Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 214




Có lẽ là do Phàn Tiểu Linh hỏi quá thẳng thắn, vấn đề kia lại quá nặng nề.
Nụ cười của An thái phi dần dần nhạt đi, bà ta run lên một hồi lâu, sau đó lắc đầu nói: "Ai gia không biết."
Câu trả lời này khiến Phàn Tiểu Linh sửng sốt một lúc, lại nghe thấy An thái phi tiếp tục nói: “Đầu mùa đông năm Khải Thuận thứ mười sáu, chiến sự ở Cẩm châu căng thẳng, Thập Lục hoàng tử một mực muốn tranh đoạt vị trí thái tử đã gây họa tại La thành, việc này phía Giả quý thái phi vẫn giữ bí mật, nhưng trên đời này nào có bức tường nào mà không lọt gió, ai gia vẫn nghe được chút phong thanh."
Bà ta nhìn về phía Phàn Tiểu Linh: "Chuyện Thập Lục gây ra họa, ngươi có biết không?"
Phàn Tiểu Linh gật đầu.
Nếu như không phải Thập Lục hoàng tử thích việc lớn hám công to bị nhốt ở La thành, năm đó ngoại tổ phụ của nàng cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
An thái phi nhẹ giọng nói: "Tiên đế ở tiền triều an bài như thế nào, ai gia ở hậu cung không thể biết được, nhưng nghĩ đến ông ấy không thể bỏ mặc Thập Lục được, đoạn thời gian kia Giả quý thái phi cũng đã yên tĩnh đi rất nhiều, tiên đế giống như muốn lạnh nhạt bà ta, cũng không còn đi đến cung của bà ta, mà thường đi đến chỗ của Dung Âm."
"Khi đó, ai gia cũng tưởng là trải qua việc kia, Giả quý thái phi cùng với Thập Lục sẽ bị thất sủng, đợi khi Thái tử từ Cẩm châu đắc thắng trở về, ngôi vị trữ quân này, Thập Lục còn có thể lấy gì để tranh với hắn?"
“Có thể là Dung Âm đột nhiên chẩn ra được hỉ mạch.” An thái phi nói đến đây thì dừng lại một chút, không biết là do cảm thấy chuyện hoang đường năm đó, hay là bởi vì cái gì khác, bà ta vân vê tràng hạt trên tay cũng chậm một nhịp: "Toàn bộ thái y của Thái y viện đều bị gọi đến bắt mạch, tính ngày tháng nhưng vẫn không khớp với sổ thị tẩm của kính sự phòng."
Phàn Tiểu Linh đột nhiên ngước mắt lên.
Đáy mắt của An thái phi cũng lộ ra vẻ bi thương: “Dung Âm đã mang thai ba tháng, nếu tính thời gian phía trước, phải là sau đêm trung thu liền có. Năm đó vào trung thu có tiệc, hoàn toàn chính xác đã phát sinh một sự kiện, Ngụy Nghiêm tại cung yến đã uống quá nhiều, sau khi say rượu ở thủy tạ hồ Thái Dịch mất lý trí cùng với một cung tỳ, không khéo đụng phải tiên đế cùng triều thần đến ngắm trăng, nghe nói ngay lúc đó sắc mặt của tiên đế quả rất khó coi, nhưng trước sau cũng chỉ là một cung tỳ, lại khó mà nổi giận, liền mang cung tỳ kia ban thưởng cho Ngụy Nghiêm.”
Phàn Tiểu Linh ngay lập tức nghĩ đến chuyện Tạ Chinh bị tiểu hoàng đế sắp đặt vào đêm giao thừa.
Mi tâm của nàng cũng sâu hơn: "Ngụy Nghiêm là bị người mưu hại?"
Nếu không thì làm sao có thể trùng hợp như vậy, tiên đế vừa vặn mang triều thần cùng đi qua.
Đứa trẻ trong bụng Thục phi không đủ tháng, như vậy lúc trước người cùng Ngụy Nghiêm say rượu mất lý trí căn bản không phải là cung nữ, mà rất có thể là Thục phi.
