Editor: Ngọc Thương
Để cho hắn thấy được hi vọng từ trên người Nghi An, sau đó trơ mắt nhìn một màn hi vọng kia tan biến, cho đến tuyệt vọng, mà Tống Tử Dật hắn lại chỉ có thể nhìn, thúc thủ vô sách* đứng xem, để cho hắn chứng kiến hi vọng trong lòng, từng chút từng chút tan biến thẳng đến tuyệt vọng.
(thúc thủ vô sách: bó tay không có cách nào)
Hơn mười năm tình nghĩa, về sau trở thành nàng dâu Tống gia vài năm, nàng so với bất luận kẻ nào đều hiểu hơn, Tống Tử Dật người này đối với cha mẹ vô cùng hiếu thuận, đối với muội muội Tống Tử Quỳnh cũng phi thường yêu thương. Là một nhi tử ưu tú, đồng thời là một huynh trưởng rất tốt, nhưng Tống Tử Dật đối với người nhà rất tốt đó, kiếp trước lại đối với nàng vô tình, đối với nàng vô tình thì thôi, đối với cốt nhục của chính mình cũng lãnh huyết vô tình, có thể ngoan tâm hạ sát thủ.
Nàng vốn nghĩ, dính vào Nghi An, Tống gia sẽ bị báo ứng xứng đáng.
Nhưng, Nghi An lại tính kế nàng.
Không chỉ có tính kế nàng, Nghi An còn muốn kéo nàng đến làm người bên gối của Tống Tử Dật.
Thật coi nàng là quả hồng mềm, mặc cho bọn họ chà xát bóp dẹp đây mà!
"Được, nghe Ninh nhi", Tô Phỉ cười như mây trôi nước chảy, nói xong ánh mắt mị hoặc: "Có điều, Ninh nhi, không cho phép nàng nghĩ tới hắn".
Hắn ở đây, tất nhiên là Tống Tử Dật.
Nói cho cùng, hai người có tình nghĩa thanh mai trúc mã, còn từng định qua hôn sự.
Tô Phỉ ước gì Thanh Ninh không đề cập tới cái tên Tống Tử Dật này, tốt nhất là nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Hắn thiết kế liên hoàn kế, cũng không giấu giếm được Thanh Ninh, nên làm như thế nào, sẽ có kết quả ra sao, hắn từng cái đều nói cho nàng.
Vốn hắn lo lắng, Thanh Ninh sẽ mềm lòng, bỏ qua cho Tống Tử Dật một lối thoát.
Dù sao Thanh Ninh cũng là nữ tử, nữ tử phần lớn sẽ mềm lòng.
Mặc dù ngoài miệng nói lời hung ác, nhưng chung quy trái tim đều mềm mại.
Nhưng phản ứng lúc này của nàng, làm cho Tô Phỉ rất cao hứng.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhịn không được lo lắng, có phải là, có yêu mới có hận hay không.
Mặc dù hắn có đủ lòng tin, để trong mắt nàng cuối cùng chỉ nhìn có mình hắn.
Nhưng những chuyện quá khứ kia, hắn cũng không muốn tham dự vào, đó đều thuộc về thời gian tốt đẹp khi nàng còn niên thiếu.
Hắn vốn nghĩ, nếu Thanh Ninh mềm lòng, vậy tạm thời hắn sẽ thả cho Tống Tử Dật một lối thoát, chờ về sau, lại im hơi lặng tiếng thu thập hắn ta.
Nữ tử như vậy, yêu hận rõ ràng, Tô Phỉ hắn sao mà may mắn.
"Tích Ngọc, chàng đây là đang ghen phải không?", Thanh Ninh nhìn Tô Phỉ, ha ha nở nụ cười.
Tô Phỉ nhìn trong mắt nàng mang theo tia trêu chọc, vô cùng nghiêm túc nói với Thanh Ninh: "Ừ, ta đang ghen, ta ghen tị với Tống Tử Dật, trải qua năm tháng dài như vậy, hắn ở bên cạnh nàng, mà ta lại không biết nàng".
Hắn đây là coi trọng mình, nếu không phải trong lòng hắn yêu mình, thích mình, khẳng định hắn sẽ không ghen, huống chi còn là ghen với người đã không còn chút quan hệ nào với nàng, Tống Tử Dật. Lòng Thanh Ninh mềm nhũn, như thể gió xuân phất qua, mỉm cười đáp: "Quá khứ, chẳng phải là thiếp cũng không biết chàng? Thiếp không biết chàng trước kia như thế nào! Cho nên, đi qua đủ loại mây khói cuộc đời, quan trọng là hiện tại và tương lai, người cùng ở bên cạnh thiếp là chàng, là Tô Phỉ chàng".
