Hậu Thảm Họa

Chương 89




“Xếp lớp muộn?” Vị giáo sư lớn tuổi có điểm khó hiểu. editNhuY

Đầu năm nay, đi học không mất tiền. Chính phủ cổ vũ mọi người đưa trẻ con đến trường học tập văn hóa tri thức, miễn cho bởi vì vài năm vừa qua mà làm trì hoãn sự phát triển của lớp trẻ kế thừa. Ngay cả vấn đề tuổi tác và hộ tịch đều đã thả lỏng yêu cầu. Dưới tình huống như vậy, xếp lớp còn tất yếu sao?

“Nhà em có một thân thích, mấy năm trước gặp phải một ít kinh hách, nên đã quên mất những gì học trước đó. Em phải để cho em ấy đến trường học lại lần nữa mới được.” Khưu Thành nói rồi vỗ vỗ bả vai A Thường.

“……” A Thường cau mày quay đầu, hắn hiện tại càng ngày càng không thích Khưu Thành nói với người bên ngoài hắn là con của thân thích nhà cậu, còn nói A Thường là biểu đệ cái gì gì ấy.

“À là thế sao.” Thầy giáo nguyên bản còn muốn hỏi trí lực của A Thường có vấn đề hay có bị vấn đề khuynh hướng bạo lực linh tinh gì hay không. Sau khi suy nghĩ lại nhịn xuống, đổi sang một cách nói uyển chuyển hơn: “Cậu đã đưa em mình đến bệnh viện khám qua chưa? Tình trạng cụ thể là gì?”

“Bệnh viện thì chưa đi qua, lúc ấy tại căn cứ, đã có thầy thuốc chẩn trì qua cho em ấy, không có vấn đề gì lớn, chính là chịu chút kích thích mà thôi.” Nếu bên trường học cần bọn họ khai ra giấy chứng nhận này nọ, Khưu Thành cũng có thể đến bệnh viện làm vài thủ thuật. Bên phía bệnh viện bọn họ có người quen, chị của Thẩm Tinh là Thẩm Nguyệt không phải là bác sĩ đấy sao? p2haehyuk.wordpress.com

“Như thế à, vậy cậu ấy tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Để thầy đăng ký trước một chút, để lát trở về thương lượng với thầy hiệu trưởng.” Vị lão giáo sư không có trực tiếp đưa ra câu trả lời chắc chắn.p2hHaeHyuk8693 aehyuk.wordpress.com

“Được.” Khưu Thành nói rồi lại vỗ vỗ bả vai A Thường, A Thường hiểu ý, từ trong túi áo lấy ra thẻ căn cước đưa qua.

“Không phải người tỉnh chúng ta à?” Vị lão giáo sư một bên ghi chép thông tin thân phận của A Thường, một bên thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, cháu nó ở bên đó đã không còn người thân. Tiểu Khâu mới đưa em trai đến đây ở cùng. Các thầy cô, A Thường là một đứa trẻ ngoan, bình thường còn hay giúp chúng tôi làm việc, rất nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện.” Bên Thím Trần lúc này liền hát đệm vào.

“Thật tình, một đứa nhỏ ngoan như vậy… Đúng là mệnh khổ, may mà còn có anh họ Khưu Thành.” Chu Yến Minh cũng không yếu kém nói thêm vài câu.

“Khâu thúc thúc, thúc đến khi ấy để cho A Thường học chung lớp với tụi con đi!” Mấy đứa nhỏ bên A Phong A Lỗi lúc này cũng nhao nhao ồn ào lên.

“Ha, việc này chú không thể nói trước, phải hỏi các thầy cô đã.” Khưu Thành cười nói.

“Chúng tôi cũng không nói trước được gì, việc này phải xem sắp xếp bên phía trường học.” Cô giáo cũng cười nói.

“Haizz, trời nóng thế này, các thầy cô chắc cũng mệt lắm rồi. A Thường em đi lên lầu lấy vài cây kem xuống cho các thầy cô đi!” Khưu Thành thấy không khí đương sôi nổi, liền nhân lúc này kêu A Thường lên lầu lấy kem cây. dichboi ban Y yeu hai hach

“Ai nha, không cần không cần, chúng tôi phải đi ngay đây, còn tới vài tiểu khu phải ghé qua nữa.” Vị thầy giáo đứng tuổi liên tục chối từ.