An thái phi chỉ thở dài: "Ai gia sao có thể biết được? Nhưng không thể nghi ngờ là Dung Âm đã chọc giận thánh thượng, toàn bộ hạ nhân cung Thanh Hòa đều bị trượng đánh chết, cũng không thể tra hỏi ra được cái gì, Dung Âm bị giam cầm tại cung Thanh Hòa, mỗi ngày đều có ma ma tiến vào để tra khảo bà ấy... Đến tột cùng là đã cấu kết với ai. Trong đêm ngày mồng tám tháng chạp, cung Thanh Hòa đột nhiên bị cháy, Kim Ngô vệ tuần tra tiến đến dập lửa, đã phát hiện được Ngụy Nghiêm ở gần cung Thanh Hòa."
Phàn Tiểu Linh sững sờ nói: "Thật sự là Ngụy Nghiêm phóng hỏa thiêu Thục phi?"
An thái phi nói: “Khi đó trong cung đều đồn như vậy, ai gia đã cùng Dung Âm quen biết nhau, khi nghe được tin tức liền đến Cung Thanh Hòa, thế lửa đã lớn đến mức không ai vào được.”
Phàn Tiểu Linh nghe thấy giọng nói của An thái phi đã trở nên khàn khàn, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy khóe mắt của bà ta có một giọt nước óng ánh rơi xuống.
Giọng bà ta hơi run: “Ngươi đã bao giờ thấy qua dùng nước đổ vào lửa dể dập lửa, nhưng ngọn lửa càng cao hơn chưa?”
Bà ta nói: “Ai gia đã thấy qua, bên trong trận đại hỏa kia, tất cả đều nồng nặc mùi dầu cây trẩu*.”
*dầu cầy trẩu: một loại dầu khô được ép lấy từ cây trẩu
Phàn Tiểu Linh nhíu mày: “Thiêu c.h.ế.t Thục phi, chính là tiên đế?”
An thái phi cầm khăn tay lau nước mắt, trong giọng nói mới có thể duy trì một tia bình tĩnh: “Ai gia không gặp được Thục phi lần cuối, bà ấy đi như thế nào, ai gia không có cách nào cho tướng quân một câu trả lời chắc chắn, nhưng cung Thanh Hòa của bà ấy... đích thật là do Kim Ngô vệ đến dập lửa đổ dầu cây trẩu vào."
"Vào lúc rạng đông, hoàng cung bị bao vây, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c chấn động cả trời, ai gia đóng chặt cửa lớn cung Thọ Dương mới may mắt thoát khỏi. Hôm đó toàn bộ sông hộ thành nước đều bị nhuộm đỏ, thềm đá cẩm thạch trước Thái Hòa môn liên tiếp mấy tháng sau đó không thể tẩy hết mùi m.á.u tanh. Người trong cung bị đổi đi một lần, tiên đế cùng với Giả quý thái phi lần lượt bi thương qua đời, hôm đó trước rạng đông toàn bộ hoàng cung đều bị c.h.é.m giết, tựa hồ trong trí nhớ của ai gia cũng chỉ là một giấc mộng..."
Huân hương bên trong lư hương lượn lờ quẩn quanh phía trên Phật đường, tượng Bạch Ngọc Quan Âm được tôn trí trên bàn Phật dường như càng thêm từ bi.
Phàn Tiểu Linh đứng dậy với tâm tình phức tạp, ôm quyền với An thái phi: "Đa tạ Thái phi nương nương đã kể ra đoạn chuyện xưa này."
-
Đi ra khỏi Phật đường nhỏ, Phàn Tiểu Linh hít một hơi thật sâu vẻ trong lành tươi mát của gió tuyết trong không khí, nhìn chằm chằm vào những tước điểu đậu trên bức tường cung điện thất thần trong một lúc.
Bí ẩn trên người Ngụy Nghiêm ngày càng trở nên phức tạp.
Lúc đầu ông ta được phụng mệnh đến điều binh, nhưng nửa chừng lại giao nhiệm vụ quan trọng này cho phụ thân nàng, một mình quay trở về kinh thành. Chẳng lẽ lúc đó ông ta đã cấu kết với Trường Tín vương, chuẩn bị xong việc để Cẩm châu thất thủ, sớm hồi kinh là để khống chế cục diện trong kinh sao?
Nếu là thật như vậy, lấy lòng dạ của ông ta, cũng không nên nóng vội đêm tối đến thăm cung Thanh Hòa của Thục phi.
