Hậu Tây Du

Chương 80: 80: Thôn Phệ Yêu Hoa






Dù được nhắc trước là kẻ này có gương mặt giống hệt Thiên, nhưng tới khi tiếp cận gần hơn với Bất Thiên thì Tôn Chiến mới thực sự ngỡ ngàng, trên đời này làm sao có thể có hai người giống hệt nhau đến như vậy.

Cho dù là anh em sinh đôi sinh ba cũng chỉ giống nhau tới 9 phần là cùng, không thể như hai giọt nước như vậy được.Trước thái độ lồi lõm của Bất Thiên, Tôn Chiến hừ lạnh cả người tỏa ra năng lượng khủng bố: “Hầu Tộc bọn ta không thích đi gây sự, nhưng cũng không khoanh tay đứng im cho kẻ khác đến gây sự.”Bất Thiên cười nhạt: “Lão già, muốn thấy con cháu mình chết dưới tay ta thì ta chiều theo ý ngươi… sau đó ta sẽ đi lấy thứ đó.”Tôn Chiến siết tay lại: “Xem ra hôm nay ta đành đại khai sát giới lần đầu tiên trong đời.”“Sống sót đi rồi hãy to mồm!” Bất Thiên dứt khoát nói, bàn tay đưa lên nắm lại ra lệnh cho Sa Trùng Thiết Giáp tấn công.Theo lệnh của hắn, hàng trăm Sa Trùng Thiết Giáp vỗ cách ầm ầm trên không lao xuống mặt đất tấn công mọi người.

Tôn Chiến định tung chiêu nhưng đã bị hai con Sa Trùng Thiết Giáp lớn gấp 3 bọn còn lại lao tới tấn công buộc hắn phải né đòn.“Nguyên Anh Hậu kỳ?” Nhận ra tốc độ và đòn đánh hủy diệt của hai con Sa Trùng Thiết Giáp to lớn, Tôn Chiến không nhịn được mà thốt lên, cả đời lão chưa gặp những kẻ cùng cấp độ một phần do bị nhốt trong cái nơi chết tiệt này nên kinh nghiệm chiến đấu với kẻ ngang hàng chưa nhiều.Thấy nét mặt lo lắng của Tôn Chiến, Bất Thiên cười nhạt: “Bị nhốt ở đây lâu rồi nên chưa trải sự đời đúng không? Để Sa Trùng Thiết Giáp của ta dạy dỗ ngươi một bài học.”Tôn Chiến và hai Sa Trùng Thiết Giáp cấp Nguyên Anh Hậu kỳ lao vào nhau, từng luồng kình phong dao động mãnh liệt trên bầu trời.

Lão muốn đập Bất Thiên ngay nhưng chưa thể vượt qua được hai Sa Trùng Thiết Giáp này.Thấy từng luồng năng lượng giao phong trên không, các chiến binh của Hầu Tộc sẵn sàng tham chiến nhưng theo hiệu lệnh của Tôn Kiên mà quay sang tấn công lũ Sa Trùng Thiết Giáp đang tấn công người dân.“Sa Hậu, ngươi ở đây dẹp sạch bọn này ta đi tìm thứ kia.” Bất Thiên nói với nữ nhân xinh đẹp bên cạnh, sau đó bay thấp xuống nhưng đã bị một người chặn đường.Thần Vũ trong lớp mũ giáp của Hầu Tộc bay đối diện hắn, không nói một lời nào lao lên tấn công.Những người không phải chiến binh và có tu vi dưới Kết Đan của Hầu Tộc chiếm tới 60% nên nhóm này là mục tiêu dễ ăn nhất giành cho bọn Sa Trùng Thiết Giáp, chúng ào ào lao xuống bắt người lên không trung xé xác.

