Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 172




Chu Hữu Thường vẫn không biết Tề Mân và Lý gia liên thủ làm ra những chuyện kia, phẫn nộ nói: "Hầu gia, Hoàng trưởng tôn vẫn còn tồn tại trên nhân thế, ta sẽ là người làm chứng, Hổ phù trên tay của Hoàng trưởng tôn cũng là vật chứng, không sợ không đánh ngã Ngụy Nghiêm kia!"
Tạ Trung cũng thương tiếc vì Mạnh Thúc Viễn phải gánh chịu oan khuất trong nhiều năm như vậy, nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, ít nhiều vẫn còn tỉnh táo hơn, liền khuyên nhủ: "Hầu gia, Chu tướng quân, nghĩ kỹ lại chuyện năm đó vẫn còn nhiều điều kỳ quặc, thủ đoạn của Ngụy Nghiêm lại cao minh, trước vẫn nên bàn bạc kỹ hơn.”
Tạ Chinh và Chu Hữu Thường đều không nói lời nào, ông ta tiếp tục nói: "Ngụy Kỳ Lâm chính là gia tướng Ngụy thị, sau khi trở thành tế tử của Mạnh lão tướng quân, Hổ phù Thường châu do hắn mang đến là thật, nhưng hiện tại Hầu gia lại không tra ra được hồ sơ ghi chép liên quan đến việc điều động Hổ phù, nói rõ được năm đó khối Hổ phù kia, hoặc là do đích thân tiên đế điều động, là bởi vì muốn bảo vệ Thập lục hoàng tử đã chết, mới không để cho Binh bộ ghi vào trong danh sách. Hoặc là... Là vào lúc ấy Ngụy Nghiêm có thể một tay che trời, có thể tự mình điều động Hổ phù của Binh bộ!"
Mưa gió bên ngoài không ngừng, nước mưa ẩm ướt dường như xuyên qua không khí bao phủ gian phòng thành một tầng ẩm ướt, chân tướng phía sau huyết án Cẩm châu và nguyên nhân thật sự cái c.h.ế.t của mẫu thân khiến cho gân xanh trên thái dương Tạ Chinh nhô lên, khiến đầu óc của hắn co giật đau nhức.
Trên gương mặt trong trẻo của hắn tái nhợt lạnh lẽo, như tuyết đọng trên mũi đao, đuôi mắt lộ ra vài tia đỏ tươi không rõ lắm: “Tốn nhiều công sức khiến cho Mạnh lão tướng quân trì hoãn việc đưa lương, mục đích thật sự của người sau màn này chính là muốn Cẩm châu thất thủ."
Hoặc nói là, muốn Thái tử Thừa Đức phải chết.
Ai cũng biết, Cẩm châu thất thủ sẽ có ý nghĩa như thế nào với Đại Dận.
Cho dù Thái tử Thừa Đức không c.h.ế.t trong trận chiến Cẩm châu, sau khi hồi triều cũng sẽ bị phế truất ngôi vị Thái tử.
Tạ Lâm Sơn chính là vật hy sinh của cuộc tranh đoạt hoàng quyền này.
Tạ Trung nhìn Tạ Chinh một chút, rất nhanh liền đoán ra mấu chốt, kinh hãi nói: "Chẳng lẽ Thập Lục hoàng tử cố ý tự đưa mình vào nguy hiểm? Chỉ là để cho Thái tử Thừa Đức c.h.ế.t ở Cẩm châu, tranh đoạt ngôi vị Thái tử?"
Chu Hữu Thường là một tên đại lão đầu thô, đầu óc không linh hoạt như Tạ Trung, nghe vậy thì không hiểu nói: “Hành động của Thập lục hoàng tử lần kia cũng quá mạo hiểm, tự đưa mình vào miệng cọp, đây chính là đã chắc chắn tiên đế sẽ dốc sức lực mà đi cứu ngài ấy rồi sao?"
Trên thực tế, Thập Lục hoàng tử cũng đã đích xác c.h.ế.t ở La thành.
