Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 45




Editor: Ngọc Thương

Bùi thị trong lòng bối rối, nhưng nàng hiểu, lúc này không nên vội vàng ra mặt nói chuyện thay Trương Nguyên Gia. Nàng đã một lần, hai lần, rồi ba lần ngăn trở, đây không phải là sẽ khiến người ta nghi ngờ trong lòng nàng có quỷ hay sao? Hy vọng Trương Nguyên Gia này có thể kháng trụ, dù sao Hầu gia cũng nói sẽ không cần đánh chết Linh Chi và Phụng Thư.

Hơn nữa, Hầu gia cho tới bây giờ đều mặc kệ mọi chuyện, lại có lão phu nhân ở bên cạnh trấn giữ, sợ rằng, có nháo lớn đến mấy cũng chỉ là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ!

Nghĩ vậy, Bùi thị khẽ buông lỏng hồi hộp, khăn gấm vê trong tay cũng thả lỏng một chút.

Không có gì phải lo lắng.

Nhưng Thẩm Tránh lại không nghĩ như vậy, Đại ca nhà mình là hạng người gì, có bao nhiêu khả năng, hắn là người hiểu rõ nhất. Có điều, hôm nay Đại ca nổi trận lôi đình, lời mẫu thân nói cũng không nghe lọt, hình như thật sự muốn hành động. Thẩm Tránh cau mày, nhưng không mở miệng nói chuyện.

Thẩm Tránh tuy nghĩ vậy, nhưng không đặt trong lòng, hắn cũng nghĩ như Bùi thị, có lão phu nhân ở bên cạnh, Đại ca có nháo cũng không làm ra được việc gì lớn, bất quá là làm cho hắn hả giận thôi.

Có lời của lão phu nhân lúc trước, cho nên Lâm ma ma và bọn Thúy Hương đều không do dự, Lâm ma ma phân phó một tiểu nha đầu đi lấy gậy gỗ đến.

"Đánh, đánh mạnh vào cho ta, lưu lại một hơi, không cần phải đánh chết!", Thẩm Phong lại quát một câu, ánh mắt hung hăng rất đáng sợ.

Linh Chi và Phụng Thư sắc mặt tái nhợt, quỳ trên đất xin Thẩm Phong tha thứ: "Hầu gia, tha mạng!".

Việc trong phủ mấy ngày qua, trong ngoài bàn tán ngôn ngữ bay đầy trời, Linh Chi cùng Phụng Thư đương nhiên đã nghe qua. Hai người lại là đại nha đầu và gã sai vặt bên người Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Ngọc, cho nên đầu óc tự nhiên cũng có cơ trí. Kể từ sau đêm đó, lão tử nương* của bọn họ vẫn bị nhốt, không được thả ra, trong lòng hai người cũng đã tính toán.

(lão tử nương: mẹ)

Chuyện này, bọn họ và lão tử nương không thoát được quan hệ, vì vậy hôm nay người bên cạnh lão phu nhân đi đến trói bọn họ, trong lòng hai người mơ hồ có chút hiểu, vừa vào phòng, nhìn thấy sắc mặt của các vị chủ tử, nhất là Hầu gia, hai người liền càng thêm xác định.

Hiện tại chỉ có thể cầu xin tha thứ.

Đám người Lâm ma ma vội vàng nghe lời Thẩm Phong, vây quanh Linh Chi và Phụng Thư, cầm lấy gậy gộc, không do dự đánh xuống hai người.

Hai người này là người hầu bên cạnh Thẩm Thanh Vận và Thẩm Thanh Ngọc, đặc biệt là Linh chi, là đại nha đầu của Thẩm Thanh Vận, tuy nói là nha đầu, nhưng lại chưa từng phải làm qua việc gì nặng, vì vậy chưa được một lúc, đã bị đánh phải nức nở khóc lóc: "Hầu gia tha mạng, Lão phu nhân tha mạng, Nhị lão gia tha mạng, Nhị phu nhân tha mạng".

Phụng Thư mặc dù không khóc rống như Linh Chi, nhưng cũng k.êu rên từng hồi.

Mỗi âm thanh gậy gộc đánh xuống, so với đánh lên người mình còn đau hơn, Trương Nguyên Gia phục trên mặt đất, mặc dù đã nhắm mặt lại, nhưng tiếng nữ nhi khóc rống, thanh âm cầu khẩn, cùng tiếng rê.n rỉ của con trai, còn có âm thanh gậy gộc đánh xuống, tiếng trước so với tiếng sau càng thêm rõ ràng.

