Hậu Thảm Họa

Chương 79: Đỗ trọng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ trọng (Eucommia ulmoides) là một loài cây gỗ nhỏ, có nguồn gốc ở Trung Quốc, là một vị thuốc đông y. Nó đã tuyệt chủng trong tự nhiên, nhưng được trồng khá rộng rãi với tên gọi dân gian là cây ngô đồng tại Trung Quốc để lấy vỏ có giá trị cao trong y học cổ truyền.(Source: vnwikipedia)

Những người tìm đến Khưu Thành lần này, là hai đôi vợ chồng trung niên, Thẩm Tinh lúc trước đã từng nói qua với Khưu Thành.

Hai đôi vợ chồng này nguyên bản nghe được tin tức từ phía Nam đã quyết định bán phòng, sau này xem tiếp lại thấy không phải là chuyện lớn gì, nên trở mặt đổi ý. Hiện tại bọn họ bỏ qua Thẩm Tinh trực tiếp tìm đến Khưu Thành, một mặt là vì nóng vội muốn bán phòng, một mặt khác là muốn cùng Khưu Thành bàn lại chuyện giá cả, hi vọng Khưu Thành có thể so với Thẩm Tinh dễ nói chuyện một chút.

“Giá thì không cần nói thêm nữa, bất quá nếu các người đêm nay đã đi tìm đến đây, thì đợi hôm nào tôi thu được bột ngô, trước hết sẽ mua phòng ở của mấy người.”

Khưu Thành sở dĩ đem chuyện thu mua phòng giao cho Thẩm Tinh, chính vì cậu ngại phiền toái muốn được thanh tĩnh. Hôm nay nếu đã có mở đầu, về sau những kẻ khác đều biết cậu so với Thẩm Tinh dễ nói chuyện hơn, người người đều lướt qua Thẩm Tinh tìm đến, vậy sự thanh tịnh của cậu cũng liền biến mất.

“Sao? Cậu hiện tại không có bột ngô?” Một chủ phòng vừa nghe Khưu Thành nói hiện không có bột ngô, nhất thời liền nóng nảy. Trên dưới toàn quốc bây giờ không biết có bao nhiêu người muốn chuyển trung dược kiếm tiền, nhanh tay thì còn chậm tay là hết. Chuyện này mà kéo dài thêm, coi như là đi tong.

“Hồi trước tôi nghe các người không tính bán phòng ở, nên đã đem toàn bộ bột ngô đầu từ vào nhà máy nuôi cá rồi.” Khưu Thành nói. haehyuk8693

“Vậy cậu lúc nào mới có thể kiếm được bột ngô?” Một chủ phòng hỏi.

“Đại khái khoảng một tuần.” Tiếp qua hai ngày nữa, lúa nước trên tầng mười lăm cơ bản đã có thể thu gặt. Đến lúc đó, bọn họ còn phải phơi khô sát vỏ, đợi đổi được bột ngô trở về, trước sau cũng phải mất đến một tuần.

“Có thể nhanh chút được không? Chúng tôi đang rất cần bột ngộ.” Một tuần đối với bọn họ mà nói thật sự quá dài, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể ở nhà ngồi không một tuần, trơ mắt nhìn người khác bán thảo dược kiếm tiền lời?

“Tôi sẽ nghĩ cách.” Khưu Thành hiện tại cũng chỉ có thể nói như vậy.

Cuối cùng, hai đôi vợ chồng tự ký kết một phần hợp đồng với Khưu Thành, nhiều lần dặn dò cậu nếu đổi được bột ngô phải nhanh tìm bọn họ giao dịch sang tên, sau đó liền rời tiểu khu Gia Viên.

Khưu Thành tiễn bước người đến, đem hợp đồng cất kỹ, rồi lấy vài cái túi vải cất trong ngăn tủ phòng bếp ra xem xét. Mấy ngày nay nhờ bán tương ớt, bọn họ đã tích cóp được mấy chục cân bột ngô, cũng đủ mua một phòng ở.

