Editor: Ngọc Thương
"Phu nhân, chúng ta có cần tới thăm một chút không?". Trà Mai hỏi.
"Không cần". Thanh Ninh ôm Tô Cẩn nhẹ cười: "Ngày đó tại chủ viện cũng đã trở mặt, hôm nay không còn cần thiết làm cảnh thái bình giả tạo".
Hơn nữa, tương lai tất phải là thế bất lưỡng lập.
Tô Phỉ hiện tại nắm trong tay Kim Ngô Vệ, đây là thân vệ của Hoàng Thượng.
Hiện thời sớm quyết liệt một chút mới tốt.
Trà Mai hiểu rõ, cũng không nhắc lại, cười trêu chọc Tô Cẩn.
Tô Cẩn nhìn nàng, nằm trong ngực Thanh Ninh a a cười.
Thanh Ninh cười nhìn về phía Nhẫn Đông, nói: "Em cho người cẩn thận chú ý lão phu nhân, phu nhân và Nhị thiếu phu nhân, nếu có động tĩnh gì, lập tức bẩm báo ta".
Một người mù, một người què, không biết Tôn Ngọc Tuyết và Tôn thị sẽ có phản ứng gì đây?
Tôn thị làm con dâu Tô lão phu nhân hơn hai mươi năm, bà ta có thể nào sẽ lại nhịn xuống.
Về phần Tôn Ngọc Tuyết sao...? Thanh Ninh híp mắt.
Tôn Ngọc Tuyết khuynh quốc khuynh thành, tuyệt sắc vô song, khẳng định không nhịn được, tàn phế, đối với đại mỹ nhân như nàng ta mà nói, nhất định là đả kích trí mạng.
Rồi không biết sẽ nháo thành dạng gì?
"Vâng". Nhẫn Đông gật đầu ứng, ra khỏi phòng đi an bài.
...
Đúng như Thanh Ninh đoán, Tôn Ngọc Tuyết vừa khóc, vừa nháo, nàng một lần lại một lần đứng lên, cố gắng làm cho hai chân của mình đi lại, nhưng không đến một cái chớp mắt, thân thể liền té ngã ra đất, chân của nàng không có lực, vừa vặn liền không thể không chế, nàng để cho Bích Nguyệt và Bích Vân đỡ mình, hoặc tự mình đỡ vào bàn hoặc Đa Bảo Các, hoặc là cái ghế, nhưng nàng không thể buông tay, vừa buông tay, nàng sẽ té ngã.
Âm thanh kêu ré, khóc rống, đem những gì túm được đều đập hết xuống đất.
Hù dọa đám người hầu hạ không biết làm thế nào cho phải.
Nghĩ muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng Tôn Ngọc Tuyết lại càng thêm kịch liệt, gầm lên, làm cho tất cả các nàng lui lại.
Mọi người đành phải đứng ngoài cửa, không dám đi vào.
Bích Nguyệt và Bích Vân lo lắng khóc: "Phu nhân, ngài đừng làm bộ dáng như vậy, ngài đừng làm bộ dáng như vậy".
"Đều cút cho ta, cút!". Tôn Ngọc Tuyết thét chói tai đẩy hai người.
Tô Khiêm và Tôn thị còn chưa tới cửa viện tử, xa xa đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Tôn Ngọc Tuyết.
Cửa viện tử cũng có không ít người làm dừng chân nghe ngóng, thấy Tôn thị và Tô Khiêm đến, vội vàng hành lễ.
Tôn thị bén nhọn nhìn lướt qua, đỡ tay Tô Khiêm vào viện tử.
"Chỉ biết lười biếng? Coi chừng đuổi hết các ngươi ra khỏi phủ! Còn không mau làm việc của mình đi?". Võ ma ma đi chậm lại một bước, nghiêng đầu quát to.
Mọi người vội vàng tản đi.
Võ ma ma lúc này mới đuổi theo vào.
"Phu nhân, Nhị thiếu gia". Nha đầu bà tử xoay quanh ngoài cửa, không biết làm sao, thấy Tôn thị và Tô Khiêm, giống như có người tâm phúc: "Phu nhân, Nhị thiếu gia, các ngài mau khuyên nhủ Nhị thiếu phu nhân".
Tôn thị và Tô Khiêm đều không để ý đến, trực tiếp vào phòng.
