Hậu Tây Du

Chương 12: 12: Dân Chơi Đi Học






Hai ngày sau tại một Đình Viện lớn bậc nhất Quất Lâm Thành, Thiên ăn mặc tơi tả đeo hành lý thô sơ đứng trước cửa của Đình Viện há hốc mồm chán nản nghĩ tới lời dặn dò trước khi đi của San San: “Ta đã hạ mình xin cho ngươi theo học tại Đình Viện, vào đó đừng quậy rồi mang tiếng ta nghe chưa?”Thiên đứng đó cho tới khi có người ra mở cửa kêu hắn vào trong.Người đó vừa đi vừa giới thiệu với Thiên về nơi này, là một nơi đào tạo vô số người trẻ tiềm năng tới từ khu vực Quất Lâm thành và một vài vùng lân cận.

Nhưng thời gian nhận người đã trôi qua cách đây 3 ngày trước nên Thiên là thằng đi học muộn nhất, phải nói tới ưu đãi của nơi này khá tốt với mỗi học viên sẽ được cung cấp một phòng riêng và khu sinh hoạt như tắm rửa riêng, chỉ việc đóng tiền thì mọi thứ đều được chu cấp ở mức tốt nhất.Thiên được chiêm ngưỡng kiến trúc nơi này, khá đẹp và rất cổ trang, phải nói Đình Viện rất lớn và chia là 3 phần từ trong ra ngoài.

Phần trong cùng là Chính Viện nơi học tập chung cho cả người học và người dạy, phần thứ hai gọi là Trung Viện nơi xây phòng cho học viên ở, ngoài ra khu nhà ăn và khu văn nghệ bay lắc cũng ở đây, phần ngoài cùng là Ngoại Viện chính là phần rộng lớn nhất để thực chiến, những bãi tập ngoài trời rộng rãi thoáng đãng, hồ bơi trong veo, khu nuôi nhốt thú và một số khu không thích kể tên nữa.Thiên được phân phó nơi ở, hắn tới khu Trung Viện rồi theo chỉ dẫn tới khu phòng của mình, một khoảng sân khá rộng được xây tường cao, trong sân xây 4 ngôi nhà nhỏ ở 4 góc, ở giữa là một hồ cá nhỏ trong veo đày heo sen và sân cỏ.

Thiên tới phòng phía trong góc phải vì đó là nơi hắn được phân phó tới.Phòng 202 khu D.Điều lạ là từ lúc vào Đình Viện tới giờ thì chưa gặp ai cả, hóa ra là vì hiện tại đang là giờ học nên mọi người cùng giáo viên tới khu Chính Điện hết rồi.

Phòng hắn cũng như bao phòng khác chẳng có gì đặc biệt, nói là phòng nhưng thực ra là cả một căn nhà nhỏ đầy đủ tiện nghi với một giường, một phòng tắm, một nơi ngồi đọc sách và một nơi để tiếp khách nếu có, tổng diện tích khoảng 40 mét vuông.


Chăn ga gối đệm đều có đủ chẳng thiếu thứ gì, đèn nến cũng dư giả.Khi hắn đang xem xét phòng mình thì có người tới giao cho hắn hai bộ quần áo và hai quyển sách, là đồng phục và sách điều luật cần tuân thủ khi tới đây theo học.

Nhìn hai quyển sách dày như viên gạch mà Thiên chán nản, bất quá mở ra xem thử cũng không chết ai, tiện thay luôn quần áo cho đỡ phèn.Hiện tại không còn Tiểu Hồng léo nhéo bên tai thì hắn cũng khá buồn, tuy nhiên hắn vẫn còn một thú vui tiêu khiển mới mà hôm qua Bạch San San đưa cho, hắn móc trong hành lý ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong là con cá vảy vàng kim 3 mắt mà hắn từng bắt cho Tiểu Hồng khi ở bờ suối.

May mà trong phòng này có một cái bình to mà thấp, rất thích hợp làm bể cánh cảnh nên Thiên chưng dụng luôn đem đổ đầy nước và thả con cá đó vào, con cá 3 mắt này được Tiểu Hồng gọi một cái tên Kim Ngư.Thiên có thử hỏi Bạch San San Kim Ngư là giống cá gì mà lại có 3 mắt, Bạch San San chỉ lắc đầu nói không biết nên hắn cũng bó tay, nhưng hắn biết một điều là Kim Ngư này rất phàm ăn và ăn mọi thứ ăn được, nó cũng rất hung hăng nhe nanh ra dọa nạt khi Thiên đưa ngón tay xuống khều khều mặt nước, dù rằng nó chỉ lớn bằng ngón tay út của Thiên.Hắn lấy ra một ổ bánh mì ăn dở, cắn một miếng rồi xé một mẩu ném cho Kim Ngư ăn, con cá phàm ăn chỉ chờ có thế lao lên đớp mồi nuốt chửng vào bụng.Thiên ngồi ngắm Kim Ngư mà ngủ quên lúc nào không biết, khi tỉnh lại thì trời đã gần tối và phát hiện rằng giờ cơm đã kết thúc, ở đây quy định rất nghiêm ngặt, sau khi tan học thì là ăn cơm luôn rồi về phòng sinh hoạt riêng.

