Hậu Tinh Thần Biến

Chương 110: Bạch Vạn Kiếm




Không có người chỉ đạo binh lính lập tức tiêu tán, một số thế lực nhỏ của tiên đế vốn thuộc thành chủ phủ còn sót lại hầu như sụp đổ. Mã Thiên Lý vừa chết, mấy trăm tiên đế chín cấp bên ngoài đều chạy trốn sạch sẽ.

Bên trong còn một ít tiên đế sống sót đều giống nhau, điên cuồng đào thoát, có thể bảo toàn tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất. Nhưng bọn họ đã quên, người của tiên ma yêu giới như thế nào có thể buông tha cho họ, vừa rồi một phen giết chóc đã làm gợi lên tình cảnh tranh đấu của họ lúc còn sống, làm kích lên ý chí cao ngất và khát vọng chiến đấu mãnh liệt, nên hôm nay đối với những tiên đế thất trận này bọn họ không có chút nào gọi là hạ thủ lưu tình, thẳng tay tàn sát bọn người này.

Tàn quân của thành chủ phủ đã mất đi ý chí, nhân số lại không bằng người của Triệu Vân Hưng bên này, vậy cục diện không còn có thể gọi là chiến đấu nữa, mà rõ ràng là đồ sát, ba mươi mấy tiên đế chín cấp vốn hộ vệ bên cạnh Mã Thiên Lý, cũng là không có chút động tác nào, lãnh đạm nhìn tràng cảnh giết chóc vô tình đang diễn ra.

Sau nửa canh giờ, ngoại trừ ba mươi mấy tiên đế chín cấp này, toàn bộ người của thành chủ phủ vong mạng, từ lúc Mã Thiên Lý mang theo binh lính tới gây khó dễ Triệu Vân Hưng, tới khi chấm dứt bất quá chỉ mới ba canh giờ, hơn sáu ngàn tiên đế đã biến mất.

Kể ra nơi này so với tiên ma yêu giới, Tu La giới giết chóc càng thêm tang khốc, dù sao ở tiên ma yêu giới hay là Tu La giới, đế cấp cao thủ rất ít khi chết trận, so với nơi này bất đồng, trong tầng không gian này tất cả đều là đế cấp cao thủ, chỉ cần phát động chiến đấu, nhất là đại quy mô thế lực chiến đấu, đều chết trận không ít cao thủ đế cấp, nhưng kinh hoàng giống như trận đánh hôm nay, trước giờ đều chưa có.

Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh trở lại bên cạnh mấy người Hồng Quân, vẻ mặt buồn bực, giết nhiều người như vậy, hai người đều nghĩ mình sắp giết được Mã Thiên Lý, không nghĩ tới lại bị Triệu Vân Hưng chiếm tiện nghi, phải nói là thật sự chiếm tiện nghi, người của thành chủ phủ chỉ chú ý đến đại danh tiếng của hai người Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh, đối với Triệu Vân Hưng, căn bản không có chú ý tới vị đầu lĩnh thế lực đông thành này, đây cũng là lý do Triệu Vân Hưng dễ dàng ra tay, nhưng lại ra tay ngay trước mũi của hai người bọn họ.

"A a, Băng nhi, xem ra chúng ta không có ai thắng a, không thể tưởng được Triệu tướng quân tuy lão nhưng vẫn còn tráng kiện như vậy, làm cho cương thi hoàng cùng với thiên tài chiến đấu của chúng ta xem ra còn thua kém a."

"Đúng vậy, ta vốn nghĩ có thể thắng ngươi một lần yêu cầu, nhưng lại để cho lão tướng quân phá hủy a." La Băng mấy ngày nay mà nói, không còn phải mang trên người trách nhiệm nặng nề nữa, vô luận là nói chuyện hay là hành động của nàng, đều ngày càng mang dáng dấp của một thiếu nữ duyên dáng.

"Hừ, nếu không có lũ ruồi vây quanh như vậy, thì lão Tôn đã giết cái tên rùa rút cổ kia từ lâu rồi!" Tôn Ngộ Không vừa thất vọng vừa phẩn nộ nói, đồng thời nhìn sang Huống Thiên Minh.

Huống Thiên Minh mặc dù trong lòng cũng là buồn bực, nhưng không có so đo với Tôn Ngộ Không, chỉ là nhàn nhạt cười cho xong việc.

"Chúng ta ba mươi bảy người chín cấp tiên đế, tham kiến Triệu tướng quân, từ nay về sau nguyện phục vụ tướng quân là việc chính, thề không phản bội!" Vốn ba mươi mấy tiên đế này đã nhìn thấy tình thế rõ ràng, lập tức quyết định phục tùng Triệu Vân Hưng.

Hồng Quân cùng Triệu Vân Hưng đối với hành động của ba mươi mấy người này không có chút kinh ngạc, vừa rồi những người này không động thủ, hai người đã hiểu được tâm tư của bọn họ, Hồng Quân cười nói với Triệu Vân Hưng, "Triệu tướng quân, ngài xem, ba mươi bảy tiên đế chín cấp này phục tùng ngài là việc tốt a!"

