Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 162




Phàn Tiểu Linh chưa kịp trả lời, hắn đã cười nhẹ: “Lý Hoài An phải không?”
Hắn chặt đứt một lỗ tai của viên thái giám tuyên chỉ, khiến viên thái giám tuyên chỉ hoảng sợ bỏ chạy về kinh, thậm chí còn chưa mở thánh chỉ.
Tiểu hoàng đế muốn giữ thể diện, vì vậy tất sẽ đè chuyện này xuống.
Thánh chỉ còn chưa tuyên, cái gì gọi là tứ hôn giữa hắn và trưởng công chúa, chỉ là tin đồn thất thiệt, ở tại kinh thành còn chưa truyền ra, nàng ở tận tây bắc xa xôi, lại có thể biết được hắn được ban hôn, chỉ có thể thông qua Lý Hoài An.
Phàn Tiểu Linh bị địch ý trên người hắn làm cho sửng sốt một chút, sau đó nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Chuyện này ai nói với ta không có liên quan gì, huynh là người đã mang theo hôn ước, lẽ ra không nên nói với ta những lời như vậy, huynh coi ta là gì rồi? Huynh lại đem những lời huynh nói lúc trước thành thế nào?"
Nàng luôn là một người chậm chạp trong mặt tình cảm, nhưng khi nói ra câu cuối cùng, chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói buồn bã, đôi mắt nàng như bị cay đắng xuyên tới.
Trong lòng nàng, hắn vẫn luôn là người rất tốt, cho dù sau này hai người bởi vì thù hận của bậc trưởng bối mà mỗi người phải đi một ngả, nàng cũng hy vọng đời này của hắn có thể thuận buồm xuôi gió, tiếp tục được vạn người ngưỡng mộ, trở thành Vũ An hầu chiến công hiển hách, uy chấn tứ hải.
Cho dù cảnh còn người mất, những điều kia đã từng tốt đẹp như thế nào, nàng cũng không muốn bất cứ ai phá hủy nó.
Ngay cả hắn cũng không được!
Tạ Chinh nghe lần chất vấn này của Phàn Tiểu Linh, lệ khí toàn thân hắn đình trệ, phải thất thần trong một lúc.
Mặt trời đã lên cao, nơi hắn đang đứng còn được gọi là bệ cửa sổ, ánh nắng ban mai chiếu xiên vào, bao phủ nửa khuôn mặt trắng như ngọc của hắn bằng một tầng ánh sáng ấm áp, hàng mi dài đen nhánh khẽ ru xuống, có một khoảnh khắc, khiến cho người khác cảm thấy hắn đơn giản như một đứa trẻ. . Truyện Ngược
Thật lâu sau, hắn lại ngẩng đầu nhìn Phàn Tiểu Linh, hai mắt hắn vì thức cả đêm mà đỏ ngầu, vẻ mặt rõ ràng rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta càng thêm sợ hãi trước sự bình tĩnh của hắn lúc này.
Khi hắn tiến lên phía trước, Phàn Tiểu Linh theo bản năng lùi lại một bước, nhưng nàng đang đứng trước giường, khi lùi lại, lưng nàng đụng thẳng vào cột giường.
Tất cả sự hoảng hốt và hoang mang nhất thời trong mắt nàng, đều rơi vào ánh mắt của người ở ngược ánh sáng.
Vẫn không thể nhìn thấy một chút cảm xúc chập trùng nào trên khuôn mặt của Tạ Chinh, hắn chỉ đưa bàn tay còn dính m.á.u của mình ra để nâng khuôn mặt của Phàn Tiểu Linh, hơi cúi đầu để ngang tầm mắt của nàng, dùng cặp mắt đầy tơ m.á.u tựa như mạng nhện lặng lặng nhìn nàng: “Lý Hoài An có nói cho nàng biết, rằng ta đã chặt đứt một lỗ tai của tên thái giám tuyên chỉ kia, để ông ta không thể tuyên được, liền lăn trở lại kinh thành hay không?”
Phàn Tiểu Linh sững sờ.
Đối phương dùng ngón tay dính m.á.u nhẹ nhàng xoa gò má của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Gặp lại ở Lư thành, nàng vẫn luôn xa lánh ta, là bởi vì Lý Hoài An nói những lời này với nàng, đúng hay không?"
Cổ họng Phàn Tiểu Linh nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có những giọt nước mắt to lăn dài trên mắt.
Tạ Chinh dùng ngón tay cái lau đi, thấp giọng an ủi: "Đừng khóc."
