Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 71-2: Dã tâm 2




Triệu Đạc Trạch cảm giác đầu như muốn nổ tung, mưu phản?

- Nàng dám?

- Như thế nào không dám, ngôi vị hoàng đế không phải xem ai đức hạnh cao, không phải xem ai công lao đại, mà là xem ai thủ đoạn cao, xem tâm ai đủ tàn nhẫn. Ta cũng không tin Dương Soái không hiểu đạo lý điểu tận cung tàn, huống chi lúc ấy, A Trạch, tổ phụ ngươi đã chết bất đắc kỳ tử. Hắn chính là thân đệ đệ của hoàng thượng, lại có thái hậu che chở, nhưng hắn vẫn chết, ngươi nghĩ hắn chỉ vì trọng thương không trị mà chết?

- Không thể…

- Này còn không phải là...Tổ phụ của ta Vĩnh Ninh hầu giả ngu vinh dưỡng, lão Tần vương chết bất đắc kỳ tử, mà trong tam đại danh soái người có thực lực mạnh nhất, ảnh hưởng sâu nhất, là Dương Soái lại có thể có kết quả tốt? Hoàng thượng ngay cả thân đệ đệ cũng không buông tha, thì sao bỏ qua Dương gia? Theo sách sử ghi lại, khi đó Dương Soái mới vừa đánh thắng trận, củng cố phòng tuyến phương bắc, lúc danh vọng nhất long, liền hạ quyết tâm, trực tiếp khởi binh mưu phản…

- Nói vậy sẽ trăm họ lầm than, nếu Man tộc nhân cơ hội này xâm lấn…

- Tính mạng của mình còn khó giữ, còn quan tâm người khác?

Khương Lộ Dao bĩu môi nói:

- Thiên hạ đại loạn sẽ có lúc thái bình, Dương Soái không tự tin, không tin bản thân sẽ thống trị Đại Minh triều càng lúc càng thịnh thế. Ta rất bội phục Tào Tháo một câu " thà ta phụ thiên hạ, chứ không để thiên hạ phụ ta", bản thân tính mạng còn nguy ở sớm tối, còn suy xét người trong thiên hạ? Ngươi là cùng người trong thiên hạ chí thân( cực kỳ thân thiết), hay là cùng bản thân ngươi chí thân?

Triệu Đạc Trạch bị Khương Lộ Dao nói mấy câu hoàn toàn điên đảo, chớ trách nhạc phụ nói Dao Dao có thù tất báo, bênh vực người mình.

Dương phi bị thế nhân ca tụng, hiện giờ chỉ là người đáng cười, nàng chỉ có thể giữ được một tia huyết mạch của Dương gia, giữ được nhi tử của chính mình, lại khiến thân sinh nhi tử nhận kế phi làm mẫu…Dao Dao đâu? Nàng có thể mưu thiên hạ, mưu giang sơn.

Ai ưu, ai kém, không cần nói cũng biết.

Ánh mắt Triệu Đạc Trạch sáng ngời:

- Mưu phản? Là ý tưởng hay, đáng tiếc Dương Soái không có khả năng đồng ý...

- Lúc hoàng đế hoài nghi Dương Soái, một chút việc nhỏ cũng sẽ khiến hoài nghi phóng đại vô hạn, nếu ta không thuyết phục được Dương Soái, như vậy ta sẽ khiến Dương Soái không thể không phản, buộc hắn tạo phản, kỳ thật chuyện này cũng không khó. Trước khi hoàng thượng rửa sạch án oan Dương gia, đã giết rất nhiều người, những người đó đều chỉ trung thành với Dương Soái. Lúc thuộc hạ đang có tiền đồ, ta không tin bọn họ sẽ thờ ơ, chờ hoàng thượng tá ma sát lưu, chém rớt đầu bọn họ. Dương Soái ở biên cảnh mà nói kỳ thật không khác Quan Công, được thuộc hạ cùng binh lính tín ngưỡng, lúc đánh thiên hạ vẫn dựa vào thuộc hạ, nếu bọn họ theo ta làm một trận, cho dù cuối cùng không thành công, ta cũng chết có giá trị, chết oanh oanh liệt liệt, lúc Dương gia bị xử giảm, thế nhân đều nói Dương gia là nghịch thần, vậy làm nghịch thần thật thì như thế nào?

