Editor: Ngọc Thương
Thẩm Thanh Vận ngơ ngác, nửa ngày cũng không có phản ứng.
Hà ma ma thấy nàng mất hồn như thế, cũng sợ hãi, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, dè dặt gọi: "Tiểu thư, tiểu thư, ngài không sao chứ?".
Thẩm Thanh Vận giật mình một cái, hồi phục thần trí, cầm lấy tay Hà ma ma, vội vàng hỏi: "Hà ma ma, ngươi gạt ta phải không? Ngươi cố ý gạt ta phải không? Phụ thân, ông ấy làm sao có thể đối với ta như vậy? Từ nhỏ đến lớn, phụ thân luôn yêu thương ta, làm sao ông ấy không để cho ta về nhà? Làm sao sẽ không nhận ta? Làm sao sẽ muốn cùng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ thân và nữ nhi? Ma ma, ngươi gạt ta đúng không?".
Thẩm Thanh Vận lắc lắc đầu, tâm tình vô cùng kích động.
Hà ma ma vừa lo lắng lại vừa đau lòng, an ủi: "Tiểu thư, lão gia đương nhiên đau ngài nhất, ngài chính là hòn ngọc quý trên tay lão gia".
"Cho nên, phụ thân sẽ không thể không quan tâm ta, phải không?", Thẩm Thanh Vận gật đầu, nói: "Vậy chúng ta về nhà, ngươi mau cho phu xe quay đầu về nhà".
"Tiểu thư...", Hà ma ma vẻ mặt khó xử.
Bà là phụng mệnh phu nhân tới, phu nhân ngàn dặn dò, vạn dặn dò, bảo bà trước tiên đem tiểu thư an trí tại một nơi trong biệt viện hồi môn của phu nhân.
Lần này lão gia nổi nóng, quyết tâm muốn cùng tiểu thư đoạt tuyệt quan hệ, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Hà ma ma thấy hắn phát hỏa lớn như thế, ngay cả phu nhân cũng bị gạt qua một bên. Phu nhân cùng lão gia là thanh mai trúc mã, tình cảm xưa nay trung hậu, có chuyện gì cũng đều có thương có lượng, nhưng lúc này đây, lão gia nhưng lại thừa dịp phu nhân bị thương, đem phu nhân gạt qua một bên.
Nếu tiểu thư hồi phủ, lão gia làm sao có thể... Có sắc mặt gì tốt...?
Thẩm Thanh Vận trợn to mắt nhìn Hà ma ma, lắc đầu: "Ngươi, cái đồ nô tài chết bầm này, ngươi cũng thật lớn gan, dám lừa gạt ta? Phụ thân sẽ không đối với ta như vậy, phụ thân làm sao có thể đối với ta như vậy? Không thể nào, không thể nào... Ngươi gạt ta!".
Nói xong liền một tay vén màn cửa, hướng phu xe hô: "Hồi phủ, có nghe hay không, hồi phủ! Mau quay đầu cho ta, ta phải về nhà!".
Phu xe giống như không nghe thấy, vẫn như cũ không ngừng lại.
Thẩm Thanh Vận tức giận, rống to: "Nô tài chết bầm, ngươi điếc hả, ta bảo ngươi quay đầu về nhà, về nhà! Lời của ta ngươi cũng không nghe, ngươi, cái thứ nô tài hạ tiện, ngươi không muốn sống nữa phải không?".
"Tiểu thư, ngài nhỏ giọng một chút, đừng lớn tiếng như vậy", Hà ma ma gấp đến độ đưa tay kéo Thẩm Thanh Vận vào bên trong.
"Ngươi thả ta ra, ta phải về nhà". Thẩm Thanh Vận khóc ròng.
"Tiểu thư của ta, lão gia bây giờ đang nổi nóng, chờ qua một đoạn thời gian ngắn, lão gia hết giận, dĩ nhiên sẽ hoan hoan hỉ hỉ đón ngài trở về. Ngài nghĩ mà xem, nếu lão gia không đau ngài, những ngày này làm sao sẽ vì ngài bôn ba đây? Cho nên, tiểu thư, ngài nghe lời lão nô đi, phu nhân cũng đã sắp xếp xong xuôi, ngài không cần lo lắng". Thẩm Thanh Vận là một tiểu thư khuê các được nuông chiều từ bé, mấy ngày vừa rồi bị nhốt trong nhà lao Đại Lý Tự, ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên, khí lực của nàng nào có lớn bằng Hà ma ma? Hà ma ma chỉ dùng chút sức liền đem Thẩm Thanh Vận ôm trong ngực, mở lời giải thích.
