Những ngón tay đầy thịt của Trường Ninh nhéo chiếc đũa gỗ mun bọc vàng, nghe vậy lập tức ngừng gặm thức ăn trong bát thủy tinh kia, ngẩng đầu lên hỏi: “Ninh Ninh và Bảo Nhi có thể cùng học nữa không?”
Hai năm trở lại đây, dáng người của bé có lớn lên một chút, không còn giống như chiếc bánh bao với đầu và thân hình tròn trịa, nhưng đôi má phúng phính như trẻ nhỏ vẫn còn, đôi mắt to đen láy và hàng lông mi dài cong vút, có lẽ là bởi vì thân thể của bé được chăm sóc kỹ lưỡng, tóc của bé cũng dày và gọn gàng hơn trước, hơn nữa còn có thể buộc thành nhiều kiểu, càng khiến cho bé trông khả ái hơn.
Phàn Tiểu Linh dùng khăn tay lau đi vết canh ở khóe miệng, nói: "Muội cũng không thể kêu như vậy nữa, phải gọi bệ hạ."
Trường Ninh lè lưỡi, vội vàng đổi lời: “Ninh Ninh và bệ hạ có thể cùng học nữa không?”
Du Thiển Thiển cười nói: "Muội xem, Ninh Ninh cũng muốn vào cung học cùng Bảo Nhi, để Ninh Ninh một mình học với những lão thư sinh kia, sao không để con bé vào cung, Bảo Nhi cũng có người bạn. Sau này khi muội và Nhiếp chính vương vào triều, liền đưa Ninh Ninh đến điện Sùng Văn đi, chờ khi muội xuống triều lại đến điện Sùng Văn nghị chính, vừa lúc có thể đón Ninh Ninh về nhà."
Sau khi Du Thiển Thiển thuyết phục, hơn nữa Tề Dục và Trường Ninh đang lo lắng nhìn nàng, Phàn Tiểu Linh cân nhắc một lúc rồi cuối cùng đồng ý.
Bây giờ Trường Ninh và Tề Dục còn nhỏ, để cho Trường Ninh bầu bạn đọc sách cũng không có trái thông lệ, qua hai năm nữa, nàng là Đại tướng quân chung quy cũng phải điều đi biên cảnh, đến lúc đó, Trường Ninh có lẽ cũng phải theo nàng rời kinh.
Sau khi được sự đồng ý của nàng, Tề Dục đã chủ động đưa Trường Ninh đến điện Sùng Văn để nhìn trước, Du Thiển Thiển lo lắng cho hai đứa trẻ nên đã cử ma ma đắc lực đến chăm sóc Trường Ninh, trong khi nàng ta và Phàn Tiểu Linh tiếp tục ở cung Từ Ninh nói chút chuyện nhà.
-
Đây không phải là lần đầu tiên Trường Ninh tiến cung, nhưng đây là lần đầu tiên bé đến điện Sùng Văn, nơi mà thiên tử khi còn nhỏ phải dự thính cùng với học tập việc xử lý chính vụ.
Bé đi xem xét đại điện huy hoàng mà trang nghiêm, cung nhân hai bên trái phải tươi cười hầu hạ, bé có chút sợ hãi siết chặt nắm tay nhỏ.
Tề Dục phát hiện được, sai cung nữ và thái giám đi cùng chờ ở bên ngoài, tự mình dẫn Trường Ninh đi tham quan điện Sùng Văn, nói: “Tính tình của Công Tôn tiên sinh rất tốt, dạy rất dễ hiểu, ngươi đến học cũng không cần sợ ngài ấy..."
Trường Ninh mặc một chiếc váy dài đến n.g.ự.c màu hồng nhạt, búi tóc trên đỉnh đầu cũng buộc dây cột tóc cùng màu, giống như một quả đào tròn trĩnh chạy theo sau Tề Dục, lập tức nói: “Ta mới không sợ Công Tôn thúc thúc! Công Tôn thúc thúc còn rất thích ta!"
