Chương 37: Nguyên nhân
Hoàng đế cười nói: "Đương kim nữ tử bình thường cũng có tư cách so sánh sao, Cảnh Văn đường đường là Công chúa Nam Sở ta, lại là độc nhất vô nhị, hắn làm sao có thể nghĩ đến phong hoa tuyết nguyệt? Không khỏi quá đáng tiếc đi."
"Hoàng muội từ nhỏ cũng không có chí hướng gì lớn lao, hoàng huynh hiểu rõ hơn ai hết a. Nếu ngay cả hôn sự tương lai của muội liền cũng sai lầm, chỉ sợ không biết sẽ thành bộ dạng gì nữa." Minh Đức lắc đầu liên tục, thần sắc trên mặt lại có phần điềm tĩnh.
Hoàng đế nói: "Ngươi a, trẫm cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào. Cũng đúng, trước tạm thời nhìn xem, ngươi cũng nên khuyên nhủ Cảnh Hoán một chút, khuyên hắn kiềm chế tâm tính, đừng cứ vui đùa cả ngày như thế."
Minh Đức nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu cười khổ: "Chỉ sợ là không được, Cảnh Hoán tính khí như vậy, như thế nào có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý? Cũng chỉ có thể thuận theo hắn a."
Từ Ngự thư phòng đi ra, Minh Đức đã nhìn thấy Tần vương đang đứng ở phía xa xa, một mình đứng bên dưới táng cây rất lớn chờ đợi mình, mặc dù hắn đang nghiêng đầu về một phía, cũng không nhìn rõ nét mặt của hắn, nhưng khi nhìn động tác dưới chân hắn liền có thể thấy được, Tần vương giờ phút này chính là có chút nôn nóng.
Minh Đức không nhanh không chậm đi về phía hắn.
Tần vương vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nàng đang nhẹ nhàng tiêu sái đi về phía mình, hắn đứng thẳng lưng vội vàng bước đến nghênh đón, dung mạo thoáng hiện lên nét sầu lo, nhỏ giọng nói: "Hắn nói với ngươi cái gì?"
Trên mặt Minh Đức vẫn như cũ mỉm cười, đưa tay thay Tần vương phủi đi chiếc lá vàng vô tình đọng lại trên vai: "Vẫn là chuyện của Tôn Gia Tề."
"Hắn rõ ràng biết cái tên Tôn Gia Tề kia là một kẻ tài trí bình thường, nhưng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định." Tần vương vừa nói vừa cùng Minh Đức kề vai sát cánh nhấc chân bước đi, thanh âm nói ra nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, "Đều là ta liên lụy tỷ tỷ, nếu như lúc trước ta có thể cưới Vương Lệnh Nghi, hôm nay có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn rồi."
Trong giây lát nghe thấy tên Vương Lệnh Nghi, trong lòng Minh Đức liền xuất hiện chút cảm giác không thể hiểu nổi, bất quá tất cả cũng chỉ được thể hiện qua một cái chớp mắt mà thôi, nàng nói: "Ngươi không lấy được Vương Lệnh Nghi."
"Vì sao? Lúc trước chỉ thiếu chút nữa nàng đã đồng ý." Tần vương khó hiểu.
Minh Đức như đang nhớ lại cái gì, cười một tiếng: "Không nói đến việc Hoàng đế nhất định sẽ không để cho ngươi lấy nữ tử xuất thân từ kho vàng Vương gia, cho dù là bản thân Vương Lệnh Nghi, nàng cũng sẽ nói cho ngươi biết sự thật này."
"Vậy vì sao tỷ tỷ lúc trước còn để cho ta làm như thế? Thời điểm tổ chức yến tiệc mừng ta trở về, ngươi chính mình cũng không chịu ra mặt, còn để cho ta thay mặt nhắn nhủ với nàng?" Tần vương từ trước đến nay cũng chưa từng biết đến một chữ "tình", đối với những cử chỉ hành vi của Minh Đức có chút không thể hiểu được.
