Đại quân đã đi qua Chính Dương môn, đứng ở trước Ngọ môn chờ tuyên gặp.
Tòa thành với ba mặt thành nối tiếp nhau cao tới mười trượng, trên đỉnh là tòa lâu cánh nhạn và lầu gác, chủ điện với mái hiên ngói vàng, các Kim Ngô vệ mặc giáp mang bội đao đang xếp thành một hành bên phía rào chắn cẩm thạch, uy nghiêm trang trọng.
Trước tòa thành cao ngất và cung điện trước mặt, quảng trướng phía dưới có thể chứa đựng gần vạn người trông có vẻ chật chội.
Phàn Tiểu Linh ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn cung điện khổng lồ giống như quái thú, nghĩ rằng nếu sống trên đài cao kia, có phải sẽ không nhìn thấy được khó khăn của bách tính bình thường, ngược lại xem tính mạng của bọn họ như sâu kiến.
Nếu không, lúc nàng ở tiền tuyến g.i.ế.c địch, vì sao vị đế vương trên long ỷ kia chỉ vì lo lắng nàng sẽ ảnh hưởng đến việc ban hôn của hắn ta, liền quyết định muốn trừ khử nàng?
Khi nạn hạn hán và ngập lụt xảy ra vào năm trước, vì để đề bạt Lý gia và trấn áp Ngụy Nghiêm, hành vi của hắn ta cũng như Tề Mân, liên hợp với Lý gia dung túng cho từng tầng quan viên dưới trướng tham ô khoản tiền cứu trợ, khi c.h.ế.t đủ nhiều người, mới quay đầu hỏi tội Ngụy Nghiêm.
Bách tính thì khốn khổ không thể tả, mắng to quan lại tham ô, trông cậy vào ‘Trời’ của bọn họ mở mắt, mà đâu biết rằng “Trời” mà bọn họ vẫn luôn nhìn, cũng vẫn chỉ thờ ơ lạnh nhạt mà thôi.
Đế vương một lòng muốn quyền lực, người ngồi cao trong miếu đường, âu lo cũng không phải vì sự đau khổ trong dân gian, mà là làm thế nào để lật đổ các đối thủ chính trị, kéo dài sự hưng thịnh cho gia tộc.
Phàn Tiểu Linh đột nhiên cảm thấy những viên gạch ngói lưu ly vàng trên mái hiên trở nên chói mắt, nàng rủ mắt xuống và siết chặt lòng bàn tay.
Một khi tiến vào Ngọ môn, quan văn không được ngồi kiệu, quan võ cũng không được cưỡi ngựa, lúc bọn người các nàng đang đợi ở đây, đã có thị vệ trong cung đến dắt chiến mã đi.
Thấy vẻ mặt khác thường của Phàn Tiểu Linh, Đường Bồi Nghĩa còn tưởng đây là lần đầu tiên nàng diện thánh cho nên cảm thấy khẩn trương, ông ta nhìn thoáng qua cung thành lộng lẫy uy nghiêm, nói: “Tiên nhân thi vân ‘thiên thượng bạch ngọc kinh, thập nhị lâu ngũ thành’*, Bạch Ngọc Kinh trong lời thơ kia, nghĩ tới bất quá cũng là bộ dáng như vậy, thế gian có biết bao nho sinh vũ phu dốc sức cả một đời, cũng không đủ tử cách vào trong xem dù chỉ một chút, Phàn đô úy tuổi còn trẻ có thể lên điện Kim Loan diện thánh, đã là hậu sinh khả úy. Ta nhận thụ chiếu vào kinh chính là luận công phong thưởng, cho nên đô úy không cần lo lắng, một lát nữa liền được nhập điện thụ phong."
*thơ của Lý Bạch
Phàn Tiểu Linh cũng không giải thích cái gì, chỉ là ôm quyền nói: "Đa tạ tướng quân nhắc nhở."
Đường Bồi Nghĩa vỗ vai nàng, không nói gì thêm.