Vào phòng, hai người thấy được dưới đất đầy đống bừa bộn, kinh ngạc trong mắt còn chưa kịp thu hồi, một tách trà liến hướng phía hai người đập tới.
"Cút, đều cút cho ta, không cho phép tiến vào!". Theo chén trà đập tới, còn có tiếng thét chói tai của Tôn Ngọc Tuyết.
Chén trà đập xuống đất phía trước mặt Tôn thị và Tô Khiêm, vỡ nát.
Tôn thị và Tô Khiêm dừng bước chân.
"Ngọc Tuyết!". Tô Khiêm buông tay Tôn thị, vội vàng chạy đến bên Tôn Ngọc Tuyết, hỏi: "Sao nàng lại xuống giường? Nàng xem, trên đất đầy mảnh vụn, coi chừng làm bị thương bàn chân của nàng".
"Ngươi tới làm gì? Tới để chê cười ta sao? Ngươi đi cho ta, cút cho ta, cút thật xa cho ta!". Tôn Ngọc Tuyết lạnh lùng nhìn Tô Khiêm, lớn tiếng nói.
"Ngọc Tuyết, nàng đừng kích động, đừng kích động, nàng hôn mê mấy ngày, chân dĩ nhiên là không có khí lực đi lại, nàng đừng kích động, thái y lập tức tới ngay, nàng đừng kích động". Tô Khiêm thả mềm âm thanh, đưa tay nhận lấy Tôn Ngọc Tuyết từ trong tay Bích Nguyệt.
Tôn Ngọc Tuyết ph.át tiết một trận, khí lực để đứng cũng không có, kéo đẩy Tô Khiêm một hồi, sau đó mặc cho hắn đỡ mình ngồi xuống.
Ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết nhìn hướng Tôn thị.
Trong ánh mắt cực kì xinh đẹp có các loại cảm xúc, nhưng Tôn thị nhìn ra được, từ sâu bên trong đó là oán và hận, là oán hận đối với nàng, bởi vì Tôn Ngọc Tuyết thành ra ngày hôm nay đều do một tay nàng đẩy.
Tôn thị và Tôn Ngọc Tuyết nhìn nhau một lát, thấy bộ dáng Tô Khiêm cẩn thận che chở Tôn Ngọc Tuyết, lại thấy ánh mắt Tôn Ngọc Tuyết nhìn mình như cừu nhân, tức giận trong lòng Tôn thị liền tăng vọt: "Nhìn ngươi khóc sướt mướt còn ra thể thống gì! Hôn mê mấy ngày, thân thể dĩ nhiên là không linh hoạt, thái y còn chưa tới, ngươi liền thiếu kiên nhẫn như vậy?".
Con trai mặc dù không xuất chúng bằng Tô Phỉ, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, trong lòng Tôn thị, hắn so với Tô Phỉ còn ưu tú và trân quý hơn nhiều.
Nhưng Tô Khiêm trước mắt lại dè dặt chiếu cố Tôn Ngọc Tuyết, mấy ngày nay còn cố ý xin nghỉ ở nhà chăm sóc vợ!
Trong nhà vú già như mây, còn phải cần tới hắn chiếu cố?
Tôn thị nghĩ tới đây, trái tim chậm rãi co rụt, cau chặt lông mày.
Nếu Tôn Ngọc Tuyết thật sự bị tàn phế, nhất định sẽ hận mình, từ bên trong châm ngòi, đứa con trai kia chẳng phải sẽ cùng mình cách tâm?
Mình thế nhưng chỉ có một đứa con trai!
Tô Khiêm ngẩng đầu nói với Tôn thị: "Mẫu thân, trong lòng Ngọc Tuyết cũng đang khó chịu, ngài đừng trách nàng".
Tôn thị giận vô cùng, nhưng trước mặt con dâu, trong lòng tuy có khí cũng không muốn quở trách con trai: "Ta biết nó khổ tâm, nhưng con nhìn nó mà xem, đập phá nát cả một cái phòng, được rồi... Ta không nói nữa, người đã tỉnh là tốt rồi".
"Cảm ơn mẫu thân". Tô Khiêm nở nụ cười, sau đó cúi đầu nói với Tôn Ngọc Tuyết: "Ngọc Tuyết, mẫu thân rất lo lắng cho nàng, vừa nghe tin nàng tỉnh, mẫu thân liền bất chấp thương thế của mình, lập tức qua đây thăm nàng".
