Editor: Ngọc Thương
Lâm ma ma đưa tay nhẹ nhàng xoa thái dương cho lão phu nhân: "Lão phu nhân, ngài đừng quá lo lắng cho Hầu gia và tân phu nhân, Hầu gia biết rõ nặng nhẹ".
"Hôm nay ngươi cũng nhìn thấy rồi, tính tình La thị này, aiz...", lão phu nhân thở dài một hơi: "Phong nhi thích nữ nhân có sắc đẹp, con dâu vừa vào cửa đã đánh nhau, ta sợ tương lai cuộc sống của chúng nó không yên".
La thị lòng dạ hẹp hòi, sau này nội viện còn chẳng phải sẽ gà bay chó sủa?
"Lão phu nhân đừng quá lo lắng, Hầu gia và tân phu nhân sẽ cùng nhau sống tốt qua ngày", Lâm ma ma thấp giọng.
Lão phu nhân mím chặt miệng, vì tương lai có thể để cho La đại nhân đề bạt mấy đứa cháu trai mình, vì hưng thịnh sau này của Hầu phủ, bà chỉ có thể kìm nén bực bội, đứng ra bênh vực La Thủy Nguyệt, thật lâu sau mới lên tiếng: "Vì tương lai Hầu phủ, ta đành phải làm vậy".
So với con dâu trước, Lý Vân Nương tính tình quá mức ôn nhu, con dâu mới lại vô cùng hung hãn, giống như hai cực nam bắc trái ngược. Mặc dù vậy, tuy La thị hơi chút cường ngạnh, nhưng nàng ta có nhà mẹ đẻ vô cùng tốt, có thể trợ giúp cho Hầu phủ.
Lâm ma ma mỉm cười nói: "Nỗi khổ tâm của lão phu nhân ngài, Hầu gia nhất định sẽ hiểu".
Lão phu nhân nheo mắt ngủ thiếp đi, không lên tiếng nữa.
Lâm ma ma thu tay về, rón rén lấy chăn mỏng đắp lên cho lão phu nhân.
**
Editor: Ngọc Thương
Sau khi tách khỏi đám người lão phu nhân, Thẩm Thanh Nghiên đầu tiên là trở về viện của mình dùng cơm trưa, nhớ đến một màn kia, có chút bận tâm về mẹ đẻ Tuyết di nương, vì vậy ăn xong liền dẫn nha đầu đến thăm Tuyết di nương.
Tuyết di nương thấy Thẩm Thanh Nghiên đến, vô cùng cao hứng, cho nha đầu lên trà bánh, đợi nha đầu lui hết ra ngoài, mới cùng Thẩm Thanh Nghiên ngồi trong phòng trò chuyện.
"Nghiên nhi, tân phu nhân mới vào cửa, con phải hảo hảo hiếu kính nàng ta". Tuyết di nương dặn dò Thẩm Thanh Nghiên: "Con không giống Nhị tỷ tỷ con, nó còn có tổ mẫu làm chỗ dựa. Hôm nay kế mẫu vừa mới vào cửa, không biết tình tình thế nào, con tuyệt đối không được làm ra hành động gì sai, chuyện chung thân của con sau này còn nằm trong tay nàng ta".
"Di nương, Nghiên nhi hiểu". Thẩm Thanh Nghiên gật đầu, lông mày xinh đẹp khẽ nhăn lên: "Di nương cũng vậy, cẩn thận chút".
"Con không cần lo lắng cho ta, ta là di nương, hầu hạ chủ mẫu là việc nên làm". Tuyết di nương làm di nương bao nhiêu năm nay, không còn giống những di nương dung mạo xinh đẹp kia, nàng đã sớm mất đi hi vọng tranh thủ tình cảm của Hầu gia. Chỉ mong nữ nhi có thể bình an, tìm được cửa hôn sự tốt là nàng thỏa mãn rồi, tân phu nhân hẳn là sẽ không làm khó nàng.
"Aiz, nếu phụ thân và mẫu thân không cùng cách thì tốt rồi", Thẩm Thanh Nghiên chống cằm, thở dài.
Ánh mắt Tuyết di nương xoẹt qua một tia hối tiếc, sau đó lên tiếng: "Lời này không nên nói, tai vách mạch rừng, nếu để mẫu thân hiện tại của con nghe được, sẽ rất nguy hiểm".
Thẩm Thanh Nghiên gật đầu.