"Lão phu nhân, Hầu gia tha mạng!", Linh Chi gào thét đến mức cuống họng đều sắp rách.

Thẩm Phong mím môi, ánh mắt căm tức nhìn Trương Nguyên Gia.

Lão phu nhân cau mày, không lên tiếng.

Linh Chi bò lên phía trước hai bước, khóc xin: "Hầu gia, là nô tỳ sai rồi, là lỗi của nô tỳ, xin ngài ban cái chết cho nô tỳ đi".

"Hầu gia, nô tài xin chịu thay muội muội, xin ngài tha cho Linh Chi". Phụng Thư ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Phong cầu khẩn.

"Đánh cho ta!" Thẩm Phong hét lên một tiếng.

Hắn mặc dù tư chất bình thường, nhưng cách quản giáo nô tài thế nào, hắn biết rõ một hai.

Hắn không tin, đến nước này, Trương Nguyên Gia còn không mở miệng!

Hơn mười năm!

Chính mình rõ ràng đã bị người tính kế hơn mười năm!

Mẫu thân muốn huynh đệ hòa thuận, vì Hầu phủ, muốn toàn gia hòa thuận vui vẻ, nhưng chi thứ hai đã làm ra việc gì? Nếu không phải La Thủy Nguyệt phát hiện, cả đời này, hắn cứ thế đần độn không hay biết!

Còn có Vân nương và Ninh Nhi!

Thật sự là đáng giận!

Thẩm Phong càng nghĩ, tức giận trong lòng phát ra càng lợi hại.

Tiếng kêu đau đớn, tiếng gào khóc, âm thanh gậy gộc càng lúc càng vang to.

Cuống họng gào thét gần đứt, Linh Chi cuối cùng chống đỡ không nổi, mặt ướt đầy nước mắt lẫn vào với mồ hôi, đau đớn hôn mê bất tỉnh.

Lâm ma ma ngừng lại, bẩm báo với Thẩm Phong: "Nha đầu này đã hôn mê".

Trương Nguyên Gia khẽ run một chút, ngẩng đầu nhìn Linh Chi, thấy vết máu chảy ra trên người nàng, không khỏi rơi lệ. Lại nhìn sang Phụng Thư, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, mồ hôi trên trán lớn như hạt đậu, cắn môi, cố nén đau nhức, nước mắt Trương Nguyên Gia chảy càng nhiều.

"Đi, bưng nước lạnh đến giội cho nó tỉnh. Tiếp tục đánh!". Thẩm Phong không đổi sắc mặt, phân phó.

Lâm ma ma gật đầu, gấp rút gọi người mang nước lạnh tiến đến.

Rất nhanh, một tiểu nha đầu đã bưng nước lên.

Một chậu nước lạnh giội xuống, Linh Chi giật mình tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh dậy, gậy gộc lại hướng nàng đánh xuống.

Linh Chi hét lên một tiếng, đau đớn kêu.

Con trai và con gái chịu khổ, tim Trương Nguyên Gia như bị đao cắt.

Linh Chi hét lên một tiếng, đau nhức kêu.

...

Editor: Ngọc Thương

"Hầu gia, là lỗi của nô tỳ, là lỗi của nô tỳ, nô tỳ đáng chết! Hầu gia, cầu xin ngài tha cho huynh muội bọn chúng". Trương Nguyên Gia bò đến trước mặt Thẩm Phong, dập đầu cầu xin: "Hầu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ đáng chết, huynh muội bọn chúng cái gì cũng không biết, đều là lỗi của nô tỳ".

Linh Chi đau đớn lăn lộn trên mặt đất, Phụng Thư cũng đau thở không ra hơi.

Thẩm Phong lạnh lùng nhìn Trương Nguyên Gia: "Nô tài chán sống nhà ngươi, ngươi coi Hầu phủ ta là tuồng hát sao? Ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám tính kế chủ tử! Một ngày ngươi không nói rõ ràng, ta lưu lại cho huynh muội bọn chúng một hơi, để bọn chúng sống không bằng chết!".