“Không có việc gì, mọi người cứ an vị nơi này nghỉ một lát đi. Lúc này bên ngoài đang lúc mặt trời đứng bóng, không phải nói tới tận 30 tháng chín mới bắt đầu báo danh à, vậy không phải còn tới nửa tháng lận sao? Mọi người không cần gấp.” Thím Trần cùng Chu Yến Minh liên tục giữ lại. p2haehyuk.wordpress.com

“Ai nha, sao có thể chờ đến khi ấy được. Tính đến cuối tuần này, chúng tôi phải hoàn tất công tác thăm hỏi rồi.” Tuy mấy vị giáo viên kia nói như vậy, nhưng cũng không vội rời đi. Mấy người bọn họ đi một đường tới đây, quả thật cũng đã mệt mỏi quá mức. Giữa trưa bọn họ cũng chưa về nhà ăn cơm, chỉ cắn mấy miếng lương khô mang theo bên người, uống mấy ngụm nước lạnh cho xong việc.

Qua thoáng chốc, A Thường liền cầm một ít kem cây từ trên lầu xuống, dưới sự chỉ dẫn của Khưu Thành, lần lượt đưa đến tay các vị giáo viên.

Lúc mới đầu, mấy vị giáo viên còn hơi chối từ, sau tất cả đều tiếp nhận. Dưới cái nắng gay gắt mà chạy suốt buổi trưa bên ngoài như vậy, được ăn một cây kem quả thật là quá mát mẻ.

Nếu là trước đây, chỉ một cây kem đậu xanh, bọn họ ai có thể đem nó để ở trong mắt? Tiền lương của giáo viên, tuy rằng so không được với đám người có thu nhập cao, nhưng vẫn có thể sống an ổn. Nếu nói muốn mua kem cây, tiền lương mỗi tháng của bọn họ ít nhất cũng đủ mua tới mấy ngàn cây. Nào như bây giờ, ai, không đề cập tới nữa.

“Chuyện của các cậu, thầy sẽ nói với lãnh đạo trường. Hẳn là không có nhiều khó khăn lắm đâu, bất quá việc xếp lớp, chắc là phải giao chút ít chi phí.”

Vừa ăn kem, vị giáo sư lớn tuổi vừa đem chuyện A Thường nói với cậu. Vừa nãy ông đã xem hành vi cử chỉ của A Thường, không giống như là người gây chuyện, hơn nữa nhìn hắn ở cùng với mấy học sinh họ Vương rất vui vẻ. Nếu muốn xếp lớp cho hắn đến trường học, hẳn cũng không có trở ngại gì lớn.

“Đó là chuyện phải làm. Đến khi ấy đợi trường học khai giảng, em sẽ đưa em ấy qua. Không biết thầy đang dạy lớp mấy vậy ạ?” Khưu Thành vội vàng nói.

Có người quen luôn dễ làm việc hơn. Đến khi đưa A Thường đi trường học, cậu có thể trực tiếp tìm vị giáo sư này, có thể bớt đi không ít đường vòng. Tuy rằng trước mắt bọn họ chỉ có giao tình một cây kem đậu xanh, thế nhưng A Thường về sau nếu có thể nhận được sự chiếu cô của thầy cô giáo trong trường, Khưu Thành cũng không để ý chuyện làm sâu sắc thêm giao tình giữa bọn họ. p2haehyuk.wordpress.com

“Thầy năm nay hẳn sẽ dạy lớp năm. Văn phòng của thầy nằm ở bên dãy dành cho giáo viên lớp năm. Nếu các em có đến trường học, hỏi thăm một chút liền biết được chổ đó ngay. Đến khi ấy, thầy sẽ cùng các em nói về kết quả của việc thảo luận bên trường học.”

