Hậu Tinh Thần Biến

Chương 346: Ý nghĩ điên cuồng của Tần Vũ (2)




" Vũ ca ca không có việc gì chứ?" Nhìn thân ảnh đĩnh lập xa xa, Tình Nhi trên mặt đầy lo lắng cùng bất mãn, nói khẽ với Mục Thiên và Cam Vân:

" Huynh ấy sao lại tu luyện rồi? Nơi này là Tu La giới a, chúng ta nhất định phải bạo vệ huynh ấy cho tốt!"

Cam Vân gật gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc sùng kính nói:

"Tần Vũ đại nhân quả nhiên thiên tư tung hoành, ngắn ngủi thời gian mấy trăm năm đã có thể chống lại cao thủ Đế quân, nghĩ đến trong Thiên giới này ngoại trừ Đế quân ra không ai có thể chiến thắng được ngài rồi!"

Mục Thiên đồng ý nói:

"Tần Vũ đại nhân tu vi đích thật một ngày tiến ngàn dặm a! Tình Nhi, không cần lo lắng cho đại nhân, trong Tu La giới cũng có cao thủ. Tần Vũ đại nhân ở đây tu luyện đề cao chút tu vi, như vậy đối với bảo bối có ưu thế hơn!"

"Nhưng mà ta có chút lo lắng cho Vũ ca ca, nơi này xem như đã là địa phận của Tu La giới rồi, một khi huynh ấy bắt đầu tu luyện khí thế trên người khẳng định là bộc phát, ta sợ như vậy sẽ kinh động đến cao thủ Tu La giới a!" Nghe được Mục Thiên nói, Tình Nhi cũng không có chút nào bớt lo lắng ngược lại càng thêm lo âu

Ba người đang nói đột nhiên cảm thấy một trận run sợ khó hiểu, đúng là khí thế không thể ngăn cản được của Tần Vũ từ bên kia phát ra. Mục Thiên thấy Cam Vân và Tình Nhi đều ngây ngốc nhìn bóng lưng phía xa xa không nhịn được trong lòng thầm kinh hãi, vội vàng kéo hai người lụi lại mấy vạn thước đằng sau, đến lúc không thấy bóng Tần Vũ đâu mới dừng lại

Nguy hiểm thật! Nhìn Cam Vân và Tình Nhi vẻ mặt kinh hãi, Mục Thiên cũng âm thầm lau mồ hôi, vừa mới cảm nhận được khí thế từ Tần Vũ phóng ra. Khí thế đó làm cho người ta không thể sinh ra ý nghĩ chống cự, hơn nữa hình như Tần Vũ không có cách nào khống chế được toàn bộ khí thế của bản thân, nếu lùi lại chậm một chút sợ rằng ba người đã bị khí thế cổ quái kia ép tới linh hồn tiêu tán!

Phóng thần thức, cẩn thận hướng về phía Tần Vũ xem xét chỉ thấy trong phạm vi ngàn thước chung quanh hắn mặt đất đã lún sâu xuống một thước so với vừa rồi, hình thành một cái hố hình tròn rất to

Ma dưới chân Tần Vũ lại không suy suyển gì, một cái cột đất hình trụ chống đỡ dưới chân hắn. Từ xa nhìn lại thân ảnh hắn chẳng khác gì một ngọn núi cao ngạo lạnh lùng

" Không được a!" Đứng trên cột đất, Tần Vũ cười khổ tự nhủ:

" Như thế nào mới có thể không phát ra khí thế mà vẫn có thể khởi động lục đạo luân hồi chứ?"

Vừa rồi hắn vận hành Tinh vân bên trong đan điền, lục đạo luân hồi đột nhiên tản ra một khí thế uy nghiêm mênh mông, khiến cho hắn ứng phó không kịp, cho dù muốn khống chế cũng không thể. Trong lòng thầm cảm kích Mục Thiên kỹ tính, nếu không phải hắn vừa rồi nhanh chóng kéo Cam Vân và Tình Nhi lại phía sau thì sợ rằng chỉ một chút là hai người này cũng sẽ trọng thương

Cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú tự hỏi, đến tột cùng là tại sao hắn không dẫn phát lục đạo luân hồi mà khí thế lại trực tiếp phát động như thế? Nếu không có lục đạo luân hồi này thì thực lực của hắn bây giờ cũng đã tiến xa hơn rất nhiều

Một trận gió thoảng qua, dưới chân Tần Vũ như hiện lên một chưởng gió, tại trung tâm xem ra không chút ảnh hưởng nhưng xung quanh lại vô cùng cuồng bạo. Tần Vũ trong lòng vừa động, con ngươi tinh quang loé lên đại thịnh khẽ quát một tiếng:

"Thu!"

