Nhân mã kỵ binh đen kịt một mảnh dưới hoàng thành cùng nhau di chuyển, đội nhân mã của hai đại doanh trên lầu cánh nhạn cũng là hai vị tướng lĩnh giằng co với nhau, sẵn sàng chờ phát động.
Trong đội hình quân trận phía sau quảng trường Ngọ môn lại vang lên một mảnh lưỡi đao tuốt khỏi vỏ, Ngụy Nghiêm khẽ nghiêng đầu, liền thấy ánh lửa chiếu tới một đạo hàn quang của đao kiếm.
Tạ Chinh hơi nhếch khóe môi, vân vê dây cương trong tay, cười nhàn nhạt nhưng lại mang theo cảm giác vô cùng áp bức: “Cứ để hắn nói tiếp.”
Chỉ còn cách chân tướng kia một bước, hắn mỉm cười thản nhiên, nhưng trong mắt hắn không có gì ngoài sự lạnh lùng vô tận.
Bên ngoài đám người lại truyền đến một trận xôn xao, một chiếc xe ngựa phi nước đại chạy tới, rèm che vén lên, tên ảnh vệ đẩy Ngụy Tuyên cùng Ngụy phu nhân ra khỏi xe ngựa, hô to: "Ngụy phu nhân và Ngụy Tuyên đều ở đây!"
Trên cửa thành, nụ cười của Tề Mân càng lúc càng cuồng dã, đôi tay xanh tái nhợt chống trên gạch tường thành lạnh lẽo, nhìn Ngụy Nghiêm nói: “Vừa lúc thê nhi của ngươi đều đã tới rồi, cô dám cam đoan, nếu như người của ngươi dám tiến lên phía trước một bước, đầu tiện của bọn họ sẽ rơi xuống đất!"
Ngụy phu nhân và Ngụy Tuyên đều bị trói gô, bên trong miệng còn bị nhét vải bông, Ngụy phu nhân nhìn Ngụy Nghiêm với ánh mắt đau buồn và áy náy, âm thanh phát ra chỉ có thể ô ô, không ngừng nhìn về phía ông ta lắc đầu.
Đôi mắt của Ngụy Tuyên sắp rách cả mí mắt, như thể đã phẫn nộ đến cực điểm. Bởi vì hắn ta vẫn luôn dùng sức thoát khỏi dây thừng buộc chặt trên người, gân xanh dưới cổ hắn ta đã nhô lên, đồng thời những sợi dây quanh đầu và cổ đã cọ sát quá lâu, siết đến cổ hắn ta đều bị trầy da.
Khi Tạ Chinh nhìn thấy Ngụy phu nhân, đôi mắt phượng lạnh lùng khẽ nheo lại, khóe môi vốn lạnh lùng cũng hơi mím xuống.
Tùy tùng đi theo Ngụy Nghiêm lần lượt nhìn về phía Ngụy Nghiêm, chỉ đợi chỉ thị của ông ta, ông ta chỉ trầm mặc một lát, lại hạ lệnh: "Công thành."
Lần này, đám thân tín bên cạnh Ngụy Nghiêm không do dự nữa, trực tiếp rút bội kiếm bên hông ra, hét lớn: “Công thành——”
Trong lúc nhất thời, nhân mã hai đội Ngũ quân doanh đều vì chủ của mình mà hỗn chiến thành một mảnh, một bộ phận kỵ binh Tam thiên doanh dưới cửa thành lần nữa đi nện vào cửa cung đang chắn lại, một bộ phận thì giằng co với đám người do Tạ Chinh mang đến.
Tề Mân ở trên lầu thành ra hiệu với ảnh vệ phía dưới, lúc này ảnh vệ kia mới lấy vải bông nhét trong miệng Ngụy Tuyên ra, Ngụy Tuyên trời sinh tính cách cực kỳ mạnh mẽ, trong miệng không vật ngăn cản, hắn ta tựa như linh cẩu nổi điên, đôi mắt đỏ tươi giận dữ hét lên: "Có gan thì g.i.ế.c lão tử đi!"
Tên ảnh vệ kia không g.i.ế.c hắn ta, mà chỉ bắt hắn ta quỳ xuống, ở phía sau lưng cắm đao vào bả vai của hắn ta, lại dùng sức khuấy mạnh, m.á.u thấm qua xiêm y lập tức phun ra.
Ngụy Tuyên rít giọng kêu thảm thiết, âm thanh rung chuyển màng nhĩ.