Hắn vẫn dịu dàng như ngày nào.
Phàn Tiểu Linh bị nỗi đau thấu tim bóp nghẹt đến thở không ra hơi, nước mắt lăn dài như hạt cườm, nàng nhìn Tạ Chinh gần như cầu xin: “Đừng như vậy… Tạ Chinh, huynh đừng như vậy..."
Trái tim nàng không phải làm bằng đá, nàng đã phải mất rất nhiều thời gian để hàn gắn khoảng trống trong trái tim mình, để khi gặp lại hắn, không còn khổ sở đến tâm tê liệt phế.
Nàng không muốn những vết thương đau nhức đến phát run hàng đêm bị xé toạc lần nữa trước sự dịu dàng của hắn.
Nếu như định mệnh của hai người không có kết quả, cả đời hắn phải gánh nặng đau thương, mà nàng thì gánh nỗi oan khuất, nàng nhất định phải tiến lên phía trước.
Ngay cả khi nàng bị đánh gãy gân cốt, phải bò, nàng cũng phải bò từng bước đến những chân tướng kia.
Thấy Nàng như vậy, đôi mắt của Tạ Chinh trở nên đỏ hơn.
Hắn nắm lấy vai của nàng, cúi đầu chạm nhẹ vào trán nàng, cố chấp hỏi: “Phàn Tiểu Linh, chúng ta vẫn giống như trước, được hay không?”
Giống như trước.
Những lời này lại lọt vào tai Phàn Tiểu Linh, ngoại trừ đau lòng, nàng chỉ có cảm giác bất lực bị vận mệnh nhấn chìm.
Nàng cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình: "Huynh không quan tâm đến chân tướng của vụ án Cẩm châu nữa hay sao?"
Dứt lời, giữa hai người lại rơi vào sự trầm mặc c.h.ế.t lặng.
Phàn Tiểu Linh có thể cảm thấy tay hắn nắm chặt vai nàng hơn một chút, m.á.u rỉ ra từ đầu ngón tay hắn nhuộm đỏ áo bào của nàng.
Khoảng cách quá gần, mùi m.á.u tươi cũng không thể lấn át được mùi xà phòng nhàn nhạt cùng với khí tức mát lạnh trên người của hắn.
Đây có lẽ là khoảng cách gần nhất mà nàng có thể tiếp cận hắn.
Phàn Tiểu Linh buồn bã nhắm mắt lại, kìm nén hơi thở run rẩy giữa khí thế áp đảo của hắn.
Nhưng một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng: "Không quan tâm nữa."
Mệt mỏi và suy sụp, như thể quyết định được bọc trong giọt m.á.u nhỏ giọt, sự quyết tâm tàn nhẫn trong đó khiến người ta ớn lạnh.
Con ngươi của Phàn Tiểu Linh run lên, nước mắt đầm đìa khiến mọi vật trước mắt trở nên mơ hồ, nàng cố gắng mở to hai mắt, cố gắng nhìn người trước mắt, nức nở hỏi: “Huynh có biết minh đang nói cái gì hay không?"
Đôi mắt đỏ ngòm như màu m.á.u của Tạ Chinh cũng tràn đầy đau đớn, hắn đột nhiên ôm nàng vào lòng, dùng cằm ấn vào thái dương nàng, khàn giọng nói: “Vậy nàng muốn ta phải làm gì đây?”
"Phàn Tiểu Linh, nàng nói cho ta biết, ta có thể làm gì?" Hắn mất khống chế chất vấn nàng, đem bản thân tổn thương đến trăm ngàn lỗ thủng đưa cho nàng nhìn, giống như một con thú bị dồn vào tuyệt cảnh.
Nước từ cằm hắn lăn xuống làm ướt thái dương Phàn Tiểu Linh, nóng đến mức khiến làn da của Phàn Tiểu Linh cảm thấy đau đớn.
"Ta đã thử buông bỏ nàng, đã dùng hết mọi cách có thể, ta thật sự không làm được gì..."
Hắn ôm nàng thật chặt, nhưng toàn thân lại không ngừng run rẩy.
Giống như người sắp c.h.ế.t đuối vớt được khúc gỗ trôi dạt cứu sống.
"Mặc kệ nàng là Phàn Tiểu Linh hay Mạnh Tiểu Linh, đều không quan trọng, chúng ta ở bên nhau đi, được hay không?"
