Lâu Tùy Ý nghiêng đầu nhìn sang công công, lạnh nhạt gật đầu:" ừ" Rồi rời đi, không hỏi nhiều cũng không suy nghĩ, môi hắn lại hơi nhếch lên, đại tẩu của hắn lại có chuyện gì muốn tính toán hắn đây?
Thái Cực điện.
Lâu Tùy Ý bước vào, mọi người đều cúi người hành lễ:" Tham kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ" Nhìn dáng người nam nhân phi phàm kia bước vào, mấy cung nữ đều đỏ mặt cúi đầu, hắn trong hoàng cung này chính là đối tượng thứ 2 được nữ nhân ái mộ nhiều khủng khiếp, không chỉ các cung nữ mà mấy mụ ma ma cũng e lệ ngại ngùng.
Thái hậu ngồi trên nhuyễn tháp mặc phụng bào đỏ thẫm, có phần uy nghiêm hơn bộ hoàng hậu, trên đầu đội mũ phượng bằng vàng rung rung, tuổi tác không thể làm khó được nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của bà, có thể nhìn ra bà từng là một đại mỹ nhân, trên mặt vết nhăn không nhiều, nụ cười nhẹ nhàng lúc nào cũng trên môi, bà nhìn nam nhân trước mặt:" Hoàng đệ, lâu như vậy đệ không định trở lại phủ Nhiếp Chính sao?"
Lâu Tùy Ý cười nhạt, chậm rãi nhìn Thái hậu nói:" Thái hậu, bổn vương không định rời đi" Giọng hắn trầm trầm dễ nghe, như tiếng tiêu êm dịu mát tai người nghe.
Thái hậu nheo mắt lại, cười cười nhìn hắn, nhưng nơi đáy mắt xoẹt qua một tia thâm hiểm:" Hả? Ý đệ là?" Phu quân của bà cùng nam nhân này là huynh đệ,từ ngày bà lên làm thái hậu đến nay,hắn luôn ngo nghe giám sát bà, không phải bà không biết mà là giả như không biết, hắn đối với bà còn nguy hiểm hơn cả tử địch, một ngày chưa loại bỏ được hắn, vị trí của bà và hoàng thượng sẽ bị uy hiếp trầm trọng!
Lâu Tùy Ý nhạt nhẽo nhếch môi, ánh mắt hơi hơi nhếch lên tựa tiếu phi tiếu:" Ý của bổn vương tự nhiên ngài sẽ biết, không còn chuyện gì, bổn vương còn muốn đi chẻ củi" Tâm tư của thái hậu hắn phi thường rõ, năm bà ta được hoàng huynh hắn nâng lên hậu vị, hắn đã nhận ra tâm tư của bà ta không hề nhỏ, hắn không khuyên can cũng không đả kích bà ta vì hoàng huynh hắn từng nói, hãy để bà ta sống, bà ta khổ vì hoàng huynh quá nhiều rồi! Hắn nghe theo, một mực an phận nhưng mấy năm nay, bà ta lại dám động đến hắn! Sai người theo dõi điều tra hắn thường xuyên! Hắn biết bà ta lo lắng cái gì!
Thái hậu không tức giận, chỉ âm trầm nhìn theo bóng dáng cao lớn kia, bà khẽ cười, hắn cũng quá giống phu quân của bà, thật khiến bà hoài niệm tiên hoàng
, phải chi mà con người này.......Nhưng là hắn không thể làm bà yên tâm được, vì vậy chỉ đành, một sống một còn với hắn!!!
Nháy mắt cả người bà bao trùm một sát khí, bà....không thể để mất mọi thứ được! Không thể! Giang sơn này chỉ có thể thuộc về mẫu tử bà!!!! Nhất định!
" Người đâu, mau phái người sang bẩm báo hoàng thượng, ai gia muốn gặp người"
Từ công công lui ra:" Nô tài tuân mệnh"
..............