Ở Cẩm Viên ăn cơm, ngủ thiếp đi một hồi, Thanh Ninh miễn cưỡng nằm sấp bên cạnh cửa sổ nhìn một sân hoa đang nở rực.
"Tiểu thư, ngài tính khi nào trở về?", ở Lý trạch đã lâu, Trà Mai không có thói quen nhìn người Hầu phủ ta lừa ngươi gạt, vừa dọn dẹp giường vừa hỏi.
Nhẫn Đông cúi đầu dọn dẹp cùng Trà Mai, không nói gì nhiều.
"Để xem thế nào đã", Thanh Ninh nhàn nhạt đáp.
Mặc dù vừa nãy ở Mộ Lan viện, tổ mẫu dựng uy cho La Thủy Nguyệt, nhưng mà trong lòng tổ mẫu nhất định đầy một bụng hỏa.
Phụ thân và La Thủy Nguyệt đã bái thiên địa, vào động phòng, tổ mẫu rõ ràng là vì La gia nên mới phải bấm bụng bấm dạ.
Thanh Ninh nghĩ đến những việc làm tổ mẫu gây ra cho mẫu thân nàng, trong lòng không khỏi sinh oán hận.
Bởi vì mẫu thân không có nhà mẹ đẻ để dựa vào, cho nên tổ mẫu lòng dạ ác độc luôn muốn đưa mẫu thân vào chỗ chết!
Mà hôm nay, vì La gia, tổ mẫu lại không thể không xuống nước dụ dỗ La Thủy Nguyệt!
Nàng thật hi vọng La Thủy Nguyệt đem cái Hầu phủ này quấy đến long trời lở đất!
"Trước tiên mang đồ đều dọn dẹp lại, chậm nhất là ngày kia chúng ta trở về", Thanh Ninh nói.
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ và Nhẫn Đông đang thu dọn rồi, tùy thời có thể rời đi", Trà Mai nghiêng đầu vừa cười vừa nói.
"Bang bang", truyền đến hai tiếng đập cửa.
"Ai đến giờ này vậy? Để nô tỳ đi xem là ai", Trà Mai đem gối đầu trong tay đưa cho Nhẫn Đông, đứng dậy đi ra cửa, qua khe cửa khép hờ, nhìn thấy Đỗ Quyên: "Đỗ Quyên?".
"Trà Mai tỷ tỷ, tiểu thư có ở đây không? Ta vào được không, ta có lời muốn nói với tiểu thư", Đỗ Quyên thấp giọng hỏi.
"Có lời gì ngươi cứ nói với ta, ta sẽ nói lại cho tiểu thư", Trà Mai nhíu mày.
"Trà Mai tỷ tỷ, ngươi cho ta gặp tiểu thư đi mà", Đỗ Quyên năn nỉ.
"Trà Mai, để nàng vào", Thanh Ninh nằm bên cửa sổ, có thể nghe được âm thanh của Đỗ Quyên.
"Nô tỳ gặp qua tiểu thư". Đỗ Quyên theo Trà Mai đi đến, quỳ trên đất.
"Đứng lên đi, ngươi có lời gì muốn nói với ta?", Thanh Ninh đưa ánh mắt từ ngoài cửa sổ thu lại, nhàn nhạt nhìn Đỗ Quyên.
"Tiểu thư, cầu ngài mang nô tỳ đi theo bên cạnh, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt!", Đỗ Quyên ngửa đầu nói với Thanh Ninh.
Cầu xin nàng mang ả đi? Thanh Ninh nhẹ cười: "Để ngươi hầu hạ bên người ta?".
"Vâng, nô tỳ van xin ngài". Đỗ Quyên gật đầu liên tục.
Hầu phủ này người trên đạp người dưới, tuy Đỗ Quyên làm việc trong viện của Đại tiểu thư, nhưng chủ tử không có ở đây, mấy tháng này, tiền tiêu hàng tháng của nàng khi đến tay đã bị cắt xén không ít.
"Cầu xin Đại tiểu thư mang theo ngươi hầu hạ bên người? Đỗ Quyên, ngươi đúng là người ngu nói mộng!". Trà Mai đưa tay chỉ vào Đỗ Quyên, quát: "Chẳng lẽ ngươi đã quên trước kia ngươi từng làm chuyện gì sao?".
Sắc mặt Đỗ Quyên trắng nhợt, cúi đầu: "Đại tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, là Đại tiểu thư nhân từ không truy cứu nô tỳ, cho nên nô tỳ mới có thể sống sót, nô tỳ thực xin lỗi Đại tiểu thư, xin Đại tiểu thư tin tưởng nô tỳ lần này".