Nghe thấy tiếng kêu thống khổ của con trai con gái, Trương Nguyên Gia chỉ hận không thể đâm đầu chết cho xong, ánh mắt Thẩm Phong lạnh lùng càng làm cho nàng khiếp sợ, Hầu gia ý tứ rất rõ ràng, nếu nàng một ngày không khai hết sự thật, Hầu gia liền một ngày cho người đánh con trai con gái nàng chỉ còn một hơi, mỗi ngày đều sẽ tra tấn nàng.

"Đánh gãy hai đầu ngón tay bọn chúng cho ta!". Thẩm Phong ngưng mi, thấy Linh Chi và Phụng Thư đau đớn kêu gào, mà Trương Nguyên Gia sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không khai ra, vì vậy liền phân phó.

"Hầu gia, nô tỳ van cầu ngài, xin ngài tha cho huynh muội bọn chúng!", Trương Nguyên Gia nghe được, toàn thân không khỏi run lên.

Đánh gãy đầu ngón tay hai đứa con nàng, nếu nàng không nhận tội, mỗi ngày đều tra tấn chúng như vậy, đầu ngón tay chúng sẽ bị đứt, sau này còn có thể tốt sao?

Như thế chẳng phải là hai đứa con nàng sẽ bị tàn phế?

Trương Nguyên Gia càng nghĩ càng sợ hãi, thấy Thẩm Phong hoàn toàn không để ý tới nàng, vì vậy bò đến trước mặt lão phu nhân, ôm lấy chân lão phu nhân cầu khẩn: "Lão phu nhân, lão phu nhân tha mạng!".

"Lão phu nhân, Hầu gia, tha mạng", Linh Chi và Phụng Thư khóc cầu xin.

"Động thủ!", Thẩm Phong hét lên.

Đám người Lâm ma ma liền động thủ.

"Không được!", Trương Nguyên Gia đột nhiên đứng dậy nhào tới, ôm hai đứa con mình đầy vết máu, quỳ xuống đất nói với Thẩm Phong: "Hầu gia, nô tỳ khai, nô tỳ khai, chỉ cầu Hầu gia tha cho con trai, con gái của nô tỳ, đừng tra tấn huynh muội bọn chúng. Là Nhị phu nhân, là Nhị phu nhân sai nô tỳ làm. Hầu gia, ngài tha cho con của nô tỳ, tha cho bọn chúng đi".

"Nô tài chết dẫm nhà ngươi, ăn nói bừa bãi, ta sai khiến ngươi khi nào?", Bùi thị lập tức nhảy dựng, cả giận nói.

"Nhị phu nhân, là ngài sai nô tỳ hạ cỏ lộc hàm trong đồ ăn của Hầu phu nhân, và thiếp thất cùng nha đầu thông phòng của Hầu gia", Trương Nguyên Gia trả lời.

"Nói hươu nói vượn!". Bùi thị trách mắng.

"Cái đồ bà tử nói hươu nói vượn đáng chết nhà ngươi!", Tiền ma ma bên cạnh Bùi thị đi tới, định tiến lên phía trước cho Trương Nguyên Gia một cước.

"Dừng tay!", Thẩm Phong liếc mắt quát Tiền ma ma một tiếng, Tiền ma ma vội vàng thu lại cước bộ.

Lão phu nhân nhíu mày, nhìn Trương Nguyên Gia hỏi: "Ngươi nói Nhị phu nhân sai ngươi làm?".

"Lão phu nhân, Hầu gia, nô tỳ không dám nói dối", Trương Nguyên Gia dập đầu: "Nô tỳ làm những chuyện đáng bị thiên lôi đánh như thế này, chỉ cầu Hầu gia và lão phu nhân có thể giảm nhẹ hình phạt cho cả nhà nô tỳ".

"Tiện nô tài nhà ngươi, là ai bảo ngươi ngậm máu phun người? Là ai sai ngươi đến ly gián hai phòng Thẩm gia ta?", Bùi thị chỉ vào Trương Nguyên Gia, giận dữ hỏi, sau đó nghiêng đầu, trong mắt thoáng lệ: "Mẫu thân, đại bá, thứ nô tài chết bầm này đúng là điên loạn cắn người, ta sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy?".

"Đồ nô tài xảo quyệt, tâm địa cư nhiên độc ác, không chỉ hạ độc chủ tử, hôm nay còn muốn ly gián chủ tử nữa sao!", lão phu nhân quát lên.