Chỉ thấy thân thể hắn là trung tâm, Hỗn Độn khí phương viên ngàn dặm xung quanh bỗng nhiên tiến vào cơ thể hắn. Mà lúc này lỗ chân lông toàn thân hắn như mở ra hết cỡ giống như đất khô gặp nước điên cuồng hấp thu Hỗn Độn nguyên khí dồi dào bốn phía

Gân xanh trên trán cũng dần dần nổi lên, lực hút lại càng tăng mạnh, những tảng đá lớn trên mặt đất đều hoá thành bụi, linh khí ẩn trong đó cũng bị hắn hút vào trong thân thể

Tần Vũ thét dài một tiếng, cười to nói:

" Nguyên lai là như thế, nguyên lai là như thế a!"

Vừa nói đột nhiên thân thể vô lực, hấp lực bốn phía cũng tiêu tán không còn tun tích

" Không khởi động Tinh vân, chỉ sử dụng một chút Hỗn Độn tinh thần lực kích phát tâm hắc động trong lục đạo luân hồi, như thế có thể không hề động đến lục đạo luân hồi rồi!" Tần Vũ nét mặt vui mừng như điên, Hỗn Độn nguyên khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, tinh thần lực hoá thành tinh vân. Mà hắc động lúc này cũng lại không hấp thu chút Hỗn Độn nguyên khí nào, nguyên lại lục đạo luân hồi sử dụng như vậy, quả nhiên có thể diệt hồn phách siêu cấp lực lượng a!

Thân ảnh chợt loé, Tần Vũ chớp mắt đã tới trước mặt ba người vẫn còn đang há hốc miệng kinh ngạc, trên mặt nở ra nụ cười ôn nhu

Ba người chỉ cảm thấy thân thể phảng phất như đắm chìm trong dòng nước ấm rất thoải mái, từng đạo linh khí cũng không cần vận công hấp thụ liền từ bên ngoài dũng mãnh tiến vào trong cơ thể. Tình Nhi hưng phấn nói:

"Vũ ca ca, nơi này linh khí quả nhiên dồi dào a, muội không cần hấp thu, linh khí bên ngoài tự nhiên tiến vào trong đan điền rồi!"

Tần Vũ cười cười, xoa đầu Tình Nhi nói:

" Muội đang ở trong lĩnh vực của ta, linh khí nơi này toàn bộ đều do ta chi phối, tất nhiên có thể đưa vào trong thân thể muội rồi!"

Ba người kinh hãi, thao túng thiên địa linh khí, tu vi phải cao thâm cỡ nào mới có thể làm được a! Mục Thiên há mồm cứng lưỡi nói:

" Đại nhân, theo như ngài nói thì ngài đã có tu vi tám đôi cánh?"

Mặc dù Mục Thiên chưa đạt tới tám cánh nhưng ngày thường cũng có nghe Tử Dực thiên vương nhắc tới chỉ có cao thủ tám cánh mới có thể dễ dàng thao túng Thiên địa linh khí

Tần Vũ lắc đầu mỉm cười nói:

" Dựa theo cấp độ Thiên nhân của các ngươi, ta hôm nay đã đạt tới cảnh giới bảy cánh đỉnh cấp! một khi đột phá sẽ tiến vào tám cánh rồi!"

Mục Thiên không thể nói gì nhìn Tần Vũ sau hồi lâu, chỉ là trong lòng cũng tự an ủi mình, đại nhân chính là so với Thiên nhân không giống nên có thể tu vi ngang với bảy cánh cũng thao túng được Thiên địa linh khí

Thấy bộ dáng Mục Thiên như vậy, Tần Vũ không nhịn được trong lòng cười thầm, nếu là nói xuất toàn bộ lực lượngcủa Hỗn Độn tinh thần lĩnh vực sợ rằng cao thủ tám cánh cũng không thể so sánh với mình!