"Nếu ngươi ghét bỏ Cẩm Viên không tốt, phải đi xin Nhị thẩm chứ. Nhị thẩm hiện tại đang quản lí công việc vặt trong phủ, có lẽ nàng sẽ đổi nơi làm việc mới cho ngươi". Thanh Ninh liếc xéo Đỗ Quyên, lành lạnh nói: "Lần này ngươi đem mọi chuyện chỗ Nhị thẩm nói cho ta biết, hay là bây giờ ta đến kể với Nhị thẩm mấy chuyện đó, thuận tiện giúp ngươi nói vài lời hữu ích trước mặt Nhị thẩm?".
Không xử lý ả là đã khoan dung, còn dám đề nghị nàng mang ả rời đi!
"Đại tiểu thư, nô tỳ... nô tỳ... Đa tạ Đại tiểu thư ưu ái, nô tỳ, nô tỳ làm việc ở Cẩm Viên rất tốt ạ", Đỗ Quyên run rẩy trả lời.
"Còn không đi xuống!" Trà Mai quát lên.
"Nô tỳ cáo lui". Đỗ Quyên dập đầu một cái, gấp rút lui ra ngoài.
"Tiểu thư, nha đầu chết tiệt này ăn cây táo, rào cây sung, lẽ ra lúc trước không nên tha mạng cho nó", Trà Mai hung hăng gắt.
"Bởi vì còn có chỗ dùng đến", Thanh Ninh nói.
Thời gian vừa rồi nàng không ở tại Hầu phủ, nhưng danh phận vẫn là Hầu phủ Đại tiểu thư, mấy tháng mới trở về, tình hình trong Hầu phủ thế nào nàng không nắm bắt được, thông qua Đỗ Quyên mới có thể biết rõ một số chuyện của Nhị thẩm.
Xem ra, hiện tại nàng không còn sống ở Hầu phủ, lại xảy ra việc của Bùi Hạo Lâm, chỉ sợ Nhị thẩm trong lòng vô cùng hận nàng, cũng đã bỏ quên luôn nha đầu Đỗ Quyên này rồi. Cho nên hôm nay ả mới mở miệng cầu xin nàng mang ả đi.
**
Editor: Ngọc Thương
Mặt trời dần lặn xuống núi.
La Thủy Nguyệt ngắm nhìn ráng hoàng hôn hoa mỹ, nghe thấy tiếng bước chân, xoay người đi vào nói với Lạc Hoa: "Có tin tức của Hầu gia?".
"Vâng", Lạc Hoa gật đầu trả lời: "Hầu gia dùng cơm trưa, uống trà với lão phu nhân xong, rồi rời Đào Nhiên cư đi tới thư phòng".
"Thư phòng?", La Thủy Nguyệt nhíu mày: "Không phải là đi tới chỗ của mấy con hồ ly tinh kia?".
"Đúng vậy, nô tỳ phân phó cháu gái Tiểu Phiến của Lưu bà tử đi hỏi thăm". Lưu bà tử là bà tử giữ cửa của Mộ Lan viện, Tiểu Phiến tám tuổi rất cơ trí lanh lợi.
"Có công văn trọng yếu gì cần phải xử lý sao?". La Thủy Nguyệt thì thầm, lập tức lắc đầu nhẹ, lúc ở nhà mẹ đẻ, nàng có nghe qua về Thẩm Phong, trong lòng rất rõ, Thẩm Phong chẳng qua chỉ là một Hầu gia nhàn tản thôi, cho nên không thể có công văn gì trọng yếu cần phải xử lý, cùng lắm chỉ xử lý mấy chuyện trong Hầu phủ!
Nghĩ như vậy, La Thủy Nguyệt phân phó Lạc Hoa: "Lạc Hoa, ngươi đến thư phòng một chuyến, hỏi Hầu gia muốn ăn cơm tối ở thư phòng hay về đây ăn?".
"Vâng", Lạc Hoa gật đầu đi ra ngoài.
Sau giờ Ngọ, Thẩm Phong rời Đào Nhiên cư đến thư phòng, Tử Yên vừa thấy vết thương trên đầu Thẩm Phong, lập tức nước mắt giàn giụa, một bộ hận không thể thay hắn chịu đau, sau đó ôn nhu châm trà tận tâm tận lực hầu hạ hắn.