Ước chừng đợi được một khắc, cách mấy cửa cung đã truyền đến tiếng gọi xuyên qua mấy tầng cung tường, truyền đến bên ngoài Ngọ môn.
“Tuyên, Vân Huy tướng quân Đường Bồi Nghĩa và thuộc cấp yết kiến—”
Giọng thái giám truyền lệnh lanh lảnh kéo dài bên ngoài điện Kim Loan.
“Tuyên, Vân Huy tướng quân Đường Bồi Nghĩa và thuộc cấp yết kiến—”
Giọng của Kim Ngô vệ cầm bội đao dưới chân thềm đá cẩm thạch lại hùng hậu thô ráp.
“Tuyên, Vân Huy tướng quân Đường Bồi Nghĩa và thuộc cấp yết kiến—”
Cuối cùng, tiếng triệu hồi vang vọng bên ngoài lầu cánh nhạn, vọng lại vô số tiếng vang ở hai bên phía đông tây của lầu cánh nhạn cao chừng mười trượng, hùng hồn uy nghiêm.
Ngay cả những tướng lĩnh vừa rời khỏi chiến trường tây bắc đẫm m.á.u cũng không khỏi cảm thấy trong lòng rung động, thật sự hiểu rõ được cái gì gọi là ‘Yết kiến thiên tử.’
Cánh cửa phía đông từ từ mở ra, Đường Bồi Nghĩa đi đầu, các võ tướng xếp hàng ngay ngắn phía sau tiến vào Ngọ môn, lại qua cầu Kim Thủy, đi ngang qua Thái Hòa môn, mới cùng văn võ bá quan vào điện Kim Loan.
Phóng tầm mắt ra xa, tường đỏ ngói vàng, gạch đá lát nền đều là đá cẩm thạch trắng, thật xứng với câu nói “bạch ngọc giữa trời”.
Không ít quan võ đi theo đều là lần đầu tiên diện thánh, bị không khí uy nghiêm của cung điện choáng ngợp đến mức không dám thở mạnh.
Phàn Tiểu Linh đi theo sau Đường Bồi Nghĩa, song song với trưởng tử của Hạ Kính Nguyên, bởi vì trong lòng nàng có nhiều tâm sự nặng nề, ngược lại cung điện nguy nga được chạm khắc bằng vàng ngọc không khiến nàng có nhiều hứng thú.
Bậc thềm đá cẩm thạch trắng trước điện Kim Loan cũng chật kín các Kim Ngô vệ, từng người đều là thân hình cao lớn, nhưng đáy mắt của bọn họ phần lớn đều là sự cao ngạo hơn người, mà không phải là sát khí đẫm m.á.u từng được rèn luyện trên chiến trường.
Sau khi vào đại điện, Phàn Tiểu Linh không nhìn xung quanh, nàng cũng có thể cảm nhận được vàng son lộng lẫy trong toàn bộ đại điện, văn võ đại thân được chia làm hai bên, nhường một con đường cho bọn người các nàng đi vào triều kiến*.
*triều kiến: chầu vua
Nhưng vì vị trí đứng đầu của quan văn và quan võ đều đang bỏ trống, Tạ Chinh đã cố ý tấu xin hồi kinh muộn mấy ngày, Ngụy Nghiêm thì cáo ốm nhiều ngày không lên triều, Phàn Tiểu Linh đoán rằng vị trí kia ước chừng là của Ngụy Nghiêm và Tạ Chinh.
Đường Bồi Nghĩa dẫn đầu một nhóm võ tướng ôm quyền quỳ một gối xuống đất: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Phàn Tiểu Linh cũng cúi đầu theo, vốn dĩ nàng định trên điện Kim Loan tự nhận là hậu nhân Mạnh gia, bức hoàng đế thẩm tra Ngụy Nghiêm, nhưng sau đó xảy ra quá nhiều chuyện, Lý gia và Ngụy Nghiêm tựa hồ đều có chuẩn bị phía sau, Tạ Chinh lại bố trí cái gì, cho nên nàng trước án binh bất động.