La thành dễ thủ nhưng khó công, khi tin tức Cẩm châu thất thủ truyền đến La thành, đại quân triều đình như chính phụ mẫu chết, Thái tử Thừa Đức và Tạ Lâm Sơn đều đã chết, sĩ khí cũng tiêu tán.
Người Bắc Ngất ở La thành biết đại quân Bắc Ngất có thể nhanh chóng tiến thẳng xuống, nên không muốn giữ Thập Lục hoàng tử lại làm con tin, trực tiếp g.i.ế.c Thập Lục hoàng tử tế cờ.
Vị trữ quân được lòng dân nhất và nhi tử được tiên đế sủng ái nhất đều đã chết, Chu Hữu Thường chợt nhận ra rằng nguyên nhân đằng sau việc Cẩm châu thất thủ không hề đơn giản chút nào.
Sau khi Chu Hữu Thường nói điều này, Tạ Trung cũng cảm thấy suy đoán trước đó của mình vẫn chưa vững được.
Ông ta trầm ngâm: “Tục ngữ có câu: ‘Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, năm đó tiên đế sủng ái Thập Lục hoàng tử, Thái tử Thừa Đức đích thân đến Cẩm châu đốc chiến cũng vì muốn thu nạp lòng người trong quân, Thập Lục hoàng tử vì muốn đoạt quân công, ở sau mới tâu cùng tiên đế, nhặt được chức đốc quân đưa lương đi tiền tuyến. Cuối cùng, Thái tử Thừa Đức và Thập lục hoàng tử đều đã chết..."
Ông ta đột nhiên nhìn về phía Tạ Chinh: "Chẳng lẽ phía sau còn có người muốn trợ giúp những hoàng tử khác muốn tranh đoạt long ỷ kia?"
Chu Hữu Thường trầm tư một lát, rất nhanh nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngụy Nghiêm! Nhất định là Ngụy Nghiêm! Sau khi Thái tử Thừa Đức và Thập Lục hoàng tử qua đời, tiến đế cũng vì đau buồn mà c.h.ế.t bệnh, Ngụy Nghiêm nhanh chóng bác bỏ mọi dị nghị, nâng đỡ Thập Cửu hoàng tử không có chút căn cơ nào đăng cơ! Ông ta đúng là không bằng súc sinh lợn chó, vì quyền thế, thậm chí ngay cả thân muội và muội phu của mình cũng không tha! Nếu không phải vì sợ người trong thiên hạ sinh nghi, ông ta hận không phải là chính mình ngồi được trên long ỷ kia đi!"
Nói đến chỗ đau lòng, Chu Hữu Thường không khỏi khản giọng kêu lên: "Ngụy Kỳ Lâm quả nhiên là chó ngoan được Ngụy Nghiêm nuôi nấng tốt, Mạnh tướng quân đối xử không tệ với hắn! Lúc đó Lệ Hoa muội tử còn đang mang thai, hắn sao có thể nhẫn tâm giúp đỡ Ngụy Nghiêm hãm hại Mạnh tướng quân?"
Sợ rằng bởi vì Ngụy Kỳ lâm nên trong lòng Tạ Chinh sẽ có khúc mắc với hậu nhân Mạnh gia, ông ta lại nói: “Hầu gia, tuy những đứa nhỏ của Lệ Hoa muội tử lưu lại vẫn có cốt nhục của Ngụy Kỳ Lâm, nhưng Hầu gia cũng đừng coi các nàng ấy là người của Ngụy gia, Mạnh gia không nhận tên cẩu tặc vong ân phụ nghĩa Ngụy Kỳ Lâm kia! Kia đều là cốt nhục của Mạnh gia!”
Khi Tạ Chinh nghe Chu Hữu Thường nhắc đến Ngụy Kỳ Lâm lần nữa, khuôn mặt tái nhợt của hắn không có chút cảm xúc nào, hàng mi đen rủ xuống, hắn chỉ hỏi: "Bức thư do Ngụy Nghiêm tự tay viết cho Mạnh lão tướng quân cũng có thể được dùng làm chứng cứ để vạch trần Ngụy Nghiêm, Chu tướng quân có biết bức thư đã đi đâu không?"