Bất quá Khưu Thành không có nói chuyện này cho hai đôi vợ chồng kia biết. Nếu nói, hai cặp vợ chồng vừa rồi chắc chắn sẽ tranh chấp với nhau một phen. Tranh xong, Khưu Thành ngày mai còn phải vì chuyện mua một cái căn hộ, một mình đi đến sở địa chính xử lý thủ tục. Khưu Thành có điểm ngại phiền toái, lại nói, bên nhà máy nuôi cá mỗi ngày đều chi tiêu không ít, bọn họ cũng muốn ở nhà chuẩn bị chút lương thực. p2haehyuk.wordpress.com

Kiểm xong bột ngô, Khưu Thành lại tính toán một chút xem trong nhà gần đây còn gì để bán không?

Gạo trắng còn khoảng một tuần nữa mới có thể bán ra. Mấy người vừa nãy thoạt nhìn còn rất vội, bắt bọn họ ngóng trông đến một tuần, thật chẳng khác nào đòi mạng già của họ. Tuy rằng lúc trước bọn họ vì cò kè mặc cả, cũng không ít lần lôi kéo Khưu Thành. Hiện tại đến phiên bọn họ sốt ruột, Khưu Thành lại không hề tìm thấy bất cứ thích thú gì từ việc đổi chác này.

Ở thời buổi này, đại đa số mọi người đều sống không mấy bình yên. Mà giờ đây, mắt thấy ngành sản xuất trung dược cả nước lập tức sẽ quật khởi, những người này lo lắng không yên tìm cậu bán phòng ở, chỉ vì muốn lấy bột ngô làm tiền vốn đặt cược một phen.

Tuy rằng bản thân Khưu Thành không muốn chen chân vào việc mua bán trung dược, thế nhưng không thể phủ nhận, vào thời điểm này, đối với rất nhiều người mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Dưới tình huống đó, Khưu Thành thật sự không thể thờ ơ nhìn bọn họ lo lắng như vậy. p2haehyuk.wordpress.com

Đợi bán gạo trắng chắc chắn không kịp, đậu nành thì Khưu Thành không tính bán, chao thì từ lần trước sau khi bán qua một đợt, trước mắt hàng tồn cũng không còn bao nhiêu. Ngược lại, số gừng tỏi trên lầu vừa vặn đã có thể thể thu hoạch được.

Vốn Khưu Thành muốn lưu trữ số tỏi này cho nhà mình dùng, gừng ngược lại có thể bán đi. Vừa vặn trong tên mấy loại trung dược được công bố trên tin tức cũng có gừng khô, nên trong thời gian tới giá gừng khẳng định sẽ tăng mạnh.

Khưu Thành nghĩ nghĩ, lục lọi tìm ra danh thiếp của Bạch lão đại, gọi một cuộc điện thoại qua cho hắn.

“Alo, Tiểu Khâu à, lại có gạo trắng muốn bán à?” Bên phía tỉnh lị, Bạch lão đại nghe tiểu đệ nói Khưu Thành gọi điện thoại tới cho mình, còn tưởng cậu muốn bán gạo trắng.

“Gạo tạm thời em chưa có, ngược lại có lấy chút gừng về. Em muốn gọi điện thoại hỏi Bạch ca, xem bên anh có thu hay không?” Khưu Thành nói.

“Gừng? Có bao nhiêu?” Bạch lão đại vừa nghe nói là gừng, quả nhiên có hứng thú.

Từ sau khi tin tức được truyền phát, giá cả của mấy thứ trung dược ở tỉnh lị của họ liền bắt đầu điên cuồng tăng giá. Trong đó có mấy thứ, giá thậm chí đã tăng đến mức làm lòng người chấn kinh. Lấy mặt hàng giá cao như vậy vào tay, tính phiêu lưu hiển nhiên rất cao. Nếu Khưu Thành bên này có hàng, tuy rằng số lượng hẳn không quá nhiều, thế nhưng ít nhất cũng ổn thỏa hơn những nguồn hàng khác.