Bần cùng sinh đạo tặc hắn liền nhân lúc trời tối lẻn ra ngoài tới phòng bếp tìm đồ ăn.Sau khi đột nhập vào bếp, mùi thức ăn xộc thẳng vào mũi làm bụng hắn réo ọc ọc, Thiên lục lọi và phát hiện trong tủ có con ngỗng quay rất lớn, con ngỗng này là để hôm nay Viện Trưởng đãi khách nhưng không may cho tên khách đen đủi gặp ngay ma đói là Thiên, hắn bê con ngỗng quay đặt lên bàn xé cái đùi bỏ vào miệng cắn một miếng thơm ngon.Đúng lúc này cửa bếp mở ra và một bóng người tiến vào làm Thiên giật mình cúi vội người nấp dưới bàn, tim đập thình thịch.


Phen này mà bị bắt thì xấu mặt.

Bóng người kia thận trọng tiến tới chỗ đặt con ngỗng quay rồi đưa mũi ngửi, thèm thuồng bê cả đĩa lên định bỏ đi thì cửa phòng bếp lại mở ra lần nữa khiến người này giật mình cúi xuống nấp dưới bàn, hai người nhìn chằm chằm vào nhau, người kia là một cô gái và định la lên khi nhìn thấy Thiên, nhưng bị hắn tống ngay đùi ngỗng vào miệng rồi ra hiệu im lặng.“Hazzz rõ ràng nghe tiếng mở cửa mà, chẳng lẽ mình nằm mơ?” Người làm công kia sau khi kiểm tra phòng bếp không thấy điều gì bất thường liền đóng cửa bếp rồi khóa ngoài.Nhận ra người kia đã đi, Thiên cùng cô gái kia thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn nhau và cùng hỏi: “Ngươi tới đây ăn vụng?”Thanh âm đồng nhất, cả hai ngây ra một lúc rồi phì cười, Thiên tò mò hỏi: “Ta ngủ quên nên trễ giờ cơm, đói quá nên tới ăn vụng, còn ngươi chắc cũng thế hả?”Cô gái nhìn rất thôn dã, mang nét đẹp nhẹ nhàng cỡ khoảng bằng tuổi với hắn, nhẹ lắc đầu: “Không, ta tới vì đói, thực sự đói!”Nhận ra trong giọng nói của cô gái có chút gì đó buồn bã, Thiên nghĩ chắc nàng ta có chuyện khó nói nên không hỏi nữa mà đưa đùi ngỗng lên miệng cắn: “Ngon thật đấy, ngươi ăn đi kẻo có người tới.”Hai người một nam một nữ, ngồi dưới gầm bàn ăn ngỗng quay, thoáng chốc lại nhìn đối phương rồi cười tủm, hoàn cảnh gặp gỡ có chút đặc biệt.

Sau khi cả hai đánh chén hết con ngỗng quay bự chà bá, Thiên ôm bụng đứng dậy ra mở cửa thì phát hiện cửa đã khóa ngoài thì méo mặt nghĩ thầm: “Chết mẹ rồi, bị nhốt trong này rồi lát nữa có người xuống thì bỏ mẹ.”Lần đầu đi ăn vụng nên hắn kinh nghiệm chưa nhiều, nhìn qua cô gái có vẻ rất bình tĩnh liền hỏi: “Ủa giờ tính sao?”Cô gái bình tĩnh đáp: “Chờ thôi!”“Chờ?” Thiên trợn mắt, kiểu này gặp thành phần liều mạng rồi, nàng ta ở đây lâu rồi nên có nghề còn hắn mới tới mà đã vi phạm nội quy điều thứ 69 là không được ăn vụng dưới mọi hình thức.

Phen này ăn đuổi học mặc dù chưa học buổi nào, rồi về sẽ bị Bạch San San la mắng và làm công trả nợ cả đời, không thể ngóc đầu lên nổi.

Thiên ôm đầu suy nghĩ tiêu cực, chợt có ai đó đến và mở cửa, hắn bước vào và bị một chầy vào đầu lăn ra bất tỉnh.


Cô gái kia sau khi xuống tay liền chạy mất ra phía cửa, Thiên mặt tái mét chạy theo.Tẩu thoát thành công, Thiên mất dấu cô gái kia, hắn cũng không bận tâm lắm mà chạy thẳng về phòng mình ngủ một giấc với cái bụng no căng, Kim Ngư trong chậu nước bơi lội tung tăng có vẻ rất là vui.Sáng hôm sau, buổi đầu tiên tới lớp thì chắc chắn sẽ bỡ ngỡ rồi.