( Yul: Tá ma sát lư (卸磨杀驴): Tá: tháo dỡ - ma: cối xay – sát: giết – lư: con lừa. Sau khi xay xong thì giết chết lừa, giống qua cầu rút ván)

Nàng sẽ không giống Dương phi ôm tử tự sát, Khương Lộ Dao không giống người dân ở Đại Minh triều, nàng đối với hoàng đế không thần phục cùng kính ngưỡng sâu như bọn họ.

- Trần Thắng, Ngô quảng đều dám phản kháng Tần Thủy Hoàng, hô lên vương hầu tương tướng chẳng lẽ sinh ra liền cao quý? Tổ tiên hoàng gia cũng là nghịch thần.

( Yul: Ngô Quảng là thủ lĩnh khởi nghĩa nông dân cuối thời nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc. Ông là người trợ giúp đắc lực cho Trần Thắng châm ngòi cho cuộc chiến chống lại sự cai trị của nhà Tần, cuối cùng làm cho nhà Tần sụp đổ.)

Triệu Đạc Trạch càng nghe tầm mắt càng trống trải, càng nghe đáy lòng càng nóng, nếu năm đó tổ phụ còn sống, cùng Dương Soái cùng nhau…

Có phải cơ hội tạo phản còn lớn hơn nữa?

Nếu Dương Soái biết, hắn dùng kinh thành làm mồi dụ sẽ chọc giận hoàng đế, xong việc liền truyền tin cảnh báo cho Dương phi, như thế nào lại không thể mưu nghịch?

- Nếu Dương Soái thành công, Dương phi là nữ nhi duy nhất của hắn, đương nhiên sẽ được phong làm trưởng công chúa, ai dám động thủ với nhi nữ của trưởng công chúa? Không muốn sống nữa? Ngay cả phụ vương…Hầu hạ tốt thì lưu lại, hầu hạ không tốt, chết thì chết.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao, đùa giỡn:

- Dao Dao công chúa, Dao Dao nữ hoàng, nàng có thể lưu ta lại được không?

- Còn phải xem biểu hiện của ngươi.

Khương Lộ Dao kiều mị liếc Triệu Đạc Trạch một cái, an tâm dựa vào lòng hắn.

- A Trạch, tính cách quyết định vận mệnh, cùng sự kiện, cùng cảnh tượng có rất nhiều lựa chọn, ta không dám nói, ta ra quyết định đều chính xác, nhưng ta sẽ không vì lựa chọn mà hối hận, ngươi nói xem, nếu Dương phi biết tình cảnh bây giờ, nàng có hối hận không? Nhất định có, chỉ là nếu đổi lại là ta, dù Dương gia mưu phản thất bại, ta cũng chết oanh oanh liệt liệt, mặc kệ là đi thế giới cực lạc, hay vĩnh viễn trầm lưu ở địa phủ, ta cũng không hối hận.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao:

- Dao Dao…

- Đáng tiếc a, Dương phi cùng Dương gia tự cho mình là người thông minh nhất, lựa chọn trung thần, nhưng trong lòng hoàng thượng sao có thể cao hứng.

Khương Lộ Dao bị Triệu Đạc Trạch trêu chọc mà động tình, cảm giác bên hông chọt vật nóng rực, chủ động giải khai y phục:

- A Trạch, tới lúc ngươi biểu hiện rồi nha.

- Yêu tinh.

Triệu Đạc Trạch đè Khương Lộ Dao xuống giường, rút trâm cài, tóc đen giống như gấm vóc bày ra trên giường.

- Họa thủy, hồng nhan họa thủy.

- Sai rồi.

Khương Lộ Dao chu môi:

- Ta họa thủy người khác, ta chưa bao giờ họa thủy người nhà…A Trạch sợ ta hại ngươi hay không sợ...

- Ta muốn nàng, chỉ cần nàng.

Triệu Đạc Trạch chỉ muốn dung hợp một thể với nàng, khiến nàng hiểu rõ, dù nàng có làm công chúa cũng không bỏ được hắn.

Con mẹ nó, sao nàng có thể làm công chúa?

Triệu Đạc Trạch nhịn không được mắng một câu, chôn sâu vào trong cơ thể của Khương Lộ Dao, cuồng dã, hung hăng hôn môi Khương Lộ Dao:

- Ta phải làm vương gia…

Hắn không thể cho Dao Dao có cơ hội bỏ hắn.

