Editor: Ngọc Thương
Trương thị đây là trong lòng có vướng mắc, tương lai gốc cây đâm rễ chỉ sợ khó có thể rút.
Nghi An quận chúa nội tâm khổ sở một đoàn, sửng sốt qua đi, lại lập tức ôn nhu cười nâng cánh tay Trương thị: "Mẫu thân, con dâu đỡ ngài".
Ngay trước mặt đám người Vân Thái công chúa và Thục phi, Trương thị cũng không muốn lại một lần nữa đẩy tay Nghi An quận chúa ra.
Một lần, có thể là vô tình.
Thêm lần nữa, vậy thì không tốt.
Mâu quang Trương thị tối xuống, liền để tùy Nghi An quận chúa dìu lấy tay mình.
Hành động ban nãy của Trương thị, tuy ánh mắt Vân Thái công chúa còn đang nhìn Bùi thị ngã trên mặt đất, nhưng nàng cũng không bỏ lỡ, thấy Trương thị không đẩy tay nữ nhi nữa, lúc này lông mày Vân Thái công chúa mới giãn ra.
Một người té xỉu, Trương thị và Đổng phu nhân vẻ mặt cũng không có chút huyết sắc nào, mỗi bước di chuyển, bộ dáng đều rất thống khổ. Thục phi khẽ ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, đề nghị: "Trời nóng thế này, Thẩm nhị phu nhân bị ngất xỉu, không bằng các ngươi đều đến điện của bản cung nghỉ một lát".
Vân Thái công chúa gật đầu: "Bản cung thấy sắc mặt của hai vị phu nhân cũng không tốt, vẫn nên nghỉ một chút".
Đổng phu nhân tất nhiên là vui lòng, nàng còn nói với Thục phi mấy câu.
Trương thị gật đầu nói được.
"Mấy người các ngươi cẩn thận nâng Thẩm nhị phu nhân lên, coi chừng đừng để bị thương", Thục phi chỉ vào mấy cung nữ, phân phó bọn họ nâng Bùi thị, lại phái một người đi Thái Y viện mời thái y và y nữ đến.
Đoàn người lúc này mới là tầng tầng lớp lớp đi tới cung điện của Thục phi.
Thời điểm mọi người đến, thái y và y nữ đã đến sớm một bước, vào trong điện, thái y trị liệu một phen, kê khai phương thuốc.
Ba người tổn thương đều là thật, chỉ là, thương tổn trên người Đổng phu nhân nửa điểm đều nặng hơn Bùi thị và Trương thị.
Thục phi nghe lời thái y nói, không khỏi đem khăn gấm trong tay xoắn lại thành dây thừng.
Nàng còn tưởng rằng người hành hình sẽ vì quan hệ giữa nàng và Đổng gia mà ra tay có kiêng nể.
Ai ngờ, thế nhưng nửa điểm cũng không nhẹ!
Thục phi trong lòng như bị chặn một đoàn hỏa.
Nhưng đó là Hoàng Hậu nương nương, hôm nay phạt là đánh vào thể diện Hoàng gia, thể diện của Hoàng tử, nàng tuy có lòng nhưng cũng không còn cách nào!
Hoàng Hậu nương nương tuy không có con, nhưng lại là người nắm quyền hậu cung, Hoàng Thượng xưa nay luôn kính Hoàng Hậu nương nương.
Trước kia, khi Hoàng Hậu nương nương mới để tang con trai vài năm, cũng có không ít phi tần mang tâm tư muốn đem Hoàng Hậu giẫm trong bụi bặm.
Nhưng, những người đó đã sớm thành đống xương trắng như tuyết.
Trong đó có vài phi tần xinh đẹp được Hoàng Thượng cưng chiều, thổi gió bên gối Hoàng Thượng, ngược lại không cần Hoàng Hậu nương nương động thủ, Hoàng Thượng liền cho người đem đi xử lý.
Nghĩ đến chuyện này, Thục phi cảm thấy đoàn hỏa trong lòng thiêu đốt trái tim càng thêm đau đớn, ngoài mặt cười cùng Vân Thái công chúa nói chuyện, nội tâm nhưng lại thầm hận!
Chờ Hoàng nhi của minh trèo lên long tọa.
Thì nàng sẽ không cần phải bấm bụng bấm dạ như thế nữa.
Mặc cho hôm nay Hoàng Hậu cao cao tại thượng, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải cúi đầu trước mình!
Thái y kê phương thuốc xong liền cáo từ rời đi.
Thục phi phân phó người mang bình phong đến, lại sai khiến vài cung nữ giúp y nữ bôi thuốc lên mông cho ba vị bị hành hình.