Chu Hữu Thường tự trách: "Khi tin Cẩm châu thất thủ truyền đến, trong quân trên dưới đều rất hỗn loạn, khi đó ta cũng không ngờ tới sẽ có chuyện Ngụy Nghiêm hãm hại Mạnh tướng quân, căn bản không nghĩ tới bức thư đó lại có tác dụng lớn như vậy, sau khi triều đình trách tội xuống, ta đã nghĩ đi tìm lại bức thư, nhưng vẫn không tìm được...”
Đầu vẫn còn rất đau, khiến Tạ Chinh bất giác cau mày.
Bức thư cuối cùng lại rơi vào trong tay Ngụy Kỳ Lâm, chẳng lẽ trong đó đã xảy ra chuyện gì sao? Chỉ là Chu Hữu Thường cũng không biết tới.
Sắc mặt hắn càng tái nhợt, càng biểu hiện bình tĩnh hơn, hắn đã hỏi tới đáp án mà mình muốn, sau đó nói: "Ngụy Nghiêm cấu kết với phản tặc, đã bị Lý gia vạch tội, ít ngày nữa tại điện Kim Loan sẽ phải bị vấn tội, Chu tướng quân nên yên tâm tĩnh dưỡng trước, nợ m.á.u mười bảy năm trước, bản hầu sẽ đòi Ngụy cẩu từng thứ một!"
Sau khi rời khỏi nơi ở của Chu Hữu Thường, Tạ Trung vẫn luôn đi theo sát đuôi Tạ Chinh, vài lần do dự muốn nói lại thôi.
Mưa dần ngớt lại, từ mái ngói hành lang rơi xuống chỉ còn là những hạt nước nhỏ li ti như một tấm rèm châu.
Tạ Chinh mặc trường bào chử sắc, một tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng dưới mái hiên nhìn trúc xanh tươi tốt trong viện, đôi lông mày tuấn tú tựa như hững hờ, cả người ngập tràn cao qúy lại toát ra vẻ âm trầm quỷ dị đầy sát khí khiến người ta có cảm giác kinh hãi.
Tạ Trung do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hầu gia...”
Mí mắt của Tạ Chinh thậm chí cũng không nhúc nhích, hắn chỉ nói: "Đừng đi theo cháu, xuống đi."
Tạ Trung hiếm khi nói: "Hành động năm đó của phu nhân vốn nghĩ cũng là vì bảo vệ Hầu gia, có chút bất đắc dĩ, Hầu gia chớ đau buồn, nếu như tướng quân và phu nhân dưới suối vàng biết được bản lĩnh của Hầu gia bây giờ, cũng sẽ mỉm cười."
Ánh mắt Tạ Chinh đột nhiên lạnh đi: "Đi xuống."
Tạ Trung ngẩng đầu nhìn bóng lưng lạnh lùng của Tạ Chinh, trong lòng khẽ thở dài.
Ông ta vẫn luôn biết, Tạ phu nhân treo cổ tự vẫn là nút thắt không thể mở trong lòng của Tạ Chinh. Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, đối với Tạ Chinh mà nói, e rằng sẽ càng đau đớn hơn.
Mười mấy năm qua, hắn hận Tạ phu nhân nhu nhược, hận bà nhẫn tâm bỏ rơi hắn, để mặc cho kẻ thù nuôi nấng.
Có thể là sau khi Tạ phu nhân đập tan âm mưu của Ngụy Nghiêm, vì để bảo vệ Chu Hữu Thường và toàn bộ thuộc hạ cũ của Tạ gia nên mới treo cổ tự vẫn.
Ngụy Nghiêm có thể nhốt đám người Chu Hữu Thường cả đời, nhưng dù sao cũng không thể nhốt thân muội mình cả đời. Mà chỉ cần Tạ phu nhân còn sống, cuối cùng sẽ có một ngày Tạ Chinh sẽ biết được chân tướng năm đó.