Tôn Ngọc Tuyết tay nắm thành quyền, ép nỗi hận trong tim xuống, lúc này mới đỏ hồng mắt cười nói với Tôn thị: "Đa tạ mẫu thân quan tâm".
Có lẽ bọn họ nói đúng, mình hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại, chưa có khôi phục nên mới thế. Tôn Ngọc Tuyết trong lòng thầm an ủi chính mình.
Tô Khiêm đưa mắt nhìn khắp phòng bừa bộn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, vì vậy nói: "Trong phòng một đống bừa bộn, mẫu thân, trước hết để Ngọc Tuyết chuyển qua phòng khác nghỉ ngơi, lát nữa là thái y đến rồi".
Tôn thị gật đầu.
Tô Khiêm phân phó Bích Nguyệt kêu tiểu nha đầu tới dọn dẹp, sau đó đưa Tôn Ngọc Tuyết chuyển đi tây sương phòng.
Mới vừa dàn xếp ổn thỏa ở tây sương phòng, thái y cũng vừa vặn tới.
Chẩn mạch, thái y ngược lại không nhìn ra được gì, nói với Tô Khiêm và Tôn thị: "Thân thể của Nhị thiếu phu nhân đã không có gì đáng ngại, về phần chân của Nhị thiếu phu nhân, có thể là do ảnh hưởng từ ót đưa tới, thương thế trên ót của Nhị thiếu phu nhân tốt lên, chân tự nhiên cũng sẽ tốt theo".
Lời của thái y đều hướng đến phương diện tốt, nhưng rốt cuộc là thế nào, chính hắn trong lòng cũng hoang mang.
Tôn Ngọc Tuyết, Tô Khiêm và Tôn thị cũng biết ý tứ trong lời nói của thái y, cũng hiểu thái y đây là đem bệnh tình nói theo phương diện tốt.
Ba người bọn họ trong lòng tuy thấp thỏm, thế nhưng đều chứa hi vọng.
Thái y để lại một phương thuốc bổ dưỡng, liền cáo từ ly khai.
Mặc dù trong lòng bất an, tâm tình Tôn Ngọc Tuyết coi như đã bình phục, đỏ hồng mắt nhìn Tôn thị: "Mẫu thân...".
"Mẫu thân biết trong lòng con khó chịu". Tôn thị vỗ tay nàng an ủi.
"Được rồi, con đừng nói gì nữa, đồ đập phá cũng đã đập phá, người con không sao là tốt rồi, hảo hảo nghỉ ngơi, Khiêm nhi mấy ngày nay vì chiếu cố con, cũng không được nghỉ ngơi". Tô Khiêm đứng bên cạnh Tôn thị, cười nói với Tôn Ngọc Tuyết: "Vừa nãy thái y cũng nói, thương thế trên ót của nàng tốt lên, liền không sao nữa rồi, nàng cũng đừng mặt mày ủ dột, mấy ngày tới hảo hảo dưỡng thương, không nên suy nghĩ bậy bạ, miễn cho ta và mẫu thân phải lo lắng cho nàng, vết thương trên người mẫu thân còn chưa khỏe nữa".
Tôn Ngọc Tuyết cúi đầu: "Làm cho mẫu thân ngài lo lắng, là Ngọc Tuyết hồ nháo không hiểu chuyện, là Ngọc Tuyết bất hiếu".
"Hảo hảo dưỡng thương, cũng đừng lo lắng". Tôn thị an ủi.
Tôn Ngọc Tuyết nhẹ gật đầu.
Tô Khiêm nhìn thái dương Tôn thị còn chưa quấn vải trắng, quan tâm nói: "Mẫu thân, vết thương của ngài còn chưa đỡ, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, Ngọc Tuyết đã có con chiếu cố, ngài không cần lo lắng...".
Tôn thị gật đầu, nhẹ giọng an ủi Tôn Ngọc Tuyết vài câu, sau đó dẫn theo đám người Võ ma ma rời đi.
Tô lão phu nhân biết chuyện Tôn Ngọc Tuyết, liền cho Song Hỷ qua thăm.
Chờ Song Hỷ trở về, Tô lão phu nhân cặn kẽ hỏi bệnh tình của Tôn Ngọc Tuyết.
