Huyền tinh thiết quáng đối với thần nhân ức ngàn năm nay chính là cấm địa. Nhưng hôm nay đã khác, sự hấp dẫ của thiên thần khí đã khiến bát đại thành chủ dẫ theo các thuộc hạ tinh anh tập trung ở nơi này, xông vào địa ngục cấm địa/
Tổng diện tích của Huyền tinh thiết quáng núi non diện tích khoảng mười vạn dặm. Người của bát đại thành trì trong vòng nửa ngày đã đi được vào phạm vi hơn ngàn dặm. Hồng Quân mang theo Liễu Hàn Thư, Nghịch Ương, La Băng đi theo và cũng không quên bố trí một cái ẩn thân trận pháp nho nhỏ. Cứ như vậy bọn Hồng Quân nghênh ngang đi theo sau đội quân hùng mạnh của bát đại thành trì mà không ai phát hiện ra, bọn họ cũng muốn biết tận cùng ở Huyền tinh thiết quáng có cái gì nguy hiểm.?
" Hống ~~~~" Một tiếng rống lớn của dã thú vang lên, tiếng hống khiến mặt đã của tòa núi rung lên bần bật, lập tức một thân ảnh thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.
Thân hình giống như một con hổ, sau lưng có hai cánh, đầu như mặt người, trên đầu có một chiếc sừng dài và to như một ngọn núi nhỏ và nhoáng lên như một kiện thần khí…đó chính là những hình ảnh mà mọi người thấy được khi thân ảnh kia hiện ra rõ ràng.
" Loài người, các ngươi chẳng nhẽ không biết đây là địa phương mà các ngươi không được tới sao?" Quái thú nọ nói tiếng người, âm thanh vang vọng như tiếng sấm.
" Huyền hổ thú, không xong rồi, như thế nào mà nó lại xuất hiện ở chỗ này chứ?" Lục Chiến Thiên kinh hãi hô lên một tiếng, mặc dù trước mắt chỉ có một con huyền hổ thú, nhưng lại làm cho sắc mặt của một vạn sáu trăm ngàn thần nhân sắc mặt ngưng trọng.
Huyền hổ thú – Là một loại quái thú của vô danh không gian tầng thứ bảy này. Huyền hổ thú còn bé thì không có lý trí, không có trí thông minh, không có khả năng giết người nhưng huyền hổ thú trưởng thành công kích không thể yếu hơn thượng phẩm thần nhân, hơn nữa lớp da dày không kém gì thần khí chiến y – lực phòng thủ cực kỳ kinh khủng.
Tại tầng bảy vô danh không gian này huyền hổ thú không nhiều, nhưng ở Huyền tinh thiết quáng này chính là địa phương của chúng. Trước đây Luyện hỏa thành, Băng phong thành, Lạc phượng thành cũng đã từng để ý đến Huyền tinh thiết quáng, cũng đã từng huy động vô số thần nhân nhưng cuối cùng vẫn bị Huyền hổ thú đánh cho đại bại.
" Có chút kỳ lạ, sao chỉ có một con Huyền hổ thú?" Công Tôn Hùng có một chút kỳ quái hỏi. Huyền hổ thú là loại sinh vật sống quần cư, một con thì không đáng sợ, đáng sợ nhất là số lượng kinh khủng của bọn chúng, ở phiến núi non này ước tính phải có đến hơn mười vạn huyền hổ thú trưởng thành sinh sống, bát đại thành trì có liên hợp lại thì cũng không thể nào so sánh với số lượng của chúng.
" Loài người, các ngươi đều bị điếc hết sao?" Huyền hổ thú không thấy ai trả lời hắn thì lại càng tức giận, nhảy lên cao kêu một tiếng thật to, lập tức xa xa đáp lại vô số tiếng kêu.