Với thủ đoạn của Ngụy Nghiêm, chung quy sẽ chỉ có thể nhổ cỏ tận gốc.
Tạ phu nhân chọn cách treo cổ tự vẫn để bảo vệ tính mạng của Tạ Chinh, bà để lại di ngôn muốn nhờ Ngụy Nghiêm giáo dưỡng Tạ Chinh, đồng thời bà cũng muốn đưa Tạ Chinh đến trước mặt Ngụy Nghiêm, để Ngụy Nghiêm hoàn toàn yên lòng.
Một năm trước, Tạ Chinh nghe được những lời đồn đại kia, bắt đầu điều tra lại vụ án Cẩm châu, Ngụy Nghiêm thật sự đã thiết lập một tử cục, muốn hắn c.h.ế.t trong trận chiến bình định phản tặc ở Sùng châu.
Vị mẫu thân khiến hắn oán hận và tưởng niệm hơn mười năm, nhưng thật ra là c.h.ế.t vì hắn, Tạ Trung không biết vị nam tử trước mặt, người đã dùng bả vai gầy gò gánh vác toàn bộ vinh nhục của Tạ gia từ thời thiếu niên, khi nội tâm của hắn thống khổ sẽ thành dạng gì.
Ông ta biết tính tình của Tạ Chinh, có bao nhiêu lời muốn trấn an cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, sau khi chắp tay cúi đầu với Tạ Chinh, rốt cuộc cũng lui xuống.
Hành lang trống rỗng to lớn như vậy chỉ còn lại có Tạ Chinh, gió lạnh lại thổi tới, mưa phùn phất nghiêng xẹt qua hành lang, lướt qua khuôn mặt tái nhợt của hắn, chỉ để lại một mảnh lạnh lẽo ẩm ướt.
Tạ Chinh dựa lưng vào cột hiên, chống một chân ngồi trên lan can gỗ, lông mi dài đen nhánh như cái quạt che một nửa, nhìn nước mưa trên lá trúc phía xa bởi vì tích tụ quá nhiều, ngọn lá không gánh chịu nổi nữa mà nhỏ giọt nơi xuống.
Hắn đã thử cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ được dung mạo của phụ nhân kia, trong đầu hắn chỉ mơ hồ có một bóng hình đang mỉm cười dịu dàng, tựa như trên đời này không có lỗi lầm nào mà bà không thể tha thứ được.
Nhưng ký ức cuối cùng mà bà để lại cho hắn, chính là hắn đứng ngay tại cửa, nhìn một nửa làn nửa váy ở trong phòng đang lơ lửng giữa không trung.
Cảnh tượng này dày vò hắn không biết bao đêm, khiến hắn tỉnh dậy sau cơn ác mộng, đều toát mồ hôi lạnh và co giật.
Hắn hận bà nhu nhược ích kỷ, nhưng bà lại muốn bảo vệ hắn mà phải đi.
Mái tóc rối trên trán bị gió lạnh thổi bay đến mi mắt, Tạ Chinh khẽ ngẩng đầu, đưa tay lên che mắt, giữ nguyên tư thế này thật lâu, không nhúc nhích.
-
Ngụy phủ.
Trận mưa thu lần này, phảng phất như gột rửa sạch cát bụi trần gian.
Trước cao môn lộng lẫy của Ngụy phủ, hai ngọn đuốc được thắp sáng, ẩn hiện trong bóng đêm âm u dày đặc, tựa như một đôi mắt thú màu đỏ tươi.
Vườn hoa cúc dại trước cửa sổ thư phòng đứng thẳng trong mưa gió lạnh lẽo, cành hoa gầy guộc cố gắng chống đỡ, khó phân biệt là kiêu ngạo hay cố chấp.
Trong triều ai cũng biết Ngụy Nghiêm yêu hoa cúc, nhưng lại không thích những hạt giống hoa quý kia, chỉ yêu hoa cúc dại khắp nơi từ sơn nguyên đến đồng bằng.