"Không, ta phải về nhà, ta phải về nói với phụ thân, chuyện này là ta bị hãm hại, là có người cố ý hại ta, ta không cùng hai người bọn họ hồ nháo, là có người hại chúng ta, là có người muốn hại ba người chúng ta. Ma ma, ngươi thả ta ra, ngươi thả ta ra, ta phải về nhà". Sao có thể cứ như vậy bị đuổi khỏi nhà? Thẩm Thanh Vận níu lấy cánh tay Hà ma ma, khóc lóc: "Ma ma, ngươi thả ta ra, ta phải trở về nói rõ ràng cùng phụ thân. Ma ma, chuyện này là thật, nếu phụ thân ông ấy không tin, có thể đi hỏi Tử Dật ca ca...".
"Tin, lão gia khẳng định tin ngài, từ sau khi tiểu thư ngài gặp chuyện không may, lão gia vẫn luôn lo lắng cho tiểu thư ngài mà", Hà ma ma lau nước mắt, vỗ lưng Thẩm Thanh Vận, nói.
"Là có người hại chúng ta, là sự thật". Thẩm Thanh Vận nhào vào trong ngực Hà ma ma khóc không thành tiếng. Tử Dật ca ca, hắn vì cái gì một câu cũng không nói, ban đầu chỉ là nàng và Đổng Khải Tuấn cùng nhau thôi! Nhất định là kẻ đánh nàng và Đổng Khải Tuấn ngất xỉu, đã đem hai người bọn họ đến căn phòng của Tử Dật ca ca. Nhưng Tử Dật ca ca một câu cũng không chịu nói.
"Tiểu thư, ngoan, lão gia tin, phu nhân và chúng nô tì cũng đều tin tưởng ngài, ngài là bị người hãm hại", Hà ma ma theo lời nàng an ủi.
Thẩm Thanh Vận khóc thút thít một hồi, đầu nghiêng một cái liền té xỉu trong ngực Hà ma ma.
Hà ma ma bị dọa chết khiếp, hai tay ôm lấy Thẩm Thanh Vận, lớn tiếng cách màn nói với phu xe: "Mau, mau, đi mau".
Một đường chạy như điên đến tiểu viện tử, xuống xe ngựa, Hà ma ma gõ cửa, người gác cổng vội vàng kêu hai bà tử nâng cáng đi ra, lại phân phó một gã sai vặt đi mời đại phu.
Hà ma ma cùng hai bà tử gấp rút đem Thẩm Thanh Vận đang té xỉu nâng đến hậu viện.
Đại phu đến, nói Thẩm Thanh Vận không có gì đáng ngại, chỉ là hao tổn tinh thần, mấy ngày gần đây lại ăn ngủ không được mới bị té xỉu, điều dưỡng tốt một chút sẽ không có chuyện gì. Hà ma ma nghe lời Đại phu nói xong, lúc này mới buông một hơi thở dài.
Đại phu dùng ngân châm đâm Thẩm Thanh Vận vài cái, Thẩm Thanh Vận chậm rãi mở mắt, đại phu kê phương thuốc bổ dưỡng liền cáo từ ly khai.
Thẩm Thanh Vận vừa khóc lại nháo, qua một hồi không còn tinh lực mà khóc nháo nữa, sau khi lăn qua lăn lại một phen, chỉ còn lại chút khí lực nằm trên giường ô ô khóc thút thít.
Hà ma ma phân phó nha đầu rửa mặt cho Thẩm Thanh Vận, đổi y phục sạch sẽ, gấp rút một trận: "Tiểu thư, viện này yên tĩnh, những người xung quanh cũng không ai biết ngài, ngài hảo hảo ở đây dưỡng sức mấy ngày, chờ tinh thần tốt lại rồi, nô tỳ sẽ đến đón ngài trở về".
"Ngươi, lão nô xảo quyệt này, lời của bản tiểu thư, ngươi cũng không nghe sao? Ta nói ta phải về nhà! Ta không muốn ở lại nơi quỷ quái này!". Thẩm Thanh Vận níu lấy tay Hà ma ma, giọng the thé nói.
"Tiểu thư, ngài hảo hảo ở chỗ này dưỡng thân thể đi", Hà ma ma đem tay Thẩm Thanh Vận thả vào trong chăn, sau đó lại chỉnh chăn mền cho nàng.
"Điêu nô nhà ngươi!", Thẩm Thanh Vận khuôn mặt tái nhợt, đầu tóc xõa tung, ánh mắt dữ tợn như lệ quỷ.