Nghe Song Hỷ trả lời, Tô lão phu nhân nghĩ trong chốc lát, bộp một tiếng, đem chén trà sứ men xanh đập lên bàn: "Tôn thị, thứ ngu xuẩn này!".
"Lão phu nhân, ngài đừng nóng giận, việc này từ từ đến là được". Đan ma ma vội khuyên nhủ.
"Đang yên đang lành đẩy nha đầu kia làm cái gì? Vạn nhất chân nàng dâu Khiêm nhi không tốt lên được, vậy Tô gia ta phải hảo hảo nuôi nó cả đời". Tô lão phu nhân cảm thấy như thể bị một khẩu trọc khí ngăn ở tim.
Hưu Tôn Ngọc Tuyết? Tô lão phu nhân không có nghĩ qua.
Muốn xử lý đứa cháu dâu Tôn Ngọc Tuyết không thể hoài thai, bà có quá nhiều phương pháp.
Thái y đều là nhân tinh, tất nhiên sẽ nói tốt.
Nếu Tôn Ngọc Tuyết thật sự tàn phế, thì những phương pháp kia liền đều không thể dùng.
Mọi mưu tính hôm nay đều bị Tôn thị ngu xuẩn đó chặt đứt!
Tôn Ngọc Tuyết què, Tô gia sẽ phải hảo hảo nuôi Tôn Ngọc Tuyết, không chỉ có hảo hảo nuôi, lúc ấy còn phải cung kính như Bồ Tát!
Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì, cho dù không phải là người Tô gia hạ thủ, thế nhân cũng sẽ cho rằng, là người Tô gia ra tay trừ khử Tôn Ngọc Tuyết!
Tô lão phu nhân tức giận tới mức muốn tóm Tôn thị đến mắng chửi một trận.
Đan ma ma đưa tay đổi cho Tô lão phu nhân một ly trà: "Lão phu nhân, ngài đừng lo lắng, Nhị thiếu phu nhân sẽ tốt thôi".
Tô lão phu nhân tiếp trà, suy nghĩ một chút, nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, đầu óc đụng bị thương nói lớn có thể lớn, nói nhỏ có thể nhỏ, ngươi phái người đi nghe ngóng, xem ai là người am hiểu trị liệu đầu óc đụng bị thương nhất trong Thái Y viện, ừ, còn có cả đại phu ngồi y quán giỏi nhất trong kinh thành cũng cẩn thận nghe xong".
Chân của Tôn Ngọc Tuyết không thể tàn!
"Vâng, nô tỳ đi ngay".
Tô lão phu nhân mời vài người thái y và đại phu bắt mạch cho Tôn Ngọc Tuyết.
Nhưng bọn họ đều nói giống như lời thái y trước.
Qua vài ngày vào tháng Bảy, khí trời càng thêm nóng bức, không khí trong Quốc Công phủ dị thường ngột ngạt, khẩn trương.
Khối sưng trên đầu Tôn Ngọc Tuyết đã sớm tiêu tan, hai ngày này trong lòng nàng vừa thấp thỏm lại vừa khẩn trương, nhưng tâm của nàng mỗi ngày một thêm tuyệt vọng.
Nàng cảm giác chân mình vĩnh viễn không thể tốt lên.
Vĩnh viễn sẽ tàn như vậy, phải dựa vào người đỡ mới có thể đứng dậy.
Trời chiều tháng Bảy ngoài cửa sổ phá lệ chói mắt, nhưng Tôn Ngọc Tuyết cảm thấy cuộc sống như muốn sụp đổ.
Kết Hồng vẻ mặt tươi cười theo sát Bích Nguyệt vào phòng: "Nhị thiếu phu nhân, phu nhân phân phó nô tỳ tới xem ngài một chút, hôm nay ngài cảm thấy thế nào? Khá hơn chút nào không? Có thể xuống đất chưa? Phu nhân nói, ngài không nên gấp gáp, sẽ tốt thôi".
Tôn thị mỗi ngày đều cho nha đầu qua thăm nàng, tặng đồ ăn, tặng đồ bổ dưỡng, vô cùng quan tâm.
Nhưng Tôn Ngọc Tuyết giờ phút này nhìn thấy nụ cười của Kết Hồng, mặt nàng liền trầm xuống, quay sang Bích Nguyệt và Bích Vân quát lên: "Kéo ra ngoài sân cho ta, đánh, đánh mạnh vào!".
