Tạ Chinh vốn là thuận tiện hỏi một câu, nhưng khi nghe nói Phàn Tiểu Linh không giữ tây tịch được tiến cử kia lại, ánh mắt mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ của hắn rơi vào người nam nhân mặc nho bào màu xanh đang cúi đầu.
Không thể không nói, cách ăn mặc loại trang phục nho bào này, là trang phục mà Tạ Chinh không thích nhất.
Hắn khẽ cau mày, hai người cúi đầu dưới ánh mắt của hắn chỉ có thể nhìn thấy ngón chân của mình đã run lên, nam nhân mặc thanh bào kia cũng không biết có phải vì tuổi còn nhỏ không, cả người gần như đã run rẩy cầm cập.
Tạ Chinh biết hắn không có thiện danh tại triều đình cùng với dân gian, quan văn bình thường vẫn rất sợ hắn, những cử nhân chưa nhập sĩ này sợ hắn cũng là chuyện thường tình, dù sao Phàn Tiểu Linh đã không lưu dùng, không muốn làm trò với hai người này,Tạ Chinh cũng không hỏi tại sao, nhưng nói với Tạ Ngũ: "Vậy thì liền đưa người xuất phủ đi."
Tạ Ngũ đợi Tạ Chinh hoàn toàn đi qua, mới dẫn hai người ra khỏi phủ, nhưng nam nhân mặc áo thanh bào tựa hồ đã sợ chủ tử nhà mình đến mức không nhúc nhích nổi, sắc mặt tái nhợt, giống như đã c.h.ế.t qua một lần.
Tạ Ngũ biết vì vụ án phế truất Lý Thái phó, sĩ tử trong thiên hạ đều có thành kiến với chủ tử nhà mình, nhưng vương gia vừa rồi không phải chỉ hỏi đến hai câu thôi sau, liền đã khiến cho vị cử nhân này bị dọa thành ra như vậy, trong lòng Tạ Ngũ có chút không vui, ngữ khí cũng lạnh lùng vài phần: "Vương gia thưởng phạt rõ ràng, là Đại tướng quân không muốn lưu dụng Tống cử nhân, Tống cử nhân cũng không cần sợ hãi như vậy."
Tống Nghiễn xác nhận, lúc nhấc chân bước ra ngoài lần nữa, chân vẫn mềm như sợi mì.
Không nhầm được, giọng nói kia chính là vị phu quân năm đó mà Phàn Tiểu Linh đã chiêu ở rể.
Vào tết năm ấy, vì câu nói "nhạn bắc bay về nam, phượng hoàng không chỗ đậu" kia của hắn, Tống Nghiễn đã nhớ rõ trong vài năm, hắn ta sẽ không nhầm lẫn giọng nói đó.
Nhớ lại năm ngoái khi Phàn Tiểu Linh đính hôn với Nhiếp chính vương, trong dân gian liền có lời đồn Nhiếp chính vương là vị phu quân mà nàng từng chiêu ở rể, sắc mặt Tống Nghiễn có thể nói là tái như màu đất.
Loại hoảng sợ đột nhiên quét qua hắn ta còn mãnh liệt hơn khi hắn ta biết quan to hiển quý hôm nay mình gặp là Phàn Tiểu Linh.
Mọi người đồn đại Nhiếp chính vương tâm ngoan thủ lạt, g.i.ế.c người như ma, trên tay dính đầy mạng người, không có một vạn, cũng đến tám ngàn. Trong tư lao của phủ hắn, có đủ loại tra tấn khổ hình, nếu những phạm nhân không chịu khai, đem đến tư lao của hắn, không đến nửa ngày đều có thể thú nhận hết mọi việc.
