Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 3 - Chương 1




Editor: Ngọc Thương

Tân phòng được trang trí vô cùng vui mừng, gia dụng cùng cửa sổ đều được dán chữ hỉ màu đỏ. Thanh Ninh đã rửa mặt xong, ngồi trên giường hỉ, chăn đệm cùng xiêm y đỏ thẫm, càng làm nổi bật làn da nõn nà, trắng nõn oánh nhuận của nàng.

Ánh mắt Tô Phỉ sáng quắc, trong đáy mắt tựa như có lửa thiêu đốt.

"Chàng đã trở lại", Thanh Ninh nhấp môi dưới, nhẹ giọng ứng một câu, sau đó thuận miệng hỏi: "Bữa tiệc phía ngoài đã tan rồi sao?".

"Còn chưa tan", bởi vì vừa mới uống rượu, gương mặt mê hồn của Tô Phỉ nhiễm một tầng đỏ ửng.

Tân khách còn chưa tản đi, hắn là chú rể mà lại chạy ra đây? Thanh Ninh cười nheo mắt: "Chàng chạy ra?".

"Ừ, ta giả say trở lại đây", Tô Phỉ kéo tay Thanh Ninh, nắm lấy tay nàng: "Sợ nàng chờ lâu".

Đây là... tán tỉnh sao?

Sợ nàng chờ lâu... đêm xuân một khắc giá ngàn vàng. Trong đầu Thanh Ninh chợt toát ra những lời này, gương mặt đỏ hồng lên.

Bàn tay bị hắn lôi kéo, tê tê dại dại nối thẳng đến tim.

Trà Mai và Ngọc Trâm đứng bên, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi chân.

"Nàng yên tâm, có người giúp ta chống đỡ", Tô Phỉ cười nói.

Cảnh Tụy viên cách khá xa, hắn để Phó Cảnh Hành đưa mình một đoạn đường, sau đó mới cho Phó Cảnh Hành trở lại.

"Ừ", Thanh Ninh thấp giọng ừ một tiếng, gật đầu.

"Nàng chờ chút, ta đi tắm trước đã", Tô Phỉ mỉm cười lại nắm tay nàng, sau đó cất bước đi tới tịnh phòng.

Ngọc Trâm và Trà Mai đều ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hướng Thanh Ninh, bất động.

Không hề nhìn thấy nha đầu tiến đến hầu hạ thế tử, y phục của thế tử sớm đã chuẩn bị xong đưa qua đây cho các nàng.

Thế tử đây là... là muốn hai nàng đi vào hầu hạ sao?

Thanh Ninh nhìn cả phòng màu đỏ, suy nghĩ một chút, nói với hai người: "Ngọc Trâm, ngươi ra ngoài tìm phòng bếp của viện này, lấy một ít thức ăn đến".

Hôm nay tổ chức tiệc mừng, Tô Phỉ là chú rể, nhất định là chưa ăn gì.

"Vâng, nô tỳ đi ngay", Ngọc Trâm gật đầu, gấp rút đi ra ngoài.

Thanh Ninh nhìn Trà Mai phân phó:"Trà Mai, ngươi dọn dẹp giường chiếu đi".

Nói xong cũng đứng dậy.

"Vâng". Trà Mai gật đầu.

Một lát sau, Ngọc Trâm mang theo một hộp đựng thức ăn tươi cười đi vào: "Mới vừa ra cửa đã thấy Tùng Mộc đưa cái này đến".

Xem ra là Tô Phỉ đã sớm phân phó Tùng Mộc, Thanh Ninh cười: "Được rồi, để đó, chờ thế tử đi ra rồi bày lên, ban đêm trời lạnh, bày ra trước đồ ăn sẽ bị nguội".

Ngọc Trâm gật đầu, đem hộp cơm để lên bàn, sau đó đi tới cùng Trà Mai trải giường chiếu.

Thanh Ninh ngồi trên băng ghế, lỗ tai chú ý đến động tĩnh bên tịnh phòng, tim bỗng chốc đập thật nhanh.