Tôn Kiên dẫn theo một đội tinh nhuệ hơn trăm người tới vị trí trọng yếu cứu người, Tôn Cường dẫn theo vài trăm binh sĩ chạy tới đánh nhau với lũ Sa Trùng Thiết Giáp còn lảng vảng mọi phía.Sa Hậu môi hồng khẽ nở nụ cười độc ác, phất tay một cái lại vài trăm Sa Trùng Thiết Giáp từ trong kén bay ra rồi hội quân với Sa Trùng Thiết Giáp trước đó tạo thành một lực lượng mạnh mẽ đẩy lui binh sĩ phe Hầu Tộc do Tôn Kiên và Tôn Cường chỉ huy.Đúng lúc này, ba luồng sáng từ đâu bắn tới, trên đường đi dẹp được rất nhiều Sa Trùng Thiết Giáp.


Nhìn thấy ba chị em Xà Yêu vừa nghênh chiến bảo vệ người dân Hầu Tộc, Tôn Chiến mừng rơi nước mắt, nhìn sang thấy Thần Vũ đang chiến đấu với Bất Thiên, lão khó khăn quay lại nhìn Thiên vẫn còn đứng đó rồi lại phải nghiêng mình chống lại những đòn đánh từ hai Sa Trùng Thiết Giáp tu vi Nguyên Anh Viên Mãn.Hồng Trúc, Minh Trúc và Thanh Trúc cả ba nàng giao chiến với lũ Sa Trùng Thiết Giáp đang hướng vào những ngôi nhà của người dân, do được mọi người quý mến nên các nàng cũng muốn bảo vệ mọi người đánh lui kẻ địch, Tôn Kiên và Tôn Cường sai binh sĩ lập một dàn chắn cố thủ không cho chúng tấn công để câu giờ cho ba nàng quyest sạch lũ côn trùng khổng lồ này.Thần Vũ đang bận đánh với Bất Thiên, Thiên vẫn chưa rời khỏi vị trí đứng bởi hắn đang đánh giá tình hình hiện tại.

Những nơi giao tranh đều khá cân sức, hắn nhìn về phía Sa Hậu rồi nhắm vào nàng mà rút Liên Cơ Nỏ ra bóp cò về phía nàng với vô vàn mũi tên nhỏ có sức công phá khủng khiếp.Nhưng chỉ với một có gạt tay đơn giản của Sa Hậu, những mũi tên kia bị chặn đứng bất động giữa không trung.

Sa Hậu nhíu đôi lông mày trên đôi mắt tuyệt đẹp nhưng cực kỳ tàn ác của mình lại sau đó chậm rãi quay sang hướng kẻ đã bắn tên thì thầm nói: “Sâu bọ! Chết đi.”Sa Hậu phất tay thêm cái nữa, những mũi tên đang bất động kia lập tức đổi hướng bắn ra tứ phía mà chủ yếu là nhằm vào những kẻ thuộc Hầu Tộc.

Thiên nhận ra nguy hiểm, hắn tập trung vào những mũi tên kia rồi khiến chúng tan biến khi đang bay với tốc độ siêu thanh.

Không phải Thiên bá đạo tới mức cách không khống vật mà vì những mũi tên đó được tạo thành từ pháp thuật tích tụ trong quá trình tu luyện bên trong hoa sen, hắn có thể thao túng được thời gian tồn tại của những mũi tên này.


Bông hoa đó giống như sinh ra để được Thiên thao túng vậy.Những mũi tên biến mất, Sa Hậu nhìn chằm chằm vào Thiên rồi tung chưởng về phía hắn, một quả cầu năng lượng không lớn nhưng có tốc độ nhanh khủng khiếp bắn thẳng về phía Thiên.

Biết không thể tự mình né đòn, Thiên ngay lập tức giải phóng Yêu Khí trong cách tay phải rồi vung Phá Tinh Chùy lên đánh vào quả cầu năng lượng.Rầm!Khói bụi mù mịt, Thiên từ trong làn khói ném Phá Tinh Chùy lên không trung sau đó dùng dây thừng móc vào cán chùy và được nó kéo bay lên trời.