Một phen bận rộn, chờ thoa thuốc xong rồi, lại rút lui bình phong.
Bùi thị lúc này mới mở mắt, mở một mắt, liền thấy được cung điện vàng son lộng lẫy khiến nàng có chút mê man, mặc dù lệ đang rơi lã chã, nhìn thấy Thục phi nương nương ngồi trên ghế chủ vị, nước mắt lại càng rơi như mưa, lập tức từ tư thế nằm sấp trên ghế vội vàng đi xuống, quỳ trên mặt đất, khổ cầu: "Nương nương, van cầu ngài cứu tiểu nữ".
"Thẩm nhị phu nhân, mau đứng lên, ngươi làm gì vậy? Vừa rồi mới thoa thuốc cho ngươi, ngươi chớ lộn xộn". Thục phi vội vươn tay, để cung nữ bên cạnh đỡ Bùi thị đứng lên.
Ôn hòa dễ thân, một chút dáng vẻ Nương nương cũng không có.
Cung nữ cẩn thận đỡ Bùi thị đứng dậy, ngồi lên ghế nệm êm một bên.
Bùi thị mới ban nãy bị Hoàng Hậu nương nương giáo huấn khiển trách, lại bị đánh, lăn qua lăn lại làm cho tâm nàng đều nhảy vọt lên cổ họng. Nhưng cho dù nàng cảm thấy thân thể trầm trọng, cũng không dám ở trong cung Hoàng Hậu nương nương choáng váng đầu óc, chống đỡ đến giờ khắc cuối cùng một hơi ra khỏi cung Hoàng Hậu nương nương, lúc này mới dám hôn mê bất tỉnh, hiện tại gặp được Thục phi nương nương làm người thân thiện, trong lòng rất cảm động.
Ánh mắt Thục phi nhu hòa nhìn ba người Bùi thị, Trương thị và Đổng phu nhân: "Các ngươi không nên gấp gáp, Hoàng Hậu nương nương từ trước đến nay hiền hòa, lúc này đây cũng là bởi vì lão Ngũ nên mới nổi giận, cho nên, các ngươi không cần lo lắng".
"Mong rằng Nương nương ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu". Trương thị mặt tái nhợt, giãy giụa lấy đứng lên, hướng Thục phi phúc thân hành lễ.
"Nương nương, xin ngài trợ cứu Tuấn nhi". Đổng phu nhân cũng đứng lên.
Bùi thị cũng vội vàng đứng lên phúc thân theo.
Mặc dù Hoàng Hậu nương nương hôm nay triệu ba người các nàng tiến cung, khiển trách các nàng dạy con vô phương một phen, nhưng chuyện đưa người đi Đại Lý Tự lại là chuyện triều đình, Hoàng Hậu nương nương không nhúng tay vào được.
Vì vậy, cầu xin Hoàng Thượng là đường tắt hữu hiệu nhất.
"Mau, mau đều ngồi xuống, trên thân các ngươi còn mang theo tổn thương đó", Thục phi vội nói.
Ba người liền ngồi trở lại băng ghế.
"Mới vừa thoa thuốc, các ngươi đừng nóng vội", Vân Thái công chúa cười an ủi: "Sẽ không có chuyện gì, có khi đợi chúng ta xuất cung, người cũng đã trở về".
"Công chúa nói đúng lắm, ba vị yên tâm đi, bản cung sẽ ở trước mặt Hoàng Thượng cầu tình, ba vị cứ việc yên tâm, trở về hảo hảo dưỡng thương. Hiện tại thời tiết nóng, sơ sẩy một cái đến lúc đó lại tự khiến mình chịu khổ". Thục phi nói: "Chẳng qua là một việc nhỏ, cũng không phải phóng hỏa giết người, vi phạm pháp lệnh gì, không sao, tất cả mọi người yên tâm".
Lời tuy thế, nhưng rốt cuộc là bị đưa đi Đại Lý Tự, người còn chưa được thả ra, ba người các nàng làm mẫu thân, sao có thể không lo lắng?
Thục phi và Vân Thái công chúa sau đó lại an ủi một phen.
Trương thị và Bùi thị cảm tạ một hồi, liền cáo từ.
Nghi An quận chúa là con dâu Trương thị, Trương thị phải đi, Nghi An quận chúa tự cũng theo chân rời đi, Vân Thái công chúa cũng đứng lên.
Thục phi cười, cho ma ma thiếp thân tiễn các nàng ra cửa.