Thẩm Phong rất biết hưởng thụ, ôm Tử Yên lên giường trong thư phòng, mây mưa cả buổi trưa.
Đến lúc hoàng hôn hai người mới đứng dậy mặc y phục.
Tử Yên vừa mới lên đèn, liền bị Thẩm Phong kéo vào lòng.
Tử Yên ngồi trên chân Thẩm Phong, mềm mại không xương tựa vào ngực hắn, ngắm nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Hầu gia, sắc trời đã tối, phu nhân đang chờ ngài trở về dùng cơm".
Chuyện mới xảy ra ở Mộ Lan viện, Tử Yên có nghe qua, nàng chỉ là nha đầu thông phòng, chủ mẫu muốn làm khó dễ nàng, chẳng phải là quá dễ dàng?
"Không nhắc tới nàng ta", Thẩm Phong đưa tay vu.ốt ve đường cong lung linh của Tử Yên, nói.
"Hầu gia". Tử Yên nũng nịu kêu.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của người hầu thân cận Thẩm Phong: "Hầu gia, Lạc Hoa cô nương bên cạnh phu nhân cầu kiến".
Nha đầu của La thị?
Trong lòng Thẩm Phong lập tức trầm xuống, buông lỏng Tử Yên ra: "Cho nàng vào đi".
Tử Yên gấp rút đứng lên, nhanh chóng sửa sang lại tà áo, thoái lui sau lưng Thẩm Phong.
Lạc Hoa vào phòng, quỳ gối hành lễ: "Nô tỳ Lạc Hoa gặp qua Hầu gia".
"Phu nhân có chuyện gì không?" Thẩm Phong hỏi.
"Phu nhân lệnh nô tỳ đến hỏi Hầu gia một tiếng, cơm tối Hầu gia ăn ở đây hay trở về Mộ Lan viện ăn?", Lạc Hoa cúi đầu, cung kính hỏi.
"Ta còn có một số việc phải xử lý, cơm tối dùng ở chỗ này, ngươi trở về nói với phu nhân, không cần chờ ta". Thẩm Phong đưa tay cầm bản sách, mở ra.
"Vâng, Hầu gia". Lạc Hoa gật đầu.
"Vậy ngươi trở về đi". Thẩm Phong nói.
"Nô tỳ cáo lui". Lạc Hoa phúc thân, lúc đứng dậy ánh mắt liếc nhanh qua Tử Yên, sau đó cung kính lui ra ngoài.
"Vệ ma ma, bày cơm đi". Nghe Lạc Hoa quay về bẩm báo, La Thủy Nguyệt phân phó Vệ ma ma dọn cơm.
"Tiểu thư, nha đầu hầu hạ trong thư phòng của Hầu gia là một tiểu mỹ nhân", Lạc Hoa nói.
"Một nha đầu mà thôi, không đủ gây ra chuyện gì", La Thủy Nguyệt không chút để ý phất phất tay.
Đầy sân di nương nàng đều không để vào mắt, huống chi là một nha đầu?
Trăng lê.n đỉnh đầu Thẩm Phong mới trở lại Mộ Lan viện.
Sau khi rửa mặt xong liền giả bộ sắc mặt mệt mỏi ngã xuống giường.
"Hầu gia, vết thương của ngài sao rồi? Đều do thiếp không tốt", La Thủy Nguyệt bò lên giường, nằm nghiêng nhìn gò má Thẩm Phong, dáng người thả xuống, ra vẻ hối lỗi.
"Chỉ là vết thương nhỏ, ngươi không cần để trong lòng, mau ngủ đi, ngươi cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi", Thẩm Phong nhắm mắt lại nói.
La Thủy Nguyệt nhíu mày, suy nghĩ một chút, hồi lâu sau mới thấp giọng đáp: "Vâng, Hầu gia".
Chi thứ hai, Bùi thị cùng Thẩm Tránh đang nằm trên giường nói chuyện. Bùi thị đem chuyện ban ngày xảy ra ở Mộ Lan viện tinh tế kể lại cho Thẩm Tránh, có chút lo lắng: "Lão gia, đại tẩu này không giống đại tẩu trước đây, cư xử không được khéo léo".
"Hôm nay ả quậy lớn như thế, chẳng qua chỉ muốn ra uy với các di nương thôi, chung đụng với nàng, tự sẽ không vô lễ như vậy", Thẩm Tránh nói.
"Ta chỉ lo mưu đồ nhiều năm qua của chúng ta sẽ thành công dã tràng", Bùi thị băn khoăn.