Ngày nắng sau cơn mưa không gắt, khi Tống Nghiễn và Ngô Quảng Khôn bước ra khỏi cửa lớn của Tiến Tấu viện, khi bước xuống bậc thềm, hắn ta chỉ cảm thấy toàn thân hơi choáng váng, hắn ta ngước mắt lên nhìn bầu trời, mặt trời dường như đã trở thành một vòng lửa chiếu thẳng vào mắt hắn ta, Ngô Quảng Khôn bên cạnh hắn ta vẫn đang oán giận hỏi hắn ta có phải trước đây đã đắc tội với Đại tướng quân hay không, Tống Nghiễn chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.
-
Tạ Chinh đi nội viện tìm Phàn Tiểu Linh, hai người còn chưa nói với nhau vài câu, Tạ Ngũ đã vội vàng trở về bẩm báo, vị vừa được tiến cử vào chức tây tịch kia đã ngất đi ở trước cửa Tiến Tấu viện.
Phàn Tiểu Linh nghe những lời này không khỏi cau mày, nàng cũng không quá làm khó xử Tống Nghiễn, tại sao hắn ta lại ngất xỉu sau khi rời khỏi Tiến Tấu viện?
Tạ Chinh thấy nàng sắc mặt khác thường, hỏi: "Làm sao vậy?"
Phàn Tiểu Linh thành thật nói: "Người Ngô phu tử dẫn đến tiến cử chính là Tống Nghiễn."
Tạ Chinh nhìn về phía Phàn Tiểu Linh, hiển nhiên nhất thời hắn không nhớ ra người này là ai.
Phàn Tiểu Linh không thể không nói một cách khác: "Người thư sinh đã được định thân với ta khi còn ở huyện Thanh Bình."
Sắt mặt Tạ Chinh gần như tối sầm cơ hồ mắt thường có thể thấy được, mắt phượng lạnh lùng dị thường: "Hắn tới tìm nàng cầu một con đường?"
Phàn Tiểu Linh nói: “Tìm một phu tử cho Trường Ninh là chuyện không lớn không nhỏ, ta sợ người ta biết quý phủ nhà chúng ta đang mời phu tử, sẽ bị sắp xếp những người dụng tâm, cho nên mới hỏi Ngô phu tử giữ bí mật, có nhân tuyển nào thích hợp đề cử đến cho ta nhìn xem, nhưng ai ngờ lại đụng phải Tống Nghiễn."
Tạ Chinh nhàn nhạt "ừm" một tiếng, nhưng rất khó để phân biệt cảm xúc của hắn.
Khi Tạ Chinh đến, Trường Ninh liền đi tìm Tạ Thất cùng giúp dọn dẹp căn phòng mà Phàn Tiểu Linh từng ở, Phàn Tiểu Linh nhìn Tạ Ngũ đến bẩm báo, sau khi Tạ Ngũ lui ra, nàng nói với Tạ Chinh: "Trông chàng hình như không vui lắm à?"
Tạ Chinh pha cho mình một tách trà, thần sắc bình tĩnh, chỉ nói: "Không có."
Biểu cảm của Phàn Tiểu Linh trở nên hơi tinh tế, nàng nhìn Tạ Chinh: "Tạ Cửu Hành, không phải là chàng vẫn đang ghen với Tống Nghiễn đó chứ hả?"
Tạ Chinh nhướng mi, từ môi mỏng nói ra hai chữ: "Nực cười."
Phàn Tiểu Linh gật đầu: “Đúng vậy, luận về tài học, chàng đã kinh thiên vĩ địa, học phú ngũ xa, hắn ngoại trừ tham gia thi hương đỗ cử nhân, liền không còn gì để khen ngợi. Hiện giờ thi hội hai lần lại thi rớt, nghèo túng thành dạng này, nếu như chàng còn so với hắn, kia đúng là tự hạ thân phận."
