Triệu đại nương nghe vậy thì lo lắng, bà nói: “Cho dù lúc trước là giả ở rể, nhưng cháu đã cùng ngài ấy lúc làm phu thê cũng từng hoạn nạn có nhau, bây giờ đã cùng giàu sang, còn có thể chia tay sao?"
Phàn Tiểu Linh cuối cùng cũng hiểu Triệu đại nương muốn hỏi cái gì, nghĩ đến đêm đó Tạ Chinh nói muốn cưới nàng làm thê tử, trên mặt nàng có chút bối rối, nói: "Ngài nghĩ đi đâu vậy a?"
Cho đến một ngày chân tướng đằng sau Cẩm châu vẫn chưa được tra rõ, ngoại tổ phụ của nàng liền có một ngày không thể rửa sạch oan khuất.
Chỉ có khi thay Mạnh gia bình oan giải tội, nàng mới có thể lấy thân phận hậu nhân Mạnh gia, đường đường chính chính ở bên Tạ Chinh, cũng có thể an ủi linh hồn linh thiêng ở trên trời của ngoại tổ phụ và phụ mẫu của nàng.
Nhưng thế cục triều đình nhiều quỷ quyệt, đôi lão phu thê Triệu gia đều là người có tính tình chất phác, Phàn Tiểu Linh có nói với bọn họ quá nhiều thì bọn họ cũng không hiểu, chỉ làm bọn họ lo lắng vô ích mà thôi.
Nàng nói: "Ngài cũng đừng lắng, huynh ấy không phải loại người như vậy."
Với lời này của Phàn Tiểu Linh, Triệu đại nương liền đem tim mình thả lại vào trong bụng.
Đại quân khải hoàn đã đến trước Ngọ môn chờ tuyên gặp, đám đông ồn ào huyên áo trên đường phố cũng đã từ từ giải tán.
Phàn Tiểu Linh cùng với hai lớn hai nhỏ, còn có Tạ Thất Tạ Ngũ trở về Tiến Tấu viện.
Trên đường đi, Trường Ninh nhìn thấy người làm đồ chơi bằng đường lại nháo muốn mua, vì vậy Phàn Tiểu Linh đã đưa bé và Bảo Nhi đi mua đồ chơi bằng đường, Tạ Ngũ cũng đi cùng, để có thể hỗ trợ trong trường hợp bất trắc.
Tạ Thất phụ trách lái xe, ở lại cùng với đôi lão Triệu gia đã lên xe trước.
Dù đã đi dạo nhiều lần, nhưng Triệu đại nương vẫn không nhịn được muốn treo rèm xe lên nhìn đường, cảm thán trước sự phồn hoa của kinh thành.
Thấy mấy người Phàn Tiểu Linh đi mua đồ chơi bằng đường còn phải mất một chút thời gian, bà suy nghĩ đã sắp hết năm, phải đi kéo vài thước vải đỏ, may hầu bao màu đỏ cho mấy đứa nhỏ mỗi đứa một cái, sau khi nói một tiếng với Tạ Thất, liền đi đến quầy hàng bán vải vóc cách đó không xa.
Triệu đại nương đang mê mẩn chọn vải, chợt nghe mấy phụ nhân lựa vải vóc bên cạnh đang bàn luận về Tạ Chinh: “Nghe nói a, lúc Vũ An hầu vào thành, đã nhận một chiếc khăn do một vị cô nương nào đó ném cho, không biết khuê nữ nhà ai trong kinh thành có thể có phúc lớn được như vậy!
Một phụ nhân khác tiếp tục: "Nửa khắc trước, cả con phố đã bị vây chật như nêm cối, ai biết chiếc khăn kia là cô nương nhà nào ném, lại nói, bất quá cũng chỉ là một chiếc khăn, thân phận Vũ An hầu là cỡ nào chứ, phỏng chừng là thuận tay bắt lấy, lại sợ vứt bên đường sẽ hại cô nương nhà người ta mất mặt mũi, lúc này mới nhận lấy."
"Sao? Là ném khăn à? Làm sao ta nghe nói là dây cột tóc?” Lại một phụ nhân khác nói: "Trong cảnh kia có thể thu khăn tay, nhưng nếu là dây cột tóc thì khác rồi, theo ta nói a, ước chừng Vũ An hầu thật sự là đã vừa ý cô nương nhà ai rồi thì phải?"
Phụ nhân lên tiếng trước nói: “Cả kinh thành có thể được gọi là tài mạo song toàn, cũng chỉ có tiểu nữ nhi kia nhà Lý Thái phó, nghe nói vị tiểu thư đó qua năm nay đã mười tám rồi, hôn sự vẫn chưa được định, không chừng là đang chờ Vũ An hầu mà thôi!"