Bọn họ sẽ cùng nhau sinh con dưỡng cái, cùng nhau chậm rãi sống tới già.
Đúng vậy, quá khứ đã qua đều là nhất thời, quan trọng nhất là hiện tại và tương lai, Tô Phỉ gật đầu cười, nghiêng người hôn xuống môi Thanh Ninh: "Ninh nhi, nàng nói đúng".
Nụ cười Tô Phỉ sáng chói, ánh mắt mênh mông.
Thanh Ninh cười, đưa tay ở trước ngực hắn nhẹ nhàng đấm xuống, giận cười: "Lúc này chàng lại châm lửa, đợi lát nữa người khó chịu nhưng chính là chàng".
Có thai, không nôn nghén, khẩu vị lại rất tốt, da thịt trắng nõn như ngọc của Thanh Ninh so với bình thường càng thêm hồng nhuận vài phần, nổi bật dưới ánh trăng sáng xanh rực rỡ cùng ngọn đèn nhu hòa, khí độ cao hoa, khóe mắt đuôi mày lại dẫn theo quyến rũ phong tình.
Đôi mắt Tô Phỉ từ từ sâu lại, đưa tay đem Thanh Ninh kéo vào lòng, nhẹ nhàng cắn vành tai mượt mà của nàng, nỉ non rỉ tai: "Không có gì đáng ngại, giữa ngày hè nóng bức, dùng nước lạnh giảm nhiệt rất tiện".
Thanh Ninh cười khúc khích không ngừng.
Bởi vì Thanh Ninh có thai, Tô Phỉ đương nhiên sẽ không quá kịch liệt, hôn một lúc, liền ôm nàng, cũng không trêu chọc gì nữa.
Nghe được tiếng hô hấp đều đặn của Tô Phỉ, Thanh Ninh mới ngồi dậy, thêm trà vào chén cho hắn, sau đó đem chén trà của mình ở đối diện cũng cầm tới, rót đầy.
Uống hai hớp trà, Thanh Ninh nói: "Thiếp nghĩ, mẫu thân rất nhanh sẽ bỏ lệnh cấm".
Mẫu thân ở đây, hai người lòng dạ biết rõ, tự nhiên là chỉ Tôn thị.
Tôn thị kể từ mùa xuân bị giam lỏng, sau đó Quốc công gia liên tục không nói lời gì.
Nhưng Quốc công phủ to như vậy, không thể luôn để cho Tô lão phu nhân quản lí.
Trước đây, Tô lão phu nhân còn ngóng trông Thanh Ninh có thể tiếp nhận, Thanh Ninh tiếp nhận vốn là danh chính ngôn thuận, nhưng Thanh Ninh căn bản không muốn, chỉ muốn cùng Tô Phỉ thoải mái qua tiểu nhật tử, hôm nay nàng có thai, dĩ nhiên là càng thêm không.
Nếu trao cho Tôn Ngọc Tuyết, thì danh bất chính, ngôn bất thuận, hơn nữa, Tô lão phu nhân còn phải chú ý thể diện của Quốc công phủ.
Trung Thu đi qua, đảo mắt đã sắp đến năm mới.
Cho nên, Tô lão phu nhân sớm muộn cũng sẽ cùng Quốc công gia nói về việc này.
Thanh Ninh suy đoán, phỏng đoán là trước tết Trung Thu, Tô lão phu nhân sẽ thuyết phục Quốc công gia Tô Hoa Kiểm thả Tôn thị ra.
Sắc mặt Tô Phỉ trầm xuống, suy nghĩ một chút: "Ừ, ngã một lần khôn hơn một chút, bà ta sẽ không lại ngu xuẩn hạ ngáng chân, hôm nay thân thể nàng nặng, bên kia đưa đồ tới, đừng đụng vào".
Thanh Ninh gật đầu.
Cũng may, nàng và Tô Phỉ không được trưởng bối yêu thích, bọn họ làm trưởng bối ngay từ đầu đã nhắm mắt làm ngơ hai người.
Mà Tôn thị nhiều năm như vậy đem Quốc công phủ để ý ngay ngắn rõ ràng, giữa chúng phu nhân thế gia cũng có phần danh dự. Nghĩ đến, bà ta sẽ hiểu được thời thế.
