Lúc này Thẩm Thận cũng mang theo nhân mã Tả dịch doanh đến, sau khi xuống ngựa gọi Tạ Chinh một tiếng: “Cửu Hành!”
Hắn ta hơi thở hổn hển, liếc nhìn tình hình hiện tại trước mắt, sắc mặt có chút khó coi, nói: "Đạn pháo của Thần Cơ doanh không có ở Tây Uyển!"
Tả dịch doanh dưới trướng của hắn ta trước sau giao thủ với Thần Cơ doanh và Hữu dịch doanh của Lý thái phó phái đi, đã bị hao tổn gần phần nửa, lần này chạy đến chi viện cho Tạ Chinh, quả nhiên đã không thèm điếm xỉa đến tính mạng.
"Ta biết."
Tạ Chinh đứng dậy, liếc nhìn tử thi cùng với m.á.u tươi đầy đất, đối đầu với Ngụy Nghiêm.
Không thể diễn tả được ánh mắt hắn lúc đó, lạnh lùng, bình tĩnh, lại đạm mạc.
Sắc trời đã sáng, gió bấc gào thét cuộn lên từng lớp sóng tuyết, tia sáng từ đám mây phía đông phủ lên một nửa hoàng thành một tầng màu vàng đỏ, hắn đứng đó cầm thanh kích, nửa bên mặt loang lổ m.á.u tươi được ánh bình minh vàng rực phủ lên, tuấn mỹ như một vị thần, xung quanh thân thể của hắn lại quẩn quanh một cỗ lạnh lùng của hung thần quỷ tướng.
Ngụy Nghiêm lặng lẽ nhìn hắn một lúc, sau đó mới nhìn binh mã của Tả dịch doanh ở phía sau hắn, tư thái nắm giữ đại cục trong tay nhàn nhạt hỏi: "Ngươi cho rằng có thêm một tả dịch doanh, liền có thể thay đổi được cục diện hôm nay?"
Tạ Chinh thản nhiên ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: "Có đổi được hay không, dù sao cũng phải thử mới biết được."
Hắn cười nhạt nói: “Ngược lại bản hầu rất hiếu kỳ, ngay cả tính mạng của thân tử mình mà Thừa tướng cũng đều coi thường, lại là vì sao thay đứa con hoang nào tranh đoạt vị trí này?”
Đôi mắt phượng tái nhợt của Ngụy Nghiêm trong nháy mắt phủ một tầng băng giá, mắng chửi: "Đồ hỗn trướng!"
Nụ cười không đạt tới đáy mắt của Tạ Chinh cũng trở nên cực kỳ lạnh lùng, hắn giơ trường kích chỉ vào Ngụy Nghiêm: "Ngươi không có tư cách giáo huấn bản hầu!"
Ngụy Nghiêm dường như bị Tạ Chinh chọc giận, ông ta không trực tiếp để cho đám tử sĩ bên người mình ra tay, mà quát lạnh một tiếng: "Lấy đao đến!"
Thuộc hạ rất nhanh mang đến thanh Yển Nguyệt đao dài chừng tám thước, thân đao đơn giản, nơi tiếp giáp giữa lưỡi đao và chuôi đao được khắc hoa văn thanh long màu đen, thoạt nhìn thấy đao này phảng phất quẩn quanh một tầng khí đen, rất dọa người.
Hai tên tiểu tốt mới có thể nhấc nổi thanh trường đao kia, vậy mà một tay của Ngụy Nghiêm liền có thể nâng lên, váy dài ôm gió, khí phách của ông ta không thua kém lão tướng từng chinh chiến nơi sa trường.
Xa xa, khi Hạ Tu Quân nhìn thấy Ngụy Nghiêm một tay nhấc thanh Yển Nguyệt đao, trên mặt tựa như nhìn thấy quỷ, quay đầu nhìn về phía Đường Bồi Nghĩa: "Đường thúc, Ngụy Nghiêm còn có thể biết võ?"
Biểu cảm của Đường Bồi Nghĩa có chút vi diệu: "Hẳn là biết võ, những năm trước ông ta và Tạ đại tướng quân đều được nổi danh, cũng là do trấn thủ tại phương bắc. Bất quá khi ta tòng quân, đều là do Hạ đại nhân trong tay ông ta đảm đương, ông ta đi theo con đường quan văn, cũng chưa từng nghe qua ông ta biết biết võ."