Khi tên ảnh vệ rút đao ra, hắn ta gần như không thể quỳ được nữa, cả người ngã trên mặt đất, đau đến mức khuôn mặt tái nhợt của hắn ta lấm tấm mồ hôi, những lọn tóc nhớp nháp bẩn thỉu của hắn ta ngâm vào vũng m.á.u tuôn ra từ miệng của hắn ta.
Sau khi lấy lại chút sức lực, môi hắn ta mấp máy, điều duy nhất hắn ta có thể nói chính là: “Giết ta đi…”
Ngụy phu nhân bị một tên ảnh vệ khác bên cạnh khống chế, miệng còn bị nhét vải bông, không thể phát ra âm thanh nào, bà ta muốn chạy đến bên nhi tử lại bị tên ảnh vệ giữ chặt bả vai, chỉ có một đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, gần như sắp ngất đi.
Tạ Chinh lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, tay nắm trường kích siết chặt hơn mấy phần.
Trên cửa thành, Tề Mân cười lạnh mỉa mai: “Tâm địa của Thừa tướng quả thật cứng rắn như sắt, ngay cả tính mạng của thân tử mình cũng không để vào trong mắt.”
Vừa nói, hắn ta vừa nhìn Ngụy phu nhân khóc đến mức không thể đứng vững, trầm ngâm một lúc mới nói: “Bất quá Ngụy phu nhân cũng chớ đau buồn, dù sao loại chuyện g.i.ế.c con như vậy, đây không phải là lần đầu tiên Ngụy Thừa tướng đã làm."
Những lời này không thể nghi ngờ là một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, đừng nói Lý Thái phó bên cạnh chấn động, ngay cả ánh mắt của Tạ Chinh cũng có chút tối sầm lại.
Ngụy Nghiêm từng có người con khác?
Ngụy Nghiêm vẫn luôn trầm mặc ít nói bỗng nhiên lạnh lùng nhướng mắt, âm thanh uy nghiêm lầm liệt: "Câm miệng!"
Ánh mắt Tề Mân cuối cùng cũng rơi trở lại trên người Ngụy Nghiêm, hắn ta đứng ở đài xa cùng đối mặt, trận báo thù cách mười bảy năm, trong lòng hắn ta cảm thấy vô cùng vui vẻ, khẽ cười nói: “Thừa tướng đang sợ cái gì? Năm đó ngươi ra vào cung Thanh Hòa cẩu thả cùng với Thục phi, bởi vì nghiệt chủng trong bụng Thục phi mà thiết kế lên thảm án Cẩm châu, khi hại c.h.ế.t phụ vương của cô và Thập Lục thúc, tại sao lại không nghĩ đến ngày hôm nay?"
So với Tề Mân vui vẻ vì sắp báo được đại thù, trong đáy mắt của Ngụy Nghiêm không có bất kỳ cảm xúc nào ngoại trừ sát ý, chậm rãi phân phó: “Tất cả những kẻ có mặt hôm nay, đều g.i.ế.c c.h.ế.t không tha.”
Thân tín bên cạnh ông ta thả ra một viên đạn tín hiệu, khi đạn tín hiệu kia sắp phóng lên không trung kéo ra một tia lửa dài, lại bị một mũi tên b.ắ.n hạ, tia lửa nổ tung giữa đám đông, giống như một quả pháo nổ.
Ngụy Nghiêm nghiêng người liếc về phía sau, thấy Tạ Chinh ngồi trên lưng ngựa, một tay cầm cung, vẻ mặt lạnh lùng cùng hận thấu xương nhìn ông ta: "Đây chính là nguyên nhân ông g.i.ế.c phụ mẫu của ta sao?"
Tề Mân ở trên thành lầu cười to: "Giết thân muội cùng với muội phu của mình thì tính là gì? Sau khi sự việc bại lộ, tiên đế muốn hỏi tội Thục phi, thế nhưng Ngụy Nghiêm lại dùng mồi lửa phóng hỏa cung Thanh Hòa, đẩy Thục phi cùng với đứa nhỏ chưa ra đời trong bụng Thục phi cùng thiêu sống c.h.ế.t tươi, hủy thi diệt tích!"
Bốn chữ cuối cùng, hắn ta cắn răng đến thật mạnh. Một mảnh c.h.é.m g.i.ế.c ở cửa cung tựa hồ cũng im lặng trong một khắc.
Đứng trong gió lạnh thê lương, Ngụy Nghiêm vẫn mở miệng lạnh lùng phun ra chữ "Giết".