Tề Dục nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẫu hậu sẽ chọn một vài nhi tử của đại thần trong triều có tuổi tác thích hợp làm thư đồng của trẫm, nếu bọn họ khi dễ ngươi cũng đừng sợ, trẫm sẽ trút giận cho ngươi.”
Trường Ninh lại “à” một tiếng, ánh mắt lại rơi vào trên chiếc bàn duy nhất trong đại sảnh khảm chạm hoa văn rồng vàng, chỉ ngón tay mập mạp nói: “Nhưng ở đây chỉ có một cái bàn mà thôi.”
Lúc trước bé cùng Bảo Nhi ở Tiến Tấu viện đều sẽ ngồi trên một cái bàn thấp đọc sách, nếu có thêm mấy người nữa thì phải là cái bàn lớn, nhưng vẫn không vừa thì sao?
Tề Dục nói: “Đến lúc đó phủ nội vụ sẽ an bài thêm mấy cái bàn thấp.”
Trường Ninh nhăn mặt, suy nghĩ một chút nói: "Vậy ta vẫn ngồi cùng bàn với ngươi!"
Bọn họ mới là bằng hữu tốt nhất!
Tề Dục tựa hồ có chút do dự, cuối cùng nói: "Không được."
Trong đôi mắt đen của Trường Ninh tràn đầy sự thất vọng không thể nói nên lời: "Vì sao nha?"
Tề Dục nói: "Đó là long án, chỉ có trẫm mới có thể dùng."
Vẻ mặt Trường Ninh suy sụp: "Ta cũng không dùng được?"
Tề Dục lắc đầu.
Trường Ninh nhéo nhéo góc áo, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm: "Quỷ hẹp hòi... Không được dùng thì không được dùng..."
Rõ ràng, trước đây bọn họ từng chia đều mọi thứ.
Tề Dục có thể nghe thấy một chút âm mũi trong lời nói của bé, khi cậu nhìn lại, quầng mắt của bé thật sự giống với chiếc váy màu hồng đào mà bé đang mặc.
Cậu không biết làm thế nào đã chọc bé khóc, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Ngươi cũng có kỷ án riêng của mình, không cần chia sẻ với người khác."
Dừng một chút, cậu lại nói tiếp: "Khi không có người ở bên cạnh, ngươi cũng có thể cùng trẫm dùng long án."
Trường Ninh dùng bàn tay mập mạp dụi dụi khóe mắt: "Vậy khi không có người khác, ta còn có thể gọi ngươi là Bảo Nhi không? Gọi ngươi là bệ hạ, xem ra ngươi đã không còn là Bảo Nhi nữa rồi."
Tâm tính của đứa trẻ trong sáng, đối với thái độ biến hóa của người bên ngoài với mẫu tử Du Thiển Thiển, thừa nhận có chút chậm chạp một chút
Bé đã lớn như vậy, chỉ có một bằng hữu cùng chơi đùa, khi bé bị bắt đến Tùy gia, chính là Bảo Nhi đã bảo vệ cho bé.
Sau đó Bảo Nhi cùng bọn họ đến kinh thành, bé cũng biết mẫu thân Bảo Nhi bị người xấu bắt đi, có cái gì cũng chia sẻ một nửa với cậu.
Đột nhiên, đi đâu cũng phải theo quy củ, cho nên mới trở nên xa lạ, Trường Ninh rất không quen.
Tề Dục nhìn bé chằm chằm một lúc, sau đó nói: "Có thế, bất quá ngươi phải gọi ta là Bảo Nhi ca ca."
Trường Ninh rất nhanh quay đầu lại, lập tức trợn to đôi mắt nho đen: "Ngươi muốn lợi dụng ta, ta là tiểu cô cô của ngươi!"
Cuộc cãi vã giữa hai đứa trẻ không mang lại kết quả gì, trước khi chọn được những người bạn đọc sách được chọn, Trường Ninh đã vào điện Sùng Văn để học tập.