Càng kỳ quái hơn chính là, nếu như ông ta sợ Thục phi sẽ khai ra mình, cho nên đã đi g.i.ế.c Thục phi để diệt khẩu, vì sao tiên đế lại lệnh cho Kim Ngô vệ đổ dầu cây trẩu vào cung điện của Thục phi?
Phàn Tiểu Linh hung hăng nhíu mày, nghĩ đến lời An thái phi nói, tại bữa tiệc trung thu Ngụy Nghiêm từng uống quá nhiều rượu, say rượu mất lý trí cùng với một cung nữ, đụng phải tiên đế mang theo triều thần đến, liền càng cảm thấy, lần kia hẳn là tiên đế đã tính toán Ngụy Nghiêm.
Lần này đêm tối Ngụy Nghiêm thăm dò cung Thanh Hòa, chính là bị tiên đế bắt được tại trận, nhưng vì võ công của Ngụy Nghiêm cao nên đã chạy mất, tiên đế nổi giận thiêu c.h.ế.t Thục phi để trút giận, sau đó đem tội danh vu oan cho Ngụy Nghiêm?
Sau đó, Ngụy Nghiêm vì để tự vệ, cho nên mới phát động cung biến?
Phàn Tiểu Linh cất một bụng đầy nghi hoặc muốn đi tới Văn Uyên các để tìm Tạ Chinh, nhưng còn chưa đi ra khỏi cung Thọ Dương, liền nghe được ở phía sau có người gọi mình: "Phàn tướng quân xin dừng bước!"
Phàn Tiểu Linh quay đầu lại, chỉ thấy một mỹ nhân mặc một bộ cung trang lộng lẫy đi về phía mình, những bông hoa phức tạp được dệt bằng cẩm tú, trên tóc cũng búi trâm hoa, chính nàng ta cũng diễm lệ như một đóa mẫu đơn, bước chân nàng ta rất nhanh, những tua rua trên trâm cài tóc cũng lắc lư theo hình vòng cung nhỏ, tự có một phần ưu nhã và tự phụ.
Phàn Tiểu Linh đoán rằng đây chính là Trưởng công chúa, nàng ôm quyền nói: "Gặp qua công chúa."
Tề Xu vội vàng nói: "Tướng quân không cần đa lễ."
Nàng ta đưa một cái hộp gấm cho Phàn Tiểu Linh: “Ta mạo muội gọi tướng quân lại, chính là muốn nhờ tướng quân giao vật này cho Công Tôn tiên sinh.”
Phàn Tiểu Linh nhận lấy, chỉ cảm thấy rất nhẹ, cũng không biết bên trong đựng cái gì, nghĩ là truyền vật đưa thư từ trong cung đưa ra ngoài cung không tiện, cho nên Trưởng công chúa liền giao cho mình, lập tức nói: "Mạt tướng nhất định chuyển giao đến tay của Công Tôn tiên sinh.”
“Đa tạ tướng quân.” Tề Xu hơi nhún người với nàng một chút, thời khắc khi quay đi, lại nhìn chiếc hộp trên tay nàng một chút, trong mắt tựa hồ ẩn chứa một tia ảm đạm.
Phàn Tiểu Linh cảm thấy có chút kỳ quái, lại đánh giá hộp gấm trong tay, nhét vào trong ngực, đi tới Văn Uyên các.
-
Tạ Chinh hoãn tảo triều mấy ngày nay với lý do tiểu hoàng đế bị chấn kinh phát bệnh, nhưng tấu chương triều thần tấu lên sau khi Công Tôn Ngân giúp sàng lọc một chút, vấn đề quan trọng sẽ đem đến thương nghị với hắn.
Phàn Tiểu Linh còn chưa vào trong điện, đã nghe tiếng phàn nàn của Công Tôn Ngân: "Tam bộ lục tỉnh đều đang thúc giục khép lại vụ án của Ngụy Nghiêm, nhìn xem khẩu cung của lão tặc này đi, ông ta coi là một trò đùa sao?"