" Xong hết rồi, Huyền hổ thú đã muốn công kích, chúng ta mau chạy đi" Lục Chiến Thiên sắc mặt đột nhiên biến đổi, loại tiếng kêu này chính là tiếng kêu đáp trả khi có ngoại nhân đến xâm lăng lãnh địa của Huyền hổ thú và bị huyền hổ thú phát hiện. Bình thường một con Huyền hổ thú có thể so sánh với ba thượng phẩm thần nhân, những tiếng kêu vừa rồi đâu chỉ đơn giản là vài vạn?? Mà chỉ cần một vạn con thôi cũng đủ sức tiêu diệt toàn bộ liên quân của bát đại thành trì.
" Lui" Lục Chiến Thiên là người đầu tiên lớn tiếng hô binh lính của mình thối lui, xa xa có thể thấy loáng thoáng vô vàn thân ảnh của huyền hổ thú.
" Chúng ta cũng lui" Băng Phong thành thành chủ Điền Húc cũng lớn tiếng quát lui binh, nếu cùng với số lượng Huyền hổ thú kia quyết chiến có khác nào đi tự sát? Lui binh là sự lựa chọn duy nhất lúc này.
Trong lúc nhất thời toàn bộ liên quân một vạn sáu thần nhân liền lập tức thối lui, chỉ tiếc là bọn họ không thể nào lui ra xa được, đơn giản vì…họ đã bị huyền hổ thú vây quanh. Tốc độ của Huyền hổ thú có thể nói là nhanh hơn họ gấp nhiều lần.
" Loài người ghê tởm, dám khinh thường tôn nghiêm của chúng ta, phải giết không có chúng toàn thây." Lúc trước người của mấy tòa thành trì dấy binh tiến vào Huyền tinh thiết quáng khiến Huyền hổ thú vô cùng tức giận, lần này thì…chính vì thế khi phát hiện có người xâm nhập lãnh thổ, Huyền hổ thú nhanh chóng thông báo cho bầy đàn, phát động công kích.
Lần công kích đầu tiên của Huyền hổ thú khiến mấy trăm thần nhân vong mạng và trọng thương, nhưng huyền hổ thú cùng lắm chỉ bị chết hơn mười con, bảy tám mươi con bị thương.
" Đừng nên tham giết, tìm cách phá vòng vây" Lục Chiến Thiên lại hô lớn một tiếng, trên tay huy động thần khí bức lui huyền hổ thú trước mặt, mang theo thuộc hạ hướng phía xa bỏ chạy.
Trốn? Bọn họ trốn được sao? Huyền Hổ thú chính là do Hồng Quân cố tình dẫn đến, hắn có thể thuấn chuyển lên bầu trời, căn bản không sợ loại quái thú này. Tại không trung, vô tận vật chất vô danh màu xám không thể đụng đến Hồng Quân. Đối với lực công kích của Huyền hổ thú Hồng Quân cũng âm thầm thán phục. Hồng Quân cho dù sử dụng Nghịch Thiên nhất kiếm cũng không thể nào giết chết nhiều Huyền hổ thú như thế được, dù có muốn thì cũng không có khí lực để mà làm.
Cứ mỗi lần thần nhân chết đi hóa thành màu xám vô danh thì Hồng Quân lại thấy được một điểm biến hóa bên người, đó chính là lực lượng tinh thần của những Thần nhân bị chết đi. Còn về Huyền hổ thú sau khi chết đi không biến vào màu xám vật chất, thân thể cũng không có biến mất mà được những Huyền Hổ thú khác thu lại.
Trong khi đó Hồng Quân, Nghịch Ương, Liễu Hàn Thư, La Băng sau khi bố trí một trận pháp ẩn thân thì ngồi uống rượu nói chuyện phiếm. Bên ngoài chém giết căng thẳng như thế nào hắn cũng chẳng cần quan tâm. Huyền hổ thú do hắn dẫn đến để giết người của bát đại thành trì, quan tâm làm gì? Nếu cần thiết thì lại bố trí trận pháp vây khốn bọn họ, dùng thiên thần khí đồ lục một phen, giết được bao nhiêu thì giết.