Đại thúc trung niên này cũng là một người khôn khéo. Một cơ hội kiếm thêm thu nhập tốt như thế, hắn làm sao có thể bỏ trắng qua cho được? Nhìn bọn Khưu Thành liền biết là những người có cuộc sống không tệ lắm, cùng bọn họ gây dựng mối quan hệ khẳng định sẽ không thiệt thòi.

Đợi mấy vị giáo viên ly khai, mấy đứa nhóc nhà Vương gia cũng đòi đi về. Bọn họ muốn trở về nói với người lớn trong nhà chuyện nửa tháng sau phải báo danh đi học.

“Đợi đã, chú còn có chuyện nói với mấy đứa.” Khưu Thành đem bọn họ gọi lại.

“Chuyện gì vậy Khâu thúc thúc?” A Phong quay đầu hỏi.

“Có phải chuyện chú muốn tụi con chăm sóc cho anh A Thường lúc đi học không? Yên tâm đi, chúng con khẳng định sẽ bảo bọc anh ấy.” A Lỗi ra vẻ đảm nhiệm nhiều việc nói.

“……” A Thường rũ rũ khóe miệng. Ai muốn mấy người chiếu cố chứ? HaeHyuk8693

“Không phải, là chuyện vấn đề hộ khẩu của mấy đứa.” Khưu Thành nói. Vừa nãy có mấy vị giáo viên ở đây, cậu mới không đem chuyện này ra bàn bạc. Nghiêm khắc mà nói, mấy đứa nhỏ nhà Vương gia hiện tại cũng không phải người bên khu bọn họ. Sau khi từ căn cứ lâm thời đi ra, hộ tịch của bọn họ vẫn còn đăng ký ở nông thôn.

“Hộ khẩu?” A Phong sửng sốt, lập tức liền hiểu được. Vừa nãy do quá hưng phấn khi nghĩ đến chuyện bọn họ sẽ rất mau chóng được đến trường, nên tâm tình nhất thời bị bóng ma bao phủ.

“Không sai, chính là hộ khẩu. Lúc trở về, mấy đứa nhớ nói chuyện này với cha mẹ! Hỏi bọn họ có tính toán gì. Nếu muốn mua phòng ở trong thành phố, thì nên dứt khoát mua luôn sân viện mà mọi người đang ở. Thừa dịp trước khai giảng, đem vấn đề hộ khẩu giải quyết cho xong. Nếu không đủ tiền, thì kêu cha mẹ sang nói với chú.”

Lòng người đều giống nhau. Nếu có thể để cho con cháu nhà mình đến trường đọc sách, ai nguyện ý ở nông thôn cơ chứ? Đối với chuyện để cho mấy đứa nhỏ bên Vương gia được đi học, Khưu Thành cũng nguyện ý hỗ trợ. Lại nói, nếu để cho tụi nhỏ học cùng trường với A Thường cũng là chuyện tốt. Nếu có chuyện gì, bọn nhỏ còn có thể chiếu ứng này nọ. Kỳ thật, mấy cô nhóc cậu nhóc này đều rất thông minh.

“Tụi cháu biết rồi, cảm ơn Khâu thúc thúc.” Mấy đứa nhỏ cùng cảm ơn Khưu Thành, sau đó chạy ù về nhà kể chuyện cho cha mẹ. p2haehyuk.wordpress.com

Buổi tối hôm đó, sau khi nếm qua cơm chiều, Khưu Thành thu thập bát đũa đi vào phòng bếp, A Thường liền ở bên người cậu theo trước theo sau.

“Sao vậy?” A Thường đều đã bảo trì loại trạng thái này non nửa ngày trời, Khưu Thành muốn giả trang không thấy gì cũng là chuyện bất khả thi.

“Không đi trường học.” A Thường rầm rì nói.

“Đi học mới có thể biết thêm được nhiều thứ. Anh ở nhà lại học không vào.” Không thể không nói, đối với chuyện học tập, sự tích cực của A Thường quả thật không cao lắm.

“Tôi học vô mà.” A Thường biện giải.

“……” Khưu Thành không nói chuyện, một bên mở vòi nước rửa bát, một bên ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái.