Dáng tươi cười trên mặt Minh Đức dường như đang cố gắng giấu đi: "Khi đó ta cũng không biết nguyên nhân của mọi chuyện là như thế này. Về phần sau khi trở về, ta vốn tưởng rằng nàng trước sau như một, mà nghe xong những gì ngươi kể lại, ta liền biết rõ nàng đã chọn cách đi về phía trước."
Khi đó vẫn chưa có gì chắc chắn nàng đã chọn ở chung một chỗ với Tạ Bảo Lâm, chẳng qua là... Minh Đức có chút hối hận, nàng vốn không nên do dự như vậy, nàng nên can đảm một chút, thẳng thắn vô tư đứng ở trước mặt nàng, chính miệng hỏi nàng, chính tai nghe được câu trả lời của nàng, chứ không phải một lần lại một lần chỉ biết thăm dò tâm ý của nàng, cuối cùng cái gì cũng không còn, chớp mắt liền đánh mất tất cả.
"Chúng ta hồi phủ sao?" Vừa nói đến vấn đề của Vương Lệnh Nghi, Tần vương liền hiểu rõ tình hình, biết điều tìm một chủ đề khác để nói.
Minh Đức nhếch miệng, phút chốc nở một nụ cười xinh đẹp đến vô cùng: "Ta chỉ sợ phải đi đến chỗ của Hoàng hậu nương nương một chuyến."
Trên đường, nàng đi rất chậm rãi, giống như nhàn nhã dạo chơi, không quan tâm thời gian trôi qua như thế nào, mà có lẽ chỉ có người thân cận nhất với nàng mới có thể biết được, bình thường vào lúc này, Minh Đức đều ở đây suy nghĩ. Con đường này đủ dài để nàng có thể vừa đi vừa có thời gian cân nhắc lựa chọn.
Minh Đức rủ mắt xuống nhìn những hàng gạch xanh trên mặt đất được sắp xếp hết sức chỉnh tề, vô tâm không nhìn đến cảnh vật xung quanh. Thẳng đến khi trong tầm mắt của nàng không biết từ đâu xuất hiện một đôi giày, mà đôi giày kia, lúc trước nàng ở "Bảy con phố" cũng đã từng gặp qua.
Nàng dừng chân, chậm giương mắt nhìn, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tôn Gia Tề đứng ở trước mặt, hướng nàng chắp tay thở dài.
"Công chúa." Tôn Gia Tề giọng nói cung kính vô cùng.
Minh Đức không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt gật đầu, hiển nhiên là nàng cũng không quá để ý đến hắn.
"Gần đây Công chúa dường như đang trốn tránh tại hạ?"
Minh Đức trên mặt xuất hiện chút bất ngờ, nhưng lời nói đến bên môi, nàng ngược lại nở nụ cười: "Không cần phải như vậy."
Tôn Gia Tề khẽ gật đầu, mà khoảnh khắc đối mặt với gương mặt lạnh nhạt của Minh Đức, hắn cái gì cũng đều nói không được, chỉ biết mỉm cười, lại thêm một phần lúng túng.
Minh Đức thập phần hữu lễ nói: "Tôn Gia Tề, bổn cung rời đi trước, ngươi cứ tự nhiên."
Tôn Gia Tề không trả lời nàng, đợi đến khi Minh Đức bước về phía này, rồi lại chậm rãi lướt qua hắn, hắn mới như ở trong mộng mới tỉnh, xoay người đối với bóng lưng của Minh Đức, vội nói: "Công chúa, thành thân cùng với ta, nửa phần cũng không ảnh hưởng đến Công chúa."
"Như vậy, ngươi muốn cái gì?" Minh Đức quay đầu nhìn lại, đôi môi đỏ mọng khẽ khàng nhả ra từng chữ, "Ngươi hạ quyết tâm lớn như vậy, nhất quyết nói ra lời này, tất nhiên phải có điều kiện gì đó."