Bình tĩnh một chút nhìn lướt qua ba người, Tần Vũ nói:

" Tốt lắm, cũng không còn sớm nữa, phía trước nghìn dặm có một toà thành, chíng ta đến đó nghỉ ngơi một lát đi a!" Vừa nói hắn vừa dẫn đầu tiến đến toà thành phía trước, cũng là toà thành đầu tiên của Thiên Khanh, Ma thành



Đứng ở ngoài Sa thành, Hồng Quân đột nhiên cảm nhận được điều gì đó phấn chấn hẳn lên, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh hãi nhìn về phương Nam, nơi đó chính là Ma thành nơi bọn Tần Vũ chuẩn bị đến

Lúc này Tôn Thiên đã liên tục chiến đấu ba ngày ba đêm, Sa thành tuy không thể nói là máu chảy thành sông nhưng mặt đất cũng đã đỏ quạch màu máu, hiển nhiên là Tôn Thiên đã giết rất nhiều cao thủ của Sa thành

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Tôn Thiên, Huống Thiên Minh cau mày nhìn Hồng Quân nói:

" Tiểu hầu tử này dường như không chịu được nữa, ngừng đi, ngươi nói cho ta biết như thế nào mới có thể ra tay giúp hắn?"

Hồng Quân đang kinh hãi liền khẽ cười nói:

" Ta tìm được cha rồi!"

"Cái gì?" Huống Thiên Minh nhất thời quên luôn chuyện Tôn Thiên, vội hỏi:

" Ngươi nói là ngươi tìm được Tần bá phụ rồi?"

Thấy Hồng Quân gật đầu khẳng định, Huống Thiên Minh hiểu được không còn gì phải nghi ngờ nữa cũng hiện lên thần sắc cực kì vui mừng. Mục đích lớn nhất của hai người tới đây chính là nhanh tìm được Tần Vũ, phải biết rằng trong lòng Huống Thiên Minh thì Tần Vũ được xem như là cao thủ tiền bối hắn kính ngưỡng nhất, nếu có thể sớm tìm được hắn, Thiên giới và Tu La giới mặc sức cho hắn tung hoành

" Chúng ta lúc nào thì gặp được người?" Huống Thiên Minh không hỏi Hồng Quân như thế nào có thể gặp Tần Vũ, đối với các loại thần thông của Hồng Quân, Huống Thiên Minh đã rất tin tưởng rồi

Hồng Quân lạnh lùng cười nói:

"Không cần chúng ta tìm, Cha và chúng ta nhất định sẽ gặp nhau, lúc này nên sớm rời đi!"

" Chuyện của Tôn Thiên thì sao? Chúng ta không thể cứ để mặc hắn ở đây đại khai sát giới được?" Huống Thiên Minh cảm nhận được có một ánh mắt nóng bỏng đang quan sát mình liền không nhịn được trong lòng có chút buồn rầu

Chủ nhân của ánh mắt đó chính là mỹ nữ Lãnh Diễm Phỉ đứng bên cạnh, đối với Huống Thiên Minh, Lãnh Diễm Phỉ dường như là đã nghĩa nặng tình thâm rồi, mỗi lần nhìn hắn đều dùng ánh mắt nóng bỏng kèm theo thần sắc si mê khó dứt

Huống Thiên Minh không biết vì sao Lãnh Diễm Phỉ lại nhìn mình như vậy, nhưng là hắn biết đối với mỹ nữ cho đến nay hắn chỉ có cảm tình chứ không có chuyện luyến ái

" Ngộ Không a!" Hồng Quân trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Không bằng như vậy đi, chúng ta … uy hiếp cái thành chủ Sa thành kia, ngươi đi giải quyết chuyện của hắn, hầu tử tự nhiên sẽ không nổi sát ý nữa!"

Huống Thiên Minh ngẩn người ra, lập tức nở nụ cười sướng:

" Ngươi rốt cục cũng để ta ra tay rồi? Ha ha, được rồi, vậy để ta.. đi giết chết cái thành chủ kia đi a!" Vừa nói quanh thân hắn lại tản ra khí tức cuồng bạo, Lãnh Diễm Phỉ hai mắt lại long lanh nhìn âu yếm

Ba trăm mười lăm, ba trăm mười sáu, Tôn Thiên lúc này cuồng tính đã đại phát, trường côn màu vàng trong tay hắn biến thành một đoàn kinh quang sáng lạn căn bản không thể nhìn ra côn ảnh chỉ thấy mỗi lần hắn huy động Tu La nhân liền có người ngã xuống, mùi máu tanh ngòm truyền vào trong mũi hắn, điều đó lại càng kích thích sát ý

Ta nhất định đem các ngươi toàn bộ giết chết, vì Y thần báo thù! Trong lòng Tôn Thiên phát cuồng, trường côn nhảy múa, hai mắt đỏ quạch. Đột nhiên Tôn Thiên sững sờ, nhìn lại phát hiện binh tốt chung quanh Sa thành đã bị hắn giết hết

Tôn Thiên chấn động …