Hậu Thảm Họa

Chương 94




Chạng vạng hôm đó, khoảng sáu giờ hơn, Trịnh Kế Đào lại rời thôn. Tại khu vực gần đại học Tân Nam, mỗi buổi tối đều có rất nhiều người tới đó bắt côn trùng đổi bánh ngô giống hắn, một buổi tối đại khái có thể lấy được hai ba bánh ngô.

Nghe nói vào hai tháng trước, lúc thời tiết còn nóng, vùng này vừa đến tối liền đầy ấp côn trùng, nhiều đến nổi có thể dùng chổi để quét, người bắt trùng cũng không nhàn rỗi như giờ. Đáng tiếc, hắn không thể trải qua thời điểm tốt đẹp đó.

Đến tháng mười một, tại địa khu trung bộ trời đã bắt đầu tối sớm, gió đêm thổi qua cũng có chút lạnh, Trịnh Kế Đào kéo kín áo khoác trên người, làm bộ dáng hắn càng có vẻ tiều tụy.

Thời điểm hắn tới nơi, đèn UV ở sân nuôi vịt bên bờ sông đã bật mở, người bắt côn trùng cũng đến đây không ít. Trịnh Kế Đào cảnh giác từ trong túi lấy ra bao nilon, gia nhập vào dòng người đi bắt trùng. Một buổi tối nhận được hai ba cái bánh ngô, thật ra cũng không dễ kiếm chút nào, nếu không cảnh giác, sợ là ngay cả một miếng bánh cũng không kiếm được.

Nghe nói đợi qua thêm thời gian nữa, thời tiết lạnh hơn một chút, đèn UV bên bờ sông cũng sẽ không mở nữa. Đến khi ấy, hắn thật không biết cả nhà hắn phải sống dựa vào cái gì đây?

Bộ dạng của vợ hắn xinh đẹp, hai đứa nhỏ trong nhà cũng đã bắt đầu trổ mã ra dáng thục nữ đáng yêu. Lúc trước còn ở tại phương Nam, bọn họ cũng gặp qua một ít chuyện không tốt, khi đó hắn ỷ vào bản thân thân cường thể tráng, bảo vệ cho bọn họ, nếu đổi hiện tại… Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được lắc đầu cười khổ.

Hắn một bên lo lắng kế sinh nhai cho cả nhà, một bên tay chân lủi nhanh trong bụi cỏ lay bắt côn trùng, trong lúc nhất thời không lưu ý phía sau, vừa ngay khi đứng dậy thì đụng phải một người đang di chuyển ở phía sau, nhất thời lảo đảo một cái, thiếu chút nữa nằm sấp trong bụi cỏ.

“Ai, thật là chẳng có gì như nguyện.” Phản ứng của tiểu tử phía sau ngược lại khá nhanh, duỗi tay liền đem hắn kéo giữ.

“Không có việc gì, không có việc gì, là tại chính tôi không lưu ý.” Trịnh Kế Đào ổn định thân hình sau, liên tục vẫy tay nói. nhuyhaihach

“Không có việc gì là tốt rồi, tôi nói thân thể của anh cũng quá yếu đi.” Người thanh niên cười cười, lại xoay người trở về bắt côn trùng, thuận tiện còn cùng hắn mở miệng nói vài câu.

Loại tình huống này ở đây rất thường thấy, không ít người đều bởi vì mỗi đêm đến nơi đây bắt côn trùng mà quen biết lẫn nhau. Cho dù không quen, có đôi khi ở dưới ruộng đụng phải, cũng sẽ tùy tiện trò chuyện vài câu.

“Bị bệnh một hồi, thể lực cả người đều bị vét sạch.” Trịnh Kế Đào dời qua một chổ khác, khom lưng tiếp tục vùi vào bụi cỏ.

“Bệnh gì mà lợi vậy?” Người thanh niên hiếu kì hỏi.

“Nói ra sợ làm cậu sợ, tôi tới từ phương Nam. Mùa hè năm nay, trong thành phố chúng tôi đã có hơn một ngàn người bị lây nhiễm virus Y, tôi chính là một trong số đó.”

Trừ thực vật, tạm thời không phát hiện ra phương thức truyền bá virus Y khác, cho nên người bị lây nhiễm virus Y cũng không bị cảm nhiễm quá nghiêm trọng, đối mặt với người thanh niên trẻ tuổi xa lạ, Trịnh Kế Đào cũng liền thoải mái nói.