Ăn một lần thiệt thòi lớn như vậy, bà ta đi ra thạm thời cũng sẽ không tùy ý gây ra việc gì.
Có điều, Tôn thị sẽ không cam lòng.
Nhưng, phu thê bọn họ không sợ bà ta.
"Vâng", bên kia đưa đồ tới, nàng tự chắc là sẽ không dùng, Thanh Ninh gật đầu, cười nói: "Thiếp biết rồi, có Bạc Hà ở đây, chàng không cần lo lắng".
Tô Phỉ khẽ gật đầu, nở nụ cười: "Không nói đến bọn họ nữa, mấy ngày tới chính là đầy tháng của hai cậu em vợ, nàng còn có cái gì muốn thêm không? Nói với ta, ta giúp nàng chuẩn bị tốt".
Dừng một chút, đôi mắt Tô Phỉ sáng ngời như sao: "Nói đến, mấy ngày không gặp bọn họ, thật nhớ, hôm nay phụ thân còn nói với ta về hai người bọn họ đấy".
Vẻ mặt khát khao.
Thanh Ninh cười lắc đầu: "Trước cứ như vậy đi".
Nhắc tới hài tử, hai người liền thân mật thắm thiết nói về con của mình.
Như Thanh Ninh và Tô Phỉ dự tính, Tô lão phu nhân đang cùng Tô Hoa Kiểm nói chuyện Tôn thị: "Việc này, giam cầm Tôn thị đã lâu như vậy, có lẽ nàng cũng đã hiểu, biết mình sai ở đâu... Lão bà tử ta đây, hôm nay là hữu tâm vô lực*, nàng dâu Phỉ nhi lúc trước nói là vừa mới vào cửa, nó cái gì cũng không hiểu, không nhận chuyện trong phủ, hiện tại nó có thai, mà nàng dâu Khiêm nhi lại không thể gọi đến giúp đỡ. Trước mắt chính là tết Trung Thu, qua tết Trung Thu là mùa đông, mùa đông đến, việc liền càng nhiều, sau đó lại là lễ mừng năm mới, bộ xương già ta nhưng không chịu nổi giằng co... Tôn thị những năm qua cũng là có quy củ, thời gian lâu như vậy cũng đã nhận đủ trừng phạt, hôm nay coi như xong, ngươi tạm tha nàng đi!".
(hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức)
Tô Hoa Kiểm đáp: "Con biết rồi, vất vả mẫu thân ngài, con sẽ cân nhắc".
"Cân nhắc cái gì nữa, ngươi sớm một chút đem nàng đón trở lại!". Tô lão phu nhân có chút không vui.
Tô Hoa Kiểm uống trà, không nói tiếp.
Tô lão phu nhân thấy bộ dạng này của hắn, liền nói: "Ngươi không vì cái gì khác, chỉ cần vì Dao nhi nghĩ nhiều hơn một chút, nó đã đến tuổi cập kê, chuyện hôn sự vô cùng cấp bách như lửa sém lông mày, việc chọn người, gặp nhà người, ta có thể ra mặt, nhưng mẫu thân của nó bị giam cầm, vậy sẽ khiến cho người ta nghĩ như thế nào? Ngươi nhưng chỉ có một khuê nữ thôi đó!".
Tô Hoa Kiểm gật đầu, sắc mặt lúc này mới có chút buông lỏng: "Mẫu thân, ngài yên tâm, con để ở trong lòng, sẽ suy nghĩ thật kĩ, ngài cứ yên tâm đi".
Tô lão phu nhân sau đó cũng không nói đến chuyện Tôn thị nữa, hỏi một ít chuyện vụn vặt về y phục thường dùng, đồ ăn thức uống hàng ngày.
Tô Hoa Kiểm trả lời từng cái, ngồi thêm một lát liền đứng dậy cáo từ: "Mẫu thân bận rộn một ngày, ngài nghỉ ngơi sớm đi, con trai cáo từ trước".
**
Editor: Ngọc Thương
Kiến An hầu phủ.
Tống Tử Quỳnh nằm trên giường, cặp mắt mở thật to, lăn qua lộn lại không ngủ được.
"Tiểu thư, ngài không ngủ được sao?". Đại nha đầu Nhạc Cúc gác đêm nghe được tiếng vang, từ trên giường đứng lên, châm đèn, nói: "Nếu không, nô tỳ cùng ngài trò chuyện".
"Ừ", Tống Tử Quỳnh cũng ngồi dậy.
