Hậu Thảm Họa

Chương 81




Đợi cho mẻ lúa được phơi khô chà vò sạch sẽ, Khưu Thành cũng không tự mình chạy xuống tỉnh lỵ, mà điện thoại cho Bạch lão đại để hắn an bài người đến nhận hàng.

Khưu Thành gọi điện vào ban đêm, ngay sáng hôm sau đã có vài thủ hạ của Bạch lão đại đi tới tiểu khu Gia Viên. Địa điểm giao hàng là một gian phòng trống trên tầng mười bốn, hai người Khưu Thành mấy ngày trước vừa mới mua được, nhưng còn chưa kịp rảnh tay đến sửa sang quy hoạch lại.

Hơn hai trăm cân gạo, tổng cộng đổi về được hơn hai ngàn cân bột ngô. Sau khi những người đó rời đi, Khưu Thành dùng linh lực kiểm tra từng bao bột ngô, không phát hiện thấy bất cứ vấn đề gì. p2haehyuk.wordpress.com

Cùng Bạch lão đại hợp tác vài lần, Khưu Thành đều cảm thấy tương đối vừa ý. Tỷ như lúc giao bột ngô thanh toán, bọn họ chưa bao giờ đưa đồ cũ. Bột không mốc meo hay pha tạp bùn cát linh tinh, cũng không có vấn đề về an toàn, chất lượng rất bảo đảm. editNhuy

Đem một phần bột ngô khiêng lên tầng mười lăm tương đối an toàn cất kỹ, phần còn lại thì mang theo ra ngoài, Khưu Thành đã đáp ứng A Thường mua xe rồi dạy hắn lái, hiện tại cũng nên thực hiện lời hứa rồi.

Trong nhà muốn mua xe, nơi đầu tiên bọn họ suy xét đến vẫn là cửa hàng cho thuê xe lúc trước hay ghé đến. Hiện tại trên thị trường cơ bản không có xe mới sản xuất, muốn mua chỉ có thể mua xe second-hand. Khưu Thành không có nhiều kiến thức về ô tô, A Thường lại càng là thường dân vô tội. Cả hai hoàn toàn mù tịt về việc chọn xe second-hand, cho nên nếu đi mua đại thì rất dễ bị người ta lừa. Nhưng nếu tìm người quen, tính phiêu lưu có thể tương đối ít đi chút đỉnh. haehyuk8693

Đến cửa hàng, Khưu Thành cùng ông chủ nói rõ bọn họ lần này tới là để mua xe, ông chủ ngược lại một điểm cũng không để ý, dù sao đều là buôn bán, mặc kệ cho thuê hay là bán ra, tóm lại chỉ cần kiếm ra tiền là được.

Sau khi cùng ông chủ cửa hàng xe chào hỏi, hai người liền bắt đầu chọn xe. Trong lúc vô tình, ánh mắt của A Thường vẫn luôn nhịn không được mà hướng về chiếc xe tải cao lớn uy vũ.

Loại xe được bày nhiều nhất bên trong cửa hàng chính là các loại xe tải lớn nhỏ đủ kiểu. Đầu năm nay, nếu không phải thật sự có nhiều hàng hóa như vậy, người bình thường đều sẽ lựa chọn ngồi xe lửa. Nếu tự mình thuê xe, tiền thuê tương đối phù hợp, chỉ là tiền xăng phải tiêu hao khá nhiều, không phải ai cũng có thể chịu nổi.

“Mua cái này đi!” A Thường nhìn một vòng tiệm xe, cuối cùng chỉ vào một chiếc xe màu xanh nhạt, thoạt nhìn tương đối uy vũ, khổ hình cũng không quá bự như Khưu Thành nói.

“Ha, đây là xe vận tải chuyên dụng cho nông nghiệp, lái không nhanh.” Ông chủ cửa hàng cười nói xong, lại chỉ chỉ chiếc xe tải màu xám bạc bên cạnh thoạt nhìn nhẹ nhàng tiện lợi hơn hẳn, rồi hỏi A Thường: “Cậu xem chiếc này thế nào?”

A Thường liếc mắt nhìn cái xe kia, hơi hơi buông khóe miệng xuống. Xe này quá nhỏ à, hoàn toàn không phù hợp thẩm mỹ của hắn.

“Chiếc này bán thế nào?” Khưu Thành chỉ chỉ chiếc xe vận tải nhỏ phía trước bọn họ từng thuê qua. haehyuk8693

“Xe này à……” Ông chủ dừng một chút, liền báo một cái giá cho Khưu Thành. Kế tiếp, hai người lại cò kè mặc cả một phen, rồi nói sang chuyện hậu mãi, mất khoảng chừng một giờ liền chốt hạ cuộc giao dịch.