Ngọc Trâm và Trà Mai đem giường chiếu thu dọn xong xuôi, thấy Thanh Ninh không phân phó gì thêm, hai người cúi đầu cụp mắt đứng một bên.

Tại sao thế tử không gọi nha đầu của hắn qua đây hầu hạ? Dường như không nhìn thấy nha đầu trẻ tuổi nào, chẳng lẽ thế tử không có nha đầu hầu hạ sao? Ngọc Trâm và Trà Mai liếc nhau một cái, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu liếc nhanh qua Thanh Ninh, trong lòng nhịn không được lo lắng.

Tiểu thư không qua hầu hạ thế tử, cũng không để các nàng qua hầu hạ thế tử, không biết thế tử có mất hứng không?

***********

Editor: Ngọc Thương

Phía ngoài tân khách đã bắt đầu cáo từ, vẫn còn rất nhiều người ở lại uống rượu. Đại hôn của Tô Phỉ, Tôn thị mời gánh hát tốt nhất kinh thành đến diễn hí khúc, giờ phút này, hoa đán cùng tiểu sinh trên sân khấu ca hát cực kỳ triền miên.

Phó Cảnh Hành đưa Tô Phỉ một đoạn đường liền quay trở về bữa tiệc.

"Sao trở lại nhanh vậy? Thế tử say rượu, nhưng ngược lại, cước trình* thật nhanh", vừa thấy Phó Cảnh Hành quay lại, một công tử mặc cẩm y tím liền đưa tay kéo Phó Cảnh Hành, hỏi.

(cước trình: thời gian đi đường)

"Đó là đương nhiên, chẳng phải đêm xuân một khắc giá ngàn vàng sao!", công tử áo lam mập mờ nói.

"Ha ha ha". Vài vị công tử bên cạnh ồ cười.

Tử y công tử lúc trước nở nụ cười, ghé sát vào Phó Cảnh Hành, hỏi: "Nhìn thấy tân nương tử chưa? Có phải rất đẹp hay không?".

Giọng nói đã giảm âm chút ít, nhưng người bên cạnh đều nghe được rõ ràng.

Phó Cảnh Hành cười đưa tay vỗ xuống gáy tử y công tử: "Nói lời vô vị gì vậy! Xem ra ngươi còn chưa uống say!".

"Ha ha, vài chén rượu này sao có thể say?", người nọ nở nụ cười, ha ha theo Phó Cảnh Hành đem lời nói dời sang đề tài khác.

...

Editor: Ngọc Thương

Chén quang giao thoa, bữa tiệc kéo dài thêm một hồi lâu mới tan, tân khách nguyên một đám uống đến mặt mày hồng hào mới cáo từ rời đi.

Tôn gia cùng Tô gia là quan hệ thông gia, nên thời điểm Tôn gia rời đi, tân khách còn lại cũng cáo từ, bởi vì là quan hệ thông gia, cho nên nữ quyến Tôn gia ở lại chờ Tôn lão gia và các vị thiếu gia đứng dậy mới cùng nhau cáo từ hồi phủ.

Tôn thị dẫn theo Tô Dao, tiễn người Tôn gia đến cửa thùy hoa liền dừng bước.

Tô Khiêm còn muốn tiễn cả nhà bọn họ lên xe ngựa.

Một đường đi tới nơi để xe ngựa, ánh mắt Tô Khiêm luôn nhìn vào Tôn Ngọc Tuyết.

Cả ngày hôm nay Tô Khiêm đều ở bữa tiệc mời tân khách, Tôn Ngọc Tuyết là nữ quyến, cho nên Tôn Ngọc Tuyết như thế nào, Tô Khiêm trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại không biết, mới vừa gặp mặt, nhưng Tôn Ngọc Tuyết lại đoan trang đi theo bên cạnh Tôn phu nhân Tưởng thị, một ánh mắt cũng không cho hắn.

Tô Khiêm đương nhiên không cho là nàng vì sắp làm đám cưới với hắn mà ngượng ngùng.

Tâm tư của Tôn Ngọc Tuyết, hắn rất rõ...

"Biểu muội", Tô Khiêm đi tới phía Tôn Ngọc Tuyết, đứng trước mặt nàng.