Nhạc Cúc đem màn móc lên, ngồi ở đầu giường, khuyên nhủ: "Tiểu thư, ngài yên tâm, Hầu gia sẽ không có chuyện gì".
"Nhạc Cúc, ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ? Mẫu thân bị bệnh, ca ca không rõ tung tích, phụ thân thì bị nhốt trong nhà lao". Tống Tử Quỳnh vừa nói, nước mắt vừa chảy.
"Tiểu thư, Hầu gia sẽ không sao, phu nhân uống thuốc xong rất nhanh sẽ khỏe, thế tử gia nghe được tin tức cũng sẽ rất nhanh gấp trở về ". Nhạc Cúc đáp.
"Đại ca có mệnh án trong người, trở về chưa chắc đã tốt". Trở lại, còn không phải là tự chui đầu vào lưới? Tốt nhất là đi thật xa, Tống Tử Quỳnh lắc đầu: "Nhưng ta lại không biết làm sao mới tốt bây giờ? Tứ hoàng tử phi không gặp ta, mà ta lại là một thiên kim tiểu thư khuê các, ta phải làm thế nào mới có thể nhìn thấy Tứ hoàng tử đây, phải gặp được hắn mới có thể cầu xin hắn giúp đỡ!".
Nhạc Cúc suy nghĩ một chút, đáp: "Tiểu thư, hay là chờ phu nhân khỏe rồi nói, tuy là Hầu gia bị giam giữ, nhưng tạm thời không có chuyện gì, ngài trước chiếu cố phu nhân, chờ phu nhân khỏe, phu nhân sẽ có biện pháp".
Tiểu thư là nữ tử khuê các, sao có thể xuất đầu lộ diện đi gặp nam nhân?
Tống Tử Quỳnh mím môi không nói gì, nhưng đôi mắt nhìn đèn, lại càng ngày càng sáng lên.
Hôm sau, Tống Tử Quỳnh bận rộn trang điểm ăn mặc một phen, sau giờ Ngọ liền dẫn theo Nhạc Cúc ngồi xe ngựa xuất môn, trực tiếp đến nơi phụ cận phủ Tứ hoàng tử.
Tống Tử Quỳnh khẩn trương ngồi trong xe ngựa, chờ Tứ hoàng tử hồi phủ.
"Tiểu thư, không bằng...", Nhạc Cúc lo lắng nhìn về phía Tống Tử Quỳnh.
"Câm miệng, cẩn thận nhìn". Tống Tử Quỳnh lạnh giọng quát.
Nhạc Cúc liền gấp rút dừng lời, xốc một góc màn xe, nhìn ra bên ngoài.
"Tiểu thư, Tứ hoàng tử đã trở lại". Không biết qua bao lâu, Nhạc Cúc cuối cùng quay đầu lại.
Tống Tử Quỳnh nghiêng người, mắt nhìn qua màn xe Nhạc Cúc nhấc lên, phân phó Nhạc Cúc: "Đi thôi".
Nói xong cũng không đợi Nhạc Cúc, liền đứng dậy xuống xe ngựa.
Thời điểm xe ngựa sắp đến đại môn phủ Tứ hoàng tử, Tống Tử Quỳnh chạy ra ngoài, thẳng tắp quỳ xuống, chặn xe ngựa lại.
"Không muốn sống nữa hả!". Phu xe sợ hãi vội vàng ghìm chặt dây cương, cả giận nói.
"Điện hạ, van cầu ngài cứu phụ thân tiểu nữ". Tống Tử Quỳnh hô.
"Mau tránh ra". Có thị vệ lên trước, muốn kéo Tống Tử Quỳnh đi.
"Dừng tay, tiểu thư nhà ta là Kiến An hầu phủ tiểu thư". Nhạc Cúc đi lên chặn lại thị vệ, lớn tiếng nói.
"Chuyện gì xảy ra?". Tứ hoàng tử xốc màn xe, hỏi.
"Điện hạ, van cầu ngài cứu phụ thân tiểu nữ". Tống Tử Quỳnh khóc nức nở, khẽ ngẩng đầu, cầu khẩn.
Tứ hoàng tử liếc mắt nhìn vài người đi lại bên đường, ánh mắt hướng Tống Tử Quỳnh, hỏi: "Kiến An hầu phủ? Tống cô nương?".
"Vâng", Tống Tử Quỳnh gật đầu.
"Có lời gì, đi vào nói sau". Tứ hoàng tử nói, hướng người bên cạnh phân phó một tiếng, tức thì có thị vệ đến thỉnh Tống Tử Quỳnh.