Ban đầu, những lời Phàn Tiểu Linh dường như vẫn đang dỗ dành hắn, nhưng khi nói đến phần sau, thật ra là đang cảm khái: “Khi đó sau khi ta biết chàng có thể đọc văn làm thơ, nói chờ sau này chàng có thể làm đại quan, trên triều đình nếu đụng phải Tống Nghiễn, thì nên thay ta chèn ép hắn để trút giận, bất quá mới hai ba năm đã trôi qua, những chuyện tưởng như trời sập năm xưa chẳng qua là dọc đường là một cái hố nông. Tống Nghiễn làm thế nào có thể lại khiến ta dùng chàng để trấn áp? Con đường quan trường này, tùy tiện ngã một lần, đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một nửa cuộc đời của hắn. " Giọng điệu của nàng nhẹ nhàng và bình thản, như thể nàng đã thật sự buông bỏ tất cả những gì mình có trong quá khứ, sự tăm tối trong lòng Tạ Chinh đã hoàn toàn bị lời nói của nàng xoa dịu.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn, nửa người đắm chìm trong ấm áp xuân quang, khuôn mặt trở nên trắng nõn hơn, lông mày cùng ánh mắt tựa hồ bị ánh nắng ấm áp dịu đi rất nhiều, trên áo bào thêu chỉ vàng chiếu sáng rực rỡ lơ lửng ánh vàng, bưng tách sứ màu xanh da trời, bên trong còn có nửa tách trà màu mật ong nhạt, đầu ngón tay xếp nếp như thế này, giống như bạch ngọc, nhàn rỗi khó tả.
Hắn nói: "Mọi thứ thu dọn xong chưa, ta đưa nàng về."
Phàn Tiểu Linh cười: “Chỉ còn lại những quyển sách cùng một số vật dụng khác trong phòng ta, Tạ Thất đang thu dọn chúng, ước chừng cũng đã thu dọn xong."
Khi hai người ra ngoài, Tạ Thất thật sự đã thu dọn mọi thứ trong phòng của Phàn Tiểu Linh, tất cả sách đều được cất vào trong rương chứa sách chuyên biệt.
Hai người đưa Trường Ninh trở về Tạ phủ, sau khi dùng bữa, Phàn Tiểu Linh cảm thấy hơi buồn ngủ nên cùng Trường Ninh đi ngủ một giấc.
Khi Tạ Chinh đi vào thư phòng để xử lý chính vụ, hắn nhìn thấy một số rương chứa sách của Phàn Tiểu Linh chất đống trên sàn nhà, hắn sợ hạ nhân không biết thói quen đọc sách của nàng, để sách ở sai chỗ, sau này nàng sẽ không tiện tìm được, tự mình thay nàng để vào trên nửa kệ sách.
Những binh thư mà Phàn Tiểu Linh xem về cơ bản là do Tạ Chinh chọn cho nàng, từ đơn giản đến phức tạp, tất cả đều có chú giải.
Vì vậy, khi nhận được một quyển binh thư không phải do hắn chọn cho nàng, Tạ Chinh không thể không nhìn thêm hai lần, lại bắt đầu lật xem, trong đó cũng có những chú giải cực kỳ chi tiết, nhưng chữ viết tay trang nhã bóng mượt, đích xác không phải của hắn.
Trên mặt Tạ Chinh không có một tia cảm xúc, chỉ có ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn ngồi ở sau thư án, dùng một buổi chiều cẩn thận đọc từ đầu đến cuối quyển binh thư, từng trang một, từ đầu đến cuối đều xem kỳ một lần, không bỏ sót một chữ chú giải nào.
Sau khi xem xong, hắn bình tĩnh ra lệnh cho người đi truyền Tạ Ngũ đến.
Khi Tạ Ngũ tiến vào thư phòng, nhìn thấy đống hồ sơ trên thư án có một quyển binh thư quen mắt, run sợ trong chớp mắt, cảm thấy da đầu sắp nổ tung.
Quyển binh thư này năm đó Trịnh Văn Thường trả lại cho Phàn Tiểu Linh, chú giải bên trong đều là do tôn tử của Lý Thái phó Lý Hoài An chú giải!