Tôn Ngọc Tuyết quỳ gối phúc thân, hướng hắn cười: "Khiêm biểu ca", trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đôi mắt lại dẫn theo không cam lòng cùng mất mát.

Tô Khiêm thấy rõ ràng, trong lòng thầm nói một câu, nàng vẫn nhớ tới hắn sao?

Nàng sắp thành vợ của mình!

Tô Phỉ? Trong lòng Tô Khiêm xẹt qua một tia cười lạnh, tay nắm chặt thành quyền, sau đó buông ra, biểu muội sau này là người của hắn, là thê tử của Tô Khiêm hắn, hắn chắc chắn sẽ cho biểu muội thấy được hắn tốt thế nào, để trong lòng nàng, trong mắt nàng chỉ có thể có một Tô Khiêm hắn.

Tô Khiêm giãn mặt nở nụ cười với Tôn Ngọc Tuyết, sau đó nghiêng đầu phân phó nha đầu đỡ Tôn Ngọc Tuyết lên xe ngựa.

Chờ xe ngựa Tôn gia rời đi, Tô Khiêm mới xoay người trở về.

......

Editor: Ngọc Thương

Âm thanh phía xa xa dần yên tĩnh trở lại, ngoài sân cũng yên lặng một mảnh, chỉ có ánh đèn lồng đỏ thẫm tản ra tia sáng vui mừng. Thanh Ninh tĩnh tâm trở lại, đợi một hồi Tô Phỉ mới đi ra, trên người đổi xiêm y đỏ mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho hắn, cả người thần thái sáng láng.

"Buổi tối chàng chưa ăn gì phải không?", Thanh Ninh đứng dậy, sau đó phân phó Ngọc Trâm và Trà Mai đem đồ ăn bày ra.

Hai người gật đầu, đem cơm trong hộp dọn lên bàn.

"Nàng cũng ăn một chút đi", Tô Phỉ đi tới, ngồi cạnh Thanh Ninh.

"Được", Thanh Ninh lúc nãy cũng không ăn nhiều, nên nhẹ gật đầu.

Hai người ăn nhưng cũng không được bao nhiêu.

Thấy Tô Phỉ ăn xong, Thanh Ninh để Ngọc Trâm và Trà Mai bưng nước đến, súc miệng rửa tay một hồi, chờ Ngọc Trâm và Trà Mai dọn dẹp bàn xong, Thanh Ninh mới lên tiếng: "Các ngươi đều trở về nghỉ ngơi đi".

"Vâng". Hai người đáp một tiếng, lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Cửa vừa đóng, Thanh Ninh cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên nóng lên, Tô Phỉ không lên tiếng, nàng cũng không mở miệng nói chuyện, trong phòng yên tĩnh tới độ có thể nghe thấy tiếng tim đập của hai người.

Bỗng "phách" một tiếng, nến hỉ đỏ thẫm nổ ra một tia hoa đèn, sau đó căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Khí trời tháng ba buổi đêm mang theo hơi lạnh, vậy mà Thanh Ninh lại cảm thấy có chút nóng.

"Ninh nhi, khuya lắm rồi", Tô Phỉ phá vỡ trầm tĩnh, đưa tay kéo Thanh Ninh lại, dùng ngón tay vu.ốt ve lòng bàn tay nàng, tựa như đang gảy dây đàn.

Bởi vì ngón tay của hắn, Thanh Ninh cảm thấy toàn thân trên dưới càng thêm nóng lên.

"Chúng ta nghỉ ngơi đi", giọng nói của Tô Phỉ mang theo một tia khàn khàn, đưa tay lôi kéo, đem Thanh Ninh bế lên.

"Hô...", Thanh Ninh hô nhỏ một tiếng, ngẩng đầu, đôi mắt đụng vào cặp con ngươi mênh mông như nước của Tô Phỉ, tâm trạng bình tĩnh vừa mới khôi phục lúc này lại vội nhanh chóng nhảy dựng lên.