"Lão phu nhân, nô tỳ không dám nói dối. Những năm này, nô tỳ có nhận được chút đồ quý từ Nhị phu nhân ban thưởng, nô tỳ đều liên tục giữ lại. Còn có, mỗi lần Nhị phu nhân phái người đưa cỏ lộc hàm tới cho nô tỳ, nô tỳ đều ghi lại và nhớ kỹ...", Trương Nguyên Gia hạ độc mười mấy năm qua không bị ai phát giác, đương nhiên là một người rất cẩn thận, nàng để lại những thứ này, chẳng qua là sợ một ngày nào đó bị Bùi thị diệt khẩu, giữ lại những thứ này để phòng vạn nhất thôi.

Trương Nguyên Gia lại tinh tế khai báo đồ đang để ở nơi nào.

Thẩm Phong lập tức gọi Uông Côn đi lấy.

Bùi thị trừng mắt nhìn Trương Nguyên Gia, trong lòng vô cùng lo sợ, bất an.

Thẩm Tránh hạ mí mắt, không nhìn ra tâm tình hắn.

Lão phu nhân ngưng mi, thái dương kéo đến một trận đau nhức.

Uông Côn rất nhanh đã đem những thứ Trương Nguyên Gia nói mang đến.

Mấy năm gần đây, các khoản nàng đều nhớ rõ, mỗi lần được bao nhiêu bạc, ở nơi nào, là ai đưa phấn dược cỏ lộc hàm cho nàng, nàng đều nhớ rõ ràng rành mạch.

Trong bao nhỏ kia còn có không ít trâm cài, vòng tay, đồ trang sức.

Lão phu nhân vừa thấy, lập tức trầm mặt tức giận.

Giữa tháng chín, nhưng Bùi thị lại cảm thấy toàn thân đều chảy mồ hôi, đưa tay chỉ vào đám trâm cài, đồ trang sức, cả giận nói: "Tiện nô tài, ngươi rốt cuộc là bị ai sai khiến? Chẳng qua chỉ thưởng ngươi mấy món đồ thôi, ngươi ngược lại còn quay lại cắn ta!".

Ban thưởng kiểu gì, nếu không phải thưởng suốt mười mấy năm, thì làm sao được đầy một gói đồ thế kia? Trương Nguyên Gia không phải là ma ma quản sự phòng bếp, cũng không phải là người hầu hồi môn của Bùi thị! Càng không phải là tâm phúc của Bùi thị! Muốn ban thưởng, cho một ít tiền bạc là được! Thế này rõ ràng là bịt tay trộm chuông!

(bịt tay trộm chuông: sự thật rành rành nhưng vẫn tự lừa mình dối người)

Ánh mắt Thẩm Phong lạnh lùng nhìn Bùi thị: "Đệ muội, sao ngươi lại ác độc như thế!".

"Đại bá, ta không có!", Bùi thị lắc đầu phủ nhận.

"Phong nhi...", lão phu nhân kêu một tiếng, trầm ngâm chốc lát, nói ra: "Hàm răng còn có thể cắn lưỡi, người một nhà khó tránh khỏi sẽ có va chạm, như câu nói kia, ngươi còn trẻ... Nương chỉ có hai huynh đệ các ngươi, hi vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy hai ngươi hòa thuận, đệ muội ngươi, nó...".

Đến lúc này còn muốn bao che, muốn hắn nuốt xuống khẩu khí, Thẩm Phong lớn tiếng phản bác: "Mẫu thân, hòa thuận? Hơn mười năm, nàng ta đã làm ra chuyện gì? Nếu không phải do Bùi thị nàng ta, thì làm sao ta đến cái tuổi này, một đứa con trai cũng không có? Nếu không phải do nàng ta, Vân Nương những năm qua làm sao phải chịu nhiều ủy khuất như vậy? Nếu không phải do nàng ta, ta với Vân Nương cũng sẽ không cùng cách..."

Nghe thấy Thẩm Phong nói đến Lý Vân Nương, lão phu nhân cắt lời hắn, không vui hỏi: "Đây là việc nhà Thẩm gia chúng ta, ngươi nói đến nữ nhân Lý Vân Nương kia làm cái gì?".