Trên chiếc long ỷ chạm nổi bằng vàng sơn mài khổng lồ ở phía trên, giọng nói của đế vương kiêu ngạo vang lên: "Bình thân -"
Phàn Tiểu Linh đang đứng ngay phía sau Đường Bồi Nghĩa, khi nàng đứng dậy nhấc mắt nhìn lên, liền nhìn thấy thiên tử mặc long bào màu vàng sáng đang ngồi trên long ỷ.
Hắn ta trông trẻ hơn nhiều so với vị đế vương trong tưởng tượng của Phàn Tiểu Linh, đầu đội một chiếc vương miện, khi hắn ta cười, cả người trông thân thiện một cách đáng kinh ngạc, phảng phất chỉ là một thiếu niên, không giống như cửu ngũ chí tôn trị vì khắp thiên hạ.
Đương nhiên, Tề Thăng cũng nhìn thấy Phàn Tiểu Linh, khi ánh mắt lướt qua trên người nàng, mặc dù vẫn đang cười nhưng lại giống như tên thái giám tuyên chỉ ban đầu gặp được ngoài thành Sùng châu, khiến toàn thân nàng đều cảm thấy không thoải mái.
Tề Thăng chỉ vào văn võ trên triều đường cười nói: "Chư vị ái khanh lại đây nhìn xem, đây là nhóm thần tử rường cột của Đại Dận ta!"
Đám văn võ đại thần ở hai bên đại điện đưa mắt nhìn nhau, đều vang lên tiếng nghị luận cực thấp, nhưng người nào cũng không phụ họa với lời nói của hoàng đế, trên mặt các văn thần vẫn có thể giữ được, nhưng bên trong võ tướng đã không ít người hiện ra vẻ không phục, chỉ là ngại đây là điện Kim Loan, mới không mạo muội phản bác lời của hoàng đế.
Chủ yếu là cái mũ "thần tử rường cột" này quá cao, thật sự không phù hợp.
Tam công cửu khanh còn có thể nhận được khen ngợi này, lần này đám người Đường Bồi Nghĩa cùng nhau được triều kiến, quan giai nhỏ nhất, chính là Kiêu kỵ đô úy ngũ phẩm của Phàn Tiểu Linh.
Mà có thể lên diện thánh, ít nhất cũng phải là ngũ phẩm giữ chức vụ quan trọng ở kinh thành mới có tư cách nghe chính sự, nhưng không tư cách khuyên can. Các quan viên địa phương, ít nhất phải tứ phẩm trở lên mới có thể diện thánh.
Câu nói kia của Tề Thăng, không thể nghi ngờ là vô hình trung, gây thù chuốc oán cho các võ tướng có công dẹp loạn với triều đình.
Ngay cả Phàn Tiểu Linh vừa mới vào quan trường cũng cảm thấy có gì đó không ổn, khi Đường Bồi Nghĩa nghe thấy lời tán dương kia của hoàng đế, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, vội vàng ôm quyền nói: “Mạt tướng thật không dám nhận, vì bệ hạ tận trung chính là bổn phận của thần tử, huống chi trận chiến dẹp loạn lần này, công lớn nhất cũng là của Hạ đại nhân cùng với Vũ An hầu.”
Hạ Kính Nguyên cúc cung tận tụy cả một đời, nay đã hy sinh, Tạ Chinh thì chiến công hiển hách, văn võ đương triều cũng không ai dám không phục.
Đường Bồi Nghĩa đưa hai người này ra nhận lấy câu tán dương kia của hoàng đế, mới được xưng tụng là danh xứng với thực. Nụ cười trên mặt Tề Thăng vẫn không giảm, như thể lời tâng bốc vừa rồi hắn ta nói không phải là cố ý gây nên: "Hạ ái khanh cùng với Vũ An hầu đích thật là rường cột nước nhà Đại Dận, mùa đông khắc nghiệt phía bắc sắp đến, Vũ An hầu đã thượng tấu nói muốn trở về Cẩm châu để tuần sát binh phòng sau lại hồi kinh, Đại Dận có Vũ An hầu, trẫm và chư vị ái khanh đều có thể gối cao mà an giấc vậy!"