Đám người vừa đi, vẻ mặt ôn hòa của Thục phi cởi xuống, nhíu mày nhìn về phía Đổng phu nhân, nói: "Bản cung đã sớm thông báo cho các ngươi, không thể để tùy ý Tuấn nhi dính vào, sao lại càng náo loạn lên như thế, dám đến phủ lão Ngũ hồ nháo? Tính tình lão Ngũ nhìn thì ôn hòa, nhưng thủ đoạn lại rất hung ác!".
Tứ hoàng tử làm việc không cùng Thục phi nói qua, cho nên Thục phi không biết, chỉ cho là Đổng Khải Tuấn hồ nháo.
Đổng phu nhân rơi lệ: "Nương nương, ngài nhất định phải cứu Tuấn nhi".
"Yên tâm, Tuấn nhi là điệt nhi của bản cung, Hoàng Thượng nể mặt bản cung, sẽ không làm khó Tuấn nhi", Thục phi cau mày.
Đổng phu nhân lau nước mắt, nói: "Nương nương, ngài cũng biết, Tuấn nhi tuy thường hồ nháo chút ít, nhưng hắn cũng có phân tấc, làm sao dám ở trong phủ đệ Ngũ hoàng tử gây ra chuyện như vậy?".
Ngụ ý, chính là Đổng Khải Tuấn bị mắc bẫy.
Thục phi nghe lời này, lông mày căng vài phần, suy nghĩ một chút, đáp: "Hôm qua ngươi cũng ở đó, có thấy gì kì quái không?".
Lão Tứ, lão Ngũ là huynh đệ, nhưng thứ Hoàng gia không thể có nhất chính là huynh đệ tình thâm.
Đổng Khải Tuấn là người Đổng gia, tuy hay hồ nháo hoang đường, nhưng đối với việc lớn cũng rất hiểu.
Đổng phu nhân suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Không có chỗ nào kì quái".
Trong lòng hối hận không thôi, sớm biết xảy ra chuyện như vậy, nàng nên đến nhanh hơn một chút, đến sớm, có cái gì nàng cũng có thể chú ý tới.
Thục phi ngẫm nghĩ, lại nói: "Quay đầu lại, ngươi đi Đại Lý Tự xem một chút, coi Tuấn nhi nói thế nào".
Là lão Ngũ muốn từ Đổng Khải Tuấn ra tay đả kích con trai mình?
Thục phi trong lòng lại lắc đầu.
Người này không đến nơi đến chốn, có ích lợi gì?
Cùng lắm là làm cho danh tiếng ăn chơi của Đổng Khải Tuấn càng sâu hơn thôi.
"Quay đầu lại thần thiếp sẽ đi", Đổng phu nhân nhẹ gật đầu, lau đi lệ nơi khóe mắt: "Thẩm cô nương và Tống thế tử là thế giao, tình cảm từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Thẩm công nương đã đính hôn rồi, cùng nàng đính hôn chính là thiếu gia Bùi gia".
"Phế công tử của Bùi gia?", Thục phi nhướng mày, nhìn hướng Đổng phu nhân.
Ánh mắt Đổng phu nhân lóe lên, gật đầu: "Chính là hắn!".
Ánh mắt Thục phi cũng không khỏi sáng ngời.
Hai người đều nhịn không được nở nụ cười.
Hảo hảo một tiểu thư khuê các như hoa như ngọc, làm sao chịu cam tâm gả cho một tên phế nhân?
"Bà thông gia, ngươi đừng quá lo lắng, thế tử chắc chắn rất mau trở về thôi". Ra khỏi cung Thục phi, một đường đi tới Ngự hoa viên, Vân Thái công chúa dừng lại cước bộ, cười nói với Trương thị.
"Đa tạ Công chúa vì Tử Dật bôn ba", Trương thị khom người.
"Tử Dật là con rể bản cung, con rể là một nửa con trai, bản cung cần phải vậy", Vân Thái công chúa đáp.
"Tạ ơn Công chúa đối với Tử Dật quan ái". Trương thị nói.
"Bà thông gia đừng khách khí với bản cung như vậy, có chuyện gì, bà thông gia cứ để Nghi An đi làm, ngươi trở về hảo hảo dưỡng thương". Vân Thái công chúa cười nói một câu, sau đó nghiêng đầu nhìn Nghi An quận chúa dặn dò:"Chiếu cố thật tốt mẫu thân con hồi phủ, có chuyện gì phái người hồi phủ Công chúa nói một tiếng".
"Vâng, mẫu thân, vậy con đi trước", Nghi An quận chúa gật đầu.
Vân Thái công chúa khẽ gật đầu: "Đi đi, ta đi cầu cậu Hoàng đế của con".