“Ô ô……” Được rồi, hắn học không vào gì hết. Chàng mèo không nói gì nữa, ủ rũ trở lại cái đệm quen thuộc của mình, oa thành một cục him híp mắt. Khưu Thành hiện tại đều đã quen với việc này. Anh chàng mỗi khi tâm tình không tốt hay cảm xúc suy sụp đều sẽ bày ra bộ dạng như thế.

Giữa trưa ngày hôm sau, Vương lão đại liền tới tiểu khu, tìm Khưu Thành thương lượng chuyện mua phòng. Ấn theo ý của bọn họ, kỳ thật vẫn là đem ngôi nhà bọn họ hiện đang ở mua vào tay, chẳng qua giá tiền cần phải thương lượng lại.

Từ sau khi giá trung dược trên toàn quốc tăng vọt, phương diện giá phòng bất động sản đối với bọn Khưu Thành hiện tại, trên cơ bản cũng không có quá lớn thay đổi. Thế nhưng ở vùng mà Vương gia đang ở hiện tại ở, giá phòng quả thật đã tăng cao với sức của họ.

Một phương diện nơi bọn họ sống bên kia cách nội thành gần, còn là một khối đất lớn như vậy, hoàn toàn không thể so với bất động sản ở nơi khác. Hơn nữa những nhà có sân vườn như nhà họ, chỉ tính mỗi tiểu viện trước cửa thôi đã có diện tích không nhỏ, hiện tại vùng này có không ít người đều trồng thảo dược trong sân. Có người trồng trên ban công, người trồng trên mái nhà, miễn có chổ trống là được. Nói đến, chuyện này lại càng không thể so sánh được.

Buổi chiều ngày ấy, một nhà Vương lão đại vừa nghe thấy chuyện Khưu Thành dặn mấy đứa nhỏ về nhà nói lại, liền ngay lập tức đến nhà của Thẩm Tinh hỏi thăm xem giá phòng ở của khu họ hiện tại đang ở mức nào?

Thẩm Tinh bây giờ đều bận bịu chuyện nhà máy nuôi cá cả ngày. Phương diện mua bán phòng ốc, cô đang dần giao cho mẹ mình. Mẹ của Thẩm Tinh nguyên bản là tiểu thư khuê các, bà từ trước đã rất có phẩm cách, so với ba đứa con gái của mình còn cao hơn. Cho dù là Thẩm Tinh Thẩm Nguyệt các cô lúc còn quan hệ tốt với Thẩm Định Quân, cũng không bằng bà của thời trẻ.

Nhưng hiện giờ, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ. Mấy năm nay, bà đã đem da mặt của mình mài dũa đến mức so với tường thành còn dày hơn. Chỉ là mua bán phòng ốc mà thôi, trong mắt bà căn bản không xem là chuyện to tát. Vấp phải trắc trở đã là cái gì, bà lúc trước không biết đã ra vào cục cảnh sát bao nhiêu lần rồi.

Vì thế cứ như vậy, chuyện ly hôn còn chưa rõ ràng, mà bên này, bà đã trở thành người đại diện mua bán bất động sản.

Việc ly hôn đến giờ vẫn còn tiếp tục kéo lê. Thẩm Định Quân không cho bà một cái giá hài lòng, bà càng không có khả năng sẽ nhả ra. Để xem ai kéo nhây hơn ai? Dù sao sinh hoạt của bọn họ hiện giờ đã không còn quá cơ cực, con gái lớn của bà là bác sĩ, đứa thứ hai hiện tại coi như đã có tiền đồ, đứa thứ ba cũng rất hiểu chuyện, chỉ cần thế đạo bất loạn, cuộc sống của bọn họ sau này sẽ càng ngày càng tốt.

Trong nhà, đứa con gái thứ hai của bà là ngoan cường nhất. Bà luôn đợi một ngày nào đó trong tương lai, khi cô gây dựng sự nghiệp ra hình ra dáng, đến thời điểm Thẩm Định Quân còn muốn ly hôn, xem các cô không cắn rớt một miếng thịt lớn trên người lão xuống mới là lạ.