Hai ngày sau, khi Công Tôn Ngân giữa chừng nghỉ ngơi sau khi giảng bài, đang uống trà để làm dịu cổ họng, thì thấy thái giám theo phía sau ấu đế đem tất cả các loại điểm tâm khác nhau, đều đặt tất cả lên trước mặt Trường Ninh...
Cảnh tượng quen thuộc này khiến Công Tôn Ngân ho khan liên tục.
Ngay khi móng vuốt mập mạp của Trường Ninh chộp lấy một miếng bánh hạnh nhân, bé mở to đôi mắt to đen trắng rõ ràng, quan tâm nhìn về phía phát ra âm thanh: "Công Tôn tiên sinh bị nghẹn? Tiên sinh uống từ từ a!"
Công Tôn Ngân xua tay: "Không sao không sao."
Trường Ninh rất kính lão yêu trẻ đứng dậy, cầm một miếng bánh hạnh nhân giòn chạy đến bên cạnh Công Tôn Ngân, đưa cho hắn ta: "Tiên sinh cũng ăn đi!"
Sắc mặt Công Tôn Ngân lập tức trở nên vi diệu hơn.
Nghĩ đến hành vi của Phàn Tiểu Linh lúc trước ở Văn Uyên các, giờ khắc này hắn ta chỉ cảm thấy hai tỷ muội này không hổ là ruột thịt.
Vừa vặn có tiểu thái giám canh giữ bên ngoài chạy vào bẩm báo, nói Nhiếp chính vương đến đón tỷ muội của Hoài Hóa đại tướng quân về nhà.
Công Tôn Ngân lập tức nhìn Trường Ninh, thần sắc kỳ quái: "Hai ngày nay ngươi cùng tỷ tỷ ở trong cung sao?"
Trường Ninh dứt khoát trả lời: "Phải a!"
Vẻ mặt của Công Tôn Ngân càng trở nên kỳ lạ hơn.
Đợi khi Tạ Chinh tiến vào đại điện, hắn ta chỉ nhếch môi không nói lời nào, cười như gió xuân.
Từ đầu đến cuối có thể nghĩ đến, hắn ta có thể tưởng tượng Tạ Cửu Hành có vấn đề với phu nhân tướng quân kia của mình!
Tạ Chinh trực tiếp không đếm xỉa đến hắn ta, chỉ hơi khom người cúi đầu với Tề Dục: "Thần gặp qua bệ hạ."
Tề Dục lập tức nói: "Nhiếp chính vương mau mau miễn lễ."
Trường Ninh không biết những điều giữa những người lớn này, chỉ nghĩ Phàn Tiểu Linh đưa bé vào cung là chỉ chơi đùa, vì vậy cũng ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ phu.”
Tạ Chinh không thay đổi sắc mặt, nói: "Nội tử trước đó có nói mang ấu muội vào cung ở cùng Thái hậu mấy ngày, hôm nay thần đến đón nội tử về nhà."
Tề Dục cau mày nói: "Nhiếp chính vương đến thật không khéo, mẫu hậu đã đáp ứng yêu cầu của An Thái Hoàng Thái phi, muốn thay hoàng cô nãi nãi xem phò mã, đặc biệt sai người tổ chức trận mã cầu ở Tây Uyển, hoàng cô nãi nãi cũng muốn chơi bóng, sợ có gì đó sơ xuất, đã mời Phàn cô cô đi cùng.” Nghe được những lời này đột nhiên sắc mặt hai nam nhân ở nội điện đều tái xanh, nhưng mặt Công Tôn Ngân xanh mét hơn, nụ cười như gió xuân đông cứng ở khóe miệng.
Vì muốn thay Trưởng công chúa tìm phò mã, hôm nay ở Tây Uyển tổ chức mã cầu chắc chắn là tất cả ngũ lăng thiếu niên lang đều tề tụ, thậm chí không ít quý nữ chưa xuất các đều có thể đến đây để tìm lang quân như ý.
Thần sắc Tạ Chinh nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Công Tôn Ngân, chắp tay nói: "Như vậy, thần cũng đi Tây Uyển chung vui."