Triệu đại nương vốn dĩ không muốn xen vào cuộc nói chuyện của mấy phụ nhân, nhưng sau khi nghe câu sau, bà không thể chọn tiếp nguyên liệu nổi nữa, liền nói với mấy phụ nhân kia: "Sợi dây cột tóc đó là của khuê nữ ta."
Mấy phụ nhân nghe vậy liếc nhìn Triệu đại nương, lập tức đồng loạt lấy khăn lụa che miệng cười thành tiếng.
Mặc dù chất liệu xiêm y trên người Triệu đại nương không tệ, nhưng nhìn cũng không liên quan gì đến lão phu nhân của một gia đình giàu có, hơn nữa bà lao động lâu dài, khiến đôi tay vô cùng thô ráp, nói chuyện còn có khẩu âm của địa phương khác, mấy phụ nhân kia cũng không ai coi trọng bà.
Một trong số đó ngược lại trêu tức hỏi một câu: “Đại nương a, khuê nữ của bà lớn bao nhiêu tuổi rồi?"
Triệu đại nương đếm ngày sinh thần của Phàn Tiểu Linh, đáp: "Sắp mười bảy rồi."
Lời này vừa nói ra, mấy phụ nhân còn lại đều che miệng cười, ánh mắt nhìn nhau, tất cả đều là ý chế giễu.
Phụ nhân kia nói: "Cô nương mười bảy tuổi đã ném một chiếc dây cột tóc, còn có thể được Vũ an hầu nhặt để vào rong ngực? Đại nương, cô nương kia của bà có phải là một tiên nữ không?"
Mặc dù những người này không thốt ra một từ thô tục nào, nhưng những ngôn hành cử chỉ kia đều là khinh thường giễu cợt, nếu như Triệu đại nương không nhận ra được mới là lạ.
Khi nghe thấy Phàn Tiểu Linh bị những người này giễu cợt, tim bà buồn đến phát hoảng, tay cầm tấm vải cũng dùng sức kéo, trừng mấy phụ nhân kia rồi nói: "Khuê nữ nhà ta không phải tiên nữ, nhưng là nữ tướng quân hộ quốc!"
Càng nói càng thấy thái quá, mấy phụ nhân chỉ cảm thấy được được bà điên nói mê sảng, một người trong đó ném vật liệu trong tay xuống, nói: "Đây là bị điên rồi? Đừng lại gần bà ta."
Nói xong, giống như sợ Triệu đại nương làm bị thương bọn họ, cùng nhau lùi ra xa hơn một chút.
Tiểu thương thấy buôn bán không được tốt, thêm vào những lời kia của Triệu đại nương, liền giật lấy tấm vải trong tay Triệu đại nương, mắng: “Bà cái đồ điên này, đừng làm hại đến việc làm ăn của ta.” Triệu đại nương mặc dù hiền lành, nhưng cũng không phải là người mềm yếu dễ bị bắt nạt, bà lập tức mắng người bán hàng: "Cái tên tiểu tử ngươi thật là vô lý, ta mua đồ của ngươi, mà ngươi còn lại muốn mắng người hả? Tất cả mọi người đến đây phân xử thử đi, người này khi dễ ta là một lão bà tử, còn có vương pháp hay không?”
Người bán hàng cũng không ngờ rằng lão bà nhìn có vẻ dễ bắt nạt này lại là một cọng rơm cứng, mắt thấy không ít người đến vây xem, cuống quít giải thích: "Là do lão bà tử này điên điên khùng khùng, một hồi thì nói Vũ an hầu đã tiếp lấy dây cột tóc của khuê nữ bà ta, một hồi thì nói khuê nữ bà ta là nữ tướng quân, bây giờ lại quậy phá trước cửa hàng của ta!”
Triệu đại nương chống nạnh, tức giận nói: "Khuê nữ của ta tại sao không thể là nữ tướng quân?"
Người bán hàng nghe được câu trả lời của chính Triệu đại nương thì vô cùng phấn khích, vội vàng nói với mọi người: “Mọi người nghe rõ chưa, bà điên này chính là đang nổi điên đấy? Đại Dận có thể gọi là nữ tướng quân cũng chỉ có một vị Vân Huy tướng quân, chẳng lẽ khuê nữ của bà là Vân Huy tướng quân chăng?"
Hắn ta vừa dứt lời, âm thanh giễu cợt trêu tức của mọi người cũng nổi lên tứ phía.
"Quả nhiên đúng là bà điên nhỉ? Vân Huy tướng quân chính là nữ trung hào kiệt, sao lại có kiểu mẫu thân không xứng như thế?"
Triệu đại nương cũng bị người bán hàng chỉ mũi mắng đuổi đi, bà tức giận đến mức cãi nhau với người bán hàng.