Mẹ của Thẩm Tinh cùng Vương lão đại bọn họ sau khi bàn bạc xong, Vương lão đại dự tính lương thực nhà họ vẫn còn thiếu một chút.

Chủ yếu là côn trùng ở nông thôn năm nay hơi nhiều, làm sản lượng lương thực trong ruộng đã giảm đi một cách đáng kể. Hơn nữa chính phủ lúc trước phát cho bọn họ hạt giống cũng không phải phát không. Hiện tại trưng thu lương thực, tự nhiên không thể thiếu một phần của bọn họ. Thêm vào vài hôm nữa, nhân viên công tác trong thành phố sẽ về nông thôn xem xét, căn bản không để cho bọn họ có cơ hội đục nước béo cò khất nợ lương thực.

Anh cả nhà họ Vương thương lượng cùng Khưu Thành, số lương thực còn lại trước để thiếu, bọn họ về sau sẽ trả từ từ. Trước mắt, cần phải sang tên tiểu viện, để cho bọn họ đem hộ khẩu của mấy đứa nhỏ chuyển sang vùng này.

Khưu Thành tự nhiên không có ý kiến, ngay buổi chiều hôm đó liền cùng Vương lão đại đi sang tên ngôi nhà.

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, thời gian đảo mắt liền đến ngày 30 tháng 9.

Buổi sáng hôm đó, Khưu Thành cùng Vương lão đại và vợ Vương lão nhị mang theo A Thường cùng mấy đứa nhỏ Vương gia tới trường tiểu học Đệ Nhị ở thành phố Tân Nam báo danh.

Dựa theo những gì thầy giáo kia đã nói, Khưu Thành rất nhanh tìm đến văn phòng của đối phương. Dưới sự dẫn dắt của thầy giáo, chuyện xếp lớp đã được thực hiện rất thuận lợi. Bởi vì A Thường lúc trước đã cùng hắn có chút quen biết, thêm vào đầu năm nay, mấy đứa nhỏ trong trường học đa số cũng không có kiến thức cơ bản, nên Khưu Thành không để cho hắn vào lớp một, mà cho anh chàng vào lớp ba.

Khưu Thành giao đủ phí xếp lớp, mấy vị giáo viên bên trường học đều rất nhiệt tình làm việc. Đầu năm nay, tiền kiếm thêm của công nhân viên trong trường học đã không còn nhiều như trước. Chính phủ đã hoàn toàn miễn các chi phí về học tập, nghiêm cấm trường học lấy danh nghĩa khác thu phí, một khi phát hiện, mất bát cơm đã coi như nhẹ.

Thế nhưng trường học cũng có các hạng mục cần chi, một điểm thu nhập đều không có, chẳng lẽ phải để cho giáo viên bọn họ tự xuất tiền túi? Kia tự nhiên là không được. Cho nên, đối với hành vi đưa tiền cho trường học của bọn Khưu Thành, mọi người đều tỏ vẻ thực hoan nghênh.

Làm tốt thủ tục, A Thường ôm một đống sách giáo khoa cùng Khưu Thành về nhà. Dọc theo đường đi, khuôn mặt anh tuấn của ai kia đều có vẻ thối thối.

Loại tình huống này vẫn giằng co tới tận ngày thứ ba, thẳng đến hôm năm tháng 10, trường học chính thức nhập học. p2haehyuk.wordpress.com

Sáng sớm hôm đó, sau khi Khưu Thành xuất định, làm tốt điểm tâm sáng, cùng A Thường Chu Tuyền ba người nếm qua điểm tâm. Kế đó, cậu lại dùng cà men đóng gói một phần cơm trưa cho mình A Thường, trường học bên kia chuyện gì cũng lo, chỉ không lo cơm ăn.

“Được rồi, thời gian không còn nhiều, đi ra bên ngoài đợi xe trường học đi!” Đem hộp cơm sắp xếp cẩn thận cho anh chàng xong, Khưu Thành giục A Thường xuất phát.

“Ô.” A Thường nhấc túi sách lên, cẩn thận mỗi bước lếch a lếch ra cửa… Đọc sách cái gì chớ, thật sự là phiền muốn chết.