TH102
11/09/2016 by haehyuk86931 bình luận
45 Votes
CHƯƠNG 102
Edit – HaeHyuk8693
Hàng rào
Giống như Mã Húc Đông, Khưu Thành gần nhất cũng từng thấy không ít thiếu niên choai choai cỡ nhóc tại thành phố Tân Nam này, trong đó lại có một bộ phận đang ngày ngày trải qua cảnh sống gian nan cơ cực.
Khưu Thành sở dĩ lựa chọn Mã Húc đông, là vì tiểu tử này nhìn qua tuy cà lơ phất phơ, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, đối đãi với người mẹ ốm nặng cùng em gái tuổi nhỏ rất tốt, xem như cũng có tình có nghĩa. Hơn nữa mấy tháng gần đây được nhận sự giáo dục ở trường học, cả người nhóc nay đã có chút bất đồng với xưa kia.
Từ sau khi trại nuôi heo của Ngải Văn Hải bị cướp sạch, Khưu Thành cũng bắt đầu xem xét lại lực lượng phòng ngự bên mình có phải vẫn còn quá mức yếu nhược hay không? Trừ mấy cái cửa sắt, cơ bản khu của bọn ho cũng chẳng có thứ phòng ngự gì đáng nói.
Đối với mấy đứa choai choai trong thành phố hiện giờ, Khưu Thành vẫn còn đang quan sát chúng. Bình thường rất ít khi cố ý tiếp cận, nhiều nhất là vào những lúc tụi nhỏ quá khó khăn, cậu mới nghĩ biện pháp giúp đỡ một chút. Lại nói, nhất thời nửa khắc cũng chẳng thể trông cậy vào bọn họ, cậu chỉ có thể tự tạo ra một lực lượng có năng lực giúp đỡ cho mình.
Buổi tối, Khưu Thành cùng A Thường, Chu Tuyền còn có huynh đệ Vương gia cùng nhau đến chợ đêm bày quán, bán ra một ít trứng gà cùng khoai tây gần đây lưu trữ.
Thời điểm sắp thu quán, Khưu Thành một mình ly khai trong chốc lát, hướng nội thành đi một đoạn đường, khi đến trước một sạp hàng tầm thường bày ven vỉa hè thì dừng lại. HAEHYUK8693
Thứ sạp này đang bán là một ít thảo dược vừa mới đào trở về, Khưu Thành nhìn nhìn, đều là những thứ không thể dùng để luyện đan.
Người bày quán là một người đàn ông gầy gò hơn ba mươi tuổi cùng một bé trai chừng bốn năm tuổi. Chủ sạp tên là Tiêu Dương, từ phía nam đến, có luyện công phu, chỉ mới đến thành phố Tân Nam đoạn thời gian gần đây. Khưu Thành quan sát hai người bọn họ đã được một đoạn thời gian. Trước mắt, hắn ta đang mang theo đứa cháu lớn năm tuổi lấy việc hái thuốc làm kế sinh nhai.
Bấy giờ, người cháu của đối phương thấy có khách dừng lại trước quầy hàng của mình, hai tròng mắt đen thùi xoay xoay, rồi lập tức ngẩng đầu nhìn hướng chú nhỏ của mình.
“Muốn mua dược liệu gì?” Tiêu Dương có chút gian nan kéo ra một nụ cười trên mặt, vừa nhìn thì biết người này cũng không phải kẻ thích cười, thế nhưng vì sinh hoạt bức bách, hắn lúc này cũng chỉ có thể miễn cưỡng chính mình, bày ra một khuôn mặt tươi cười.
“Không có thảo dược luyện đan.” Khưu Thành lựa chọn vài lần rồi nói như vậy.
“Thảo dược này cũng rất tốt. Nghe nói thành phố Tân Nam muốn mở xưởng thuốc, đến khi ấy trung dược khẳng định sẽ tăng giá. Nếu anh muốn có lương thực, hiện tại mua một ít về tích trữ chắc sẽ có lời.” Tiêu Dương thấy bộ dáng Khưu Thành như là không có hứng thú, vội vàng nói. p2haehyuk.wordpress.com
“Cũng chưa chắc.” Khưu Thành lắc đầu: “Hiện tại mọi người đều tới bệnh viện, các khoảng viện phí đều được chính phủ chi trả. Cho dù trong thành phố có xưởng thuốc, tới khi chính phủ ra mặt thu mua dược liệu, giá cũng không nhất định tăng đâu.”
