Chương 10: Tạ Hoàng hậu thăm bệnh Vương Quý phi.
Lần trước bởi vì suy nghĩ cho việc Tạ Bảo Lâm điều trị thân thể, cũng đã không có chú ý đến suy nghĩ của Tạ Bảo Lâm, lần này lại là chuyện gia sự của nàng, Vương Lệnh Nghi tuyệt đối sẽ không nhúng tay.
Vương Lệnh Nghi nói: "Đi đi."
Bất quá vẫn là muốn thông báo với Tạ Bảo Lâm một tiếng.
Vương Lệnh Nghi nghĩ đến Tạ Bảo Lâm là một nữ nhân cao ngạo, tùy tiện phái một cung nhân chỉ sợ nàng sẽ không hài lòng. Suy nghĩ một chút, nàng phân phó Dong Tây: "Hôm nay đã muộn, ngày mai ngươi đi cung Hoa Dương một chuyến, mời Vương Quý phi đến đây."
"Vâng."
Bởi vì Hoàng hậu sinh bệnh không dậy nổi, thỉnh an đều miễn đi. Vương Lệnh Nghi trông chờ có thể ngủ nhiều hơn một chút, mà trong khoảng thời gian này mỗi ngày sáng sớm đều thức dậy tựa hồ cũng trở thành thói quen, cứ đến canh giờ nhất định Vương Lệnh Nghi liền tỉnh lại. Chẳng qua là sau khi ngồi dậy đầu thật sự vẫn còn rất choáng váng, nàng cũng chỉ có thể nằm xuống, nhìn thấy Dong Tây ra cửa đi mời Tạ Bảo Lâm, mới cảm giác có một chút yên tâm.
Bên trong cung Hoa Dương, Tạ Bảo Lâm ngồi bên cạnh bàn tròn, tay cầm đũa ngà voi gắp một mảnh ngó sen đưa vào trong miệng, cẩn thận nhai, thập phần văn nhã. Ánh mắt của nàng híp lại, có lẽ vẫn còn đang buồn ngủ.
Lúc Hợp Khương hướng Tạ Bảo Lâm thông truyền, Tạ Bảo Lâm như ở trong mộng mới tỉnh: "Để cho nàng đi vào a."
Đôi mắt Hợp Khương cười rộ lên tựa như trăng lưỡi liềm. Nghe căn dặn xong nàng liền nhẹ nhàng đi ra ngoài nghênh đón Dong Tây.
Vừa bước qua cánh cửa, Hợp Khương liền trông thấy Dong Tây đang mặc cung trang màu vàng nhạt, vẫn đoan chính đứng ở chỗ cũ, không nhìn đông nhìn tây, cũng không quá lạnh nhạt, hết thảy đều rất hợp quy củ.
Dong Tây khuôn mặt thanh lệ, chẳng qua là bởi vì tính cách có chút điềm đạm, lại có chút lạnh nhạt làm người ta không chú ý đến nàng, hôm nay cung trang này ngược lại lại làm nổi bật lên dung mạo thập phần xinh đẹp của Dong Tây.
"Dong Tây tỷ tỷ, nương nương cho ngươi đi vào a." Hợp Khương cười híp mắt nhìn Dong Tây, "Ngươi có muốn dùng qua chút điểm tâm không?"
Dong Tây nói: "Đã ăn rồi."
"Ta còn chưa ăn a, Dong Tây tỷ tỷ theo ta ăn một chút đi?" Hợp Khương thử thăm dò hỏi.
Dong Tây chỉ cười không nói.
Hợp Khương ở bên cạnh Quý phi nhiều năm, chút ý tứ ấy nàng sao sẽ nhìn không ra. Hợp Khương cũng không muốn bắt buộc nàng làm theo ý mình, liền dẫn Dong Tây đi vào, còn chính mình đứng bên cạnh quạt cho Tạ Bảo Lâm.
"Bái kiến Quý phi nương nương. Hoàng hậu nương nương muốn mời Quý phi nương nương đến cung Phượng Nghi làm khách, hôm nay liền phái nô tì đến mời người." Dong Tây hành lễ tất nhiên sẽ không có gì sai sót, ngôn ngữ thái độ ấm áp không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, "Kiệu đã chuẩn bị tốt, không biết Quý phi nương nương có thể đến không?"
Dong Tây chẳng biết tại sao lại giương mắt nhanh chóng nhìn Vương Quý phi một lần.