Khi Phá Tinh Chùy bay hết lực ném thì ngưng lại giữa không trung trong nửa giây rồi rơi xuống theo một góc chéo, Thiên bám theo dây thừng và sớm leo tới nắm chặt cán chùy hướng mắt về phía Sa Hậu rồi chĩa Liên Cơ Nỏ ra bắn một mũi tên chí mạng.Phập!Mũi tên được hợp lại từ hàng trăm mũi tên khác, lực công phá xuyên thấu ghê gớm bắm thẳng vào đầu của Sa Hậu.

Nàng ta ánh mắt ngạc nhiên một chút sau đó chuyển sang tức giận siết chặt tay rút mũi tên trên đầu ra rồi lướt đến nắm cổ Thiên cắm phập mũi tên vào tim hắn.Trúng tên vào tim, Thiên đau đớn mà chẳng kịp phản ứng trước tốc độ khinh hoàng của Sa Hậu, hắn vẫn nắm chặt cán chùy để theo đà rơi xuống của nó thoát khỏi tay Sa Hậu.

Sa Hậu phất tay một cái, một tấm nàm chắn vô hình đã xuất hiện ngay bên dưới Thiên khiến hắn và Phá Tinh Chùy đập vào đó không rơi xuống đất.Sa Hậu đặt một chân xuống màn chắn vô hình kia rồi nắm cổ Thiên nhấc lên định tháo mũ giáp của hắn ra, Thiên dùng tay cản lại nhưng bị những sợi vải quấn lấy một tay mà bám vào người.


Chỉ còn một tay có thể hoạt động, Thiên đánh liều đưa về phía ngực của Sa Hậu mà bóp nhẹ.“Mềm vãi!”Sa Hậu hoàn toàn bất ngờ, nàng không đề phòng và cũng không thể tin được trong lúc này hắn còn quan tâm đến việc sàm sỡ ngực mình.

Vì bất ngờ mà khó xử, lúng túng quá Sa Hậu vội buông tay khỏi cổ Thiên rồi lùi lại chửi: “Tên dâm dê đê tiện! Chó má xấu xa!”Thiên hít không khí hồng hộc, mũi tên trên vết thương đã sớm biến mất nhưng vết thương vẫn còn và đang chảy máu, máu từ tim chảy ra ướt hết cả ngực áo.Nhưng trong cơn đau thấu tim gan đó, hắn cảm nhận được thứ sức mạnh kỳ lạ nào đó đang bao lấy cơ thể hắn trong chốc lát rồi tan biến.

Thiên chống tay gượng gậy đối diện với Sa Hậu dù biết bản thân không thể đánh bại nàng ta.“Chỉ cần giao ra bảo vật, các ngươi có thể giữ lại mạng sống, sao cứ thích đâm đầu vào cái chết?” Sa Hậu hỏi, giọng nàng tuy tàn nhẫn nhưng có chút tiếc nuối.Thiên ọc máu, hắn đáp: “Nếu giao ra bảo vật, các ngươi sẽ ra được bên ngoài, tới lúc đó sẽ có vô vàn người phải chết.

Ta thà rằng chết ở đây cũng nhất định không cho hai ngươi cơ hội đó.”Giọng nói đanh thép của Thiên khiến Sa Hậu càng khó hiểu, nàng tò mò: “Ngươi nghĩ ta là người xấu?”Thiên không đáp chỉ gật đầu một cái, dù cho cơ thể trọng thương vẫn vung búa về phía đối phương nhưng không trúng mà còn bị đánh đập mặt xuống cực kỳ thê thảm.

Sa Hậu thu tay khi đập Thiên, nàng nghiến răng: “Ta không hề xấu, ta chỉ làm những gì ta cho là đúng.”Thiên tưởng như đã gục nhưng hắn vẫn đứng dậy, cái thứ sức mạnh ban nãy bao quanh hắn giờ lập tức trỗi dậy và kỳ tích xảy ra.Ở một nơi xa xăm vô tận, một cô bé nhỏ xíu đang ngủ ngon lành trong một chiếc giường tết từ cánh hoa sen, Tiểu Hồng chậm rãi mở đôi mắt đẹp mơ màng ra ngay khi bản thân mình có điều gì đó thay đổi.