Tôn Gia Tề vừa hé miệng, còn chưa kịp nói chuyện, Minh Đức liền nhìn ra sự biến đổi trong ánh mắt của hắn, liền mở miệng nói trước: "Không cần phải nói không có, ai cũng chỉ là người bình thường, không phải thánh nhân. Có lẽ đợi đến lúc ngươi biết nên dùng điều kiện gì để trao đổi cùng ta, chúng ta mới có thể tiếp tục nói chuyện."
Lần này, Tôn Gia Tề cũng không lên tiếng níu giữ Minh Đức, mà Minh Đức cũng một đường đi thẳng không quay đầu nhìn lại.
Tôn Gia Tề đứng yên lặng tại chỗ, thật lâu nhìn theo bóng lưng Minh Đức, hắn khẽ nhếch môi, sau đó xoay người đi về một hướng khác.
***
Vô duyên vô cớ lại bị Tôn Gia Tề ngăn cản làm tốn không ít thời gian, Minh Đức trong lòng không tránh khỏi sinh ra chút căm tức. Thời điểm gần đến cửa cung Phượng Nghi, nàng đơn giản điều chỉnh lại tâm tình của mình một chút, sau đó mới gọi người tiến lên gõ cửa.
Đứng bên ngoài chờ đợi trong chốc lát, bên trong mới truyền ra tin tức, mời Công chúa đi vào.
Minh Đức cảm thấy có chút kì quái, nàng vốn dĩ tưởng rằng Tạ Bảo Lâm sẽ đem nàng ngăn ở bên ngoài, nhất quyết không cho tiến vào a.
Nàng vừa mới vào đến bên trong chính sảnh, lúc này Tạ Bảo Lâm đang chậm rãi uống một chén canh tẩm bổ, một muỗng lại một muỗng đưa vào miệng, cẩn thận thưởng thức, đôi mắt hơi khép lại, thần sắc thoáng chút say mê.
"Hoàng hậu tẩu tẩu." Minh Đức nhẹ giọng nói.
Tạ Bảo Lâm để chén nhỏ trong tay xuống, cười nói: "Công chúa sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Minh Đức cong gối hành lễ, dáng người rất đoan chính, nghe xong một câu đầy khách sáo này của nàng, một lần nữa không nhanh không chậm mở miệng: "Hôm nay tiến cung, vừa rồi vốn dĩ đã định trở về, mà chợt nhớ đến một chuyện cho nên ta liền đến nơi này của tẩu tẩu thỉnh an."
Tạ Bảo Lâm thuận thế phất tay.
Minh Đức đưa mắt nhìn quanh bốn phía. Cung nhân ở bên trong chính sảnh đều đã thành thật lui ra, ở một nơi rộng lớn như thế nào cũng chỉ còn lại nàng cùng Tạ Bảo Lâm vẫn chưa rời đi.
Ở trong mắt của Minh Đức, mặc dù canh đã được uống hết, nhưng tay Tạ Bảo Lâm vẫn một mực phủ trên miệng chén, lại giống như vô ý mà chậm rãi vẽ vài vòng.
"Canh này của tẩu tẩu..."
Lời này của Minh Đức chỉ nói được phân nửa, Tạ Bảo Lâm bất đắc dĩ cắt ngang: "Vương Quý phi có lòng, là nàng tự tay nấu, không thể không uống."
Nét vui vẻ trên mặt Minh Đức thoáng cứng lại.
Vương Lệnh Nghi là hạng người gì, Minh Đức tự nhiên đã biết quá rõ ràng. Vương Lệnh Nghi xưa nay đều thích vui chơi hưởng lạc, những việc thường ngày có thể không động đến nàng nhất định sẽ không động, hôm nay lại sẵn sàng vì Tạ Bảo Lâm hầm canh? Xem ra các tin tức gần đây nhận được thật là không thể nghi ngờ.