Xung quanh bao bọc đều là hơi thở mát lạnh của hắn, còn có hơi nóng hô hấp dồn dập, Thanh Ninh nắm lấy y phục của Tô Phỉ, đầu nóng lên: "Hay là, chúng ta xem sách trước...".

Nói xong, lại hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống! Đêm động phòng hoa chúc còn muốn xem sách gì? Mình vừa nói cái gì thế không biết?

Tô Phỉ khẽ cười ha ha, âm thanh so với ngày thường càng thêm trầm thấp dễ nghe.

"Không cho phép", Thanh Ninh mắc cỡ, cả mặt đỏ rần lên.

"Được, ta không cười", Tô Phỉ ngưng nụ cười, nhưng lại trịnh trọng kỳ quái nói: "Nhưng nếu Ninh nhi muốn xem sách, thật ra cũng là chủ ý tốt".

Hắn nói như vậy, là ám chỉ xuân cung đồ! Thanh Ninh cảm thấy trên mặt nóng hừng hực như lửa đốt, bịt tay trộm chuông cúi đầu: "Hay là để ngày khác xem, chàng thả ta xuống trước đi, ta hầu hạ chàng nghỉ ngơi".

"Không cần, ta ôm nàng đi qua". Được ôm uyên hương nhuyễn ngọc trong lòng! Tô Phỉ sao cam lòng buông ra? Ánh mắt hắn sáng long lanh như sao trên trời, ôm Thanh Ninh thật chặt, hướng hỉ sàng đi tới, dịu dàng đem nàng đặt lên giường, sau đó cúi đầu nỉ non: "Ninh nhi".

Thanh Ninh ngước mắt, thấy đôi con ngươi long lanh lóe sáng của Tô Phỉ đang ngưng mắt nhìn nàng. Thanh Ninh vô thức mặt hồng tim đập, trái tim như muốn nhảy ra ngoài, tay không tự chủ được túm lấy chăn đệm mềm mại dưới thân.

Tô Phỉ cúi đầu cười, chậm rãi khom người, hôn lên cánh môi anh đào kiều diễm của nàng.

Cả người Thanh Ninh mềm ra như nước.

Tô Phỉ nắm lấy vòng eo mềm mại mảnh mai của Thanh Ninh, sau đó kéo vạt áo.

...

Thoáng chốc, không khí trong phòng nóng như thiêu đốt.

Hô hấp của hai người đều có chút dồn dập.

"Tích Ngọc", Thanh Ninh đưa tay bắt lấy tà áo trước ngực hắn.

"Ừ, Ninh nhi", Tô Phỉ trầm nhẹ đáp một tiếng, ngậm lấy vành tai mềm mại, mượt mà như trân châu của nàng.

"Đừng....", thân thể Thanh Ninh bỗng chốc run rẩy.

Tô Phỉ cảm nhận được nàng đang run sợ, nhưng chẳng những không buông ra, mà lại càng nhẹ nhàng cắn, khiến Thanh Ninh thở gấp.

Âm thanh kiều mị càng làm cho Tô Phỉ không thể tự chủ, ngón tay một đường châm lửa đi xuống dưới.

"Ninh nhi, nhìn ta", trong giọng nói của Tô Phỉ tràn đầy dụ.c tình.

Đôi mắt Thanh Ninh có chút mê ly nhìn Tô Phỉ, nhìn vào ánh mắt nhu tình của hắn.

Tô Phỉ rút tay ra, nâng gương mặt nàng lên, ôn nhu trong mắt tràn ra vô tận, nhẹ nhàng hôn nàng.

Thanh Ninh tựa như hiếm thế trân bảo độc nhất vô nhị trên thế gian này, như hòn ngọc quý trên tay hắn..

Thanh Ninh nhịn không được đưa tay ôm cổ Tô Phỉ.

Hô hấp của Tô Phỉ càng thêm nặng nề, nụ hôn trút xuống mọi nơi trên người Thanh Ninh, kịch liệt và triền miên, như muốn đem nàng nuốt vào.

Hô hấp của Thanh Ninh cũng theo hắn mà dồn dập lên.

Y phục của hai người từng món từng món một từ giữa ngón tay của Tô Phỉ rơi xuống, như hoa phiêu rơi trên mặt đất.