Hà ma ma vỗ vỗ tay nàng, quay sang hai nha đầu bên cạnh: "Chiếu cố thật tốt cho tiểu thư".
Nói xong liền ra khỏi phòng, phân phó nha đầu hầu hạ và bà tử giữ cửa một phen, lúc này mới vội vội vàng vàng trở về.
****
Editor: Ngọc Thương
Bùi thị ngồi trên giường, dựa vào gối dựa, con mắt nhìn thẳng, vừa thấy Hà ma ma vào phòng, lập tức liền ngồi thẳng người, hỏi: "Ma ma, có đón được Vận nhi không? Nó thế nào rồi? Có bị chịu khổ không? Có bị đói không? Có gầy đi không? Sắc mặt có tốt không?".
"Phu nhân, ngài đừng nóng vội, nô tỳ cẩn thận nói với lời ngài", Hà ma ma gấp rút đi tới, đỡ Bùi thị tựa vào gối: "Phu nhân, ngài đừng lo lắng, nô tỳ đón được tiểu thư, tiểu thư hoàn hảo, người có gầy một chút, nhưng nô tỳ đã thỉnh đại phu chẩn qua mạch cho tiểu thư, đại phu nói tiểu thư không có gì đáng ngại, chỉ cần dưỡng thân thể vài ngày là tốt rồi".
Bùi thị nghe xong đau lòng không chịu nổi, chỉ hận không thể chính mình tự đi nhìn con gái cho yên tâm, nhưng mà bởi vì đang là mùa hè, bản thân nàng lại quá lo lắng, cho nên vết thương trên người không có đỡ hơn. Cộng thêm, Thẩm Tránh kiên quyết hạ nghiêm lệnh không cho phép nàng đi gặp nữ nhi, lại phân phó người trông chừng nàng, trên người nàng đang có bệnh, nào còn tinh lực mà tránh đi tai mắt của Thẩm Tránh, giấu diếm Thẩm Tránh đi ra ngoài gặp nữ nhi!
Hà ma ma nói: "Phu nhân, ngài không cần lo lắng cho tiểu thư, nha đầu bà tử bên kia sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu thư. Hôm nay tiểu thư đã được thả ra rồi, cho nên, phu nhân cần phải yên tâm, dưỡng bệnh cho thật tốt, tiểu thư còn ngóng trông ngài đó".
"Ma ma, ngươi nói xem, lão gia hắn sao lại nhẫn tâm như vậy!". Không chỉ muốn đem nữ nhi trục xuất khỏi cửa, còn không cho nàng quản nữ nhi sống chết ra sao.
Sao có thể nhẫn tâm như thế!
Vừa lo lắng cho nữ nhi, vừa oán Thẩm Tránh quá mức lạnh bạc, trái tim Bùi thị đau đớn như thể bị một bàn tay hung hăng bóp lấy.
"Phu nhân, ngài yên tâm, lão gia đây là yêu sâu trách chi thiết*, trong lòng ngài ấy khẳng định cũng rất lo lắng cho tiểu thư. Chờ mấy ngày nữa, phu nhân đi khuyên nhủ lão gia, đón tiểu thư trở lại là được". Hà ma ma vừa cười vừa nói.
(yêu sâu trách chi thiết: vì thương yêu ai đó nên mới nghiêm khắc chỉ mong người đó được tốt. Đồng nghĩa với "thương cho roi cho vọt").
"Hắn đã quyết tâm rồi", Bùi thị lắc đầu, nhìn Hà ma ma hỏi: "Vận nhi, khẳng định là nó vừa khóc vừa nháo phải không?".
Hà ma ma mấp máy môi, trả lời: "Tiểu thư nhu thuận hiểu chuyện, minh bạch nỗi khổ tâm của phu nhân ngài, làm sao sẽ nháo".
Bùi thị trong lòng lại càng như bị kim châm đau đớn, đầu lại nhức vô cùng, lệ theo khóe mắt rơi xuống: "Nữ nhi đáng thương của ta, lúc này ta lại không thể ở bên cạnh nó".
Nàng và Thẩm Tránh cùng nhau lớn lên, lại nhiều năm làm phu thê, nàng sao không hiểu tính tình Thẩm Tránh. Hành động lần này của Thẩm Tránh là thực, là thật sự không muốn nữ nhi này.
Cho dù những ngày qua, hắn vì nữ nhi bôn tẩu, chẳng qua cũng chỉ vì giữ lại danh tiếng mà thôi.