"Ả vừa vào cửa Hầu phủ, còn nàng đã sống ở Hầu phủ này nhiều năm như vậy...", Thẩm Tránh lơ đễnh nói.
Bùi thị gật đầu, "Lão gia nói rất đúng".
**
Editor: Ngọc Thương
Một đêm bình an, đến hôm sau xem như đã sóng êm gió lặng.
Ngày hôm đó, ăn điểm tâm xong, Thẩm Phong và La Thủy Nguyệt đưa nhau đến La phủ làm lễ lại mặt, sau giờ Ngọ mới về.
Thời điểm trở lại, Thẩm Phong mang nụ cười cao hứng, lão phu nhân hỏi ra mới biết, La đại nhân và La phu nhân đối với chàng rể Thẩm Phong này vô cùng hài lòng, La đại nhân còn khích lệ khen ngợi hắn vài câu.
Lão phu nhân nghe vậy cũng cao hứng cười tươi, tâm trạng bí bách mấy ngày trước liền quét sạch.
Thanh Ninh nhân cơ hội cáo từ trở về Lý trạch.
Lão phu nhân giữ lại nói vài câu rồi gật đầu đáp ứng.
Trở về Lý trạch, Thanh Ninh đại khái kể lại cho Lý Vân Nương chuyện ở Hầu phủ.
Lý Vân Nương nghe được giật sững mình, hồi lâu mới phản ứng lại, thổn thức: "Phụ thân con ủy khuất nhất chính là không thể gặp được mỹ nhân, tốt lắm, hôm nay cưới La tứ tiểu thư, nàng ta tính tình hung hãn như thế, tương lai chắc chắn sẽ xảy ra náo loạn".
Lại vừa cười vừa nói: "Con ngồi xe ngựa chắc mệt lắm rồi, nhanh đi nghỉ ngơi".
Xuân về hoa nở, cuộc sống trôi qua thật nhanh, nháy mắt đến cuối tháng.
Hôm đó Thanh Ninh giúp Lý Vân Nương xử lý xong mọi chuyện của các cửa hàng, Lý bá phái một tiểu nha đầu đưa đến cho Thanh Ninh hai tấm thiệp mời.
Thanh Ninh nhìn thiệp.
"Ai đưa tới?", Lý Vân Nương đưa sổ sách cho Mai ma ma đem xuống.
"Tăng Tuyết và Sử Thất Nương đưa thiệp mời, hỏi con ngày kia có muốn đến bờ sông du xuân cùng bọn họ không", Thanh Ninh khép thiệp lại, trả lời.
"Đi đi, không phụ hảo tâm của các nàng, đi chơi vui vẻ, tương lai muốn ra cửa cũng khó". Lý Vân Nương thấy bộ dạng Thanh Ninh không quá tình nguyện, khuyên: "Ở nhà làm cô nương có thể tùy tâm sở dục* chút ít, về sau sẽ không được tự do thế này".
(tùy tâm sở dục: tự do làm theo ý mình)
Thanh Ninh gật đầu, đứng dậy trở về phòng đưa thiệp trả lời cho nha đầu.
Tăng Tuyết, Sử Thất Nương hẹn nàng, còn có cả đám người Tống Tử Quỳnh, khoảng bảy tám người đi cùng nhau.
Ngày xuất hành, đoàn người Thanh Ninh đụng phải đám người Hoàng Xảo Y cũng ra ngoài du xuân.
Song phương trò chuyện một phen, Hoàng Xảo Y nhìn bọn Thanh Ninh, Tống Tử Quỳnh, Tăng Tuyết, Sử Thất Nương, nói: "Các ngươi còn nhớ ước định năm ngoái của chúng ta không?".
Ước định năm ngoái? Đánh cầu ngựa sao?
Thanh Ninh khẽ cười.
"Đương nhiên nhớ rõ", Tống Tử Quỳnh gật đầu.
"Tốt! Ta cũng nhớ rõ! Chúng ta tìm nơi thích hợp để đấu, được không?", Hoàng Xảo Y hỏi.
Tống Tử Quỳnh gật đầu đồng ý.
Vì vậy sau khi hàn huyên, hai nhóm người tách ra. Thẳng đến khi mặt trời ngả về phía tây mới hồi phủ.
Đối với lời của Hoàng Xảo Y, Thanh Ninh vốn không để trong lòng, không ngờ mấy ngày sau Hoàng Xảo Y lại đưa thiệp mời tới.