“Khoảng mấy chục cân.” Khưu Thành đáp. haehyuk8693

“Thế đại khái vào ngày kia, anh có mấy thuộc hạ  sẽ chạy xe ngang qua thành phố Tân Nam. Đến khi ấy anh sẽ dặn họ qua xem xem.” Bạch lão đại nói.

“Được.” Khưu Thành đáp ứng.

“Còn địa điểm giao dịch?” Bạch lão đại hỏi. p2haehyuk.wordpress.com

“Ngay tại cổng trường đại học Tân Nam.” Khưu Thành nói.

“Được, thời gian cụ thể bây giờ rất khó xác định. Đến lúc đó, anh sẽ điện lại xác nhận với cậu.”

Sáng sớm hôm sau, Khưu Thành liền cùng A Thường thu hết số gừng trồng trên tầng mười lăm. Từ trong bùn đất đem gừng đào ra rửa sạch xong, bọn họ lại khiêng lên tầng thượng phơi nắng.

Lại qua một ngày, Bạch lão đại gọi điện đến nhà Khưu Thành, ước định thời gian giao dịch cụ thể vào bảy giờ tối.

Lúc Khưu Thành và A Thường chở gừng tới cổng trường đại học Tân Nam, sắc trời đã u ám, bên lão Hồ cũng đã thu sạp.

Khưu Thành phát hiện đối phương đến còn sớm hơn cả mình. Tổng cộng có năm sáu người đàn ông, có trẻ tuổi cũng có lớn tuổi, lái một chiếc xe tải lớn dừng ở một bên đường cái trước cổng đại học Tân Nam. Thời điểm Khưu Thành chạy qua, nhìn thấy trên xe tải có đựng rất nhiều cây thuốc, có cây thì được đựng trong cả bao tải, đại khái đều là trung dược đã qua gia công.

Vừa thấy số dược kia, Khưu Thành liền biết lô dược này hẳn là được vận chuyển từ Tây Nam tới. Bất quá tính tính ngày, từ lúc tin tức được phát đến nay, thời gian hoàn toàn không đủ để bọn họ chạy một chuyến đến địa khu Tây Nam. Khưu Thành suy đoán nhóm người của Bạch lão đại hẳn đã thu được tin tức từ trước.

“Gừng của cậu đâu? Trước để tụi tui xem hàng đã.” Một tên đàn ông trung niên với đỉnh đầu hơi trọc xuống xe nói chuyện với Khưu Thành.

Khưu Thành nghe vậy, liền đem bao đựng gừng trên xe ba bánh khiêng xuống dưới, mở miệng bao để cho hắn kiểm tra.

Người nọ cầm lấy một khối gừng lật qua lật lại xem xét, sau lại đưa đến gần mũi ngửi ngửi hương vị, cuối cùng mới ngắt một khối nhỏ, bỏ vào miệng ăn.

“Chậc, mùi vị cũng khá lắm, vậy ấn mười sáu cân bột ngô đổi một cân gừng cho cậu, thế nào?” Người đàn ông trung niên sau khi kiểm tra, liền ra giá với Khưu Thành.

“Chỉ có mười sáu cân?” Khưu Thành đối với cái giá này không vừa lòng cho lắm. Trước mắt, gừng bị liệt vào một trong những thành phần tạo nên đan dược, theo lý thuyết hẳn không chỉ có giá này mới đúng.

“Cậu đừng nghĩ như vậy là ít, so với những trung dược khác, gừng khô quá thường thấy. Tới lúc thật sự phải điều chế dược, chưa nhất định dùng đến nhiều đâu. Chúng tôi hiện tại lấy cái giá này thu hàng, cũng đã tính là phiêu lưu lắm rồi. Đến khi bán hàng không có tiêu thụ, chúng tôi chỉ có thể ngâm trong tay.” Người đàn ông trung niên giải thích với Khưu Thành.