“Hiện tại thì sao?” Đối phương quả nhiên không có quá nhiều phản ứng, chỉ là thuận miệng hỏi một câu.

“Khá ổn.” Trịnh Kế Đào cười nói.

“Vậy vận khí của anh cũng khá tốt à.” p2haehyuk.wordpress.com

“Vận khí đúng là tốt. Tình huống lúc ấy chắc cậu không biết, khi đó tôi nằm tại một bệnh viện chuyên nhận bệnh nhân nhiễm virus Y. Mỗi ngày trong bệnh viện đều có người chết, haizz, loại sự tình này người chưa từng trải qua sẽ không hiểu được.”

Nghe đến đó, Khưu Thành trầm mặc. Hơn hai tháng trước, tuy cậu vẫn luôn bận rộn dành tất cả thời gian luyện chế “Giải trăm độc”, đưa từng đợt từng đợt đi phía Nam, thế nhưng cậu cũng biết, vẫn còn rất nhiều người không nhận được trợ giúp.

“Vận khí của tôi quả thật quá tốt.” Lúc này Trịnh Kế Đào còn nói thêm: “Cậu không biết đâu, lúc ấy tôi kém chút đã tắt thở, ai cũng nghĩ là tôi không chịu đựng được. Thật chẳng ngờ trong hai ngày sau đó không hiểu tôi vì sao lại chậm rãi khỏe lại, trong bệnh viện cũng có rất nhiều người vượt qua ải tử thần. Cậu không thấy được tình cảnh lúc ấy, chính là tìm được đường sống trong chỗ chế, gặp ai mà không vui mừng chứ?”

“Ha ha.” Động tác bắt côn trùng trên tay Khưu Thành dừng một chút, phảng phất như có thể nhìn đến cảnh tượng lúc ấy. haehyuk8693

“Nghe nói cao nhân kia đang sống tại thành phố Tân Nam, cậu chắc biết rõ phải không?” Trịnh Kế Đào lúc này càng nói càng có hưng trí.

“Có nghe nói qua một ít, không phải còn chưa xác định sao?” Khưu Thành nói.

“Tôi thấy khẳng định là ở nơi này, nếu không, lúc này dân miền Nam chuyển nhà cũng không đi đến thành phố Tân Nam nhiều đến vậy. Haizz, không đi không được à, nhà máy bên chổ chúng tôi đều đã chuyển đi hết, hoa màu cũng không thể trồng, cứ ở lại bên kia sớm muộn gì cũng đói chết. Tôi với vợ sau khi thương lượng một chút, nếu muốn dời đi, thì cứ chuyển đến thành phố Tân Nam.” Trịnh Kế Đào còn nói thêm.

“Thế cả nhà anh hiện tại đang làm gì?” Khưu Thành hỏi hắn.

“Không có nghề nghiệp gì cả, trước mắt còn đang tôi tìm được chổ ở thích hợp. Đến khi ấy mới có thể yên tâm để hai đứa nhỏ ở trong nhà, còn tôi và vợ sẽ cùng nhau ra ngoài tìm việc. Hiện tại xã hội rất hỗn tạp, cũng không có nơi nào an toàn tuyệt đối.” Trịnh Kế Đào đáp.

“Đúng vậy.” Khưu Thành đầu tiên trầm ngâm một tiếng, dừng một chút, sau đó mới nói: “Tôi có tự mình mở một xưởng làm tương ớt, anh với vợ anh nếu không chê tiền lương thấp, ngược lại có thể đến chỗ tôi làm việc.”

“Cậu còn có xưởng tương ớt?” Ấn tượng của Trịnh Kế Đào đối với Khưu Thành tuy tương đối khá tốt, thế nhưng nếu cậu ta có tiền vốn mở xưởng, thì tại sao buổi tối còn ra đây bắt côn trùng? p2haehyuk.wordpress.com

“Đúng vậy, trong chợ đêm còn có một sạp bán hàng, còn mở thêm một cửa hàng online, hiện tại cũng chỉ bán hai loại là tương ớt cùng chao, trong nhà còn nuôi thêm mấy con gà. Bởi vậy, tôi mới thừa dịp thời tiết còn chưa lạnh thấu, đi ra ngoài bắt chút côn trùng mang về.” Khưu Thành giải thích. p2haehyuk.wordpress.com

Nghe cậu nói như vậy, trong lòng Trịnh Kế Đào đã tin chín phần. Nói như thế nào hắn cũng đã lăn lộn trên xã hội nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn có một chút chuẩn xác. Mà người trẻ tuổi trước mắt này, hắn thấy thế nào cũng không phải là người xấu.