Phàn Tiểu Linh chỉ cảm thấy nước mắt m.ô.n.g lung một mảnh, trái tim lại bị một loại lo lắng khác siết chặt, khiến nàng thở dốc từng ngụm, từ trong cổ họng không kìm được phát ra một tiếng “Ô” nghẹn ngào.
Sau hai tháng lẻ bảy ngày qua đi, nàng lại để mình khóc trong vòng tay này một cách không kiêng kỵ nữa.
Song cửa sổ khắc hoa tràn đầy nắng ấm tiến vào, những hạt bụi bồng bềnh bay phấp phới nhảy múa trong quang ảnh.
Nữ tử tựa lưng vào khung giường, được người trước mặt ôm lấy eo, nắm lấy cằm cưới hôn thật sâu từng li từng tí, màn trướng hoa văn hoa sen treo trên móc vàng bị xé toạc, mọi sự giãy giụa của nàng đều phí công, thậm chí nàng cũng không thể khóc một cách lưu loát.
-
Một cơn mưa thu bất chợt ập đến, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, ngấm vào hoàng thổ trên đường cái thành một vũng bùn.
Một đoàn lữ hành đang chật vật tiến về phía trước trong cơn mưa lớn, nhìn thấy phía trước có một ngôi miếu hoang để trú mưa, đoàn xe ngựa vội vã chạy đến ngôi miếu hoang.
Những hạ nhân nhóm lửa bằng những ô cửa đổ nát trong miếu, dọn dẹp một khoảng đất, không thèm để ý tới việc sưởi khô xiêm y ướt sũng, lấy chiếc ghế đẩu từ trong xe ngựa ra đặt lên, lập tức có người tiến đến cẩn thận đón người từ trong xe ngựa ra ngoài.
Vành ô rộng bằng giấy dầu che đi dung mạo của nam nhân bước xuống xe, nhưng chiếc áo cẩm bào màu xanh đậm có hoa văn vân lượn vô cùng phú quý, bất quá trong tiết trời tháng chín, trên vai đã khoác sẵn một chiếc áo choàng dày, tựa như cơ thể rất yếu ớt.
Nam nhân trong chiếc xe ngựa phía sau đi xuống thì mặc một thân nho bào màu tím nhạt, thanh nhã ôn hòa, trước khi vào trong miếu hoang để tránh mưa, dừng lại nhìn đường đi đến một lúc, rồi mới nhấc chân rảo bước vào trong miếu hoang.
Bọn hạ nhân thị vệ đều canh giữ ở cửa, bên cạnh đống lửa trong miếu hoang, chỉ có nam nhân mặc áo choàng và một tên hạ nhân câm điếc đang hầu hạ hắn ta.
Lý Hoài An nói: "Điện hạ tạm nghỉ ngơi một lát, chờ khi mưa tạnh còn phải tiếp tục lên đường, tử sĩ Lý gia đều đã tử thương hầu như không còn mới có thể tạm thời thoát khỏi Huyết kỵ y dưới trướng của Vũ An hầu, nếu lại để cho bọn chúng đuổi kịp, chỉ sợ cũng sẽ phiền toái."
Vẻ mặt Tề Mân âm trầm nhìn công tử văn nhã trước mặt: "Người của cô, nhất định phải để cô mang về."
Giả trang thành Tùy Nguyên Hoài hơn mười năm, giờ đây ve sầu đã thoát sát, hắn ta đã không còn là phế vật bị đại hỏa thiêu hủy dung mạo co đầu rút cổ ở phía sau hậu viện của phủ Trường Tín vương, hắn ta sớm có thể trở thành chủ nhân của thiên hạ này.
Lý Hoài An cung kính chắp tay nói: "Hoàng trọng tôn cùng với thân mẫu của ngài ấy, Lý gia nhất định sẽ dốc hết toàn lực đi cứu về, nhưng hiện tại quan trọng nhất chính là an toàn của điện hạ."
Tên hạ nhân câm điếc đun trà nóng trên lửa, pha xong thì bưng lên cho Tề Mân, nhưng lại bị hắn ta vung lên ném mạnh xuống đất.
Mảnh sứ vỡ văng tung tóe, trà nóng tràn ra ngoài, thậm chí có vài vết trà b.ắ.n lên giày của Lý Hoài An.
Động tĩnh này đã khiến cho bọn thị vệ canh giữ bên ngoài cảnh giác, nhưng ảnh vệ hoàng thất trong tay Tề Mẫn vẫn trấn định đứng ở cửa miếu hoang, thị vệ Lý gia lo lắng cho Lý Hoài An, cũng không dám lỗ mãng.