Sở Viễn bước vào Thái Cực điện, khom người kính cẩn:" Nhi thần tham kiến mẫu hậu"
Thái hậu cười hiền từ, vẫy tay hắn:" Mau lại đây, hoàng thượng mấy ngày nay vất vả nhiều lắm rồi" Nhìn nhi tử mà bà phải dùng hết bao nhiêu công sức mới nuôi lớn được, trong thâm cung này, sinh ra một đứa bé đã là chuyện khó, nuôi lớn một đứa bé trưởng thành còn khó hơn gấp trăm ngàn lần, người người dòm ngó, luôn có cơ hội hại mẫu tử bà! Tay bà bắt buộc phải nhuốm máu bao nhiêu người,vô tội có, có tội cũng có, đều bị bà đưa tiễn! Nhưng bà biết, bà không làm cũng sẽ có kẻ làm thôi, lúc đó người chết không phải sẽ là bà và nhi tử bà sao? Vậy thà để bà ra tay trước!
Sở Viễn khẽ cười tự giễu hạ mắt, tràn ngập ưu thương:" Ha ha, trẫm có làm gì có việc để làm, đều không phải mẫu hậu thu xếp hết rồi sao?" Hắn danh là hoàng thượng một nước nhưng lại không hề tự do quyết đoán được như phụ hoàng, mọi việc đều phải thông qua mẫu hậu, hắn cứ như là bù nhìn ra mặt mà thôi, để mẫu hậu có danh nghĩa nắm giữ triều chính!
Thái hậu nhăn mặt không vui,biết nhi tử của mình không thích cứng chỉ thích mềm, bà đành dịu giọng xướng, cực kỳ thâm ý:" Hoàng thượng, ai gia chỉ muốn giúp ngài suôn sẻ mà thôi, bây giờ trong triều đình vẫn có người không vừa ý mẫu tử ta, hoàng thượng còn non nớt nhân từ như vậy, sẽ khó có thể là đối thủ của họ, ai gia tất cả đều vì ngài"
Sở Viễn khó có khi không cãi lời, hắn nhíu chặt mày không vui nhìn mẫu hậu của mình, hắn biết bà muốn tốt cho hắn, nhưng mà hại bao nhiêu người vô tội như vậy, hắn lại trơ mắt nhìn, hắn còn có là một đấng minh quân hay không? Hắn nhanh miệng nói:" Mẫu hậu, trẫm không cần, trẫm thật sự không cần ngôi vị hoàng đế này, trẫm muốn trở về làm một hoàng tử vô tư kia hơn, trẫm nhớ những ngày tháng an nhàn vui vẻ đó, không áp lực, không suy nghĩ nhiều, càng không gặp nguy hiểm rình rập"
Đúng vậy, trước khi phụ hoàng mất, hắn từng là một hoàng tử vô lo vô âu, ngày ngày cùng các huynh đệ tỷ muội chơi đùa, vui biết bao nhiêu, nhưng mà, từ ngày hắn được định làm thái tử, các huynh đệ tự dưng lại không đến chơi với hắn nữa, gặp hắn càng lánh mặt đi, không ai tìm hắn nữa, à, có chỉ có một người, là hoàng tỷ của hắn, Tâm Bình công chúa, nàng vẫn tìm hắn chơi, cho đến một ngày hắn nghe tin nàng vừa rời khỏi chỗ hắn thì bị rơi xuống hồ chết đuối! Hắn im lặng truy xét, mới biết...thì ra mẫu hậu hắn đã sai người đẩy nàng xuống hồ, hắn hận bà, nhưng hận thì sao? Bà là mẫu hậu của hắn, hắn chỉ đành trơ mắt nhìn đám lính chôn nàng! Thì ra, huynh đệ của hắn đều bị mẫu hậu đe dọa, nếu chỉ cần chơi với hắn, nhất định sẽ không tha, chỉ có một mình Tâm Bình tỷ tỷ kiên trì, vậy mà.... vậy mà....Nghĩ đến chuyện này, tâm hắn như ngàn vạn mũi tim xyên tim!