Nữ nhi chưa từng nếm mùi khổ, mấy ngày nay ở trong nhà lao, khẳng định thập phần sợ hãi, hôm nay được thả ra lại không thể về nhà, mà nàng thì không thể ở bên cạnh nữ nhi an ủi con bé.
Bùi thị cảm thấy trái tim như bị dao cắt đau đớn vô cùng.
"Phu nhân, ngài đừng khóc, ngài thế này sao mà tốt cho thân thể? Ngài phải khỏe mới có thể mau đón tiểu thư trở lại được". Hà ma ma rút khăn ra lau nước mắt cho Bùi thị, sau đó lại phân phó Hà Hương rót một chén trà đưa cho bà, Hà ma ma tiếp trà nóng: "Phu nhân".
Bùi thị uống một ngụm, không uống nữa, Hà ma ma đem chén trà đưa cho Hà Hương, đứng dậy đưa tay bóp trán cho Bùi thị.
Bùi thị dựa vào gối, tay để trên ngực vỗ vỗ, thẳng người hừ hừ.
*******
Editor: Ngọc Thương
Bên kia, Nghi An quận chúa trong lòng cũng như thể bị chặn một tảng đá lớn, buồn khổ đau đớn.
Lên xe ngựa, Tống Tử Dật liền nhắm chặt mắt.
Nghi An quận chúa phân phó Đan Tâm và Đan Chân ngồi hai bên ngoài càng xe, nàng và Tống Tử Dật ở trong xe ngựa.
Nghi An quận chúa cố chịu mùi hôi từ trên người Tống Tử Dật tản ra, rót một chén trà, ôn nhu nhìn hắn, đem chén trà chuyển tới: "Thế tử chịu khổ, chàng trước uống một chén trà cho nhuận giọng".
Đôi mắt Tống Tử Dật không hề mở ra một chút, chỉ nhàn nhạt nói: "Đặt đó đi".
Nghi An quận chúa dừng tay lại, đem trà đặt sang một bên, suy nghĩ một chút, nhẹ giọng an ủi: "Thế tử không cần lo lắng, thế tử có tài năng, qua một đoạn thời gian nữa, chức quan kia... dĩ nhiên là sẽ khôi phục".
Tống Tử Dật có chân tài thực lực, lại có nàng, có phủ Công chúa, cùng Tứ biểu ca giúp đỡ, bị hạ chức quan, tất nhiên là rất nhanh sẽ lại bay lên.
Về phần thế tử vị sao?
Tống gia chỉ có một độc đinh Tống Tử Dật, thế tử vị không thuộc về hắn, thì sẽ là của ai? Có điều, phải đợi chuyện này lắng xuống, phong thanh qua đi, đến lúc đó, cha chồng tấu sớ thỉnh phong lại là được.
Tống Tử Dật vẫn như cũ không để ý đến nàng, nửa câu cũng không nói.
Nghi An quận chúa mím môi, trầm mặc một lát: "Vậy thế tử ngủ chút đi, về đến nhà, ta gọi chàng".
Tống Tử Dật lúc này mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Nghi An quận chúa nhìn gương mặt anh tuấn của Tống Tử Dật nay tiều tụy đi nhiều, trong lòng chua xót, đôi mắt liền ướt.
Nàng một bụng ủy khuất muốn cùng hắn nói.
Kể từ hôm đó xuất cung, Trương thị liền không muốn gặp nàng.
Trương thị ngã bệnh, mỗi ngày nàng đến thăm đều bị Trương thị đuổi về, mà Thẩm Thanh Vũ thì ở bên giường hầu hạ.
Chẳng qua là một tiểu thiếp thôi, càng không phải là thiếp thất của cha chồng Kiến An hầu Tống Thư Thành, nhưng Trương thị lại coi Thẩm Thanh Vũ như nữ nhi, như con dâu ở bên cạnh hầu hạ.
Nghi An quận chúa hiểu trong lòng Trương thị là đang giận, ngày hôm đó thời điểm mợ Hoàng Hậu khiển trách bà ta, nàng ở bên cạnh nhìn xem, Trương thị cảm thấy mất mặt.
Nhưng việc đó không phải là nàng muốn thế, nàng cũng không cố ý!
Hi vọng sau khi Tống Tử Dật hồi phủ, Trương thị có thể để chuyện hôm đó xuống.
Trong xe ngựa vô cùng yên lặng, Nghi An quận chúa trong lòng khó chịu, nghiêng đầu nhẹ giọng gọi Đan Tâm và Đan Chân tiến đến hầu hạ.
Xe ngựa trực tiếp vào phủ, đến cửa thuỳ hoa mới dừng lại.
