong sự phụ cho biết!" Trong mắt của hắn lộ ra cực độ. Thần sắc như khát vọng và tò mò, bốn phía đánh giá tình cảnh không gian chung quanh.

Thần bí nhân cười hắc hắc:

"Tát Hải! Ngươi chưa từng nghe qua? Coi như lão tử chưa nói, ngươi cũng không được đối với người ngoài nhắc tới! Về sự tình của phụ thân ngươi ta cũng là hiểu một chút, mấy người giết chết phụ thân ngươi thực lực rất mạnh, không phải ngươi trước mắt có thể trêu trọc, cho nên, ngươi nên cố gắng tu luyện mới được!"

Lăng Thanh Vân bộ dáng khiêm tốn nghe chỉ giáo, không ngừng gật đầu.

Thần bí nhân dừng lại một chút, bàn tay to vung lên, Lăng Thanh Vân chỉ cảm thấy trước mắt choáng lên một cái, cuối cùng lại ngồi trở lại trên bảo tọa của Sa thành thành chủ!

"Nhớ kĩ, tuyệt đối không thể tại lúc này vì phụ thân ngươi báo thù, lão tử cũng đi, ngươi phải tu luyện nhiều hơn!" Thanh âm cực nhỏ trực tiếp xuất hiện trong óc hắn.

"Cung tiễn sư phụ!" Lăng Thanh Vân nghe vậy vội vàng quỳ xuống, một hồi lâu, mới đứng lên, cực kì hài lòng quát lên: "Người đâu!"

"Thông báo cho tất cả thành dân và đám binh sĩ của Sa thành, từ ngày hôm nay trở đi, Sa thành bắt đầu đóng cửa, tất cả mọi người không được phép ra khỏi cửa thành, nếu không, giết không tha!"

Nhìn núi non khổng lồ trước mắt, Huống Thiên Minh im lặng cười khổ, ngắm nhìn Hồng Quân, lại thấy hắn cũng là vẻ mặt buồn bực đúng nơi đó, thấp giọng mắng:

"Đây là núi non gì? Sao lại dài như thế này!"