- Được, Vương gia điện hạ.

Khương Lộ Dao cười nói:

- Ngươi làm vương gia, ta làm vương phi, nếu ngươi làm tặc, ta liền làm tặc thê. Nếu ngươi làm gian nịnh, ta làm ác phụ.

Triệu Đạc Trạch còn có thể nói cái gì?

Chỉ hận không thể đem Khương Lộ Dao dung tiến vào thân thể của mình.

Tần vương thế tử…Không thỏa mãn được dã tâm của hắn, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào bài bố.

Tần vương thế tử…Nói trắng ra chính là một cái bình hoa, là bình hoa mỹ lệ nhìn như phú quý, lại hấp dẫn ánh mắt hoàng đế cùng trên dưới triều dã.

Bởi vì hắn là Tần vương thế tử, ở chỗ sáng, cho nên bị người tính kế lợi dụng.

Trái lại nhi tử của Tần vương phi lại có thể gia nhập con đường làm quan rèn luyện thăng chức, có thể phô hiển thanh danh.

Mà hắn chỉ có thể làm người bình thường, chỉ có thể để lại ấn tượng táo bạo hung ác với thế nhân, tài học của hắn, năng lực không được thể hiện, sao có người tài ba nào sẽ duy trì hắn?

Triệu Đạc Trạch suy nghĩ rất nhiều, hận ý đối với Dương phi, cảm giác ghen ghét đối với Triệu Đạc Dật, cùng sự cảnh giác đối với Tần vương phi, đã không còn ảnh hưởng đến hắn.

Thậm chí, hắn nghĩ có nên chủ động vạch trần chuyện hoán tử?

Trước kia hắn cho rằng bí mật phơi bày, hắn sẽ nghĩ cách dấu diếm, sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, không tiếc giết người cũng muốn giữ được bí mật này, giữ được vị trí Tần vương thế tử.

Hiện tại…Hắn không nghĩ như vậy nữa, hắn hôn má Khương Lộ Dao đang còn ngủ say, tính cách quyết định vận mệnh, lời này nói rất hay!

Triệu Đạc Trạch tin tưởng ái thê, khóe môi cong lên lộ ra tươi cười an tâm, có Dao Dao, thật tốt.

Lúc này hắn đã nghĩ thoáng hơn, bị người tính kế lợi dụng cũng không phải là chuyện xấu, giống như nhạc phụ từng nói, nếu hắn không phải là thế tử, như thế nào sẽ thú được Dao Dao?

Dao Dao…Cho hắn bất cứ thứ gì đều không thay đổi.

Bởi vì có Dao Dao, Triệu Đạc Trạch nguyện ý tạm thời buông tha oán hận đối với Dương phi cùng quả phụ Dương môn.

Nếu hắn thật sự là ngoại tôn Dương gia, dựa theo tính tình của Dao Dao nhất định sẽ nổi lên xung đột cùng lão quả phụ đầu óc không rõ ràng là Dương môn thái quân, đến lúc đó hắn không biết nên hướng về ai mới tốt.

Sự tình quả nhiên phải nghĩ tới chiều hướng tốt, dù ở tuyệt cảnh cũng sẽ có hi vọng.

Triệu Đạc Trạch ôm Khương Lộ Dao ngủ thật sâu.

……

Cách lều bọn họ không xa, là lều của Tần vương.

Tần vương nhíu mày, mang theo vài phần lo lắng âm thầm hỏi:

- A Trạch còn chưa tỉnh?

- Hiện tại chưa có tin tức, thuộc hạ không thấy được thế tử, thế tử phi không cho bất luận kẻ nào tiếp cận thế tử điện hạ.

- Nhi tức...

Tần vương thở dài một tiếng, thật sự không biết phải làm sao với Khương Lộ Dao:

- Vương phi một lát nữa đi xem nhi tức, rốt cuộc nàng nháo cái gì? Không cho thái y đi vào, bệnh tình A Trạch sao có thể tốt?

Tần vương phi nâng tay dâng trà cho Tần vương, nhu hòa trấn an:

- Thế tử phi là người hiểu chuyện, vương gia quan tâm quá sẽ bị loạn, lúc này thế tử bệnh càng nặng càng tốt, như thế mới có thể đổi lấy sự đồng tình của hoàng thượng, đợi đến lúc thế tử trở lại kinh thành, thái hậu nương nương không cùng hoàng thượng rời kinh

- Nàng nói A Trạch, giả bệnh?