Vương Quý phi khuôn mặt không cần trang điểm cũng đã thập phần xinh đẹp. Thật lòng, Dong Tây đương nhiên cũng không mong Hoàng hậu nương nương nhà mình cùng Vương Quý phi có quan hệ gì.
Dong Tây cho rằng Vương Quý phi tất nhiên cũng sẽ không muốn qua lại với Hoàng hậu, vì thế đã sớm chuẩn bị chấp nhận lời mời bị từ chối.
Chẳng qua lại không nghĩ tới, Vương Quý phi chỉ tùy ý nói: "Được."
Dong Tây lúc này mới kinh ngạc đứng lên.
Hợp Khương lại bước đến nói với nàng cái gì đó, Dong Tây cũng nghe không lọt tai nữa rồi.
Đến cung Phượng Nghi, dựa theo ý tứ của Vương Lệnh Nghi, Dong Tây trực tiếp dẫn Tạ Bảo Lâm tới tẩm điện.
Cửa sổ trong tẩm điện ngoại trừ một cái đối diện giường Vương Lệnh Nghi đang đóng còn lại tất cả đều mở ra để thông gió. Tạ Bảo Lâm cúi xuống, ngón trỏ tay phải chậm rãi đem bức rèm che bên cạnh vén lên. Lúc thuận tay để xuống, bức rèm che liền vang lên những thanh âm thanh thúy mà lộn xộn. Tạ Bảo Lâm vừa đi vào cửa, tay lại cầm lấy bức rèm che một chút cũng không buông lỏng, rồi sau đó mới ở sau lưng nhẹ nhàng để xuống, chậm rãi đến gần cái giường kia.
Vương Lệnh Nghi giờ phút này vẫn còn đang ngủ, đầu nghiêng sang một bên, bàn tay trái tùy ý đặt trên đầu. Thân thể nàng nằm trên giường xiêu xiêu vẹo vẹo, giống như hình dạng cái chìa khóa vặn lệch một chút.
Cái này là tướng ngủ ngày thường của Vương Lệnh Nghi sao?
Loại sự việc làm tổn hại đến hình tượng này, Tạ Bảo Lâm tuyệt đối không thể khoan dung. Vì vậy nàng quay đầu nhìn nhìn, phát hiện cung nhân bên ngoài đều đang nhẹ chân nhẹ tay vội vàng làm phần việc của mình, cũng không rảnh chú ý đến bên này, nàng mới đưa tay đem bàn tay trái của Vương Lệnh Nghi để xuống.
Khẽ động như vậy, Vương Lệnh Nghi liền mơ hồ tỉnh giấc.
Thân thể Tạ Bảo Lâm cúi xuống còn chưa kịp đứng thẳng, cùng Vương Lệnh Nghi vừa vặn áp sát vào nhau.
Vương Lệnh Nghi trước kia khi nhìn ánh mắt của mình cũng không cảm thấy gì, hôm nay đổi lại Tạ Bảo Lâm là Vương Quý phi, nàng mới phát giác khí chất trong mắt có phần thay đổi.
Rõ ràng rất trong sáng, lại xa cách vạn dặm, giống hệt như ánh mắt của Tạ Bảo Lâm trước kia.
"Ngươi đã đến rồi." Hai người một trên một dưới lặng yên đối mặt, tình huống cũng không quá tốt, ít nhất Vương Lệnh Nghi cũng có chút ít e sợ, không có một lát nữa liền quay đầu, cười nói: "Ngươi muốn làm gì vậy?"
Tạ Bảo Lâm lại không đứng lên, nói: "Vậy ngươi muốn cho ta làm cái gì?"
Vương Lệnh Nghi thầm mắng nàng giảo hoạt.
"Vương Lệnh Nghi, ngươi mắng ta, ta cũng biết." Tạ Bảo Lâm đột nhiên giảm thấp xuống thanh âm.
"Làm như ngươi ít mắng ta lắm vậy." Vương Lệnh Nghi chột dạ, lại nói tiếp, tự nhiên là nàng mắng Tạ Bảo Lâm nhiều hơn, "Ngươi đứng lên đi, bổn cung muốn ngồi dậy."
Tạ Bảo Lâm trên mặt lộ ra nét tươi cười rất khó có được: "Ta chưa cho phép ngươi đã dám ngồi?"
Ánh mắt Vương Lệnh Nghi đảo quanh một vòng, dáng tươi cười giảo hoạt, hiển nhiên là vừa nghĩ ra chủ ý gì khác: "Nếu như ngươi không tránh ra, ta sẽ kéo ngươi xuống a."
Tạ Bảo Lâm chỉ xem như một cơn gió thoảng qua tai.