“……” Tiêu Dương nghe Khưu Thành nói như vậy, trong lúc nhất thời liền có điểm nghẹn lời. Hắn biết lời Khưu Thành nói chính là tình hình thực tế.
“Hiện tại lên núi hái thuốc cũng không dễ dàng đúng không?” Khưu Thành lúc này lại lên tiếng.
“Dược liệu trên núi càng ngày càng ít hơn khi xưa.” Gặp bộ dạng của Khưu Thành như thể không có tính toán mua thuốc, biểu lộ trên mặt của Tiêu Dương ngược lại đã tự nhiên vài phần.
Hiện tại phàm là những nơi gần chân núi, đều đã bị con người càn quét qua vài bận. Hắn mấy ngày nay có được chút thu hoạch, cũng phải mạo hiểm rất lớn mới đào trở về được từ một vách núi, nhưng lại vẫn bán không được giá tốt.
Nếu tối nay bán không được gì trong chợ đêm, hắn ngày mai chỉ có thể đi đến nơi chuyên môn thu mua trung dược tại chổ bán lương thực. Do những thứ này đều không phải thành phần làm đan được, cho nên giá thập phần rẻ tiền.
“Đây là con của anh à?” Khưu Thành lại hỏi.
“Là cháu tôi.” Tiêu Dương trả lời.
“Vậy bình thường lúc anh lên núi hái thuốc, đều mang theo cháu bên người?”
“Bằng không thì biết làm sao đây?” Hắn cũng biết người thanh niên trước mắt này là xuất phát từ hảo tâm, đau lòng cho đứa nhỏ mới chừng này tuổi đã phải theo hắn ăn gió nằm sương, nhưng hắn thật sự không còn cách nào khác.
Mỗi lần vừa ra khỏi cửa, ít nhất cũng phải đi hơn ba năm ngày. Nếu đi xa, mười ngày nửa tháng cũng không nhất định quay về được. Một đứa bé nhỏ như vậy, hắn sao có thể yên tâm để nó ở lại một mình? Huống chi bọn họ cũng vừa đến thành phố Tân Nam không bao lâu, vấn đề hộ tịch còn chưa được chứng thực, điều kiện tại nơi cư trụ cũng rất kém cỏi. HAEHYUK8693
“Là vầy, bên chổ tôi vừa vặn đang định tìm vài người hỗ trợ. Nếu anh cảm thấy hứng thú, thì sáng ngày mai hãy đi tới chung cứ số sáu tiểu khu Gia Viên xem xem.” Khưu Thành nói.
“Làm cái gì?” Tiêu Dương lúc này rõ rệt mang theo sự đề phòng. Thời điểm hắn ở trên núi hái thuốc cũng từng cùng người khác động tay chân, gần đây đã có vài tiểu đội mời hắn nhập bọn.
“Bên đây có mua vài căn hộ, tính toán cải tạo thành một vườn thuốc.” Khưu Thành trả lời.
Nghe nói là đi trồng cây, Tiêu Dương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo sau trên mặt lại hiện ra vài phần thất lạc: “Tôi không biết trồng cây.”
“Không có việc gì, có sức là được.” Khưu Thành nhếch miệng cười cười, nói: “Không biết trồng thì có thể học, cũng không vội vàng nhất thời nữa khắc. Có người nếu đánh chủ ý vào vườn thuốc của chúng ta, thời điểm nên xuất lực anh cũng phải thay tôi xuất lực.”
“Đó là tự nhiên.” Nghe Khưu Thành nói như vậy, Tiêu Dương cuối cùng cũng yên lòng. Chuyện trang trại nuôi heo của Ngải Văn Hải bị người cướp sạch hắn cũng có nghe nói. Hiện tại trong thành phố phàm là kẻ có của cải, người người đều thật khẩn trương. Trước mắt, người thanh niên này đến tìm mình trồng thảo dược, cũng không phải chuyện kỳ quái.