Kết Hồng hoảng sợ, nàng không biết tại sao Tôn Ngọc Tuyết lại đột nhiên nổi giận, vội vàng quỳ xuống: "Nhị thiếu phu nhân bớt giận".
Bích Nguyệt và Bích Vân cũng hai mặt nhìn nhau, không biết Tôn Ngọc Tuyết có ý gì.
"Tiện nhân, dám nói năng lỗ mã.ng, mạo phạm chủ tử!". Tôn Ngọc Tuyết cả giận quát, nhìn về phía Bích Nguyệt, Bích Vân: "Các ngươi điếc à? Lôi ra ngoài đánh cho ta!".
Bích Nguyệt, Bích Vân gấp rút gọi bà tử tiến đến đem Kết Hồng kéo ra ngoài.
Tôn Ngọc Tuyết cho Bích Nguyệt và Bích Vân đỡ mình ra khỏi phòng, mang băng ghế đến, ngồi dưới mái hiên, nhìn Kết Hồng nằm dưới ánh nắng chói chang bị đánh hèo, cảm thấy trong lòng thư thái chút ít, bưng trà, lạnh lùng nói: "Đánh cho ta, đánh vào chân của nó cho ta".
Chân của Nhị thiếu phu nhân liên tục không thấy khá, đây là đem oán hận đối với phu nhân đổ lên trên người mình! Kết Hồng hiểu rõ, trong lòng rét run.
Trượng đánh vô tình rơi xuống mông cùng chân nàng, trong sân một mảnh tiếng la khóc.
Tôn Ngọc Tuyết ngoảnh mặt làm ngơ, ưu nhã uống trà, đợi đến khi Kết Hồng máu tươi đầm đìa, bị đánh ngất xỉu mới cho người dừng lại, sau đó phân phó Bích Nguyệt dẫn theo người đưa Kết Hồng trở về, chỉ nói Kết Hồng nói năng lỗ mã.ng, mạo phạm chủ tử, cho nên thay Tôn thị dạy dỗ một phen.
Tôn thị thiếu chút nữa tức giận đến ph.át tiết.
Kết Hồng là đại nha đầu của nàng, con người như thế nào, nàng còn không rõ?
Hiểu lễ, biết tiến thoái.
Cho dù thật sự là Kết Hồng phạm sai lầm, cũng không tới phiên Tôn Ngọc Tuyết dạy dỗ, nên đánh, nên mắng, hẳn phải do người chủ tử là nàng quyết định.
Tôn Ngọc Tuyết đây là oán hận chính mình đẩy nó, sau đó cố ý đánh Kết Hồng.
Nó là cố ý đánh vào mặt của mình!
Nhưng người cũng đã bị đánh rồi, chẳng lẽ mình đi đánh lại? Đem Bích Nguyệt cắt đứt chân đưa trở về? Đây không phải là nói cho người khác biết, Tôn Ngọc Tuyết là do mình làm cho tàn phế?
Những ngày này, lời đồn về Quốc Công phủ ở bên ngoài đang sôi sùng sục, nói Tề Quốc Công và Tề Quốc Công phu nhân, vì con thứ mà bức thế tử cùng thế tử phu nhân như thế nào.
Nói thế tử và thế tử phu nhân cuộc sống dưới tay kế mẫu trôi qua không dễ.
Còn nói mắt Tôn thị bị mù, Tôn Ngọc Tuyết bị tàn phế, đây là nguyên Quốc Công phu nhân trên trời có linh, vì con trai con dâu trút giận.
Truyền đi có mũi có mắt, thập phần đặc sắc.
Nếu bây giờ mình và Tôn Ngọc Tuyết đấu khí đánh lôi đài, bên ngoài không biết sẽ truyền thành cái dạng gì!
Nhất là Cảnh Tụy viên, không biết sẽ vui thành bộ dáng gì.
...
Tôn Ngọc Tuyết đúng là đồ ngu xuẩn không chịu thua kém ai, chính mình toàn tâm toàn ý mưu đồ vì phu thê chúng nó.
Nó thế nhưng ngược lại đi đánh mặt mình.
Tôn thị tức giận đến cắn răng.
...
HẾT CHƯƠNG14