Sau đó, hai người lại trò chuyện vài câu. Khưu Thành bảo hắn sáng ngày mai đi đến chung cư số 6 tiểu khu Gia Viên phòng 908 tìm Chu Tuyền, còn nói cho hắn biết tên mình là Khưu Thành, sau đó liền ly khai. Bên kia chổ bán hàng của lão Hồ, A Thường lúc này đại khái đã có chút đợi đến mất kiên nhẫn.

Buổi sáng hôm sau, Trịnh Kế Đào xếp hàng đem côn trùng chính mình bắt được tối hôm qua đều đổi thành bánh ngô, sau đó liền hướng Gia Viên tiểu khu đi đến, ấn những gì Khưu Thành nói tìm đến chung cư số Sáu phòng 908. Mới vừa đi tới cửa, hắn liền nhìn thấy hai phụ nhân đang ở trong phòng xử lý số ớt vừa hái xuống hôm qua.

“Chào chị, xin hỏi có Chu Tuyền ở đây không?” Trịnh Kế Đào lên tiếng hỏi Thím Trần gần cửa nhất.

“Chu Tuyền à, đang bận rộn ở cách vách ấy, cậu tìm cậu ta làm gì?” Thím Trần thẳng lưng lên, nhìn người tới hỏi.

“À, tối hôm qua có một thanh niên tên Khưu Thành nói với tôi nơi này có nhận người vào làm.” Trịnh Kế Đào có chút thấp thỏm hỏi.

“À, ông chủ chắc là muốn tuyển thêm người đây, cháu thấy cũng không nhiều việc đến vậy mà!?” Chu Yến Minh vốn suy nghĩ linh hoạt bấy giờ liền có điểm suy tính hơi nhiều. Công việc chung quy chỉ có nhiêu đó, cũng không cần thêm người, Khưu Thành chẳng lẽ còn có tính toán khác?

Lúc này, Chu Tuyền cũng nghe thấy động tĩnh đi ra, thấy đối phương là người ngày hôm qua đã hỏi hắn về chuyện thuê phòng, lúc bấy giờ còn kinh ngạc một chút. Nghe nói là Khưu Thành nói hắn tới, Chu Tuyền liền bảo đối phương chờ ở chổ này, chính mình thì đi lên lầu tìm Khưu Thành.

Qua một thoáng chốc, Khưu Thành liền cùng Chu Tuyền đi xuống dưới, bên cạnh có có A Thường. Hôm nay là chủ nhật, hắn còn có thể nhàn nhã thêm một ngày.

“Ai nha, Tiểu Khâu à, cậu là muốn tuyển thêm người hả?” Thím Trần nhanh mồm nhanh miệng, gặp Khưu Thành xuống dưới liền hỏi như vậy.

“Đúng vậy, mấy ngày trước vừa mới sang tên một số phòng ở hướng sáng, vụ ớt tiếp theo cũng sắp chín tới, tôi sợ mọi người lúc ấy sẽ bận rộn không kịp thở.” Khưu Thành nói.

“Haizz, ông chủ thiệt tình còn thông cảm cho tụi tui như vậy.” Nghe Khưu Thành nói thế, Chu Yến Minh liền buông tâm, chỉ là không khỏi cảm thấy có chút tiếc nuối.

Nếu sớm biết chổ này của Khưu Thành còn nhận người, cô liền đề cử chồng mình lại đây, đến khi ấy hai người làm việc cùng một chổ thật tốt biết bao. Hơn nữa, cái cậu Tiểu Khâu này rất phúc hậu, mỗi lần phát tiền công còn rất sảng khoái, bột ngô được nhận cũng toàn loại hảo hạng. Chồng của cô hiện tại làm việc ở bên ngoài, tiền kiếm được mỗi ngày so với cô còn không nhiều hơn bao nhiêu, đã vậy còn rất mệt mỏi, cả người thoạt nhìn gầy đi không ít.

Khưu Thành mang theo Trịnh Kế Đào đi một vòng, nói cho hắn nghe công việc chủ yếu hằng ngày, còn nói rõ tiền công nơi này, cuối cùng mới mở cửa một căn phòng hướng bắc ở lầu tám.