Tề Dục còn quá nhỏ để trực tiếp xử lý chính vụ, nhiều chính vụ đều là do Tạ Chinh và thần tử phía dưới cùng thương nghị, đưa ra quyết sách, sau đó giao cho Tề Dục xem xét, để cậu học cách xử lý những chính vụ này.
Tạ Chinh trăm việc quấn thân, tin tức Thái hậu sẽ tổ chức một trận đấu mã cầu để tìm phò mã cho Trưởng công chúa, tự nhiên sẽ không truyền đến trong tai hắn.
Sau khi bước ra khỏi điện Sùng Văn, Công Tôn Ngân cũng chắp tay với Tề Dục: "Bệ hạ, bài học hôm nay đến đây là hết, trong "Thượng thư. Đại Vũ mô" trong "nhân tâm duy nguy, đạo tâm duy vi; duy tinh duy nhất, duẫn chấp quyết trung ", bệ hạ có thể tự mình ngẫm nghĩ hàm ý trong đó, ngày mai cho vi thần biết ý kiến của bệ hạ, về phần Trường Ninh cô nương, cứ chép câu này năm lần là được, nếu có ý kiến, ngày mai cũng có thể báo cho ta biết.”
Trường Ninh ngoan ngoãn gật đầu, Tề Dục cũng có bộ dạng uy nghi của đế vương gật đầu: "Trẫm nhớ kỹ."
Sau khi Công Tôn Ngân rời đi, Trường Ninh quay lại và hỏi Tề Dục: “Bảo Nhi, Bảo Nhi, ngươi đã từng xem đấu mã cầu chưa?"
Tề Dục do dự một chút, nhưng vẫn là lắc đầu: "Chưa từng."
Trường Ninh hai mắt sáng ngời: "Chúng ta cũng đi xem một chút đi! A tỷ của ta cùng với cô nãi nãi của ngươi cũng đánh mã cầu đấy!"
Tề Dục liếc nhìn thoáng qua đề bài Công Tôn Ngân để lại, khẽ nhíu mày, cậu đối với câu này vẫn là rất khó có thể đưa ra ý kiến, muốn có gì đó để nói, nhất định phải chịu khó đọc một số sách khác.
Cậu do dự một chút, nhưng vẫn là gật đầu: "Vậy trẫm sai người chuẩn bị xe ngựa đi Tây Uyển."
Trường Ninh mừng rỡ híp mắt, nhảy ra ngoài như ngoan ngoãn quấn mật: "Ta biết Bảo Nhi, ngươi là tốt nhất, ngoại trừ a tỷ, ngươi đối với ta tốt nhất!"
Lông mày hơi nhướng của Tề Dục dần giãn ra dưới lời khen ngợi tràn đầy cường điệu của Trường Ninh.
Kể từ khi kế vị cho tới nay, mọi người dường như đối xử với cậu khác đi, cậu không còn là Du Bảo Nhi nữa mà là "Bệ hạ" ngồi một mình trên bục cao, ngày đêm phải học hỏi nhiều điều, khuấy động cả giang sơn Đại Dận.
Nhưng còn có một người không muốn gọi cậu là bệ hạ, thích gọi cậu là "Du Bảo Nhi", không nghĩ tới cậu đã trở thành hoàng đế, hai người quan hệ hẳn là cùng trước kia khác biệt.
Tề Dục rất vui mừng.
Ít nhất trước mặt tiểu mập mạp cùng cậu từ Thanh Bình huyện đi một đoạn đường này, cậu không cần luôn luôn giữ bộ mặt lạnh lùng, cố gắng tỏ ra bộ dáng của bậc đế vương.
-
Tây Uyển có trường đua ngựa lớn nhất trong hoàng gia, lúc này, bục cao bên ngoài trường đua chất đầy những mảnh tơ lụa chói mắt, đều là những mệnh phụ và quý nữ đang ngồi đầy ở đây.
Tán cây ở chính giữa, Kim Ngô vệ cầm kiếm đứng, đây là chỗ ngồi đặc biệt an bài cho hoàng thất, trên toàn bộ đài cao tầm nhìn cũng là đẹp nhất.