Những lời này vừa nói ra, tất cả các văn võ bá quan đều phụ họa đồng ý.
Tề Thăng lại cười và nói: "Đợi khi Tạ ái khanh vào kinh, trẫm sẽ ban thưởng cửu tích*."
*cửu tích: là bao gồm chín món đồ quý giá, khi thiên tử muốn tỏ ý ưu đãi một đại thần nào thì ban cho đồ quý giá và cho hưởng nghi lễ đặc biệt để biểu dương khác với mọi người.
Lời này vừa nói ra, các đại thần hai mặt nhìn nhau, không ai dám nói chuyện, toàn bộ triều đình lâm vào tĩnh mịch.
Phàn Tiểu Linh đứng cúi đầu dưới đại điện, thầm hỏi cửu tích hẳn là thứ gì đó kiêng kỵ, không phải thì vì sao bách quan lại giữ kín như bưng vậy?
Cũng may Tề Thăng đã nhanh chóng bỏ qua đề tài này: "Hạ ái khanh tử trận ở Lư thành, tâm trẫm rất đau thương, nhiều ngày không thể ăn uống, nay truy phong là Kính Quốc công, được hưởng thái miếu, kỳ tử Hạ Tu Quân có đó không?"
Hạ Tu Quân đang đứng song song với Phàn Tiểu Linh, lúc này bước ra khỏi hàng, cúi đầu ôm quyền nói: "Vi thần có ở đây."
Trước đó Hạ Kính Nguyên là một nho tướng nổi danh, trưởng tử của ông ta cũng mang vài phần nho tính, dù biết được chút công phu quyền cước, nhưng lại chú trọng nho học hơn, đoạn thời gian Hạ Kính Nguyên đến Sùng châu, hết thảy sự vụ ở Tế châu đều do Hạ Tu Quân quản, Trịnh Văn Thường lưu lại đó là làm phụ tá cho hắn ta.
Tề Thăng nói: "Khanh xuất thân từ tiến sĩ nhị bảng, đã rèn luyện cùng với phụ thân của khanh ở Tế châu nhiều năm, về sau vị trí châu mục phủ Tế châu kia, sẽ do khanh đảm nhiệm."
Hạ Tu Quân tạ ơn nói: "Vi thần tạ long ân của bệ hạ, tất sẽ không dám phụ hy vọng của bệ hạ."
Tề Thăng để hắn ta lui về vị trí, khi ánh mắt quét về phía Đường Bồi Nghĩa, không biết có phải nghe được viên thái giám tuyên chỉ ngày đó đến Sùng châu sau khi trở về nói gì hay không, trên mặt hắn ta tuy vẫn đang cười, nhưng dù sao cũng khiến người ta cảm thấy một cỗ ác ý: "Đường ái khanh tại cuộc chiến dẹp loạn có mưu tính sâu xa, dùng người có độ, đặc biệt phong làm Bình Tây đại tướng quân, bạc thưởng ngàn lượng, lăng la trăm thất."
Sau khi Đường Bồi Nghĩa ra khỏi hàng tạ ơn, ánh mắt của Tề Thăng rơi vào trên người Phàn Tiểu Linh.
Hắn ta nói: "Sớm đã nghe nói đến, triều Đại Dận ta có vị nữ tướng xuất thân từ dân gian, bước ra khỏi hàng để trẫm nhìn xem một chút."
Phàn Tiểu Linh bước ra khỏi hàng ôm quyền: "Mạt tướng Phàn Tiểu Linh, tham kiến bệ hạ."
Tề Thăng nói: "Ngẩng đầu lên."
Lời này khiến cho quần thần lại có náo động không nhỏ, Phàn Tiểu Linh chính là võ tướng có quân công trên người, nhưng những lời ngả ngớn này của Tề Thăng tựa như đang tuyển chọn phi tần tại hậu cung.