"Làm phiền Công chúa". Trương thị không khỏi quỳ gối hướng Vân Thái công chúa nói lời cảm tạ.
"Cảm ơn công chúa, cảm ơn công chúa!". Một bên Bùi thị cũng quỳ gối.
Vân Thái công chúa gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ ly khai, lúc này mới hướng Ngự thư phòng mà đi.
Hôm nay lâm triều, trên Kim Loan điện, Đại Lý Tự khanh đem chuyện đám người phạm tội bẩm tấu cho Hoàng Thượng.
Thẩm Tránh chức quan không cao, những năm này, việc lâm triều còn chưa tới phiên hắn, Thẩm Phong là bùn nhão không trát được tường, nhưng Thẩm Tránh lại có vài phần tài hoa, từ sau khi Nghi An quận chúa đến Tống gia, cộng thêm tầng quan hệ thông qua Thẩm Thanh Vũ, Thẩm gia cùng Tứ hoàng tử coi như là quan hệ liên lụy, cho nên hôm nay hắn được lâm triều, nhưng chỉ có thể đứng xa xa dưới hàng cuối cùng văn võ bá quan.
Vì vậy, Đại Lý Tự khanh vừa mở miệng, ba người Thẩm Tránh, Tống Thư Thành và Đổng đại nhân hận không thể vùi đầu hạ thấp xuống.
Mặt Thẩm Phong trực tiếp đen như đáy nồi!
Tứ hoàng tử mím căng môi, dư quang không tự chủ quét về phía Ngũ hoàng tử và Tô Phỉ nơi xa. Nhất là ở trên mặt Tô Phỉ nhìn nhiều hơn một lần, hi vọng từ trên mặt hai người có thể nhìn ra gì đó.
Nhưng sắc mặt Ngũ hoàng tử và Tô Phỉ đều bình tĩnh, như thể mặt hồ không có sóng, nửa điểm cũng không nhìn ra có gì khác thường.
Hoàng Thượng nghe xong, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, chỉ nhàn nhạt nói Đại Lý Tự khanh phải hảo hảo thẩm tra xử lí, sau đó không nói gì thêm.
Hoàng Thượng không đề cập tới, Tống Thư Thành và Đổng đại nhân cũng không có ở ngay trước mặt văn võ bá quan triều đình cầu tình.
Bãi triều tản đi, Thẩm Tránh, Tống Thư Thành liền cùng Đổng đại nhân cúi đầu, cung kính quỳ gối bên ngoài Ngự thư phòng thỉnh tội.
Hoàng Thượng nhưng lại liên tục không có ý tứ truyền gặp ba người bọn họ.
Phía trước Ngự thư phòng tùy là cây cao bóng cả, nhưng ngày hè tháng sáu, chỉ trong chốc lát, ba người liền bị phơi nắng mặt trời khiến đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, trên mặt đất cũng ẩm một mảnh.
Gần đến buổi trưa, ánh nắng phá lệ nóng bức, mặt trời phơi giữa đỉnh đầu, trên mặt đất sóng nhiệt quay cuồng, ba người Thẩm Tránh, Tống Thư Thành và Đổng đại nhân như bị đặt trong lò lửa, nóng đến khó chịu, mồ hôi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Lúc Vân Thái công chúa đến, vừa vặn thấy tình huống này, trong lòng lập tức hiểu, ba người đây là cầu tình cho đám người Tống Tử Dật.
Hiển nhiên, đừng nói là xin tha, Hoàng Thượng ngay cả gặp cũng không muốn gặp bọn họ.
Cước bộ của Vân Thái công chúa hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn đi tới, cho nội thị canh giữ cửa tiến vào thông truyền.
"Công chúa, xin chờ một chút!", nội thị khom người nói, sau đó đi vào trong.
Qua một lúc lâu, nội thị vòng trở ra, khom người nói với Vân Thái công chúa: "Công chúa, Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương!".
Chính là không gặp nàng!
Vân Thái công chúa hít một hơi, liền xoay người bước đi, thời điểm đi đến trước mặt Thẩm Tránh, Tống Thư Thành, Đổng đại nhân, dừng chân: "Mặt trời nóng bức, hoàng huynh hôm nay chỉ sợ là không rảnh triệu kiến ba vị đại nhân, ba vị đại nhân vẫn nên trở về trước đi".
"Đa tạ công chúa hảo ý!". Tống Thư Thành trả lời, nửa điểm cũng không có ý tứ đứng dậy.
Vân Thái công chúa thở dài một hơi, liền nhấc chân rời đi.
HẾT CHƯƠNG 58