Mua xe xong, Khưu Thành cùng A Thường đem xe ba bánh cùng bột ngô dư lại chất lên thùng xe, rồi lái xe vận tải ly khai. p2haehyuk.wordpress.com

Bọn họ không có trực tiếp về nhà mà đem xe lái chung quanh đường cái trong thành phố. Lúc tới một con đường vắng vẻ, cậu mới bắt đầu dạy A Thường lái xe.

A Thường mở cửa kính xe bên cạnh ghế điều khiển ra, mím mím môi, hai mắt nhìn chăm chú phía trước. Cơn gió luồng qua ô cửa đem mái tóc hắn đã cất công cẩn thận sửa sang lại cả một buổi sáng thổi thành ổ chim. Ánh nắng chói chang xuyên thấu qua kính thuỷ tinh chắn gió phía trước soi sáng cả người hắn, chiếu sáng đến nổi cả cánh tay và trên khuôn mặt hắn đều là một mảnh mông lung. Dù vậy, hắn lại chẳng hề thấy nóng, có lẽ do nhiệt độ cơ thể A Thường vốn so với người bình thường cao hơn, cho nên anh chàng chẳng bao giờ sợ nóng.

“Chân.” Ngồi ở trên ghế phó lái, Khưu Thành thường thường sẽ nói vài câu nhắc nhở.

“Ừm!” A Thường vừa nghe, vội vàng đem cái chân bất giác gác lên ghế nhanh chóng thả xuống sàn xe. Hắn từ trước đã quen ngồi chồm hổm, cho dù ngồi ở trên ghế, anh chàng vẫn giữ thói quen đem hai cái đùi vác lên trên ghế như cũ…

“Chân.” Qua ước chừng mười phút, Khưu Thành tiếp tục nhắc.

“……” A Thường vươn tay gãi gãi mớ tóc lộn xộn, đem cái chân không biết đã lủi lên ghế lúc nào chậm rãi thả xuống.

“Chân.” Lại qua vài phút, Khưu Thành lại một lần nữa lên tiếng.

“Ô……” A Thường không được tự nhiên đem cái chân buông ra, trong lòng nhịn không được liền có điểm nổi giận: “Ngồi chồm hổm không được sao?” Lấy tốc độ phản ứng của hắn, khẳng định có thể đúng lúc phanh đạp cần ga hoặc là giơ chân đúng lúc thò qua bộ ly hợp.

“Cũng có xe không cần dùng chân vẫn lái được.” Khưu Thành ngáp một cái, nói.

“Xe gì vậy?” A Thường sáng bừng hai mắt.

“Xe cho người khuyết tật.” Khưu Thành xoa xoa khóe mắt, cười nói.

“Ự.” A Thường không nói nữa, phía trước có chổ ngoặt, Khưu Thành nói thời điểm quẹo cua phải giảm tốc độ, vì thế hắn cấp tốc đem cái chân gác trên ghế phóng đến cái phanh… Hồi nãy trong lúc nói chuyện, hắn bất tri bất giác lại đem cái chân lùi về, A Thường vụng trộm nhìn Khưu Thành một cái, í, cậu ấy giống như không có phát hiện.

Thời điểm hai người trở lại tiểu khu, thời gian đã là buổi chiều ba giờ hơn. Khưu Thành bọn họ lái xe vận tải vào tiểu khu, liền phát hiện có mấy ông lão bà cụ đang tụ họp dưới tiểu khu nói chuyện.

Trong khoảng thời gian gần đây, tiểu khu Gia Viên đều có không ít người ra bên ngoài bắt côn trùng kiếm thêm khoản thu nhập. Các cụ bình thường đều tranh thủ thời gian ban đêm đến ruộng của Ô Quy Hoàng hỗ trợ bắt côn trùng, bận việc một buổi tối về nhà, một giấc ngủ thẳng đến buổi chiều hai ba giờ, lúc này không sai biệt lắm cũng vừa lúc bọn họ muốn ra ngoài hoạt động.

“Ai, Khưu Thành trở lại rồi à.” Xe vận tải của Khưu Thành vừa chạy vào cổng, rất nhanh liền có người nhìn thấy rõ A Thường ngồi ở ghế điều khiển cùng Khưu Thành trên ghế phó lái.

“Tiểu Chu, Khưu Thành bọn họ trở lại rồi, mau lại đây nói chuyện.”