Ba bên nhân mã lại cùng nhau xô xát, Tề Mân thấy Ngụy Nghiêm tựa hồ thật sự không quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mẫu tử Ngụy phu nhân, trên mặt hiện lên vẻ tàn khốc, nói với tên ảnh vệ phía dưới cửa thành: “ Ngụy thừa tướng đã m.á.u lạnh như vậy, vậy thì trước tiễn Ngụy phu nhân cùng Ngụy công tử xuống địa ngục đi!"
Khi Ngụy Tuyên nghe Tề Mân nói ra chân tướng, hắn ta đã ngã vào trong vũng máu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Ngụy Nghiêm đứng chắp tay sau lưng ở phía xa một lúc, các cơ trên mặt hắn ta đều kéo căng, nhưng tơ m.á.u trong đáy mắt của hắn ta vẫn dâng lên từng chút một, ngấn lệ trên khóe mắt lăn xuống, thuận theo sống mũi trượt xuống rơi vào bên trong vũng máu.
Khi thanh đao của tên ảnh vệ rơi xuống, hắn ta thậm chí không muốn vùng vẫy nữa.
Chỉ có Ngụy phu nhân vẫn nhìn hắn ta lắc đầu khóc lóc, tựa hồ muốn nói cái gì lại bị chặn miệng lại.
Khi đao quang hướng về phía Ngụy phu nhân, Tạ Chinh vung trường kích của mình quét qua, đánh tên ảnh vệ kia bay ra xa ngoài một trượng.
Một đao bổ về phía Ngụy Tuyên kia, không biết từ khi nào đã có tử sĩ Ngụy phủ xuất hiện cản lại.
Bảy tám đạn tín hiệu cùng phóng lên bầu trời đêm, cho dù muốn b.ắ.n tên cản đường, cũng không thể cản được nữa.
Trung quân và Hữu dịch doanh vẫn do Lý gia sử dụng, binh lực của Trung quân tương đương bù đắp cho hai doanh khác, cho dù bên trong Ngũ quân doanh có hai doanh binh lực của Ngụy Nghiêm và Kim Ngô vệ, Tam thiên doanh trợ trận, nhưng dưới thành còn có khối xương cứng khó gặm của Tạ Chinh và Đường Bồi Nghĩa, ba thế lực miễn cưỡng có thể cân bằng lẫn nhau.
Nhưng ngay khi một tiếng nổ lớn vang lên từ trong hoàng cung, mấy chục tên tướng sĩ Trung quân trực tiếp bị hỏa lực nổ bay, trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, trận cờ này, hoàn toàn đã nghiêng về phía Ngụy Nghiêm.
Kim Ngô vệ nội ứng bị Lý thái phó thu mua sớm đã bị c.ắ.t c.ổ từ lâu, Lý thái phó nhìn thống lĩnh Kim Ngô vệ lôi hỏa pháo từ trong cung ra, tay chỉ hướng vào Ngụy Nghiêm đã khẽ run: “Ngươi... Ngươi sớm đã đem binh khí Thần Cơ doanh chuyển đến trong cung?"
Tuyết rơi dày đặc, Ngụy Nghiêm đứng trên con đường rực lửa của Ngọ môn, mặc cho cơn gió lạnh thổi vào tay áo bay phất phới: "Nếu như ta không lôi miếng mồi Thần Cơ doanh này ra, sao có thể dẫn dụ các ngươi tiến lên tranh đoạt?"
Bàn tay đang chống trên tường thành của Tề Mân cứng đến mức các đốt ngón tay nhô ra, hắn ta cắn chặt răng, mắt lạnh nhìn Ngụy Nghiêm đang đứng phía dưới, vẻ mặt hung ác nham hiểm.
Sắc mặt của mấy người Đường Bồi Nghĩa cũng trở nên khó coi, hỏi Tạ Chinh: "Hầu gia, Phàn tướng quân đi đến Tây Uyển, có khi nào đã trúng gian kế của Ngụy lão tặc hay không?"
Tạ Chinh không trả lời, trong mắt tràn đầy địch ý, đột nhiên quát lạnh một tiếng, kéo dây cương, giơ trường kích lao về phía Ngụy Nghiêm, Đường Bội Nghĩa bị gió chiến mã táp qua làm ngạt thở.
Ông ta vội vàng chỉ huy thuộc cấp bên cạnh đuổi theo yểm trợ, sau đó nói với Hạ Tu Quân: "Hiền chất, ta và Hầu gia ở chỗ này đối phó với Ngụy lão tặc, ngươi mau dẫn người đến Tây Uyển tương trợ Tiểu Linh!"