Tuy nhiên với bản mặt dày cùng bố đời của mình thì Thiên chẳng có gì phải ngại cả.

Hắn mặc quần áo được phát cho rồi đi tới Chính Viện, đồng phục của Đình Viện màu xanh lam nhạt là chủ đạo cộng thêm vài chi tiết hoa văn đơn giản, đẹp mà tao nhã, sau khi mặc vào thì Thiên ra dáng một công tử bột nhiều hơn bởi khuôn mặt đẹp trai cùng làn da trắng như con gái.

Nếu không phải ánh mắt cứng cỏi cùng đôi lông mày dày thì có lẽ mọi người còn tưởng hắn là gái giả trai, lớp học cũng chỉ có khoảng hơn mười người, vì yêu cầu phải là cá nhân xuất chúng.“Xin giới thiệu với cả lớp! Đây là Bất Thiên, học viên mới của lớp ta.”Nghe lời giới thiệu của thầy, cả lớp ồ lên bàn tán.“Tên nghe bố đời vãi, ai đặt tên cho nó chắc coi trời bằng vung à.”“Nhìn mặt giống con gái vờ lờ! Hay là trap?”“Đẹp trai quá đúng kiểu công tử mình thích!”“Hừ đồ mê trai.”“Cả lớp trật tự, mời em về chỗ của mình.” Thầy giáo lên tiếng dẹp loạn, sau đó chỉ tay về phía cuối lớp nơi có một bàn trống.Sau khi Thiên ngồi về vị trí, thầy mới lên tiếng: “Vậy là lớp ta đã đủ 12 người, chúng ta bắt đầu học bài thôi.”Một tiết học văn hóa nhàm chán, nhưng nó lại rất thu hút với Thiên bởi qua lời thầy giảng hắn có thể biết thế giới bên ngoài kia lạ lẫm với hắn tới mức nào.

Quất Lâm thành nằm trong vùng cai quản của Sinh Huyền Quốc, diện tích của Sinh Huyền Quốc xấp xỉ miền bắc của Việt Nam cho bạn nào cần liên tưởng tới diện tích.


Phía bắc tiếp giáp với Hoa Quả Sơn và một phần nhỏ của Hoa Quả sơn thuộc chủ quyền của Sinh Huyền Quốc, phía nam tiếp giáp 3 nước khác, phía tây cũng chính là nơi Quất Lâm Thành tại vị tiếp giáp ngay vùng biên giới với Hoa Quốc, phía đông tiếp giáp biển Đông Hải, vị trí cực kỳ đắc địa và bị nhiều nước dòm ngó.Đang suy nghĩ vu vơ, chợt một mẩu giấy bay vô mặt Thiên khiến hắn bực mình nhìn xem ai là kẻ chủ mưu, nhìn sang bên trái thì thấy một tên khá đẹp trai nhưng mặt vô cùng hống hách cười cười nhìn mình, tên này chính là kẻ ném mẩu giấy vào Thiên.

Thiên hít thở bình tĩnh, hất mẩu giấy xuống đất rồi ánh mắt lạnh lùng nhìn hướng khác xem tên kia như cứt chó bên đường.Thấy thái độ của Thiên như vậy tên kia khá tức, nhưng vì đang ngồi trong lớp nên không thể hiện ra mà đợi lát tan học.Lớp có 12 người thì có 6 nam 6 nữ đủ dùng, nói về ngoại hình thì đều là trai xinh gái đẹp xếp tầm trung bình khá.

Nhưng vì là học sinh mới nên hắn chưa quen ai hết, và hắn cũng không có ý làm quen ai hết.Tan học, Thiên đi ra tới cửa thì bị chặn lại bởi tên ban nãy và hai tên khác.

Hắn lạnh lùng nói: “Tránh đường!”“Ô thằng này hỗn, mày học sinh mới nên không biết danh tiếng của anh Lỗ Nhất rồi.”Tên đứng cạnh thằng ban nãy ném giấy vào Thiên ra vẻ phụ họa, Lỗ Nhất vỗ vai đàn em nói: “Lỗ Nhị, nó ban nãy nhìn đểu ta đó đệ tính sao?”Tên được gọi là Lỗ Nhị trừng mắt nhìn Thiên: “Mày dám xem thường đại ca tao sao? Lỗ Tam lên cho nó bài học.”Tên cuối cùng được gọi là Lỗ Tam nghe vậy thì lao lên định cho Thiên một bài học, Lỗ Nhị cũng lao lên còn Lỗ Nhất đứng khoanh tay chờ Thiên bị đánh ra bã.Binh!Lỗ Nhị nằm đất, Lỗ Nhất hốt hoảng nhìn Lỗ Tam đang bị Thiên tóm cổ nhấc lên dãy dụa như chó sặc cứt.

Thiên nét mặt kinh bỉ nhìn cả ba rồi phán một câu: “Phế vật!”.