Tống Tử Quỳnh thở phào nhẹ nhõm, đỡ tay Nhạc Cúc, đi theo thị vệ kia vào trong.
Tống Tử Quỳnh được mời đến thiên sảnh, đợi một hồi lâu mới nghe được tiếng bước chân, cùng với âm thanh nha đầu phía ngoài nói tham kiến Tứ điện hạ.
Tống Tử Quỳnh gấp rút đứng lên.
"Tiểu nữ bái kiến Điện hạ". Tứ hoàng tử vừa vào thiên sảnh, Tống Tử Quỳnh liền quỳ gối hành lễ.
"Ừ, đứng lên đi". Tứ hoàng tử đáp một tiếng, ngồi xuống ghế chủ vị.
Nha đầu trong phủ Tứ hoàng tử lập tức tiến lên dâng trà.
"Vị tỷ tỷ này, để ta dâng trà tới Điện hạ cho". Tống Tử Quỳnh tiến lên nói.
Nha đầu kia nhìn sang Tứ hoàng tử, thấy Tứ hoàng tử khẽ gật đầu, mới lui qua một bên.
Tống Tử Quỳnh rót trà: "Tứ điện hạ, thỉnh".
Tứ hoàng tử đưa tay tiếp, nếm thử một ngụm: "Ừ, Tống cố nương có lời gì, nói đi".
Ánh mắt Tống Tử Quỳnh nhìn về phía mấy nha đầu đứng trong phòng.
Tứ hoàng tử khoát tay áo, bọn nha đầu cúi đầu nhanh chóng lui ra ngoài.
Tống Tử Quỳnh mắt nhìn Nhạc Cúc, Nhạc Cúc cũng thối lui ra khỏi thiên sảnh.
Khóe miệng Tứ hoàng tử quẹt qua một nụ cười, ánh mắt hướng Tống Tử Quỳnh: "Tống cô nương, hiện tại có thể nói?".
"Điện hạ, ngài cứu phụ thân ta". Tống Tử Quỳnh phịch quỳ gối bên chân Tứ hoàng tử, cầu khẩn.
"Tống cô nương trở về đi, chuyện của lệnh tôn là phụ hoàng hạ lệnh, cho dù bản cung có muốn cũng không thể nhúng tay vào chuyện này, bản cung là có lòng nhưng không đủ lực". Tứ hoàng tử thở dài.
Trong mắt nhưng lại xẹt qua một nét cười lạnh.
Cứu Tống Tư Thành, hắn điên chắc? Nếu muốn làm thế, lúc trước tội gì phí sức đưa lão ta đến Đại Lý Tự!
"Điện hạ, cầu xin ngài, Điện hạ ngài là Hoàng tử, tất nhiên có biện pháp". Tống Tử Quỳnh khẽ ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt như hoa lê đái vũ, khóc van xin.
Tứ hoàng tử nhướng mi: "Bản cung cũng yêu quý lệnh tôn nhân tài, nhưng chuyện này, bản cung thật sự là hữu tâm vô lực...".
"Điện hạ". Tống Tử Quỳnh bò lên phía trước một bước, kéo vạt áo Tứ hoàng tử: "Tứ điện hạ, chỉ cần ngài cứu phụ thân ta, không, chỉ cần ngài có thể cứu phụ thân ta thoát khỏi nhà lao, tiểu nữ nhất định làm trâu làm ngựa hầu hạ Tứ điện hạ ngài".
Ngoại trừ thân thể băng thanh ngọc khiết này, nàng còn có cái gì?
Biện pháp nàng có thể nghĩ cũng chỉ có cái này!
Ca ca cõng tội danh giết người, bỏ mạng chân trời, nếu phụ thân cũng lại ngã xuống, vậy thì Tống gia xong rồi, Tống gia xong rồi, còn nàng thì sao đây? Có một ca ca chạy trối chết, một phụ thân ngồi tù, cô nương tay không tấc sắt như nàng, sẽ như thế nào?
Mới chỉ nghĩ thôi, Tống Tử Quỳnh đã không rét mà run.
Chỉ cần phụ thân không có việc gì, vậy Tống gia cũng sẽ không đổ.
Bản thân mình ủy khuất làm thị thiếp cho Tứ hoàng tử, chỉ cần Kiến An hầu phủ vượt qua kiếp nạn, phụ thân không ngã, vậy chính mình cũng không cần lo lắng!
Thì ra là đến tự tiến cử cái chiếu*! Tứ hoàng tử khiêu mi, ánh mắt không hề kiêng nể đánh giá Tống Tử Quỳnh.