"Tay nghề làm bánh ngọt của Vương Quý phi rất tốt." Không biết là xuất phát từ cảm giác uất ức không cam lòng, hay là do ghen ghét, Minh Đức mở miệng, giả vờ lơ đãng nói.
Tạ Bảo Lâm vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến việc này: "Có thể là vì ta không thích ăn."
Minh Đức bỗng nhiên cảm giác mình đã vượt quá quy củ, mất hết sự bình tĩnh rồi, hôm nay cùng Tạ Bảo Lâm tranh giành những chuyện này thì có ích lợi gì a?
"Tẩu tẩu, hôm nay ta tới đây là muốn hỏi một chút chuyện." Minh Đức thu lại tâm tình của mình, tỏ ra không có vấn đề gì chậm rãi nói, "Chuyện ngày ấy phát sinh ở đại hội săn bắn... Tẩu tẩu một chút cũng không muốn biết?"
Tạ Bảo Lâm thả ra chén sứ trắng trong tay, thản nhiên nói: "Muốn nói gì cứ nói."
Minh Đức cũng không cảm thấy phiền, ngón nhẹ nhàng gõ một chút lên mặt bàn: "Lúc ấy chỉ sợ người đó vẫn là Vương Lệnh Nghi a, nếu như đổi lại là tẩu tẩu, như vậy tẩu tẩu nhất định sẽ phát hiện có chút dị thường."
"Ví dụ như?" Tạ Bảo Lâm nghiêm nghị hỏi nàng.
"Ví dụ như... vì sao Đạp Tuyết bỗng nhiên phát điên?" Minh Đức nhẹ giọng hỏi, "Lại ví dụ như, vì sao ngựa của ta lúc đi đến con đường kia, cũng có dấu hiệu không thể khống chế được?"
Tạ Bảo Lâm nhìn về phía Minh Đức, gương mặt này của Minh Đức đã có một cỗ tự tin trời sinh, giờ phút này càng nhìn càng cảm nhận được điều đó. Tạ Bảo Lâm suy nghĩ nói: "Không phải ngựa bị bỏ thuốc, mà là do con đường kia?"
"Không sai." Minh Đức mỉm cười nói, "Con đường kia là con đường nếu như đi từ phía Tây Nam trở về nơi trú quân nhất định phải đi qua."
Tạ Bảo Lâm nói: "Đã là đường nhất định phải đi qua, như vậy ai cũng có khả năng đi vào đó, như thế nào có thể kết luận là cố ý nhằm vào ta?"
"Thứ nhất, là rào chắn. Lúc ấy chúng ta đã thập phần cẩn thận, chỉ một mực đi thẳng về hướng Tây, vậy mà Vương Lệnh Nghi đi về phía Tây Nam hồi lâu, cũng không nhìn thấy rào chắn. Lúc ấy ta cũng không có để chuyện này ở trong lòng, nhưng hôm nay nghĩ đến lại phát hiện có chút bất thường. Bất quá lúc đó bởi vì ta cùng Vương Lệnh Nghi có tranh chấp, nàng đi được nửa đường bỗng nhiên quay lại, cho nên cũng không để ý đến." Minh Đức nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, "Thứ hai, bàn đạp, bàn đạp chân trái của Vương Lệnh Nghi nhỏ đi một chút, mà nhìn thoáng qua cũng không thể phát hiện ra được điểm khác biệt, nhưng lúc ấy ở trong tình huống khẩn cấp như vậy, chân trái của Vương Lệnh Nghi lại bị kẹt trong đó, ta sau khi bắn chết Đạp Tuyết, lúc chờ đợi cứu viện đến nơi mới có thể xem xét sơ qua một chút."