Được trồng nhiều nhất trong phủ Thừa tướng chính là hoa cúc dại mọc thành từng mảng, dựa vào việc có thể ngang ngược sinh trưởng đó, chỉ cần hạ nhân trong phủ hơi lười chăm sóc, hoa cúc dại có thể ép buộc những bông hoa khác trong vườn hoa không có chỗ sinh trưởng.
Trước án thắp một ngọn đèn ấm áp cao ba thước, một lão nhân gân cốt mạnh mẽ đang cầm bút viết chữ trên giấy, trong đêm mưa thu vẫn còn lạnh chỉ mặc một chiếc áo mỏng, thân hình cũng không hiện lên vẻ gầy gò.
Người đang quỳ bên dưới thấm đầy mồ hôi lạnh đầm đìa bẩm báo sự việc trong ngày: "... Có hai nhóm người đến cướp ngục, nhiều năm ngài tìm Hổ phù Thường châu đều không có kết quả, chính là do Chu Hữu Thường đem Hổ phù khâu vào chân bị gãy của ông ta. Trước có một nhóm người khi dẫn ông ta ra khỏi ngục, liền bị nhóm người chữ ‘Thiên’ quấn lấy, hai chân ông ta không tiện đi lại, sợ liên lụy những người kia, nhặt được thanh chủy thù liền khoét mở đùi, đem Hổ phù đưa cho những người kia..."
"Sau đó, lại có một nhóm người đánh tới, nhìn võ công của bọn họ, hẳn là xuất thân từ Tạ gia, bọn họ thừa dịp nhóm người chữ ‘Thiên’ đuổi theo nhóm người cầm Hổ phù đi trước, liền cứu Chu Hữu Thường đi..."
Ngòi bút của lão nhân vẫn chưa dừng, bút tích được phản chiếu dưới ánh nến mờ ảo, uy phong lẫm liệt, một vết quét ngang như uốn sắt bẻ vàng.
Người đương thời vẫn chuộng lối hành thảo, người làm quan nếu có một phong cách thư pháp tốt có thể nhận được sự tôn sùng, nhưng Ngụy Nghiêm lại nổi tiếng với phong cách sấu kim thể*.
*sấu kim thể: lối viết thư pháp do hoàng đế Tống Huy Tông nhà Tống sáng tạo ra
Chữ tựa như người, gầy nhưng cứng rắn.
Không nghe thấy lão nhân nói, người quỳ ở phía dưới mồ hôi lạnh túa ra trên trán, khi không biết sợ hãi đạt đến đỉnh điểm, lại dập đầu mạnh xuống trước án, trán đặt trên nền gạch lạnh như băng, run giọng nói: "Xin Thừa tướng trách phạt!"
Lão nhân cuối cùng cũng ngừng bút, nhàn nhạt liếc mắt nhìn xuống: "Tự mình đến hình thất lãnh phạt đi."
Đối với những tử sĩ do Ngụy phủ nuôi dưỡng mà nói, một lần bước vào hình thất chẳng khác nào mất đi nửa cái mạng, người quỳ gối phía dưới nghe được lời ấy của lão nhân, lúc này chỉ có thể điên cuồng mừng rỡ vì nhặt về được một mạng.
Hắn ta dập đầu về phía lão nhân lần nữa, sau đó lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi thư phòng.
Người hầu cận tiến lên giúp lão nhân rửa ngọn bút, thấp giọng nói: "Tướng gia, chuyện năm đó... Chỉ sợ không giấu được."
Ngụy Nghiêm đứng dậy, rảo bước đến bên cửa sổ, mặc cho gió lạnh thổi qua ống tay áo, ánh nến lay động khiến bóng của ông ta kéo rất dài, giống như một ngọn núi.
Ông ta nhìn hoa cúc dại trong mưa lạnh ảm đạm khắp sân, nói: "Đưa thư vào cung, đã đến lúc đại quân tây chinh vào kinh thụ phong."