Xe ngựa dừng lại, Nghi An quận chúa vừa muốn chuẩn bị mở miệng gọi Tống Tử Dật.
Tống Tử Dật lại tự mình mở mắt, trực tiếp xốc màn xe bước xuống.
Đan Tâm và Đan Chân đỡ Nghi An quận chúa xuống xe ngựa: "Quận chúa, ngài cẩn thận một chút".
"Thế tử, ta đã sớm cho người chuẩn bị xong nước nóng, chàng đi về tắm trước, đổi y phục xong thì đến thăm mẫu thân". Nghi An quận chúa cười nói với Tống Tử Dật.
"Ừ, ta đi tắm trước một cái", Tống Tử Dật nhẹ gật đầu, nhấc chân sải bước như sao băng đến viện tử của bọn họ.
Nghi An quận chúa nở nụ cười, gấp rút phân phó Đan Tâm bước nhanh đuổi theo, để nàng hầu hạ Tống Tử Dật.
Chờ đến khi Tống Tử Dật đi xa khuất bóng, Nghi An quận chúa mới đỡ tay Đan Chân, ôm thắng lưng nôn ói ra.
"Quận chúa, ngài làm sao vậy?". Đan Chân sợ hết hồn, vội hỏi.
Nghi An quận chúa cơ hồ đem cơm đêm qua ăn đều phun ra hết, phun một hồi lâu, đến khi không ói được gì nữa, lúc này mới đứng lên, trả lời Đan Chân: "Không sao".
Hôi thối quá, nếu không phải nàng vẫn cố nén, ở trên xe ngựa nàng đã phun ra hết rồi.
Y phục Tống Tử Dật mặc trên người kia, đợi lát nữa phải phân phó người trực tiếp thiêu sạch!
Nghi An quận chúa đỡ tay Đan Chân trở về viện tử, biết Tống Tử Dật còn đang tắm, nàng gấp rút cho người đi bày cơm.
Đợi một lát, Tống Tử Dật mới từ trong tịnh phòng đi ra.
Áo bào gấm dệt màu lam, ngọc quan bó tóc, tác phong nhanh nhẹn, nửa điểm cũng không còn bộ dạng chật vật vừa rồi. Nghi An quận chúa cười nghênh đón: "Thế tử đói bụng không, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong".
"Ta trước qua chỗ mẫu thân xem một chút", Tống Tử Dật cùng nàng nói một câu, bước chân đi ra ngoài.
Nghi An quận chúa cắn cắn môi, cũng đi theo: "Ta đi với chàng".
Hai người một trước một sau đến phòng Trương thị.
Thẩm Thanh Vũ cùng Tống Tử Quỳnh đang ở bên giường với Trương thị.
Vừa thấy Tống Tử Dật tiến đến, Trương thị, Thẩm Thanh Vũ, Tống Tử Quỳnh đồng loạt rơi lệ.
Trương thị long lanh lệ nhìn Tống Tử Dật, từ trên xuống dưới đánh giá hắn một phen, thấy gương mặt Tống Tử Dật gầy gò không ít, nước mắt càng thêm mau, nghẹn ngào nói: "Con của ta, con chịu khổ rồi".
"Để cho mẫu thân ngài vì nhi tử lo lắng, là nhi tử bất hiếu", Tống Tử Dật hướng Trương thị hành đại lễ, đáp.
Trương thị duỗi tay ôm lấy Tống Tử Dật, đau lòng khóc thành tiếng.
Tống Tử Quỳnh và Thẩm Thanh Vận cũng khóc lên.
Nghi An quận chúa rơi lệ theo.
Nha đầu bà tử trong phòng đều nhỏ giọng khóc.
Nhất thời, trong phòng một mảnh bi ai tiếng khóc.
****
Editor: Ngọc Thương
Tô Phỉ hôm nay trở về nhà sớm, cùng hắn đi về, còn có Lâm thái y.
Lâm thái y là thái y bắt mạch tinh xảo nhất.
Thanh Ninh cười đưa tay ra cho Lâm thái y bắt mạch.
Tô Phỉ ngồi bên cạnh, ánh mắt khẩn trương nhìn Lâm thái y.
Đến khi tay Lâm thái y rời khỏi cổ tay Thanh Ninh, Tô Phỉ liền vội hỏi: "Lâm thái y, như thế nào?".
Lâm thái y cười híp mắt, hướng Tô Phỉ và Thanh Ninh chắp tay: "Chúc mừng thế tử, chúc mừng thế tử phu nhân, là hỉ mạch".
HẾT CHƯƠNG 63