Thái hậu rốt cục không nhịn được giương tay tát cho Sở Viễn một bạt tai, tức giận đến run rẩy, giọng nói kiềm nén kích động nhìn hắn:" Hoàng thượng ngài biết đang nói cái gì không hả?" Vì ngôi vị này của hắn bà đã chịu bao nhiêu tiếng xấu? Bị người đời mắng sau lưng, bà vẫn có thể ung dung nhàn hạ mà không quan tâm, nhưng bị chính đứa con ruột của mình muốn từ bỏ mọi thứ bà đã vất vả tạo dựng thì sao bà chịu nổi?
Sở Viễn không sợ hãi ngẩng đầu nhìn, giọng nói cứng rắn:" Nhi thần tự biết mình nói gì! Mong muốn của nhi thần chính là vậy!"
Thái hậu hít sâu một hơi trấn định lại tâm trạng, sắc mặt đanh lại nhìn Sở Viễn:" ai gia gọi hoàng thượng đến không phải để cãi nhau, ai gia muốn ngài hạ thánh chỉ ra lệnh Nhiếp Chính Vương hồi phủ ngay lập tức" Đúng vậy, nhi tử của bà chẳng qua trẻ còn non dạ, tùy ý bốc đồng là điều không thể tránh khỏi, bà không nên cùng hắn tranh chấp! Việc quan trọng bây giờ chính là tống được cái nam nhân kia đi, hắn ngoài Nhiếp Chính Vương còn là Tướng quân cấm kị quân, trong tay cầm hổ phù cùng binh phù, chỉ cần hắn lệnh một tiếng, bà cùng nhi tử khẳng định sẽ xảy ra chuyện! Để hắn trong hoàng cung chính là tạo cơ hội cho tử thần đến đón bà! ( kinh khủng vậy cơ à -.-)
Sở Viễn quả thật hết nhịn nổi, nhìn mà gằng giọng:" Tại sao? Hoàng thúc vào hoàng cung có gì không tốt?" Hoàng thúc đối với mẫu tử hắn vô cùng tốt, tuy mẫu hậu không thích hoàng thúc nhưng hắn lại rất thích, hoàng thúc từng dạy hắn chơi cờ, tập kiếm,học sách binh luyện, chỉ là hắn không dám nói với mẫu hậu thôi, đã mấy năm qua hoàng thúc mới hồi cung, vì sao mẫu hậu lại muốn bức hoàng thúc hồi phủ?
Thái hậu thái độ nghiêm túc không hề nhân nhượng Sở Viễn:" Ai gia nói gì thì hoàng thượng làm theo đi, hoàng thúc con đang muốn mưu đồ đoạt chiếm giang sơn, hoàng thượng chịu sao?"
Sở Viễn lần đầu tiên cực lực chống đối thái hậu, không khí cả điện rơi vào căng thẳng, cung nữ thái giám đều không dám hít thở mạnh chỉ sợ mình sẽ bị mang ra hi sinh, Từ công công cùng Tô ma ma cũng sợ hãi cúi đầu!
" Trẫm chính là hoàng thượng!!!!!!!!" Cuối cùng Sở Viễn cũng có thể nói ra một câu khí thế cứng cỏi, chặn đứng câu nói của thái hậu chuẩn bị ra miệng!
Thái hậu sững sờ, ngây ngẩn nhìn hắn như không thể tin được, lảo đảo bước lui một bước! May có Từ công công và Tô ma ma đằng sau đỡ lấy mới đứng vẫn được, môi mấp máy run rẩy.
Sở Viễn tâm đau như cắt, giọng hắn dịu lại nhưng vẫn kiên quyết như cũ:" Trẫm thấy hoàng thúc xứng đáng có ngôi vị này, nếu thái hậu ngài còn muốn tự ý ra thánh chỉ, trẫm nhất định sẽ thoái vị" Dứt lời quay người đi khỏi đó, hai bàn tay hắn nắm chặt thành nắm đấm!
Thái hậu vẫn còn nhìn theo! Đây là đứa con bà vất vả nuôi dưỡng sao? Hắn là lần đầu tiên cùng bà cãi nhau đến cùng! Bà biết hắn đã tức giận thực sự rồi! Hắn đã xưng trẫm với mẫu hậu của hắn!!!!!