Càng nói, hắn ta càng tức giận, trực tiếp đem một phần khẩu cung đập vào trước mặt Tạ Chinh, trời đang rất lạnh nhưng tức giận đến mức phẩy quạt: "Chậm trễ chiến cơ khiến Cẩm châu thất thủ, ông ta nói là do sợ bị hỏi tội, cho nên đã trực tiếp huyết tẩy hoàng cung, sau đó vì khống chế đại quyền, làm xuyên tạc dụ lệnh, đem mọi tội lỗi đẩy lên người Mạnh lão tướng quân. Ngươi nói xem một chút, phần khẩu cung này đưa ra ai mà tin? Ông ta bỏ lỡ chiến cơ, người khác cũng phải lên đường đến Cẩm châu, vì sao ông ta lại đi kinh thành?”
Tạ Chinh tiếp tục chấp bút viết gì đó trong hồ sơ, bất động như núi.
Công Tôn Ngân móc từ trong n.g.ự.c ra tờ thứ hai, tiếp tục đập tới lên bàn: "Này, đây là ta đã hỏi ông ta vì sao lại sớm hồi kinh, ông ta lại khai, nhưng lần này đổi giọng, thừa nhận huyết án Cẩm châu chính là do một tay ông ta thiết kế, lý do là chính kiến của ông ta cùng với Thái tử Thừa Đức không hợp nhau, ông ta muốn độc chiếm đại quyền, làm ra một kế hoạch vì bá nghiệp lớn, cố ý đưa Hổ phù Sùng châu giả cho Ngụy Kỳ Lâm...”
Phàn Tiểu Linh biết khẩu cung này tám phần là Ngụy Nghiêm khai bừa tội trạng, Hổ phù do phụ thân nàng mang đến là thật.
Nàng nhấc chân đi vào: "Tội dâm loạn cung đình này, Ngụy Nghiêm có nhận hay không?"
“Phàn tướng quân trở về rồi?” Công Tôn Ngân nhìn thoáng qua hướng cửa, cười chào hỏi Phàn Tiểu Linh, sau đó hồi đáp: “Không nhận, thậm chí không hề đề cập tới việc này…”
Người vừa vẫn luôn ngồi ở bàn phê hồ sơ cho đến khi Phàn Tiểu Linh bước vào trong điện mới ngẩng đầu lên, kéo cho nàng một chiếc ghế, Phàn Tiểu Linh rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh hắn.
Công Tôn Ngân cũng xem như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Nhắc đến cũng lạ, nhiều cọc đại tội thiên cổ như vậy, những gì ông ta làm qua chưa làm qua, không chớp mắt cũng nhận, nhưng chỉ riêng tội dâm loạn này, ông ta vẫn một mực lẩn tránh..."
Tách trà khẽ vang lên, Tạ Chinh pha một tách trà đưa tới: “Bên ngoài tuyết rơi gió lớn, uống tách trà cho ấm người."
Phàn Tiểu Linh thật sự khát nước, vì vậy nâng lên ngửa đầu liền uống.
Khóe miệng Công Tôn Ngân khẽ giật, hắn ta quen biết người này đã nhiều năm, cũng chưa từng thấy hắn chủ động bưng trà cho người nào.
Hắn ta miễn cưỡng chịu đựng, rồi phân tích tiếp: “Cung nữ trong lãnh cung kia rơi vào trong tay Tề Thăng cũng đã bị Ngụy Nghiêm giết, cho nên ta nghĩ việc Ngụy Nghiêm tư thông với Thục phi là thật, nhưng ông ta vẫn một mực che giấu việc này...”
"Còn sớm chưa tới giờ ăn cơm, nếu đói bụng, đây là chút điểm tâm có thể ăn trước một chút." Âm thanh trong trẻo từ phía đối diện trầm thấp lại vang lên.
Công Tôn Ngân trơ mắt nhìn người ăn nói rất có ý tứ kia, từ phía sau lôi ra một hộp đồ ăn, khi đưa cho Phàn Tiểu Linh một đĩa bánh ngọt, rốt cuộc nhịn không được.
Ngay khi Phàn Tiểu Linh vừa tiếp nhận, liền nghe thấy có một tiếng vang lớn.
Quay đầu lại, chỉ thấy Công Tôn Ngân đứng lên, hai tay đặt ở trước bàn, trên trán gân xanh kịch liệt giật giật: “Tạ Cửu Hành, ngươi đủ rồi!"