"A a, Hồng Quân, những người này có thể phản bội Mã Thiên Lý, một ngày nào đó cũng sẽ có thể phản bội ta, người như vậy, ta thật sự không dám nhận, sợ rằng bây giờ cũng chỉ có ngươi mới có thể khống chế bọn họ, không bằng ngươi thu đi a!" Triệu Vân Hưng đã từng là đại tướng quân, ghét nhất chính là kẻ phản bội, như thế nào có thể tiếp nhận bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

"Triệu tướng quân ngài nói đùa, Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh thực lực ngài cũng đã thấy được, hay là vị tiểu thư La Băng này, thực lực cũng không kém so với hai người bọn họ, ngài xem, ta còn cần thứ phế vật này nữa sao?"

Phế vật? Ba mươi mấy tiên đế nghe được trong lòng giận dữ, đây tuyệt đối là vũ nhục bọn họ, nhưng lại không dám tỏ vẻ gì, vừa rồi hai người kia đã giết hơn một trăm tiên đế chín cấp, đối với bọn họ, muốn giết cũng là quá dễ dàng.

Triệu Vân Hưng xoay người quay lưng về phía Hồng Quân, nói "Hồng Quân, ta có chút mệt mỏi, không thể so với mấy người tuổi trẻ các ngươi, ta phải trở về phòng nghỉ ngơi, còn lại bọn hắn giao cho ngươi a!" Nói xong liền trực tiếp đi thẳng, trở về thư phòng của mình.

Hồng Quân nhất thời hiểu được ý tứ của Triệu Vân Hưng, mỉm cười, đối với ba mươi bảy người nói, "Chúng ta thật lo lắng, không ai muốn nhận các ngươi, cho nên …" Nói đến đây, Hồng Quân xoay người hướng về phía Tôn Ngộ Không cùng Huống Thiên Minh, "Ngộ Không, Huống huynh, không biết các ngươi có mệt hay chưa?"

Tôn Ngộ Không hắc hắc cười nói, "Mới đánh có chút xíu lão Tôn như thế nào đã mệt? Nhưng thật ra không biết Huống huynh thế nào?"

Huống Thiên Minh trả lời Tôn Ngộ Không không phải lời nói, mà là động tác, trong khi Tôn Ngộ Không nhìn về phía Huống Thiên Minh thì phát hiện thân ảnh đã sớm biến mất, sau một khắc đã nhập vào trong đám người ba mươi mấy tiên đế.

"A!" Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy hữu thủ của Huống Thiên Minh đã xuyên qua đầu của một người chín cấp tiên đế, chín cấp tiên đế kia chỉ kịp hét thảm một tiếng, rồi chân linh lập tức dung nhập vào không gian.

Ba mươi sáu tiên đế còn lại một trận hoảng loạn, bọn họ nghe rõ cuộc đối thoại của Hồng Quân, nhưng chưa kịp thương lượng đối sách, thì Huống Thiên Minh đã vọt tới, đồng thời trong khoảng thời gian ngắn ngủi trên đường bay tới đã trải qua hai lần biến thân.

"Hèn hạ!" Tôn Ngộ Không tức khí quát to một tiếng, vội vàng cầm kim bổng chạy đi.

"Bồng bồng bồng!" Tôn Ngộ Không vừa đuổi tới, lại tiếp tục nghe được ba thanh âm của nắm đấm và thân thể chạm vào nhau, chín cấp tiên đế, không thể phi hành, không thể thuấn di, nhưng luận về tốc độ thì rất nhanh, nhưng nếu so với Huống Thiên Minh thì vẫn là một trời một vực, lại không có chiến giáp hộ thể, những tiên đế này có thể nói là nhục thân cực kì yếu nhược, căn bản không thể chống cự với nắm đấm của Huống Thiên Minh, Huống Thiên Minh cứ như thế từng người từng người giải quyết gọn gẽ.

"Kinh Thiên liên hoàn tái liên hoàn côn!" Không bận tâm thể lực tiêu hao, Tôn Ngộ Không lại sử sụng Kinh Thiên côn pháp liên hoàn kích, Tôn Ngộ Không nóng nảy một bộ liên hoàn kích đánh tới đám người kia, căn bản không có quản trong đám người đó còn có Huống Thiên Minh.

La Băng có chút choáng váng khi thấy hành động Tôn Ngộ Không, kinh dị nói, "Nguyên lai Tôn Ngộ Không coi trọng thắng thua như vậy!"

"Đúng vậy, ngươi mới biết a!" Hồng Quân bên cạnh cũng sửng sốt, nghe được La Băng nói có chút cười cười.

"Bồng!" Huống Thiên Minh nắm đấm lại một lần nữa mang theo tính mạng của một người chín cấp tiên đế, nhìn côn khí khổng lồ bao phủ đầy trời, nhanh chóng chạy khỏi vòng chiến, đồng thời mắng, "Tôn Ngộ Không ngươi điên rồi, ngay cả ta cũng đánh?!"

(to be continue...)