Một bên khác, sau khi Ngụy Nghiêm một tay nhấc thanh Yển Nguyệt đao, nghiêm túc lạnh lùng nhìn về phía Tạ Chinh: "Nếu lão phu có thể dạy dỗ ngươi, cũng có thể giáo huấn được ngươi!"
Tạ Chinh nhìn người đang cầm trường đao chạy về phía mình, hắn vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nhưng trong mắt lộ ra một chút lạnh lùng cùng hận ý, năm ngón tay vuốt lấy thanh trường kích, lòng bàn tay bị kéo mất đi một lớp da thịt tràn ra m.á.u tươi nhuộm đỏ một đoạn chuôi kích.
Lúc trước hắn và Ngụy Tuyên cùng với những tử sĩ mới được tuyển chọn đều được Ngụy Thắng dạy dỗ, nhưng cũng được Ngụy Nghiêm chỉ điểm qua.
Chỉ xét về võ công mà nói, phong cách chiến đấu sau này của hắn phần lớn chịu ảnh hưởng của Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm chú trọng nhất là một chiêu trí mạng, chưa bao giờ có chiêu thức dư thừa.
Khi thanh Yển Nguyệt đao sắp chạm đến mệnh môn, Tạ Chinh đã giơ kích hung hăng chạm vào.
Lưỡi đao cùng với trường kích ở cả hai bên chà xát phát ra tia lửa, Ngụy Nghiêm xoay người một cái, trở tay vung đao ném lên chuôi kích, Tạ Chinh đá ra trúng khuỷu tay đang ngăn chặn, tuyết trên đất mơ hồ bị bay đi một mảnh.
Các chiêu thức đều rất nhanh chóng, cơ hồ đế đạt đến mức mắt thường khó có thể phân biệt được.
Cuộc đọ sức giữa hai người đều rất thẳng thắn, chỉ có người này so với người kia ra chiêu càng nhanh hơn, ra tay càng ác hơn.
Các thân binh của hai nhà Ngụy, Tạ đều đứng sang một bên, vô cùng khẩn trương chú ý trận đấu.
Khi một kích của Tạ Chinh gần như quét đến cổ Ngụy Nghiêm, Đường Bồi Nghĩa đập vào chân hét to: "Đánh hay lắm! Chém tên lão tặc kia đi!"
Phàn Tiểu Linh đang giao đấu với Ngụy Thắng ở bên cạnh cũng hét to một tiếng, cứ như vậy một đao bổ ngang có thể phá vàng đứt ngọc c.h.é.m xuống, mặc dù Ngụy Thắng đã kịp thời nhặt kim giản của mình lên để cản đỡ, nhưng vẫn bị lực đạo to lớn này làm chấn động lui về sau mấy bước, hổ khẩu bị xé rách, chật vật vô cùng.
Đường Bồi Nghĩa chỉ cảm thấy vết bầm tím do vết thương trước đó nghẹn lại ở trong lồng n.g.ự.c cũng không quá khó chịu, hận không thể tự mình nhấc đao lên, hét lớn: “Chất nữ Tiểu Linh, tiếp tục c.h.é.m hắn!”
Bởi vì quá xúc động, suýt chút nữa ho ra máu, làm hại cho thân binh bên cạnh khẩn trương một hồi lâu, Hạ Tu Quân cũng giơ tay vỗ lưng giúp ông ta thuận khí.
Bởi vì trọng lượng của chuôi mạch đao trong tay Phàn Tiểu Linh không hề nhẹ, sau nhát c.h.é.m mạnh mẽ đó, nàng gần như không còn sức để tiếp tục c.h.é.m lần thứ hai, nhưng nàng xoay người ngay tại chỗ, người mượn thế của thanh đao, thét dài một tiếng cứ như vậy lại c.h.é.m mạnh xuống.
Ngụy Thắng không quan tâm đến hổ khẩu bị xé rách, tiếp tục nâng ngang kim giản để ngăn cản, nhưng lần này lại có tiếng kim loại gãy.
Mạch đao bất ngờ c.h.é.m thanh kim giản cải tiến kia thành hai đoạn, nếu không phải có hai tên tử sĩ Ngụy phủ đồng thời nhảy ra, quỳ trên mặt đất dùng hai thanh đao kê vào thế dư của mạch đao, Ngụy Thắng có khả năng bị một đao kia của Phàn Tiểu Linh c.h.é.m làm đôi.
Phàn Tiểu Linh c.h.é.m xong một đao kia cũng cảm thấy hơi kiệt sức, chống chuôi đao đứng ngay tại chỗ mà thở.