Lông mày của Phàn Tiểu Linh bất giác nhíu lại, ánh mắt ngước lên đầy kiên định, trên mặt nàng không hề có chút e thẹn của một tiểu cô nương, chỉ có vẻ dày dặn kinh nghiệm nơi sa trường.
Khóe miệng của Tề Thăng hơi cong lên, khen: "Tốt như một đóa mẫu đơn kim qua!"
Lời này ra tới, sắc mặt quần thần càng trở nên đặc sắc, ngay cả Đường Bồi Nghĩa cũng đổ mồ hôi hột thay cho Phàn Tiểu Linh.
Hoàng đế không tán thưởng chiến công của nàng, ngược lại đi khen dung mạo của nàng, dù sao nghe vào cũng thấy kỳ quái, Phàn Tiểu Linh cũng cảm thấy có chỗ quái lạ.
Nhất là khi nàng biết vị đế vương trên long ỷ kia sớm có ý g.i.ế.c mình, giờ khắc này lại bị ánh mắt tựa như cười mà không cười của hắn ta nhìn chằm chằm, càng giống như cái gai đ.â.m vào lưng nàng.
Quả nhiên, sau một khắc, Tề Thăng nói: "Ái khanh đã có hôn phối?"
Toàn thân Phàn Tiểu Linh đều đã phát lạnh, hai tay ôm quyền vô thức siết chặt hơn, trong lòng dâng lên lửa giận vì bị sỉ nhục cùng miệt thị, nàng mím môi, trầm giọng trả lời: "Bẩm bệ hạ, mạt tướng đã có phu quân."
Mặc dù lúc trước Tạ Chinh dùng tên giả ở rể nhà nàng, nhưng bên trong văn thư của quan phủ, thật sự có sách hôn sự ghi chép lại, lời này không tính là khi quân.
Tề Thăng có vẻ hơi thất vọng, tiếp tục hỏi: "Vị phu quân kia của khanh hiện đang ở nơi nào?"
Phàn Tiểu Linh không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đầu năm khi trưng binh, phu quân của mạt tướng đã đi Sùng châu, mạt tướng lo lắng cho trượng phu, trên đường đi tìm phu quân thì ngoài ý muốn đi theo tòng quân. Trận chiến dẹp loạn vô cùng khốc liệt, hiện tại phu quân của mạt tướng vẫn sống c.h.ế.t chưa rõ."
Vào lúc chinh chiến, trong quân không hiếm quân binh không rõ tung tích, có thể là đào bình, có thể đã bị thiên quân vạn mã giày xéo thành thịt nát, khó xác định được danh tính, còn có người phải c.h.ế.t bất đắc kỳ tử nơi hoang dã, đủ loại như thế, nhiều vô số kể.
Trong quân đúng là có danh sách người tên "Ngôn Chính", nhưng bây giờ trong quân không tìm ra được người như vậy, những lời này của Phàn Tiểu Linh đều là ‘Lời nói thật’.
Lời nàng đã nói đến mức này, ngàn dặm xa xôi đi tìm phu quân khi truyền đi trong quân, dù là ai cũng cho là trọng tình trọng nghĩa, phu quân của nàng lại là tướng sĩ không rõ sống c.h.ế.t trong trận chiến Sùng châu, nàng cũng có thể được xưng tụng là quả phụ anh liệt, nếu như Tề Thằng còn dùng lời ngả ngớn, kia không thể nghi ngờ gì là mơ tưởng thê tử của thần tử, thật sự là một hôn quân.
Tề Thăng sớm đã biết rõ mối quan hệ giữa Phàn Tiểu Linh và Tạ Chinh, trên điện Kim Loan muốn gây rối, chính là vì thể hiện nỗi tức giận ngày đó Tạ Chinh c.h.é.m đứt một tai của tên thái giám tuyên chỉ, trước mắt lại bị Phàn Tiểu Linh không kiêu ngạo không siểm nịnh chặn đứng lại, còn ở trước mặt quần thần như mất hết uy nghiêm, như muốn thẹn quá hóa giận.