“Quyển binh thư này, là người phương nào đưa cho nàng?” Tạ Chinh ngồi ở sau thư án, thanh âm thoạt nghe rất bình tĩnh, nhưng chính là bình tĩnh mới càng khiến Tạ Ngũ sởn tóc gáy.
Hắn ta l.i.ế.m môi, do dự một lúc giữa nói dối và nói thật, liền chọn nói ra sự thật. Đại tướng quân không có quan hệ gì với Lý Hoài An, nếu như chính hắn ta cố ý giấu giếm sẽ khiến cho chủ tử hiểu lầm, kia là hắn ta thông minh bị thông minh hại.
Hắn ta nói: "Là... là năm ấy trở về từ chiến trường Sùng châu, Đại tướng quân được thăng lên Kiêu Kỵ đô úy, tôn tử của Lý Thái phó đã tặng quà mừng thăng chức cho Đại tướng quân."
Sắc mặt Tạ Chinh vẫn như thường, chỉ là lúc lật giở binh thư, các đốt ngón tay hình như hơi nhô ra, một cảm giác áp bách khó hiểu từ trên người hắn lan ra, khiến Tạ Ngũ cảm thấy không khí trong thư phòng trở nên loãng đi.
Sợ Tạ Chinh có thể hiểu lầm, hắn ta vội vàng bổ sung: "Khi Đại tướng quân nhận được sách liền thưởng do tướng sĩ phía dưới, chỉ sau này ở Tiến Tấu viện Trịnh tướng quân mượn binh thư của Đại tướng quân để xem, mới đem sách này trả trở về. "
Tạ Chinh vẫn chỉ im lặng.
Thật lâu sau, Tạ Ngũ cảm thấy trên trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh, rốt cuộc nghe được Tạ Chinh nói: "Đi xuống đi."
Tạ Ngũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chuyện này xem như được Tạ Chinh bỏ qua.
Nhưng đêm đó Phàn Tiểu Linh đã có một khoảng thời gian khó khăn.
Cả hai đều là người luyện võ, không thể tránh khỏi tinh lực tràn đầy, nhưng phần lớn thời gian, Phàn Tiểu Linh đều có thể phụng bồi hắn đến cùng, nháo đến lúc quá nửa đêm, sau khi hai người mồ hôi đầm đìa đã tắm xong, nàng được kéo vào vòng tay của Tạ Chinh và chìm sâu vào giấc ngủ.
Tạ Chinh ở phương diện đó không phải là người nói nhiều, giống như hắn luyện võ, hành quân và chiến đấu, hắn luôn làm tốt hơn những gì hắn nói, hắn kiềm chế nàng thật chặt, tấn công nặng nề.
Một đêm này Phàn Tiểu Linh đã kiệt sức, nhưng hắn dường như vẫn chưa hài lòng, khi nàng đang mê mang không có cách nào tự hỏi, hắn luôn hỏi nàng về những vấn đề trên binh pháp, khi nàng không cho ra được đáp án, hắn liền có lý do danh chính ngôn thuận để tiếp tục trừng phạt nàng.
Cuối cùng, giọng nói vỡ vụn của Phàn Tiểu Linh tràn ngập tiếng khóc nức nở: "Tạ Chinh, Tạ Cửu Hành, chàng đủ rồi!"
Tạ Chinh hơi cúi đầu nhìn nàng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi rối tung trước mắt hắn, đôi mắt hắn thâm trằm sâu thẳm, hầu kết dưới cổ trượt xuống từng cái một, nuốt xuống những cảm xúc mà chỉ tự hắn có thể biết.
Khi hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, trong giọng nói lạnh lùng của ác lang chỉ có sự tham lam vô tận, khàn khàn nói: "Còn chưa đủ!"
Vĩnh viễn không đủ.
Không thể nào là đủ!
Nếu thế gian thật sự có biến pháp, hắn nhất định không thể nhịn được mà không hút tinh khí của nàng, thỏa mãn lòng tham.