“Chỗ này bao nhiêu bột ngô? Tôi mua hết.” Trước khi đi, Khưu Thành còn nói thêm như vậy.
“Sáu cân.” Tiêu Dương đáp. Ngày mai hoặc là có thể tìm được việc tốt, bằng không nếu tìm không được, hắn sau này còn phải tiếp tục lên núi hái thuốc. Kiểu gì thì một lớn một nhỏ hai người đều phải ngày ngày ăn cơm vào bụng cả.
Khưu Thành quả nhiên buông túi xách trong tay, cân sáu cân bột ngô đưa cho họ. Bên trong vườn thuốc ở tầng mười bốn còn có vài chổ trống, cho nên cậu mới tính đem dược liệu trồng ở đó.
Về phần vườn thuốc cần giao cho hai chú cháu này quản lý, tự nhiên sẽ nằm ở dưới lầu, loại dược liệu gieo trồng cũng đều là các loại cây tạo nên đan dược.
Quốc gia của họ có địa hình phức tạp đa dạng, diện tích bình nguyên hữu hạn, trong việc sản xuất lương thực cũng không có ưu thế gì. Nay, phương Nam lại có một phần lớn đất đai bị lây nhiễm virus, nên không thể gieo trồng hoa màu tiếp nữa. Thế là dân chúng ở những khu vực này đều lũ lượt di dời đến miền Bắc, kể từ đó, nhân khẩu ở phương bắc nguyên bản đã giảm mạnh nay lập tức liền tăng lên vèo vèo. Liền tính trong tương lai có khôi phục được sức sản xuất thì lương thực vẫn không thể sung túc được.
Dưới tình huống như vậy, việc dùng dược liệu cùng một ít cây ngũ cốc phổ biến của quốc gia đổi lấy một ít lương thực cũng là một chiêu số hợp lý. Mà Khưu Thành hiện tại luyện chế “Giải trăm độc” cũng cần dùng rất nhiều dược liệu, trong số đó còn có cả những thành phần tạo thành đan dược được các quốc gia liệt kê ra, ngoài ra còn nhiều thêm vài loại trung thảo dược.
Khưu Thành không biết bọn họ đã dùng dụng cụ khoa học gì để phân tích, có khác biệt gì so với quá trình luyện chế đan dược của bản thân. Thế nhưng cậu nghe nói trên thị trường hiện đang lưu thông một loại vacxin ức chế virus Y, tất cả cũng không phải đều do trung dược tinh luyện mà thành, trong đó còn dùng đến vài loại thuốc hóa học làm thành phần thay thế. HAEHYUK8693
Không biết chờ bọn họ chân chính đem “Giải trăm độc” nghiên cứu thấu triệt thì đã là chuyện của không biết bao nhiêu năm về sau. Khi đó, ngành sản xuất trung dược của nước họ nói không chừng có lẽ đã tìm được con đường phát triển cho riêng mình.
Hoặc dã, khi bí mật “Một cơ hội sống” còn chưa bị phá giải thì đã có nhân viên nghiên cứu thông qua phương thức khác đánh bại virus Y cũng không chừng.
Ngay buổi sáng hôm sau, vào lúc Tiêu Dương mang theo cháu trai của mình đến tiểu khu Gia Viên, hắn mới phát hiện hôm nay không chỉ có mình đến, mặt khác còn có một người đàn ông tuổi còn trẻ, xem khí chất phỏng chừng từng làm binh lính.
Khưu Thành an bài bọn họ ở lầu mười ba. Tiêu Dương cùng cháu của hắn thì được sắp xếp ở phòng 1308, người còn lại cùng cha mẹ của hắn thì được xếp ở căn phòng 1312 hướng bắc.
Sau này, lầu mười ba sẽ do hai nhà họ quản lý, nguyên bản vài căn phòng dùng để trồng ớt nay cũng đã chừa trống. Có tổng cộng sáu phòng hướng sáng, hai nhà sẽ được chia cho ba căn, mấy căn phòng hướng bắc cũng đều như vậy. Từ đây, bọn họ sẽ ấn phương hướng cư trú của hai bên, đem toàn bộ tầng lầu phân thành hai để quản lý.p2haehyuk.wordpress.com
Khưu Thành cùng bọn họ bàn xong chuyện, cây dược cùng thiết bị khống chế nhiệt độ, bổ quang đều do cậu cung cấp. Nếu muốn nuôi một ít gà trong mấy căn phòng hướng bắc, cậu cũng sẽ sẵn lòng cung cấp gà con.