Tạ Thập Nhất dẫn người của mình đi sau Phàn Tiểu Linh, nhìn chằm chằm vào hai tên tử sĩ Ngụy phủ ở đối diện, rất có ý tứ nếu bọn chúng dám tiếp tục động thủ sẽ tiến lên phụng bồi. . Truyện Quan Trường
Ngụy Thắng phun ra một ngụm m.á.u tươi, khi được tử sĩ Ngụy phủ dìu đứng lên, còn nhìn đến Phàn Tiểu Linh: "Dòng dõi của Ngụy Kỳ Lâm?"
Ông ta thoát khỏi sự hỗ trợ của tử sĩ, dùng mu bàn tay lau m.á.u trên miệng và nói: "Ngươi ngược lại lợi hại hơn phụ thân của ngươi một chút, lúc trước Thừa tướng không nên tha mạng cho tỷ muội các ngươi." Sự hung ác trong mắt Phàn Tiểu Linh vẫn chưa giảm bớt, nàng lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, Ngụy Nghiêm nợ phụ mẫu của ta, nợ ngoại tổ phụ của ta và mấy vạn tướng sĩ c.h.ế.t thảm ở Cẩm châu, đã đến lúc trả lại!"
Nắng sớm nổi lên từ phía sau lưng nàng, hào quang vạn trượng khiến mắt người không mở nổi.
Khi Ngụy Thắng nghe nàng nhắc tới Mạnh Thúc Viễn, đột nhiên cũng không nói gì nữa.
Ở phía bên kia, sau nhiều lần đối đầu giữa Tạ Chinh và Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm cũng dần có dấu hiệu sa sút.
Ông ta đã có tuổi, thân thể cũng không thể chịu đựng được dưới kiểu đấu pháp dốc hết sức lực và sức bền như vậy.
Ngược lại, chiêu thức của Tạ Chinh càng ngày càng tàn nhẫn, trường kích đ.â.m vào hai bên trái phải của Ngụy Nghiêm, thế như du long, mỗi một kích đều phát huy hết uy lực, khiến cho Ngụy Nghiêm chỉ có thể lùi lại trong thế phòng ngự bị động.
Tử sĩ Ngụy phủ muốn tiến lên giải cứu, nhưng nhất thời lại không tìm được kẽ hở để chen vào.
Tạ Chinh tựa hồ cực kỳ căm hận ông ta, hàm dưới căng đến cực điểm, nhưng vẫn cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy châm chọc: "Giáo huấn? Ông thay ai giáo huấn ta? Thay người phụ thân đã bị ông hại c.h.ế.t tại Cẩm châu? Hay là thay người mẫu thân đã bị ông bức tử?”
Nương theo một câu chất vấn cuối cùng, chính là sức lực mạnh mẽ của hắn vung một cái.
Mái tóc rối thấp thoáng che khuất ở giữa, không biết có phải là bị gió lạnh thổi tới hay không, hốc mắt của hắn có hơi đỏ lên.
Trường kích đ.â.m thật sâu vào đá hoa cương cứng rắn trên quãng trường Ngọ môn, Ngụy Nghiêm phải chật vật lăn một vòng tại chỗ mới có thể tránh được một kích trí mạng kia.
Tử sĩ được Ngụy phủ nuôi dưỡng vội vàng đỡ Ngụy Nghiêm dậy, kéo ông ta lùi lại vài bước, cảnh giác cao độ nhìn chằm chằm vào Tạ Chinh.
Gió lạnh như nghẹn vào phổi, Ngụy Nghiêm được thân tín đỡ lấy, ông ta ho khan một trận tâm tê liệt phế, sau mới ngước mắt nhìn về phía Tạ Chinh: “Chỉ có cái dũng của thất phu, hiện tại lão phu không địch lại ngươi, nhưng tối nay ngươi muốn dựa vào cái dũng của thất phu để tranh cao thấp, thật là chuyện nực cười!"
Dứt lời, các cung thủ trên cửa thành và dưới cửa thành đều nhắm cung tiễn về phía nhóm người Tạ Chinh, thậm chí Kim Ngô vệ còn kéo mấy khẩu pháo đặt ở trên thành đài.
Vẻ mặt của Thẩm Thận biến sắc, lúc này mới chỉ huy cung thủ Tả dịch doanh lập tức kéo căng dây cung, nhưng đến cùng nhân số quá chênh lệch, cơ hồ là một trận chiến của đàn thú đã bị vây nhốt.