“Ai nha, hai anh chắc còn chưa gặp mặt…”

“……” p2haehyuk.wordpress.com

Tiểu khu vốn không rộng lắm, phía trước bị một đống người chặn đường, Khưu Thành đành phải ra hiệu bảo A Thường dừng xe, sau đó tự mình đẩy cửa bên hông ra bước xuống.

Trước đó khi ở bên ngoài, cậu đã thông qua “Thiên La nhãn”quan sát qua vài lần tình huống nhà mình, trong đó trọng điểm quan sát là tầng mười bốn cùng tầng mười lăm, còn đối với sự tình xảy ra dưới tiểu khu, Khưu Thành không quá chú ý đến.

Vừa nghe những người này nói chuyện, hiển nhiên là có người tìm đến chính mình. Xem ra chắc là thân thích, nhưng mà là ai chứ?

Từ sau khi phụ thân Khưu Thành qua đời, cậu cùng mẹ trên cơ bản không còn qua lại với đám thân thích. Họ hàng bên mẹ không nhiều, cũng không sống ở thành phố Tân Nam, kể từ lúc ông ngoại bà ngoại Khưu Thành ra đi thì không còn liên hệ nữa. Khưu Thành nghĩ không ra ai là đến đây tìm mình.

Ngay lúc Khưu Thành xuống xe, bên cạnh cái ao phía trước, nguyên bản có một người trẻ tuổi ngồi nghỉ, nay đã nhanh chóng đứng lên.

Khưu Thành hướng bên kia xem xét, chỉ thấy bộ dạng đối phương rất cao, ít nhất cũng tới một mét tám. Chiều cao nay ở khu trung bộ của bọn họ đã xem như là rất cao, bất quá ngũ quan của hắn lại hơi non nớt, ước chừng còn không đến hai mươi.

“Cậu tìm tôi?” Khưu Thành không thể nào nghĩ ra mình còn có một người thân thích như vậy.  editNhuy

“Chào anh, em gọi Chu Tuyền.” Người trẻ tuổi nọ tươi cười với Khưu Thành, ánh mắt của hắn ôn nhuận vừa vô hại, trong tươi cười lại lộ ra một chút yếu ớt.

Người trẻ tuổi này lớn lên khá được mắt, thân hình tuy rằng gầy, nhưng được cái có chiều cao, ngũ quan cùng bộ dạng cũng dễ nhìn. Lấy điều kiện ngoại hình như vậy, có thể bỏ xa mấy tên hotboy ở trường Khưu Thành lúc trước mấy cái phố. Nếu đặt hắn ta ở thời gian năm năm trước tận thế, một thiếu niên có tố chất như vậy, vô luận là học ở trường nào, không thể nghi ngờ chính là một sự tồn tại như vương tử, chỉ là hiện tại…

“Cậu họ Chu?” Khưu Thành trong lòng đã có suy đoán.

“Đúng vậy.” Chu Tuyền nhìn Khưu Thành cười nói. Vài ông cụ bà cụ chung quanh tuy rằng không biết chuyện này là sao, lại ít nhiều cũng có thể cảm giác được, nụ cười của người thanh niên này có chút quái dị.

“Lên lầu rồi nói sau.” Khưu Thành nhíu nhíu mày, chạy tới mở một bên cửa cuốn gara, chỉ huy A Thường trước đem xe chạy vào bên trong đỗ lại, sau đó mở thùng xe bên trên, đem bao bột ngô khiêng trên vai, ý bảo Chu Tuyền cùng bọn họ lên lầu.

Trong mấy tháng qua, Khưu Thành bọn họ trước sau mua vào tay không ít căn hộ ở tầng mười bốn và mười lăm, trong đó không ít căn hộ đều có gara. Khưu Thành hiện tại đã có vài cái gara, chiếc xe vận tải này hình thể lại không tính quá lớn, tùy tiện tìm gara đỗ vào là được.

Với độ cao tầng mười bốn, Khưu Thành cùng A Thường dù khiêng bột ngô trên người vẫn dễ dàng trèo lên. Chu Tuyền ngược lại chỉ mới bò mấy lầu đã thở hồng hộc, đợi lếch đến tầng mười bốn, cả người đã sắp tắt thở.

Vào 1406, Khưu Thành rót cho hắn chén nước, sau đó tự mình đi lấy quần áo sạch, đến buồng vệ sinh tắm rửa. Cậu tắm rửa xong đi ra, Chu Tuyền trên cơ bản đã lấy lại hơi, đang bưng chén uống nước.