" Lục Thành chủ, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Huyền hổ thú nhiều quá, nếu tiếp tục kéo dài tình hình này thì tất cả mọi người đều phải chết ở chỗ này…" Điền Húc bên ngoài đã có nhiều vết thương, máu xám chảy ra nhiều khiến hắn có chút choáng váng đầu.
Liên quân của bát đại thành trì đã tử vong hơn ba ngàn, mà huyền hổ thú chỉ chết có hơn một trăm con, hơn nữa bốn phía Huyền Hổ thú càng ngày tới càng đông, tình thế của liên quân càng lúc càng nguy hiểm.
" Điền thành chủ, bây giờ chỉ có tổ chức một đội cảm tử quân, nếu không hôm nay tất cả chúng ta phải chết hết ở chỗ này" Lục Chiến Thiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, có một câu mà hắn muốn nói nhưng lại không nói ra, đó là " Ta đã nói từ sớm mà các người không nghe, bây giờ còn muốn chạy? Đơn giản vậy sao?"
Lục Chiến Thiên trong lòng vẫn đang có nhiều điều kỳ quái, ở đây nhiều Huyền hổ thú như vậy, bọn Nghịch Ương làm thế nào mà lại lấy được Thiên thần khí? Hoặc có thể nói thiên thần khí như thế nào lại lọt vào tay bọn Nghịch ương? Tinh quáng nhiều năm qua như vậy nếu thực sự có thiên thần khí một là sẽ bị người ta lấy đi, hai là sẽ bị Huyền Hổ thú lấy, mà Huyền hổ thú thì không biết luyện khí, có nghĩa là bọn chúng không biết tác dụng và uy lực của Thần khí chứ đừng nói là Thiên thần khí.
Ba canh giờ, chỉ ngắn ngủi trong ba canh giờ, Liên quân từ một vạn sáu ngàn thần nhân thì giờ này chỉ còn sống sót có sáu ngàn, mà những người còn sống này không có ai là không mang trên người thương tích.
Lục Chiến Thiên và thất đại thành chủ cũng kiến thiết một nhóm bảy trăm người làm cảm tử quân. Mặc dù làm bị thương rất nhiều Huyền Hổ thú nhưng cũng không có khả năng mở ra được thông đạo để bỏ chạy, đối mặt với hơn ba vạn Huyền hổ thú, những người còn sống sắc mặt ai cũng xám ngoét, phảng phất như đến ngày tận thế.
Mục đích của đội cảm tử quân chính là giúp cho đồng bọn trốn được ra ngoài, họ không có hi vọng để sống chứ đừng nói là trốn thoát được, và đó cũng chính là lý do để bảy trăm người làm cảm tử quân chọn con đường …tự bạo. Bọn họ tự bạo với hi vọng mang thêm nhiều cơ hội cho người khác bỏ trốn, nhưng liệu hi sinh của họ có được đền đáp hay không??
Cảm tử đội viên đều do các vị thành chủ hao tâm tổn trí nuôi dưỡng đào tạo, lần này cho bọn họ xuất quân mỗi một vị thành chủ đều đem máu ra thề, nếu qua được kiếp nạn này nhất định sẽ đem quân đến san bằng Hồng Quân thành.
Cảm tử quân tự bạo càng khiến cho Huyền hổ thú thêm hung tính, sau khi chết mấy trăm con hơn ba vạn Huyền hổ thủ gắt gao vây quanh những người còn sống sót. Thần nhân cảnh giới thì không thể thuấn di, tốc độ lại không hơn được Huyền hổ thú, muốn chạy ư? Không có khả năng.
" Thật không nghĩ được bọn chúng lại có gian kế như vậy" Liêu Cẩm cười khổ một tiếng, hắn vốn đã biết lực công kích của Hồng Quân. Đối với việc Hồng Quân có được Thiên thần khí, hắn cũng chỉ nghĩ từ chỗ này mới có được thiên thần khí, giờ này thì …ai ô. Nguồn truyện: Truyện FULL
Sáu ngàn thần nhân sắc mặt ai cũng bi tráng, kết quả cuối cùng cũng là chết khiến những người còn sống cũng điên cuồng hẳn lên. Bọn họ điên cuồng chém giết huyền hổ thú, lúc trước phải ba người mới theo được tốc độ của Huyền hổ thú, nhưng tình hình hiện giờ thì…hai người cũng phải đối phó với một Huyền hổ thú, số lượng Huyền Hổ thú tử vong cũng chậm rãi gia tăng.