Chăn đệm đỏ thẫm, da thịt Thanh Ninh càng nổi bật nõn nà, tóc đen như vân, tuyệt mỹ đến cực hạn, đôi con ngươi như mực của Tô Phỉ càng thêm phát sáng, cúi đầu.

Cảm giác tê dại khiến Thanh Ninh cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, làm cho nàng nhịn không được, cả người nhẹ run rẩy.

Cảm giác như vậy, lạ lẫm mà hạnh phúc.

"Tích Ngọc...", Thanh Ninh cúi đầu nỉ non.

"Ừ, ta ở đây", Tô Phỉ ngẩng đầu.

Thanh Ninh nhìn vào mắt hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người từ trong mắt đối phương thấy được nồng đậm dục vọ.ng, cùng với thân ảnh của người kia.

Đôi mắt Tô Phỉ sâu lại, eo thon đột nhiên trầm xuống dưới, mạnh mẽ đâm tới, xông vào trong.

Thân thể tựa như bị xé nứt, Thanh Ninh hít một hơi lãnh khí, khóe mắt có chút ướt, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy ra.

Thực đau!

"Ninh nhi, Ninh nhi!", Tô Phỉ dừng động tác, ôn nhu hôn lên cánh môi Thanh Ninh.

Thanh Ninh cảm thấy hơi thở của hắn trước mặt nàng đang hít thở không thông, nhưng nàng thật sự đau đến không dám động.

Tô Phỉ tinh tế hôn môi nàng, ôn nhu nói: "Đợi lát nữa liền không đau, một hồi thì tốt rồi, Ninh nhi, không đau đâu!..."

Tô Phỉ vừa nhẹ nhàng an ủi nàng, vừa ôn nhu triền miên hôn môi, thân thể hắn cũng càng ngày càng thẳng băng, nhưng vì bận tâm đến thân thể Thanh Ninh, nên hắn không có động, cố nhịn, trong nháy mắt, trên người hắn xuất ra một tầng mồ hôi.

Hai tay Thanh Ninh cảm giác được mồ hôi trên người Tô Phỉ, lại nhìn thấy mồ hôi trên mặt hắn, biết hắn vì nhịn mà đang rất khó chịu, cho nên liền buông lỏng thân thể, cùng hắn lời lẽ triền miên.

Chỉ chốc lát sau, toàn thân Thanh Ninh lại nóng lên, lúc này Tô Phỉ mới đem thân thể mình đưa vào trong.

Thanh Ninh hô một tiếng, lông mày hơi chau lại, nhẹ cắn môi, nhưng lại không kêu đau.

"Ninh nhi!", Tô Phỉ khàn khàn gọi, động tác xông mạnh mà đánh thẳng.

Gương mặt hai người thân mật giao triền cùng một chỗ.

Tô Phỉ vừa động, Thanh Ninh lại liền đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng đôi tay lại bị da thịt nóng bỏng của Tô Phỉ làm phỏng tay, còn thấm ướt, trên người hắn đầy mồ hôi. Trán hắn cũng che kín mồ hôi.

Thanh Ninh thở ra một hơi, chậm rãi thả lỏng thân thể đến mềm nhũn.

Cảm nhận được thân thể mềm mại cùng ướt át của Thanh Ninh, Tô Phỉ cúi đầu cắn vành tai nàng, hơi thở nóng bỏng hô hấp trên cổ Thanh Ninh, động tác càng thêm mãnh liệt.

Thanh Ninh không tự chủ được đưa tay ôm chặt hắn, yêu kiều hổn hển quấn lên vòng eo tinh tráng của hắn.

Động tác bừa bãi cuồng dã, thân thể đau đớn lúc ban đầu chậm rãi rút đi, thay vào đó là cảm giác vui thích cùng ngọt ngào khó nói lên lời. Màn trướng trên đỉnh đầu khẽ đung đưa, Thanh Ninh mê ly ngắm nhìn màu đỏ của màn trướng, tựa hồ trước mắt đều là mẫu đơn nở rộ giữa vườn xuân.