Hạ Tu Quân ở trên lưng ngựa chọn ra một vị tướng kỵ binh từ trên lưng ngựa, tóc dài buộc gọn của hắn ta cũng đã tung bay vài sợi, nhìn có vẻ hơi chật vật, dành thời gian trả lời: "Nếu như Ngụy Nghiêm thật sự đã thiết lập thiên la địa võng tại Tây Uyển, có bao nhiêu người đến đó cũng không thể giúp được gì, chỉ có thể hạ gục được Ngụy lão tặc, mới có thể cứu được bọn người của Phàn tướng quân!"
Đường Bồi Nghĩa nhìn Tạ Chinh tựa như sát thần liên tục đánh lùi mấy tên tướng lĩnh bên cạnh Ngụy Nghiêm, vỗ m.ô.n.g ngựa nói: "Vậy ta sẽ tiến lên trợ giúp Hầu gia!"
Một thanh kim giản* ở nghiêng một bên quét tới, Đường Bồi Nghĩa nhanh chóng tránh đòn bằng cách ngửa người nằm thẳng trên lưng ngựa mới thoát được một đòn kia, lập tức sau đó một thanh giản nặng nề rơi xuống, đánh thẳng vào eo của Đường Bồi Nghĩa, ông ta vội vàng nhấc ngang chuôi thương mới cản được, nhưng hổ khẩu hai tay đến toàn bộ cánh tay của ông ta đều tê dại từng trận.
*kim giản: loại binh khí cổ, một loại cây roi, không lưỡi, có bốn cạnh. Giản rất nặng, không phải là người cao lớn lực lưỡng thì không thể sử dụng linh hoạt, lực sát thương rất lớn, dù cho mặc áo giáp cũng có thể bị đập chết.
"Tướng quân!"
Hạ Tu Quân ở cách đó không xa nhìn thấy tình thế khó khăn của Đường Bồi Nghĩa, liền múa đầu thương treo bạch anh trên không trung, đ.â.m thẳng vào mệnh môn của người kia, đối phương giơ thanh giản lên cản, cho nên Đường Bồi Nghĩa đã lợi dụng sơ hở này vội vàng giục ngựa thoát thân, đứng cùng một chỗ với Hạ Tu Quân.
Ông ta nhổ nước bọt xuống đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Mẹ nó, người này là ai? Lão tử đã ở trong quân mấy chục năm, nhưng chưa từng thấy qua người như vậy."
Người kia dùng kim giản đón một thương Hạ Tu Quân đ.â.m tới, trở tay lại đánh một giản vào báng thương, Hạ Tu Quân trực tiếp bị chấn động đến cả người lẫn ngựa lui về sau mấy bước, năm ngón tay của hắn ta khẽ nhích lên, một lần nữa nắm chặt chuôi thương, nói: "Thật là một gã hung ác."
Người đối diện chỉ cười: "Là nhi tử của Hạ Kính Nguyên ư? Thân công phu này của ngươi có thể nói là kém xa phụ thân của ngươi."
Hạ Tu Quân quát hỏi: "Ngươi biết phụ thân của ta? Đến tột cùng ngươi là người phương nào?"
Người kia lạnh lùng nói: "Người c.h.ế.t rồi không cần nhớ tên của ta, nhi tử của phản đồ Hạ Kính Nguyên, càng không xứng biết tên của ta."
Cơ hàm của Hạ Tu Quân nghiến chặt lại, nhân lúc bị kích thích liền kẹp bụng ngựa nâng thương xung phong liều c.h.ế.t chạy về phía người kia: “Phụ thân của ta cả đời vì dân, chó săn của Ngụy Nghiêm làm sao có tư cách phán xét ngài ấy! Đợi đến khi ta làm thịt ngươi, lại g.i.ế.c Ngụy Nghiêm báo thù thay cho phụ thân của ta!"
Người đối diện chỉ hơi nghiêng đầu đã tránh được mũi thương mà Hạ Tu Quân đ.â.m tới, cây kim giản vung lên đánh vào cánh tay của Hạ Tu Quân, lập tức Hạ Tu Quân chỉ cảm thấy xương tay mình dường như nứt ra, kêu rên ra tiếng, đối phương ghìm ngựa lao thẳng vào chiến mã hắn ta đang ngồi, nặng nề va chạm, đồng thời dùng thanh giản đánh vào bụng Hạ Tu Quân.
Ngũ tạng lục phủ cơ hồ bị một giản kia đánh vỡ, Hạ Tu Quân ở trên lưng ngựa phun ra một ngụm sương m.á.u và bay ngược ra ngoài.
"Hiền chất —— "