Tạ Bảo Lâm nghe xong lời này của Minh Đức, trong đầu lại hiện lên tình cảnh ngày ấy sau khi đổi về, Vương Lệnh Nghi vội vã chạy đến trong cung của mình, khi đó Vương Lệnh Nghi ngoại trừ nói vài câu đơn giản, còn lại cái gì cũng chưa từng nói.
"Tẩu tẩu, ta đến đây nói với ngươi việc này, chẳng qua là hi vọng ngươi có thể hiểu được một việc." Thanh âm của Minh Đức nhàn nhạt, "Ngày ấy mọi chuyện rất hỗn loạn, chứng cứ dĩ nhiên đều đã bị tiêu hủy hết, hôm nay những lời này của ta, ngươi có thể cho là ta ăn nói bậy bạ, tin hay không tất cả tuỳ vào ngươi."
Những lời này làm Tạ Bảo Lâm muốn tin cũng không được, mà không tin cũng không xong.
Tạ Bảo Lâm không vội vã trả lời, sau một lúc lâu, nàng mới cân nhắc mở miệng nói: "Lời này của ngươi, có một nửa không đáng tin."
Minh Đức không mấy bận tâm, thoải mái cười: "Chẳng qua chỉ là nhắc nhở một chút, Hoàng hậu tẩu tẩu."
"Ngươi muốn ta hồi báo cái gì?" Tạ Bảo Lâm trực tiếp hỏi nàng, một chút do dự cũng không có.
"Đến lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ rõ." Minh Đức khẽ cười, lời nói thập phần khẳng định, trong khi nội dung lại không mấy rõ ràng.
Minh Đức rời khỏi cung Phượng Nghi hồi lâu, Tạ Bảo Lâm mới chậm rãi ngồi dậy, chỉnh trang lại y phục một chút rồi tiêu sái bước chân ra bên ngoài, ngoài cửa gió thu ào ào, vài phiến lá vốn dĩ đã rụng rơi trên mặt đất, giờ phút này bị gió thổi lại mãnh liệt chuyển động, suýt chút nữa đã bay lên.
Những chuyện Minh Đức làm ngày hôm nay, chính là cố ý muốn để trong lòng nàng nảy sinh hoài nghi, bất luận những lời nói đó là thật hay là giả dối. Đợi đến một thời gian sau, lòng nghi ngờ càng ngày càng lớn, đến lúc đó càng không thể chấm dứt, chỉ có thể tiếp tục kéo dài.
Cho nên, chỉ có tự tay lấy được kết quả cuối cùng mới có khả năng làm chính mình tin phục. Minh Đức chính là muốn nàng đi điều tra sự thật.
***
Viên Phu nhân động thai khí.
Cung bên trong cửa cung đóng chặc trong lòng lo lắng đến nổi đứng ngồi không yên, chỉ có thể liều mạng dốc toàn bộ sức lực hầu hạ, thân thể Viên Phu nhân ngày càng gầy yếu, đã không thể tự mình bước ra khỏi cửa cung nữa rồi.
Vì vậy Thái hậu hạ lệnh, miễn cho Viên Phu nhân không cần đến thỉnh an, để nàng an tâm dưỡng thai.
Trời vừa tờ mờ sáng, Vương Lệnh Nghi ngồi ở chính phòng Phượng Nghi cung chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm trà, nghe tiểu phi tần bên cạnh nhỏ giọng nói: "Nghe nói, Viên Phu nhân thân thể vốn cũng không thích hợp sinh con."
"Chẳng phải là muốn bất chấp tất cả, mạo hiểm rất lớn sao?"
"Cũng không thể không muốn a?"
Vương Lệnh Nghi lắng nghe các nàng oanh oanh yến yến cùng nhau nói chuyện, liền phát hiện có một phi tần nói về vấn đề khác.
"Hoàng thượng vì Viên Phu nhân, nghe nói đã khẩn trương đến nổi đặc biệt phái người mời Ngô đạo trưởng vào cung, muốn hắn thay Viên Phu nhân cầu phúc a."
Hết chương 37.