Đẩy A Thường đi vào tắm rửa, Khưu Thành tự ngồi trên sô pha, dùng khăn mặt khô xoa xoa tóc, nghĩ nghĩ, lại đứng dậy đến phòng ngủ lấy một cái chai, mở nắp bình, từ bên trong đổ ra một viên “Giải trăm độc”, dùng nắp bình đựng, để lên bàn trà.

Vừa thấy viên dược, ánh mắt nguyên bản như đã nhìn thấu sinh tử của Chu Tuyền nhất thời liền trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm viên dược không nhúc nhích.

Sau khi biết được chính mình bị lây nhiễm virus, Chu Tuyền từ thống khổ giãy dụa lúc đầu, tính cho đến bây giờ, tựa hồ không hề tiêu phí quá nhiều thời gian. Mấy ngày nay, hắn mỗi ngày đều suy nghĩ trong đầu làm thế nào để mình không mang theo tiếc nuối rời khỏi thế giới này, cho nên hắn mới quyết định đi đến thành phố Tân Nam một chuyến.

Thế nhưng nói đến cùng, chuyến này rời đi đều là do bất đắc dĩ, bởi vì hắn căn bản không có lựa chọn nào khác.

Không mang theo tiếc nuối? Hắn còn trẻ như vậy, thật vất vả chịu đựng qua vài năm gian nan nhất kia. Hiện tại, mắt thấy thế giới này sắp tốt đẹp trở lại, vậy mà hắn lại sắp phải bị buộc rời xa nó, trong lòng sao có thể không tiếc nuối cơ chứ?

“Ăn đi!” Khưu Thành nói.

“Đây là ‘Một cơ hội sống’?” Chu Tuyền căng chặt yết hầu.

“Ừ.” Khưu Thành lên tiếng, cũng không nhiều lời. p2haehyuk.wordpress.com

Chu Tuyền nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận cầm lấy viên dược, bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy một mùi hương của dược thảo xông thẳng vào trán, còn chưa kịp nghĩ nhiều, cổ họng hắn đã không tự giác làm một động tác nuốt xuống.“Ừng ực” một tiếng, viên dược đã bị hắn nuốt vào trong bụng.

Thấy hắn đem “Giải trăm độc” ăn hết, Khưu Thành liền bắt đầu hỏi mục đích chuyến đi này của hắn: “Cậu tại sao lại tới đây?”

Chu Tuyền nghe cậu hỏi như vậy, vội sột soạt cầm một cái hộp sắt lồi lõm mấp mô từ trong ba lô ra: “Cha em đã qua đời hai năm trước, trong nhà chỉ còn lại mình em. Trước đó em phát hiện bản thân… khụ, em nghĩ mặc kệ thế nào, tốt xấu cũng phải đem mấy thứ này qua cho anh, còn nơi cô an táng, chắc anh cũng biết rồi?”

Khưu Thành tiếp nhận cái hộp Chu Tuyền đưa qua, dùng móng tay cậy mở nắp đậy rỉ sét phía trên, từ bên trong cầm ra mấy tấm ảnh chụp ố vàng.

Bởi vì là gia đình đơn thân, trong trí nhớ Khưu Thành, những ngày cậu cùng mẹ mình sống chung rất túng quẫn, thời điểm chụp ảnh cũng ít. Ảnh chụp bên trong chiếc hộp cũng chỉ có vài tấm, là mấy tấm Khưu Thành chụp lúc còn nhỏ, có tiểu học, cũng có trung học, tấm gần nhất là chụp hồi lớp mười.

“Mẹ đi như thế nào?”

“Lúc chính phủ tổ chức rút lui, đã xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn……”

“……”

Khưu Thành cùng Chu Tuyền ngồi trên sô pha nói chuyện, A Thường chen vào không lọt, liền đến phòng bếp đem nồi cơm điện ôm đi ra, nấu một nồi nước sôi, sau đó lấy một ít bột ngô từ trong phòng bếp, một bên rắc vào nồi, một bên dùng chày cán bột không ngừng quấy.

Lúc nãy trên đường về, cậu cùng Khưu Thành đã bàn xong, quyết định tối nay phải làm bột quấy ăn.

A Thường ngồi ở trên sàn phòng khách, ôm nồi cơm điện, dùng chày cán bột quấy từng vòng một, thường thường giương mắt ngắm hai người Khưu Thành bên kia một cái. Càng xem, tâm tình của chàng mèo lại càng trầm trọng, khóe miệng càng lúc càng xụ xuống. haehyuk8693

Tính huống lúc này chẳng hay ho chút nào, bộ dạng của cái tên kia dường như còn dễ xem hơn cả hắn nữa à.(╯⌒╰)

(Bạn nhỏ A Thường lại tủi thân rùi~~)