Ngụy Nghiêm từ xa xa nhìn nhau với Tạ Chinh, trong lúc xuất thần, đáy mắt cứng như sắt thép, nhưng cũng lộ ra mấy phần tang thương.
Đường Bồi Nghĩa nửa nằm trên mặt đất, nói với Hạ Tu Quân: "Lão tặc này, tức c.h.ế.t ta mà! Nếu không phải chúng ta vẫn luôn trấn giữ bên ngoài quan ải, ở kinh thành không có nhiều quyền hành, khi nào mới đến phiên ông ta nói bậy bạ như vậy!"
Hạ Tu Quân ho khan hai tiếng, cùng có cảm giác như anh hùng đã cùng đường, chỉ nói: "Thẩm tướng quân thật sự là một anh hùng!"
Biết rõ Ngụy Nghiêm có pháo đạn của Thần Cơ doanh, còn mang theo phần tàn binh đến tương trợ, riêng phần quyết đoán này, đã khiến cho lòng người tâm phục khẩu phục.
Đường Bồi Nghĩa nói: "Hôm nay nếu thật phải c.h.ế.t ở chỗ này, trên đường hoàng tuyền đều có anh hùng làm bằng hữu, cũng thật vinh hạnh!"
Phàn Tiểu Linh nhìn họng pháo đen ngòm trên cửa thành và vô số mũi tên tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, giờ khắc này, đáy lòng nàng lại bình tĩnh đến lạ thường, nàng quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh.
Ánh ban mai và ánh lửa từ trên cửa thành quyện vào trên mặt hắn, dấu vết m.á.u tươi và bụi mù, lạnh lùng cương nghị, là dáng vẻ đẹp mắt nhất của hắn mà nàng từng thấy qua.
Sau khi phát hiện Tây Uyển chỉ là do Ngụy Nghiêm sắp đặt, nàng liền biết lần này mình chạy đến đây sẽ đối mặt với điều gì.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ là không cam tâm, không cam tâm khi bọn nàng lại phải thua như vậy!
Còn có chút... Không nỡ.
Người xưa thường nói sau khi c.h.ế.t nhất định phải đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà, quên đi hết thảy kiếp này mới có thể luân hồi.
Khi nàng bước đến sóng vai cùng với Tạ Chinh, mắt không chớp đưa một vật bị dính m.á.u từ lòng bàn tay giao cho hắn.
Tạ Chinh phát hiện được, hơi quay đầu lại nhìn nàng, nhưng Phàn Tiểu Linh cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng nói: "Tạ Chinh, huynh có tin người có kiếp sau không?"
“Ta không tin quỷ thần.” Giọng hắn trầm mà chậm rãi.
Phàn Tiểu Linh vẫn nhìn đám quan binh đang giằng co với nhau, cùng hắn trò chuyện như nói chuyện phiếm bình thường: “Lúc đầu ta không tin, nhưng sau khi phụ mẫu ta qua đời, ta lại muốn tin điều đó."
Nàng dừng một chút, sau đó rất nhỏ giọng nói: "Nếu như có kiếp sau, huynh đến tìm ta nhé."
Tạ Chinh bỗng nhiên nghiêng đầu, dùng một loại ánh mắt chỉ có hắn hiểu được nhìn chằm chằm vào Phàn Tiểu Linh.
Đó là ngày đầu tiên sau trận tuyết, mặt trời mọc vẫn chưa ấm áp, gió buổi sáng mang theo mùi khói thuốc lửa và băng tuyết, sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hỏa lực oanh tạc thiêu cháy qua lầu cánh nhạn.
Trong một mảnh tĩnh mịch này, lại có nhịp tim đập ồn ào náo động.
Hắn không đầu không đuôi nói một câu: "Lão già này hẳn không còn hậu chiêu nào nữa, vậy liền không cần tiếp tục cùng ông ta...."
Trước khi Phàn Tiểu Linh nhận ra ý nghĩa trong lời nói của kia, một viên đạn tín hiệu từ trong tay Tạ Chinh bay lên không trung.
Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ trước hành động đột ngột của hắn.
Tạ Chinh hờ hững liếc nhìn Ngụy Nghiêm: “Thừa tướng ngồi trên miếu cao, đùa bỡn quyền thế không ai sánh kịp, nhưng e rằng trong binh pháp còn kém một bậc.”