Bình thường, hai người họ mỗi tháng có thể cùng nhóm thím Trần lĩnh tiền lương cơ bản giống nhau, đợi tương lai mấy căn hộ bọn họ quản lý thu được sản lượng, Khưu Thành có thể cầm ra một phần trong đó làm tiền thưởng cho họ.
Thế nhưng tương ứng, nếu đem bọn họ so với nhóm Thím Trần, cả hai lại đảm đương nhiều hơn một nghĩa vụ bảo an. Vì nếu chung cư này xảy ra chuyện gì, hai người bọn họ phải xông ra trước tiên.
Sau khi dàn xếp cho hai hộ nhân khẩu mới đến, tầng mười ba của Khưu Thành bọn họ lại có thêm một hàng rào phòng hộ.
Từ khi tiến vào mùa đông, Khưu Thành lại thu mua không ít phòng ở, hiện nay, tầng 13, 14, 15 đều đã là nhà bọn họ. Từ tầng mười hai đến tầng chín cũng chỉ còn lại vài căn hộ chưa thể thu mua, thêm vào đó từ tầng mười hai trở xuống cũng đã thu vào tay không ít.
Tầng mười lăm cơ bản chính là địa bàn của mỗi Khưu Thành cùng A Thường, cho dù là Chu Tuyền đều chưa từng lên đó bao giờ.
Mấy căn phòng hướng sáng ở tầng mười bốn đều đã bị Khưu Thành sửa sang thành một loạt vườn thuốc nho nhỏ. Có vài phòng thông nhau, có căn thì nằm độc lập. Bởi do gieo trồng dược liệu, Khưu Thành đều chọn dùng phương thức quản lý khoán canh tác. Bình thường bọn họ cũng không tiêu phí quá nhiều thời gian vào vườn thuốc.
Còn những căn nằm ở khu khuất nắng đều được cậu dùng để nuôi kha khá gà con. Ba mẹ con Giáo Ngọc Bình cũng ở tại đó, bình thường sẽ phụ trách ấp trứng và chăm sóc gà mới nở.
Trong hai ngày qua, Khưu Thành còn cùng anh em Vương gia thương lượng về việc để bên đó tìm chút vật liệu, chờ thêm vài ngày sẽ giúp cậu dựng một cái lán trên nóc nhà. Khưu Thành tính sẽ đem hết số ớt dưới lầu chuyển lên đây, tần mái có ánh nắng mặt trời sung túc, lại có lán giữ ấm, việc bổ quang có thể tỉnh lược bớt.
Đối với nhóm thím Trần, Khưu Thành vẫn tương đối yên tâm. Nếu để cho bọn họ đến mái nhà làm việc, cũng không phải lo lắng bọn họ sẽ tranh thủ xem xét tình huống tầng mười lăm. Do vấn đề an toàn, cậu hiện đã không còn trồng thứ gì ngoài ban công, từ ngoài nhìn vào rất khó thấy gì, còn nếu muốn quan sát đến tột cùng, trừ phi bọn họ từ tầng cao nhất lộn ngược xuống tầng mười lăm. p2haehyuk.wordpress.com
Đối với những căn hộ còn chừa trống ở tầng dưới, Khưu Thành tính sẽ tiếp tục chiêu mộ một ít người có vũ lực nhất định, nhân phẩm còn phải đáng tin, theo sau sẽ giống như hai hộ ở tầng mười ba, giao cho bọn họ quản lý.
Đương nhiên, chuyện này không phải một sớm một chiều liền có thể làm được, loại người như vậy không dễ tìm, Khưu Thành cũng chỉ có thể từ từ suy xét.
Mỗi ngày trôi qua, thời tiết lại càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã nhanh đến lễ Giáng Sinh.
Tới hôm Noel, trung tâm thương mại Nam Thành của thành phố Tân Nam sẽ khai trương, thẻ mua sắm Khưu Thành đã giữ trong tay gần cả tháng rất nhanh liền có thể có chỗ dùng.