Lý Hoài An bình tĩnh quỳ trên mặt đất đầy cát bụi: "Điện hạ bớt giận."
Tề Mân lạnh lùng nhìn hắn ta: "Chính là Lý gia ngươi đã truyền tin cho cô, nói Tạ Chinh đã bị các ngươi dẫn dụ đến Đắc Nguyệt sơn trang, để cô mau chóng khởi hành tiến về kinh thành. Nhưng trên đường chờ đợi cô lại là thứ gì? Là mấy trăm tên Huyết y kỵ dưới tay Tạ Chinh và tên điên Tùy Nguyên Thanh kia!"
Huyết y kỵ đã là một đội kỵ binh khiến cho toàn bộ Đại Dận nghe tin đã sợ mất mật, Tùy Nguyên Thanh vì ôm mối thù g.i.ế.c mẫu thân của mình, tựa như là sát thần nhập thể, thề phải lấy thủ cấp của hắn ta.
Một nửa số ảnh vệ hoàng thất bên người của Tề Mân đã bị tiêu diệt, gần như tất cả các cao thủ do Lý gia phái đi đều bị diệt sạch, mới có thể mang một mình hắn ta ra khỏi vòng vây, trong khi Du Thiển Thiển và Du Bảo Nhi rơi vào tay của Huyết y kỵ.
Sau khi Lý Hoài An biết rằng Tạ Chinh không bị trúng kế, màn đêm buông xuống liền lên đường rời khỏi Lư thành.
Vũ An hầu có quyền điều động tất cả binh lực của tây bắc, chờ đến khi Huyết y kỵ mang theo mẫu tử Hoàng trọng tôn trở về, cuối cùng hắn ta sẽ không có cơ hội rời đi.
Giờ khắc này nghe Tề Mẫn khiển trách, Lý Hoài An bình tĩnh đến mức gần như c.h.ế.t lặng cúi đầu chắp tay: "Chuyện này là lỗi của vi thần, thần không ngờ Vũ An hầu chỉ tương kế tựu kế, làm hại Điện hạ phải lâm vào hiểm cảnh."
Đánh cờ đã diễn biến đến tận đây, mỗi một quyết định tiếp theo của hắn ta đều chỉ là thực hiện theo kế hoạch lúc đầu của Lý gia, hắn ta đã tê liệt đến mức không muốn nghĩ đến đúng sai trong đó.
Hắn ta càng bày ra bộ dáng như vậy, Tề Mẫn càng tức giận khó tan, đột nhiên cúi người túm lấy cổ áo Lý Hoài An.
Rõ ràng là một người bệnh lâu năm, năm ngón tay tái nhợt hơn người bình thường, nhưng đôi tay lại có sức lực không thua gì nam nhân trưởng thành bình thường.
Có lẽ chỉ có các ảnh vệ hoàng thất kia mới biết được, để thoát khỏi bộ dáng bệnh tật này, Tề Mân vẫn luôn nghiên cứu tập võ trong bí mật.
Ngoại trừ đám ảnh vệ hoàng thất kia, hắn ta không tin tưởng bất cứ ai, kể cả mẫu tử Lan thị đã hầu hạ bên cạnh hắn ta bao nhiêu năm.
Giọng nói của Tề Mẫn lạnh lùng đến đáng sợ: "Ngươi cho rằng chỉ cần cô bình an vào kinh, Lý gia sẽ tất thắng sao? Tạ Chinh ở tây bắc không dám làm phản, trên tay hắn có đứa nhỏ kia, ngươi xem hắn có dám hay không!"
Đáy mắt bình tĩnh không chút lay động của Lý Hoài An cuối cùng cũng khuấy động những cảm xúc khác.
Tề Mẫn buông cổ áo đang nắm chặt ra, lạnh giọng phân phó: “Cô mặc kệ Lý gia các ngươi dùng biện pháp gì, hoặc là đem người của cô bình an vô sự trở về, hoặc là... g.i.ế.c đứa trẻ kia, mang thân mẫu của nó trở về."
Vừa vặn bên ngoài miếu hoang có một tiếng sấm nổ vang lên, ánh sáng trắng của tia chớp xẹt qua ngôi miếu thờ, khuôn mặt mỉm cười của tượng Phật trước bàn thờ Phật kia, lộ ra một chút lạnh lùng và cổ quái.
Lý Hoài An giật mình chấn động, gió lạnh từ ô cửa đổ nát ập vào, hắn ta mới rùng mình cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Hắn ta chậm rãi cúi đầu nói: "Vi thần tuân mệnh."