“Căn hộ này cũng là của chúng tôi, tạm thời không có sử dụng, cả nhà anh trước vào đây ở, tiền thuê nhà cứ ấn theo giá chung ở tiểu khu, đến khi ấy sẽ khấu trừ vào tiền lương mỗi tháng từ hai vợ chồng. Anh thấy được không?”

“Được, được, thật sự quá tốt.” Trịnh Kế Đào quả thực không biết nói gì hơn, tối hôm qua hắn còn đang phát sầu chuyện kế sinh nhai của cả nhà, đảo mắt đã có tin vui, thử hỏi còn gì bằng nữa chứ?

“Vậy đi, tôi đưa chìa khóa cho anh giữ. Mọi ngừơi tự dàn xếp trước, sắp xếp xong xuôi thì bắt đầu làm việc.” Khưu Thành nói xong liền giao chìa khóa căn phòng này cho đối phương.

“Được, cũng không có bao nhiêu đồ. Nội trong hôm nay, chúng tôi sẽ chuyển qua đây, ngày mai liền có thể đi làm.” Trịnh Kế Đào vội vàng nói.

“Vậy tới khi bắt đầu làm việc, hai vợ chồng anh cứ nghe theo sự sắp xếp của Chu Tuyền.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Chiều hôm đó, cả nhà Trịnh Kế Đào liền vô cùng cao hứng chuyển vào tiểu khu Gia Viên. Sau một phen quét tước, người một nhà lại đi đến chợ đêm mua mấy thứ gia cụ về.

Sáng sớm ngày kế, hai vợ chồng liền đúng giờ đi làm. Suy xét đến tình huống nhà bọn họ, Khưu Thành trước dự chi cấp cho hai người nửa tháng tiền công, đợi đến buổi tối, một nhà bốn người liền vây quanh bàn ăn bữa cơm chiều nóng hầm hập.

Sau vài ngày, Khưu Thành cũng hơi chút quan sát bọn họ vài lần, xác định đôi phu thê này đều là người có kiên định có trách nhiệm, liền yên lòng.

Đương nhiên, cậu không quên quan sát Thẩm Định Quân. Đối với cái người Thẩm Định Quân này, Khưu Thành trong lúc nhất thời thật đúng là không biết phải làm sao.

Người này không tính là kẻ đại gian đại ác gì, chính là thích đùa giỡn một vài thủ đoạn nhỏ, hơn nữa thủ hạ của lão còn có rất đông, ngay ở tiểu khu Gia Viên cũng có người đang làm việc ở sân nuôi vịt. Nếu một ngày Thẩm Định Quân suy sụp, những người đó cũng sẽ bị thất nghiệp.

Khưu Thành nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định để ông ta tiếp tục nhảy nhót, về phần mấy chuyện thị uy phá hư linh tinh này nọ, không làm cũng thế, mà làm càng nhiều, nguy cơ bại lộ lại càng lớn.

Phải biết rằng, ở thành phố Tân Nam hiện tại đang có không ít người đang nhìn chằm chằm, rất muốn đào “Một cơ hội sống” cậu ra ánh sáng.

Lại qua vài ngày, thời điểm Khưu Thành cùng A Thường Chu Tuyền đi tới chợ đêm bán tương ớt thì đụng phải một người quen cũ.

“Tiểu tử cậu, hiện tại lăn lộn cũng khá lắm nha.” Lão Lý đứng ở trước quán của  bọn Khưu Thành, nhìn một đống vò tương ớt đặt tại sạp, trên mặt đều hiện ra biểu tình hâm mộ.

“Anh sao đã trở lại? Hoa màu trên ruộng đều thu hoạch hết rồi?” Khưu Thành cũng có chút kinh ngạc. Lúc trước lão Lý là nhóm người đầu tiên báo danh trong kế hoạch xuống nông thôn. Nếu như đang ở nông thôn trồng cây, sao hiện tại có thể trở về sớm như vậy được? haehyuk8693

“Haizz, còn chưa đâu. Thật ra, anh nghe nói trường học trong thành phố đã khai giảng, chổ nông thôn anh ở ngay cả một nơi giống trường học đều không có. Vì vậy anh liền cân nhắc, trước đem mấy đứa nhỏ và bà xã trở về.” Lão Lý nói.

“Mọi người ở nông thôn sống thế nào?” Khưu Thành hỏi hắn.

“Không ra làm sao cả.” Lão Lý khoát tay chặn lại, nói: “Đợi hoa màu trên ruộng đều thu xong. Anh cũng muốn trở lại, tân tân khổ khổ hơn nửa năm, tổng cộng mới thu hoạch được có chút đỉnh, trừ bỏ một phần nộp lên, cũng không còn lại bao nhiêu, haizz.”