Nhưng khi vừa nghe lời này, bà đã hối hận vì đã cãi nhau với những người này, dù sao Phàn Tiểu Linh cũng là quan trong triều, hành động của bà cho dù không mang phiền phức đến cho Phàn Tiểu Linh, cũng sẽ khiến Phàn Tiểu Linh mất mặt, trong lòng bà đang tự trách.
Triệu đại nương nói: “Ta là đại nương ở nhà bên cạnh của con bé, đó chính là khuê nữ ta trông coi trưởng thành!”
Nói xong liền muốn rời đi, nhưng đám người vây xem chật cứng, người đứng nhìn thấy bà mất mặt muốn rời đi, liền không cho bà đi.
Một tên nam nhân đầu trâu mặt ngựa có ria mép thậm chí còn lớn tiếng chê cười: "Ồ, bà chỉ là là đại nương nhà bên của Vân Huy tướng quân thôi, còn ta nói ta là thúc phụ của nàng ấy đấy!"
Mọi người đều cười.
Một giọng nữ uy phong đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: "Đại nương, ngài còn chưa chọn xong vật liệu sao?"
Đám đông đang hò hét giễu cợt bỗng im bặt, mọi người tự động nhường ra một lối đi nhỏ, nhìn về phía sau.
Chỉ nhìn thấy phía sau là một nữ tử cao gầy, tay trái dắt lấy một bé gái cầm đồ chơi bằng đường, tay phải nắm lấy đứa bé trai cầm một cây kẹo hồ lô, trên mặt hai đứa bé đều đeo mặt nạ hí khúc được bán đầy trên đường phố, liếc mắt nhìn, còn nghĩ rằng là cặp song sinh.
Phàn Tiểu Linh cảm thấy hơi kỳ lạ khi đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy.
Sau khi nàng mua đồ chơi làm bằng đường cho Trường Ninh và Bảo Nhi, trước đó khi quay lại xe ngựa, nghe nói Triệu đại nương đi mua vải vóc nhưng lâu rồi vẫn chưa về, lại thấy bên này có rất nhiều người tụm lại, nàng mới đi đến nhìn xem đang xảy ra chuyện gì.
Không ngờ nàng vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn nàng với vẻ mặt khác nhau, sắc mặt Triệu đại nương lập tức trở nên khó coi, tuổi bà đã cao, chân cũng không được tốt lắm, lúc này cơ hồ là sải bước thật lớn chạy tới, ôm lấy Du Bảo Nhi, nói với Phàn Tiểu Linh: "Đi nhanh lên! Đi nhanh lên!"
Phàn Tiểu Linh là một mặt khó hiểu, nhưng vẫn ôm Trường Ninh đuổi theo Triệu đại nương lên xe ngựa.
Lúc này trong đám đông mới có người thì thào nói: "Kia xem ra... thật sự là Vân Huy tướng quân?"
Có người phụ họa: “Không sai, chính là Vân Huy tướng quân, mấy ngày trước khi các tướng quân của Tế Châu vào kinh, ta đã nhìn thấy nàng ấy ở cửa thành, cưỡi đại mã đi theo đằng sau của Đường tướng quân, thật là oai phong! "
Sau khi những lời này nói ra, những người vây xem lại rơi vào một sự im lặng quỷ dị.
Một lúc sau, mới có người thận trọng nói: “Cho nên... Sợi dây cột tóc mà Vũ An hầu nhét vào trong n.g.ự.c kia, thật sự là của Vân Huy tướng quân rồi?”
Người bán hàng ở trước cửa hàng và những phụ nhân mua vải vóc đều là vẻ mặt như vừa gặp quỷ.
Ai ngờ câu nói không quá lưu loát của một lão bà tử từ địa phương khác đến, hóa ra lại là sự thật!
Ngay sau đó, có người yếu ớt nói: "Đôi long phượng thai mà Vân Huy tướng quân dẫn theo, chẳng lẽ... là của nàng và Vũ An hầu đi?"
Đám đông đồng loạt nuốt nước bọt, chẳng lẽ hôm nay bọn họ lại vô tình khám phá ra được một bí mật lớn sao?
Sau khi người bán hàng thu hồi lại vẻ mặt hoang mang, liềm ôm vài thớt vải co cẳng chạy theo Phàn Tiểu Linh và Triệu đại nương, vừa đuổi theo vừa la hét: "Vân Huy tướng quân, đại nương! Mấy thớt vải này là tiểu nhân tặng ngài! Lúc trước là tiểu nhân có mắt không biết thái sơn, mong ngài chớ trách!”
Triệu đại nương sợ mang đến phiền phức cho Phàn Tiểu Linh, nghiêng đầu lại hung hăng quát người bán hàng: "Không phải nàng ấy! Ngươi nhận nhầm người rồi!"
Nhưng dù thế nào đi nữa, vẫn cảm giác có chút hương vị giấu đầu lòi đuôi.
Suốt bộ quá trình đều mê mang, có lẽ chỉ có Phàn Tiểu Linh.