“Mười sáu cân cũng được, nhưng anh phải đưa một gốc đỗ trọng trên xe cho tôi.” Thời điểm Khưu Thành vừa dùng tầm mắt đảo qua các loại thảo dược trên xe tải, liền cảm giác được linh lực ẩn ẩn dao động. Loại linh lực xuất phát từ gốc cây kia có mức dao động so với các thảo mộc bình thường rõ ràng hơn rất nhiều.

capture-20160708-003754

“Ai nha, chuyện này không thể được, mấy cái khác không nói, chỉ tính việc ngàn dặm xa xôi vận chuyển từ Tây Nam lại đây, liền đã phí mất bao nhiêu dầu ma dút, làm sao có thể đưa cho cậu bù thêm được?” Người trung niên dứt khoát cự tuyệt.

“Tôi chỉ lấy một gốc nhỏ, gốc bên mé kia là được.” Khưu Thành chỉ chỉ bụi cây đỗ trọng trên thùng xe tải.

Đỗ trọng là cây thân to. Bình thường cây đỗ trọng non cho dù bộ dạng không phải cao lớn thẳng tắp, cũng thập phần xum xuê. Mà bụi cây Khưu Thành muốn lấy kia bộ dạng không chỉ xiêu xiêu vẹo vẹo mà còn giống như rất thiếu dinh dưỡng. Vỏ cây cũng không bóng loáng, nhìn không trơn mượt, nhánh cây còn quấn mấy cọng dây leo.

Người trung niên trầm ngâm giây lát, rốt cuộc vẫn đáp ứng: “Được rồi, nể tình số gừng cậu đem đến đây rất có phân lượng, tôi lấy cho cậu gốc đó.”

Kỳ thật, gốc đỗ trọng Khưu Thành muốn lấy thoạt nhìn yếu nhược hơn mấy cây khác rất nhiều. Với lại, lúc bọn họ tới Tây Nam mua hàng, số cây này là do nông dân địa phương đã đưa cho họ để bù thêm, không mất tiền.

Song phương giao dịch hoàn thành, đám người kia liền nổ máy ly khai. A Thường nhìn chiếc xe tải cao to như trâu bự gào thét chạy đi, trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ.

“Đừng nhìn nữa, qua vài ngày chúng ta cũng sẽ mua một chiếc.” Khưu Thành còn chưa quên bản thân đã từng đáp ứng A Thường mua một chiếc xe tải.

“Nó thế nào?” A Thường hỏi.  haehyuk8693p2haehyuk.wordpress.com

“So với bọn họ nhỏ hơn chút.” Khưu Thành nói.

“Ồ” A Thường không cảm giác thất vọng, ngược lại còn vô cùng cao hứng nhào lên xe ba bánh, ngồi chồm hổm ở thùng xe phía sau, đợi Khưu Thành chở hắn về nhà.

Cưỡi xe ba bánh trở lại tiểu khu Gia Viên, Khưu Thành và A Thường thay phiên đem bột ngô vác lên 1406, sau đó mới khiêng tới gốc đỗ trọng. Trước mắt, bọn họ sẽ trồng tạm nó trong một giỏ gỗ phòng 1402.

Sau khi trồng xuống, Khưu Thành dùng linh lực cẩn thận tra xét gốc đỗ trọng. Cậu phát hiện tuổi của gốc cây này không hề nhỏ, ít nhất phải có hai ba mươi năm thụ linh. Đại khái là do trước đây, hoàn cảnh mà nó sinh trưởng quá mức ác liệt, nên đến bây giờ gốc đỗ trọng này mới thoạt nhìn èo uột hơn mấy cái cây khác.

Gốc đỗ trọng này sở dĩ có thể khiến cho Khưu Thành chú ý, là vì nó có dao động linh lực, làm cho Khưu Thành nghĩ tới linh mộc được nhắc đến trong “Mộc Tu bút kí”. editNHUY

Hiện tại, điều Khưu Thành hi vọng chính là gốc đỗ trọng sẽ không vì hoàn cảnh cải thiện mà bắt đầu điên cuồng đâm nhánh. Phải biết rằng, độ cao từ mặt đất đến trần nhà của bọn họ chỉ có hơn ba mét, căn bản không đủ để một gốc kiều mộc tự do sinh trưởng như ngoài tự nhiên