Vương Lệnh Nghi mãnh liệt ngồi dậy, bờ môi gần như chạm vào gò má của Tạ Bảo Lâm.
Mặt của Vương Lệnh Nghi chính là hướng vào tai phải của Tạ Bảo Lâm, lúc này bởi vì Vương Lệnh Nghi hô hấp mà vừa vặn thổi ra hơi thở nóng ấm quấn lấy lỗ tai Tạ Bảo Lâm, khiến cho nàng vừa nóng vừa ngứa.
"Nương nương?"
Sau bức rèm che trong phút chốc liền có động tĩnh, Tạ Bảo Lâm đột nhiên đứng thẳng người, lập tức đi hai bước hướng ra ngoài.
Dong Tây nhìn hai người trước mắt có chút ngượng ngùng bối rối, dừng lại một lát mới nói khẽ: "Nương nương, người đang mang bệnh ăn thức ăn đầy dầu mỡ không tốt, nô tì mang đến cho người chút ít cháo trắng làm điểm tâm."
"Ân." Vương Lệnh Nghi cũng không nhiều lời.
Tạ Bảo Lâm tựa hồ lại khôi phục nguyên trạng, ngồi trên chiếc ghế tròn ở trước giường, hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"
"Tạ gia đưa đến tin tức nói muốn gặp ngươi." Vương Lệnh Nghi ngồi dậy, tựa vào tấm đệm có hoa văn màu xanh lá cây thập phần nổi bật.
Biểu lộ trên mặt Tạ Bảo Lâm bỗng nhiên có chút chấn động, nhưng cũng chỉ trong tích tắc, điều đó có ý nghĩa gì Vương Lệnh Nghi cũng không thể hiểu được. Điều duy nhất nàng có thể hiểu đó chính là thanh âm Tạ Bảo Lâm thoáng chốc liền trở nên lạnh lùng: "Ngươi đáp ứng rồi?"
Vương Lệnh Nghi nở nụ cười: "Đây là chuyện nhà của ngươi, ta chẳng muốn quản."
Vương Lệnh Nghi từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ cũng chưa dùng cơm, tự nhiên bụng đói đến lợi hại, cháo trắng dưa cải Dong Tây bưng tới bây giờ đang ở trong mắt Vương Lệnh Nghi, sơn trân hải vị cũng không thể sánh bằng. Bởi vậy, Vương Lệnh Nghi liền vội vàng ăn, cũng không để ý tới mình còn cùng Tạ Bảo Lâm nói chuyện.
Tạ Bảo Lâm ở trong tẩm điện nhìn quanh bốn phía. Gian phòng này, càng nhìn nàng càng có vẻ như đã sinh ảo giác rồi, tựa hồ nàng vẫn là Tạ Bảo Lâm, cũng chưa từng cùng Vương Lệnh Nghi trao đổi thân phận.
Ánh mắt Tạ Bảo Lâm vô tình trông thấy từ trong ngăn tủ đặt ở trên bàn phía xa, lộ ra một góc giấy từ trong ngăn kéo còn chưa đóng kín.
Vương Lệnh Nghi đang muốn quay đầu lại cùng Tạ Bảo Lâm nói chuyện, lại thấy nàng đã đi đến bên cạnh ngăn kéo, dĩ nhiên đem tờ giấy kia siết chặt trong tay, lúc này Vương Lệnh Nghi sợ đến hoa dung thất sắc, vội vàng xuống giường muốn tiến lên đoạt lấy.
Tạ Bảo Lâm động tác rất nhanh, liền mở ra xem, bên trong rõ ràng là nàng lúc trước tập chữ đã viết ra.
Vụиɠ ŧяộʍ cầm chữ người ta viết ra mang cất cũng thôi đi, bây giờ còn bị chính chủ bắt quả tang được. Việc này cũng hết sức khó xử rồi.
"Ngươi giữ cái này làm gì?" Tạ Bảo Lâm thoáng lung lay tờ giấy Tuyên Thành trong tay.
Vương Lệnh Nghi tiến đến đoạt lấy: "Học thơ!"
"Ngươi?" Tạ Bảo Lâm tràn ngập hoài nghi nhưng cũng không vạch trần, "Nếu đã như thế ta liền dạy ngươi."
Vương Lệnh Nghi khắc sâu trong lòng, Tạ Bảo Lâm mỗi một lần có "hảo ý", đều khiến cho nàng cảm thấy tổn thương ở những mức độ khác nhau.
Việc này cứ quyết định như vậy đi.