Từ một cô bé nhỏ nhíu như nắm tay, nàng biến thành một bé gái bình thường chừng 5 tuổi cực kỳ đáng yêu với bộ váy hoa sen đẹp đẽ và đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn thay cho làn khói như cũ.Tiểu Hồng không thể giấu nổi kinh ngạc, nàng thì thầm: “Không… không thể nào!”Rồi nàng bật dậy khỏi giường bay về phía rừng hoa rồng rộng lớn vô tận trước mắt cho tới khi xuất hiện một đóa hoa hồng nở rộ khổng lồ giữa rừng hoa hồng.


Bên trong đóa hoa khổng lồ đó là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt thế đang bước ra ngoài bởi nàng ta cũng cảm nhận được điều gì đó khác thường.Tiểu Hồng vừa bay tới liền cúi đầu chào: “Sư phụ!”Nhìn thấy hình dáng của Tiểu Hồng thay đổi, mỹ nhân kia dù đoán ra nhưng không thể giấu nổi nét ngạc nhiên trên mặt nói: “Cơ thể của con… đang trở lại như ban đầu.”“Con biết… con đến cũng vì điều đó, người giúp con lý giải được không? Chẳng phải chính người bảo con không thể trở lại được như cũ sao?”Mỹ nhân kia, nàng là nữ thần tối cao của những loài hoa, Hoa Thần.Hoa Thần mặc một bộ váy rực rỡ họa tiết tết từ cánh hoa hồng, một loài hoa cao quý tượng trưng cho nữ hoàng của các loài hoa.

Nàng quan sát người đệ tử nhỏ tuổi nhất của mình rồi thở dài nói: “Vốn dĩ ta định sau này sẽ nói cho con nghe nhưng mọi chuyện không như ta dự tính.”“Con là Hoa Yêu, bản thể là một đóa hoa sen tu luyện ngàn năm hóa hình người nên có thể con biết tất cả những gì mọi đóa hoa sen trong tam giới này đang cảm nhận được gì đúng không? Chưa hết đâu, hãy cảm nhận thật kỹ để xác định đóa hoa sen đang biến động mãnh liệt nhất.”Theo lời của Hoa Thần, Tiểu Hồng nhắm mắt lại cảm nhận, sau một lát mở mắt ra lo lắng nói: “Thôn Phệ Yêu Hoa… đó là Thôn Phệ Yêu Hoa sao? Không thể nào?”Hoa Thần gật đầu: “Ta biết những gì con làm, nhưng ta không ngăn cản bởi con đang làm đúng.”Thôn Phê Yêu Hoa, đóa hoa sen mọc tại hồ nước bên cạnh lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân.

Vốn là một đóa hoa sen kỳ lạ khi từ lúc mới nhú đã có thể hấp thụ tiên khí tỏa ra từ linh đan trong lò bát quái.

Trải qua vạn năm thì thất lạc và được Hoa Thần thu lại đem xuống nhân gian, không phải để khoe mà để nó tiếp tục hấp thụ thiên địa linh khí của trời đất, đến một mức nhất định nó sẽ sinh ra một cơ thể mới, một trí tuệ mới, một con người mới, một vị nữ hoàng của các loài hoa mới.Lúc này Thiên đang đứng thẳng trước mặt Sa Hậu, quanh thân hắn bốc lên làn khói hồng nhạt cuốn hút tựa như những cánh hoa sen.

Đôi mắt hắn cũng có màu hồng nhưng không phải hồng cá tính mà là hồng mạnh mẽ, rồi trong nháy mắt hắn lao về phía Sa Hậu cùng lúc đó đóa hoa sen trong Giới Chỉ của hắn thoát ra ngoài và nuốt cả Thiên lẫn Sa Hậu vào bên trong..