- Thiếp thân không có nói như vậy.

Tần vương phi oán trách liếc Tần vương một cái, nhìn có vẻ dịu dàng lại mang theo một phần giảo hoạt.

- Tình huống lúc đó thế nào, người cũng không phải không hiểu được, thế tử mang theo cung tiễn xuất hiện ở trên núi, nếu không phải tuần sơn là Dật nhi, không biết sẽ có nghị luận như thế nào đâu. Dật nhi vì thế tử cái gì cũng không nói, hoàng thượng…

Tần vương phi tiếc hận thở dài:

- Vốn dĩ Dật nhi ở bên người hoàng thượng hầu giá, hiện giờ đâu? Thành mã phu trông giữ tuấn mã, nếu thế tử không giải thích rõ ràng, Dật nhi chỉ có thể tiếp tục làm mã phu. Thế tử gia chỉ là quá mức mệt mỏi, nhìn bộ dạng thế tử phi trầm ổn, thiếp nghĩ bệnh tình của thế tử không quá nghiêm trọng…Nhưng Dật nhi có ngày hôm nay sẽ dễ dàng sao? Bởi vì thế tử cùng Khương nhị gia xông vào bãi săn, làm hại hắn…Cho dù như thế, Dật nhi cũng chưa nói thế tử một câu không phải. Tính tình Dật nhi quá ôn lương, khiến người thương tiếc.

Vẻ mặt Tần vương hiện lên một tia áy náy:

- Làm Dật Nhi chịu khổ, ta nghĩ A Trạch sẽ đem mọi chuyện giải thích rõ ràng.

Tần vương phi muốn nói lại thôi, khiến Tần vương không nhịn được, liền hỏi:

- Nàng muốn nói cái gì?

- Có thể nói cái gì? Còn không phải là vì Dật nhi bị ủy khuất sao? Bọn họ đều là nhi tử của thiếp, thiếp đối với Dật nhi như thế nào, vương gia còn không biết sao.

Tần vương phi giống như mẫu thân bênh vực nhi tử, hiếm thấy giận dỗi với Tần vương:

- Người chỉ nghĩ tới thế tử, không nghĩ tới Dật nhi. Người vì thế tử mà suy nghĩ cũng không có gì đáng trách, rốt cuộc thân phận của thế tử so với Dật nhi còn quý trọng hơn nhiều, nhưng người cũng không thể ngăn cản thiếp thương tiếc Dật nhi, đau lòng Dật nhi.

- Được, được.

Tần vương ôm chặt vương phi,

- Là bổn vương nói sai rồi, ta biết nàng đau Dật nhi.

Tần vương phi biết lúc nào mềm lúc nào cứng, nàng ngã vào lòng Tần vương, nói nhỏ:

- Hôm nay nói đến mấy nhi tử, thiếp nhiều lời một câu, vương gia không cảm thấy thế tử quá thân cận với Vĩnh Ninh hầu thế tử sao? Thiếp thân nghe nói thế tử không màng tánh mạng chỉ muốn cứu Khương nhị gia, thế tử trượt từ trên núi xuống cứu người, nếu chẳng may thế tử bị thương…Tuy thế tử nên hiếu tâm với Khương nhị gia, nhưng thế tử không giống các tiểu tế tầm thường khác, thân phận quý trọng, gánh vác trọng trách vương phủ. Huống chi Khương nhị gia văn võ không thành, cả ngày ăn không ngồi rồi, thiếp thật sự sợ thế tử học theo Khương nhị gia. Tương lai nếu thế tử bị quản chế bởi thê tộc, mặt mũi người cũng không tốt.

- Thế tử là đích tử của người, không phải là nhi tử của Khương nhị gia.

- .

Tần vương trầm tư suy nghĩ, Triệu Đạc Trạch quá thân cận với nhạc phụ.

Tần vương phi ở trong lòng Tần vương khẽ cong khóe môi...

P/s Híc mãi mới đủ 100sao. Bùn quá à. Vừa đủ là ta đăng liền lun nè.

Các nàng ủng hộ tinh thần ta đi. Ta ra chuyện đều đều mà.