Phàn Tiểu Linh ăn mặc chỉnh tề ngồi bên phải của Du Thiển Thiển, Trưởng công chúa Tề Xu ngồi ở bên trái Du Thiển Thiển, ba người tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, liếc mắt nhìn lại, đều là tóc mây hoa nhan, mỗi người đều có màu sắc riêng, bất quá Du Thiển Thiển còn trẻ như vậy đã là Thái hậu, hơn nữa hôm nay là một dịp trọng đại, cho nên bộ xiêm y nàng ta đang mặc có màu sẫm hơn và trông hơi cổ kính.
Hôm nay Tề Xu tới đây vì muốn tìm phò mã, trang điểm lộng lẫy, trên trán điểm hoa tinh xảo, vầng trán cao ngất, bộ cung trang màu thu hải đường phủ một tầng kim sa, ung dung cao quý.
Điều đáng ngạc nhiên là Phàn Tiểu Linh đang ngồi cùng nàng ta, bông hoa mẫu đơn cao quý nhất Đại Dận, nhưng nửa phần nàng cũng không bị trấn áp.
Nàng vào triều đã hơn một năm, hầu như tất cả quan viên lớn nhỏ trong triều đều đã gặp qua nàng.
Nhưng ngày thường, sẽ không ai cho rằng nàng có liên quan gì đến chữ “tuyệt sắc giai nhân”, những lời ca ngợi nàng nhiều nhất trong triều chính là “dũng mãnh phi thường” và “oai hùng”.
Khi nàng lao vào đám mỹ nhân như hôm nay, đột nhiên khiến người ta cảm thấy dung mạo của nàng dường như cực kỳ nổi bật.
Ngũ quan dịu dàng khiến cả người nàng không lộ ra vẻ sắc bén nào, ngược lại có một vẻ đẹp khí phách, đôi lông mày dài và ngổ ngáo thêm một chút anh khí, tuy có một đôi mắt hạnh nhưng không chứa chút phong tình nào, lộ ra một cỗ thong dong cùng với kiên định, giống như một con thuyền lớn thả neo thật sâu, cho dù có bao nhiêu sóng gió bão bùng cũng không thể lay chuyển nàng một chút.
Thậm chí rất nhiều quý nữ không thèm nhìn về đám thiếu niên lang đang cưỡi ngựa đánh mã cầu, cầm quạt tròn che mặt, nghiêng người lén nhìn Phàn Tiểu Linh đang ngồi trên đài cao.
Quay đầu lại không quên thì thầm với bằng hữu đồng hành: "Xong rồi xong rồi, ta thấy Hoài Hóa đại tướng quân còn anh dũng hơn đám công tử ca kia, trận mã cầu này còn không bằng Đại tướng quân!"
Quý nữ cùng đồng hành cũng thấp giọng kêu lên thảm thiết: “Đời này ta vĩnh viễn không thể nào có được lang quân như Nhiếp chính vương, nhưng có thể để ta gả cho phu lang như Đại tướng quân cũng được!”
Phàn Tiểu Linh không biết gì về tất cả những điều này, nàng chỉ nhận thấy có rất nhiều người đang nhìn nàng, nàng cũng không rõ duyên cớ này lắm, liền để cho bọn họ nhìn chằm chằm đánh giá nàng mà không nhúc nhích.
Sau khi trận mã cầu kết thúc, Du Thiển Thiển hỏi Tề Xu: “Công chúa có nhìn trúng nhi lang nào không?"
Tề Xu lắc nhẹ chiếc quạt tròn của mình, không có hứng thú lắc đầu: "Nhìn bọn họ không bằng nhìn A Linh!"
Du Thiển Thiển cười nói: "Trận tiếp theo sẽ có tôn tử của Thẩm quốc công Thẩm Thận, nghe nói hắn khi còn tuổi thiếu niên đã nổi tiếng không kém gì Nhiếp chính vương, vừa vặn công chúa có thể nhìn một cái."