" Tới cuối cùng mới phát huy hết tiềm năng" Hồng Quân đang nhìn từ trên cao có chút lắc đầu, lần đầu tiên hắn mới thấy được quang huy trên người thần nhân của Thần giới thứ nhất.
Bao nhiêu năm qua người của Thần giới thứ nhất và thứ hai đấu trang, giờ này cũng không khác gì với trận chiến này. Người của Thần giới thứ nhất như Huyền hổ thú, người của Thần giới thứ hai như sáu ngàn người còn sót lại, lúc bị đẩy đến bức đường cùng thì bất kể kẻ nào cũng nóng nảy, điên cuồng…huống hồ gì người của Thần giới thứ hai đâu phải là ít?
Tóm lại muốn sinh tồn ở tầng thứ bảy này, mặc kệ là thần giới thứ nhất hay thần giới thứ hai đều phải đối xử công bằng, bọn họ còn không biết hai thần giới này cũng chính là từ hai vũ trụ khác nhau.
Những kẻ "như thần nhân của Thần giới thứ hai" kia cuối cùng cũng điên cuồng, nhưng cuối cùng thực lực thì cách nhau rất xa, khiến cho hai bên ngày càng có nhiều người và thú chết đi. Sau hai canh giờ….ngoại trừ Lục Chiến Thiên và ba mươi mấy người có thần khí và thần khí chiến y ra, tất cả thần nhân đều toàn bộ chết trận, một vạn sáu ngàn thượng nhân từ đây sẽ vĩnh viễn biến mất.
Sáu ngàn thần nhân liều mạng cuối cùng cũng "lôi kéo" được hơn một ngàn huyền hổ thú. Trùng trùng xung quanh là Huyền hổ thú cuối cùng đứng vây quanh nhìn những người còn lại, những người còn lại cũng chỉ còn biết nhìn lại với ánh mắt tuyệt vọng mà thôi.
" Không…Huyền hổ nhất tộc tôn kính" Lục Chiến Thiên điên cuồng kêu lớn, hắn không cam lòng, không cam lòng khi cái bóng của địch nhân còn chưa thấy mà đã bị diệt thế này.
" Chúng ta tới nơi này chính là bị dẫn dụ bởi người của Hồng Quân thành cách đây bảy trăm ngàn dặm, chúng ta không có ý tứ mạo phạm các ngươi, người của Hồng Quân thành mới là chủ mưu, mới là chủ mưu…" Lục Chiến Thiên thống thiết kêu, hắn dù có chết cũng muốn phải lôi kéo theo người của Hồng Quân thành phải đi theo hắn, làm sao hắn lại cam chịu chết một cách lãng xẹt như thế?
" Không sai, chính là ba người của Hồng Quân thành, bọn họ đã tới đây và dẫn dụ chúng ta tới, bọn họ mới là kẻ chủ mưu" Liêu Cẩm cũng kêu lên thảm thiết, đối với Hồng Quân hắn chỉ hận là không băm vằm ra trăm nghìn mảnh.
" Cái này chính là điều cuối cùng các ngươi muốn nói" Một Huyền hổ thú mở miệng nói với giọng nói chậm rãi, ngữ khí rất bình tĩnh nhưng chỉ câu đó không khác gì lời tuyên án tử hình đối với ba mươi mấy người còn lại.
" Nói xong thì các người cũng có thể chết được rồi, người của chúng ta không quan tâm tới lý do của các ngươi" Huyền hổ thú đó cuối cùng đưa ra mệnh lệnh, mấy vạn Huyền Hổ thú đồng thời hướng ba mươi mấy người lao tới.