***
Vương Lệnh Nghi nguyên bản cũng chỉ là thân thể đột nhiên phát nhiệt, nhưng chẳng biết tại sao mấy ngày trôi qua cũng không thấy tốt lên. Mặc dù cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng Vương Lệnh Nghi mỗi ngày đều phải uống thuốc nhưng lại không được ăn mứt hoa quả, khẩu vị dường như đã bị tổn thương rồi, ngay cả cơm cũng ăn không ngon.
Thái hậu nghe nói như vậy, lúc đến thăm vừa nhìn thấy khuôn mặt Vương Lệnh Nghi liền tỏ ra kinh ngạc: "Như thế nào lại gầy như vậy a? Thái y nói như thế nào?"
"Thái y nói, thân thể suy nhược, cũng không có gì nghiêm trọng." Vương Lệnh Nghi hồi tưởng lại ngày ấy, vẫn là Tạ Bảo Lâm cho Hợp Khương đi mời thái y, "Nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi."
Thái hậu thở dài: "Lần này cũng nên cho thái y thay ngươi xem những thứ khác?"
Vương Lệnh Nghi biết rõ Thái hậu nói đến chính là cái gì.
Tạ Bảo Lâm trở thành Hoàng hậu cũng đã bốn năm vẫn không sinh con, trong kinh tin đồn đã sớm truyền đi không biết bao nhiêu lần. Ngay cả Vương Lệnh Nghi cũng từng nghe qua.
Thái hậu lớn tuổi, sao có thể không nghĩ đến con nối dõi?
Nhưng bây giờ nên xử lý như thế nào? Giọng nói của Thái hậu mặc dù không cứng rắn, nhưng nàng thật có thể khoan dung Tạ Bảo Lâm đến như thế?
"Nhi thần... Đã đi tìm Từ Thái y rồi." Vương Lệnh Nghi nói, "Cũng đã tìm chút sách thuốc xem qua, nhi thần đã nghĩ lúc nào điều trị thân thể tốt lên rồi, liền nói với người cũng không muộn."
Một đại cung nữ tiến đến trước mặt Thái hậu cùng Thái hậu trầm thấp trò chuyện, Thái hậu nghe xong cũng không nói gì khác. Chỉ dặn dò vài câu liền rời khỏi cung Phượng Nghi.
Thái hậu đi cũng rất vội vàng, có chuyện gì gấp đến độ có thể làm cho Thái hậu khẩn trương như vậy? Vương Lệnh Nghi bên này cũng không có tin tức, xem ra cũng không phải trong cung có đại sự gì.
***
Lần này Tạ Bảo Lâm đến, liền giống như vô tình ném cho Vương Lệnh Nghi một cái túi thơm.
Vương Lệnh Nghi tiếp nhận, mở ra nhìn vào bên trong, chỉ trong một khắc lòng liền tràn đầy vui vẻ, sau một khắc hầu như lệ rơi đầy mặt.
Bên trong là mứt hoa quả Vương Lệnh Nghi luôn tâm tâm niệm niệm nhưng mà Tạ Hoàng hậu cho đến giờ cũng chưa từng đụng đến.
Nhưng mà chỉ có một viên.
Không sai, một viên mứt hoa quả!
Vương Lệnh Nghi tuy rằng không có học thức uyên bác, nhưng tổng thể vẫn vượt qua được kiểm tra a, một cái túi thơm lớn như vậy, vô luận lật qua lật lại tìm kiếm như thế nào bên trong cũng chỉ nằm một quả mơ lẻ loi trơ trọi.
Vương Lệnh Nghi nói: "Tạ Bảo Lâm, chúng ta có thù oán gì với nhau sao?"
Tạ Bảo Lâm khinh thường liếc nhìn nàng, hừ lạnh: "Ai đã nói bổn cung rất khó coi?"
"Ta sai rồi, là ta so sánh khó coi." Vương Lệnh Nghi lập tức đổi giọng.
Tạ Bảo Lâm nói: "Muộn rồi."
Vương Lệnh Nghi cũng không so đo, đối với Tạ Bảo Lâm trong lòng vẫn rất cảm kích. Vì vậy Vương Lệnh Nghi chủ động tìm chủ đề cùng Tạ Bảo Lâm nói chuyện: "Ta vừa nãy nhìn thấy Thái hậu đi ra ngoài có vẻ rất sốt ruột, xảy ra chuyện gì a?"
Tạ Bảo Lâm liếc nhìn nàng, tựa hồ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói: "Minh Đức công chúa trở về rồi."
Hết chương 10.