Hắn ta miễn cưỡng duy trì nụ cười trên môi, nói: "Trẫm đã tại vị được mười bảy năm, lần đầu tiên gặp được một nữ tướng, trong trận chiến Sùng châu Phàn ái khanh đã lấy được thủ cấp của Trường Tín vương, lại bằng sức của một người, tử thủ Lư thành chờ cứu viện đến, có thể nói là không thể bỏ qua công lao, đặc biệt phong cho ái khanh là Vân Huy tướng quân, gia phong cáo mệnh phu nhân nhị phẩm.”
Vân Huy tướng quân là quan võ tam phẩm có thực quyền trong tay, cáo mệnh phu nhân chỉ là chức suông.
Trong triều Đại Dận cho đến nay, Phàn Tiểu Linh có lẽ là người duy nhất tự tìm được cho mình một danh cáo mệnh, người khác chính là Thừa tướng phu nhân, đó là cũng dựa vào phu quân của mình mới được tấn phong.
Phàn Tiểu Linh cúi đầu tạ ơn: "Mạt tướng tạ long ân bệ hạ."
Sau khi luận công xong, tự nhiên vẫn còn có vấn tội.
Sau khi Phàn Tiểu Linh lui về chỗ ban đâu, liền nghe hoàng đế dường như có chút mệt mỏi, hỏi: "Chư vị ái khanh còn có chuyện gì muốn khởi bẩm?"
Một lão nhân tóc hoa râm vẫn luôn rũ mắt đứng trước hàng quan văn cầm lấy hốt bản bước ra khỏi hàng nói: "Lão thần có việc muốn khởi bẩm."
Tề Thăng nói: "Thái phó có gì muốn tấu?"
Phàn Tiểu Linh nghe được hai chữ Thái phó, liền đoán được lão nhân kia chính là Lý thái phó.
Nghĩ đến chuyện Lý gia cùng Tề Mân liên thủ làm ra, nàng giương mắt đánh giá lão nhân đang đứng xéo ở khỏi hàng phía trước, nàng không nhìn rõ mặt, nhưng bóng người dưới quan bào đỏ thẫm có hoa văn tiên hạc trông vô cùng gầy gò, như thể một gốc tùng già lởm chởm.
Rõ ràng là xem tính mạng của các tướng sĩ và bách tính như cỏ rác, nhưng hết lần này đến lần khác lại có bộ dáng tâm huyết trung xương vì bách tính thiên hạ.
Phàn Tiểu Linh chỉ cảm thấy vô cùng mỉa mai.
Từ phía trước truyền đến lời nói vang dội và phẫn nộ của Lý thái phó: "Lư thành gần như bị mất, ngàn vạn tướng sĩ phải c.h.ế.t thảm, Hạ Kính Nguyên phải hy sinh thân mình, đều là vì Ngụy Nghiêm cấu kết với phản tặc, lão thần khẩn cầu bệ hạ hỏi tội Ngụy Nghiêm, trả lại một cái công đạo cho ngàn vạn tướng sĩ c.h.ế.t thảm và Kính quốc công!"
Nói xong kéo áo bào quỳ xuống.
Thấy vậy, người của Lý đảng lần lượt nhao nhao ra khỏi hàng, quan văn bên kia gần như lập tức quỳ xuống một mảnh lớn. Một số tiểu quan vốn không nghĩ đứng theo hàng nào, mắt nhìn thấy phía trước trống rỗng, cũng không muốn trên điều đình nhắm vào xa lánh, cũng đành cầm hốt bản ra khỏi hàng quỳ xuống, cùng theo hô to: "Khẩn cầu bệ hạ hỏi tội Ngụy Nghiêm, lấy lại công đạo cho ngàn vạn tướng sĩ c.h.ế.t thảm và Kính quốc công!"