“Thu hoạch rất kém cỏi sao?” Đối với việc này, Khưu Thành thật sự không biết lý giải ra sao. “Thiên La nhãn” của cậu chỉ có thể nhìn thấy một vài chuyện trong nội thành cùng với một vài nơi ở phạm vi chung quanh. Do đó, cuộc sống của lão Lý bọn họ hiện ra sao, cậu căn bản không biết.

“Thu hoạch không được, côn trùng quá nhiều, bắt đều bắt không hết, nông dược thì đã bị cắt nguồn cung, mà phun cũng không có bao nhiêu tác dụng. Mệt chết mệt sống, cuối cùng ngay cả bụng cũng ăn không no.”

Có lẽ đối với người ở vùng phụ cận Tân Nam đại học mà nói, côn trùng ở một mức độ nào đó chính là đại biểu của tài phú. Thế nhưng đối với tuyệt đại đa số những hộ gia đình nông dân, côn trùng tuyệt đối là tai họa. Địa phương mà lão Lý bọn họ đi đến trước đó, chung quanh chỉ có những mảnh đất hoang vu cùng núi rừng, côn trùng thì nhiều đến mức bắt mãi không hết.

“Thật là, vậy kế tiếp anh có tính toàn gì không?” Khưu Thành hỏi hắn.

“Ôi, bây giờ còn chưa biết. Hai vợ chồng anh hợp kế, trước đem mấy đứa nhỏ đưa đến trường học,  bọn anh thì đi ra ngoài tìm công tác. Nếu thật sự tìm không thấy, đến khi ấy anh sẽ cùng người ta hợp lại đi hái thuốc.” Lão Lý cười cười, nói.

Bởi vì chuyện xuống nông thôn, công việc làm hộ công của vợ hắn tại bệnh viện lúc trước hiện đã bị người khác nhận lấy. Nay, nếu hai người bọn họ lại muốn từ nông thôn trở về đây, hết thảy sẽ phải bắt đầu lại từ con số không.

Dù sao hái thuốc cũng là công việc có độ nguy hiểm cao, không chỉ đấu tranh cùng với thiên nhiên, còn phải có vận khí, còn phải đề phòng người khác hạ độc thủ ở nơi dã ngoại. Ấn tượng của Khưu Thành đối với lão Lý vốn rất tốt, cậu không định sẽ trơ mắt nhìn hắn làm việc mạo hiểm đe dọa sinh mệnh của mình.

Vì thế cậu liền nói: “Anh đừng có gấp, trước đem hoa màu thu hoạch đã, em sẽ giúp anh hỏi thăm một chút.”

Lúc trước, thời điểm hai người bọn họ còn làm việc cùng nhau, lão Lý cũng giúp qua Khưu Thành vài lần, lúc này Khưu Thành đã có năng lực, khẳng định sẽ giúp hắn một phen. p2haehyuk.wordpress.com

“Vậy anh đây đa tạ huynh đệ cậu!” Lão Lý vỗ vỗ bả vai Khưu Thành, cũng không chần chờ trước quán lâu thêm nữa, rất nhanh liền ly khai.

Lão Lý này ngay cả vòi nước mạch điện đều có thể sữa cái một như chơi, Khưu Thành cảm thấy nếu để hắn đến nhà máy nuôi cá của Thẩm Tinh sẽ rất phù hợp. Chẳng qua chuyện bên kia hiện đều do Thẩm Tinh quản, Khưu Thành vẫn phải hỏi ý của cô trước.

Chỉ là vừa nãy lúc lão Lý vừa nói về tình huống ở nông thôn, đã khiến Khưu Thành sinh ra một ít lo lắng. Cậu gần nhất thông qua “Thiên La nhãn”, cũng nghe thấy không ít người đều đang nói về vấn đề lương thực. Có lẽ trước đó cậu còn chưa cảm nhận được gì, chung quy bắt đầu từ năm năm trước, vấn đề lương thực vẫn là một yếu tố quan trọng hàng đầu, cậu nghe nhiều đến mức đã có chút chết lặng.

Nhưng nếu thật sự giống như lão Lý nói thì mùa đông năm nay, mọi người sẽ chẳng thể sống dễ chịu, chỉ hi vọng đến khi ấy, mấy chổ bán lương thực sẽ không ngưng việc cung hàng.