Nghe nói có thể đi dạo khu mua sắm, A Thường thật cao hứng. Hắn chưa từng đi khu mua sắm bao giờ, thế nhưng lúc xem phim trên TV, hắn đã nhìn thấy một đám người qua lại như con thoi ở bên trong một đống kệ hàng, nhìn thấy cái gì thích liền tùy tay lấy một cái, hình ảnh đó khiến hắn cảm giác đặc biệt thích thú, đặc biệt hâm mộ.
Cuối cùng cũng đến ngày 24 tháng 12, Thẩm Tinh gọi điện thoại cho Khưu Thành, lời muốn truyền đạt cũng không phải là câu Giáng Sinh vui vẻ Merry christmas, mà là nói đến việc số cỏ gần đây thu mua được đã đủ cho lũ dê trong nhà máy vượt qua mùa đông năm nay. Cô đang muốn hỏi Khưu Thành có nên dừng việc mua cỏ khô, đồng thời có tiếp tục mua thêm dê con hay không?
“Tiếp tục thu đi, qua vài ngày nữa tôi sẽ mua một ít dê con.” Số lương thực còn lại bên chổ Khưu Thành cũng không nhiều. Nhưng bọn họ coi như vẫn có thể sống qua được, nhiều nhất lại vất vả một điểm trồng thêm mấy vụ hoa màu. Nhưng đối với những người lấy việc bán cỏ để sống qua ngày, Khưu Thành rất khó tưởng tượng, nếu thiếu đi phần thu nhập này, bọn họ làm sao có thể vượt qua được mùa đông năm nay?
“Được, tôi biết rồi.” Nghe Khưu Thành nói còn muốn tiếp tục mở rộng, Thẩm Tinh thật cao hứng, cao hứng cực kì. Mặt khác, cô cũng cảm thấy kinh ngạc vì Khưu Thành lại có nhiều lương thực như vậy.
“Hai hôm tới, thành phố sẽ tổ chức một bữa dạ tiệc mừng năm mới. Nhà máy của chúng ta cũng nhận được thiệp mời. Anh có định đi không?” Thẩm Tinh hỏi Khưu Thành.
“Tôi không đi, cô cùng bác gái đi đi.” Khưu Thành cũng biết chuyện thiệp mời này, bất quá cậu cũng không muốn đi.
Bữa tiệc mừng năm mới này, trừ mấy người đầu não phía chính phủ, còn có một ít chủ nông trường, nhà máy trong thành phố Tân Nam. Khả năng mấy người như Ngải Văn Hải, Thẩm Định Quân sẽ ở trong phạm vị khách mời là chuyện đương nhiên.
Nhà máy của bọn Khưu Thành sở dĩ có thể nhận được thiệp mời, chủ yếu vẫn là vì chuyện bọn họ thu mua côn trùng vào mùa hè, rồi mùa đông lại thu cỏ nuôi súc vật, giúp cho không ít người cùng đường tạo dựng một cơ hội kiếm lấy lương thực. Trải qua hai lần được lưu truyền tin tức, bọn họ cũng coi như tương đối có nhân khí trong thành phố, bằng không lấy quy mô cùng nhân lực của họ, căn bản vô duyên với tấm thiệp mới này. HAEHYUK8693
Ở đầu dây bên kia, trong văn phòng nhà xưởng nuôi cá, Thẩm Tinh sau khi cúp máy thì gãi đầu, nói với mẫu thân đang ngồi trên sô pha: “Khưu Thành nói không đi, bảo hai chúng ta cùng đi.”
“Mẹ không đi, con đi đi.” Mẹ Thẩm Tinh vươn tay chỉnh sửa lại phần tóc lộn xộn nơi thái dương, cười nói: “Tìm ai đi chung đi, tìm người có thân thủ tốt phản ứng mau, đừng đến khi ấy lại ăn mệt.”
“Được.” Thẩm Tinh lên tiếng, trong con ngươi lóe ra quang mang bất định. Nói cô mang thù cũng được, nói cô hẹp hòi cũng thế, tâm lý của cô vẫn còn gai nhọt, nếu không đem cái gai này nhổ đi, cô căn bản đừng mong có được cuộc sống tương lai hạnh phúc vui vẻ.