Lúc này, từ hàng ghế nam nhân trên khán đài có rất nhiều náo động, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh lại.
Du Thiển Thiển hỏi hạ nhân: "Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Sau khi xem xét tình hình, Kim Ngô vệ trở lại và báo cáo: "Hồi bẩm Thái hậu, chính là Nhiếp chính vương và Thiếu sư cùng đến xem trận mã cầu." . 𝘛rải 𝗻ghiệ𝓂 đọc truyệ𝗻 số 1 tại [ 𝘛R 𝑈M𝘛R𝑈YỆN.V𝗻 ]
Du Thiển Thiển ngay lập tức ném cho Phàn Tiểu Linh một cái nhìn trêu chọc.
Đáng tiếc bên bọn nàng cách khán đài nam khá xa, ở giữa lại bị một biển người ngăn cách, bọn họ nhìn không thấy bên kia xảy ra chuyện gì.
Tề Xu đột nhiên đứng dậy nói: "Thẩm Thận tới rồi, ta cũng đi thôi."
Thấy Tề Xu dẫn mấy cung nữ tùy thân đi thẳng xuống dưới để thay trang phục, Du Thiển Thiển có chút khó hiểu nói với Phàn Tiểu Linh: “Chẳng lẽ công chúa đã coi trọng Thẩm lang quân chăng?”
Phàn Tiểu Linh cũng mơ hồ.
Bất quá hôm nay nàng được mời đến để giúp đỡ, vốn là phải bảo vệ Tề Xu khi nàng ta ra trận, nếu Tề Xu muốn đánh trận này, Phàn Tiểu Linh tự nhiên sẽ phải đi cùng nàng ta.
Lúc nàng và Công chúa đi thay trang phục, đi ngang qua hàng ghế nam, rất dễ dàng nhìn thấy Tạ Chinh đang một mình độc chiếm mấy ghế.
Sau khi hắn ngồi xuống, ở những chỗ ngồi xung quanh, ngoại trừ Công Tôn Ngân, không ai khác dám tiến lên ngồi gần hắn, thật rõ ràng có thể thấy được.
Tề Xu rời đi với thanh thế lớn, Tạ Chinh đương nhiên cũng nhìn thấy bọn nàng.
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, Phàn Tiểu Linh hơi sửng sốt.
Nàng... Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Chinh mặc nho bào màu tuyết.
Công tử vô song, thanh tuyển, đoan chính, tao nhã.
Như thể hai bàn tay kia của hắn chưa bao giờ cầm qua đao kích, mà chỉ chắp bút cầm quyển thư.
Hiển nhiên, không chỉ có nàng kinh ngạc, trên khán đài còn có nhóm quý nữ và lang quân đều chấn kinh rất lớn, chỉ là ngại Nhiếp chính vương quyền uy triều dã, không ai dám nhìn thẳng hắn, tất cả bọn họ chỉ là lén lút như tặc tử đánh giá hắn.
Phàn Tiểu Linh thậm chí còn nghe thấy ai đó thì thầm nghị luận.
"Tại sao Nhiếp chính vương lại mặc một thân nho báo lịch sự tao nhã thế a?"
"Đúng nha, vừa rồi Nhiếp chính vương tới đây, ta còn tưởng rằng là Thiếu sư đấy!"
“Hừ, nghe nói Hoài Hóa đại tướng quân đã hai ngày không trở lại Tạ phủ, ta nghe nói, Đại tướng quân vẫn luôn ngưỡng mộ Thiếu sư, nhưng là do Nhiếp chính vương vương xin thánh chỉ quá nhanh, Đại tướng quân bất đắc dĩ mới đồng ý, hiện giờ ước chừng không chịu nổi nữa, Nhiếp chính vương đã học cách mặc xiêm y giống như Thiếu sư, tám phần là muốn bù đắp cho Đại tướng quân!”
Bước chân tiếp theo của Phàn Tiểu Linh lảo đảo, suýt ngã xuống đất ngay tại chỗ.