(tự tiến cử cái chiếu: tự tiến cử bản thân làm cái chiếu, mà chiếu là dùng để người khác nằm lên, ở đây theo mình hiểu ngắn gọn là tự nguyện hiến thân)
Mặt mày đoan chính thanh nhã, da thịt trắng nõn, mái tóc như vân, dáng người lung linh hấp dẫn, tiểu sam vàng nhạt, làn váy trắng ngà nhũ đỏ, thắt lưng tơ lụa màu lam, xứng với gương mặt đẫm lệ, tựa như hoa lê trong mưa, điềm đạm đáng yêu.
Tươi mát mà khiến cho người ta trìu mến.
Mặt Tống Tử Quỳnh chợt đỏ, thẹn thùng thõng đôi mắt, xấu hổ như thể đóa hoa chờ Tứ hoàng tử hái.
Trái tim Tống Tử Quỳnh nhảy bang bang, đầu ngón tay khẽ run rẩy, đợi động tác của Tứ hoàng tử, nhưng Tứ hoàng tử vẫn không mở miệng, Tống Tử Quỳnh cũng không dám nói gì, chỉ quỳ gối bên chân Tứ hoàng tử, thật lâu mới nghe được âm thanh Tứ hoàng tử nói: "Ngươi trở về đi".
"Điện hạ!", Tống Tử Quỳnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, khóe mắt còn mang theo giọt lệ trong suốt, thấy sắc mặt Tứ hoàng tử không có sóng, nước mắt lại ào ào tuôn ra: "Điện hạ, tiểu nữ nhất định làm trâu làm ngựa hầu hạ ngài, xin ngài thương xót, cứu phụ thân ta".
"Niệm ngươi đã từng là em chồng của Nghi An, phụ thân ngươi, huynh ngươi cũng cùng bản cung qua lại một hồi, ngươi trở về đi!". Đôi mắt Tứ hoàng tử hơi trầm xuống, giọng nói cũng nghiêm túc.
Coi hắn là cái gì? Là người gặp sắc nảy lòng tham?
Tống Tử Quỳnh nàng lại không phải là mỹ nhân tuyệt sắc gì!
Huống chi, chuyện của Tống Tư Thành nhưng là do hắn làm.
Hắn sẽ không lưu lại con gái của Tống Tư Thành bên người, đó chẳng phải là giữ lại một kẻ không biết lúc nào sẽ vung đao giết mình ở bên cạnh sao!
Nữ nhân muốn hầu hạ đường đường Tứ hoàng tử hắn, nhiều như thuyền qua sông, hắn muốn mỹ nhân dạng gì chẳng có? Còn thèm lưu nữ nhi của Tống Tư Thành ở bên cạnh?
"Điện hạ, cầu xin ngài...", Tống Tử Quỳnh quýnh lên, ôm chân Tứ hoàng tử, bộ ng.ực cao ngất gắt gao dán vào chân Tứ hoàng tử.
"Làm càn!", cảm giác ôn nhu mềm mại làm cho Tứ hoàng tử có chút tâm thần nhộn nhạo, nhưng hắn rất mau đã hồi phục thần trí, quát to một tiếng, tức giận đến mức một cước liền đem Tống Tử Quỳnh đá văng: "Người đâu".
Bởi vì Tống gia là người phe mình, mới vừa rồi Tống Tử Quỳnh ở ngoài cửa phủ quỳ gối cầu xin, hắn chẳng qua không muốn người ngoài nói mình bạc tình, chỉ muốn lưu danh tiếng tốt.
Không ngờ, nàng ngoài việc tự tiến cử cái chiếu không nói, còn dám công khai đến câu dẫn hắn.
Đúng là hạ tiện, dâm phụ không biết liêm sỉ.
"Tiễn Tống cô nương xuất phủ". Tứ hoàng tử lạnh lùng quát to, phất tay áo ly khai thiên sảnh.
Tống Tử Quỳnh lung lay sắp đổ, sắc mặt tái nhợt, thần sắc hoảng hốt được Nhạc Cúc đỡ ra khỏi phủ Tứ hoàng tử, lên xe ngựa của các nàng trở về Kiến An hầu phủ.
Một đường Tống Tử Quỳnh không mở miệng nói chuyện, Nhạc Cúc cũng không dám nói gì, hai người vừa mới trở về Kiến An hầu phủ, người của Đại Lý Tự đã đến.
HẾT CHƯƠNG 82