Thẩm Phong ánh mắt trầm trầm nhìn lão phu nhân: "Mẫu thân, đều do Bùi thị gây họa, nếu không phải do nàng ta, ta và Vân Nương việc gì phải cùng cách? Nếu không cùng cách, ta sao phải lấy La Thủy Nguyệt?"

Nói xong đem cốc trà đập xuống đất, nộ khí đằng đằng: "Mẫu thân, là vì Bùi thị, ta mới có thể đến cái tuổi này còn không có con trai, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được!".

Trương Nguyên Gia ôm hai đứa con quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh, nha đầu bà tử trong phòng cúi đầu liễm khí.

Thẩm Phong qua nhiều năm như vậy, dưới gối không có một người nào, không có nổi một đứa con trai, đây cũng là tâm bệnh của lão phu nhân, nghe lời Thẩm Phong nổi giận đùng đùng nói, lão phu nhân cũng trầm mặt xuống nhìn về phía Bùi thị.

"Tiện nhân!", Thẩm Tránh vọt đứng dậy, vung tay cho Bùi thị một cái tát.

"A!", gương mặt Bùi thị lập tức đỏ lên, bụm mặt, không thể tin nhìn Thẩm Tránh: "Lão gia?"

"Ngươi, cái đồ tiện nhân này, nhìn xem ngươi đã làm ra chuyện gì, dám tính kế con nối dõi của Đại ca, đúng là quá ác độc!", Thẩm Tránh căm tức nhìn Bùi thị: "Còn không nhận lỗi với Đại ca".

"Ngươi đánh ta, ta toàn tâm toàn ý hầu hạ ngươi, vì ngươi sinh con dưỡng cái, ngươi đánh ta! Thẩm Tránh, ngươi không có lương tâm, ta liều mạng với ngươi!", Bùi thị gào thét cuống họng, nhào tới Thẩm Tránh.

Thẩm Tránh lạnh mặt, đạp ra một cước.

Bùi thị kêu đau thất thanh, đã bị đạp xuống đất.

"Phu nhân", Tiền ma ma kinh hô một tiếng, gấp rút chạy lại.

Bùi thị dựng lông mày, nhìn Thẩm Tránh: "Thẩm Tránh, đồ trời đánh nhà ngươi, nếu không phải là ngươi..."

Không đợi nàng nói xong, Thẩm Tránh liền đi tới, đạp thêm một cước vào ngực: "Chết còn không biết hối cải!".

Ngực bị đánh úp tới đau kịch liệt, cổ họng dâng lên ngòn ngọt, Bùi thị phun ra hai ngụm máu, đau đến một chữ đều không nói nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Tránh.

"Phu nhân, ngài làm sao vậy?", Tiền ma ma ôm Bùi thị sợ hãi kêu lên.

Lão phu nhân giận không thở nổi, Lâm ma ma vội đi tới thuận khí cho bà.

"Mẫu thân, Đại ca, đều tại ta, là ta quản giáo không nghiêm", Thẩm Tránh cúi đầu, quỳ gối phịch một tiếng trước mặt lão phu nhân và Thẩm Phong.

Thẩm Phong sắc mặt âm trầm.

"Là ta quản gia không nghiêm, hại Đại ca, thỉnh mẫu thân trách phạt", Thẩm Tránh nói với lão phu nhân.

Lão phu nhân nhắm mắt lại: "Bùi thị về sau liền giam ở trong sân, chuyện trong viện tử của ngươi tạm thời để cho Dương di nương quản lý đi, về phần...", lão phu nhân liếc mắt nhìn ba mẹ con Trương Nguyên Gia trên đất, nói: "Trương Nguyên Gia hạ độc chủ tử, Lâm ma ma, kéo nó ra ngoài đánh chết! Con trai con gái Trương Nguyên Gia, đánh hai mươi gậy, ngày mai gọi mẹ mìn đến bán đi".

"Tạ lão phu nhân". Hai mươi hèo không xảy ra án mạng, Trương Nguyên Gia coi như được chiếu cố. Thời điểm phát sinh sự việc, liền biết mình không thoát khỏi cái chết, lão phu nhân vừa lên tiếng, xem như con trai con gái nàng đã giữ được cái mạng nhỏ.

Lâm ma ma gấp rút gọi người tiến đến, đem ba người kéo ra ngoài.

"Mẫu thân!", để một thiếp thất đến quản lý hậu viện trong sân Thẩm Tránh? Bùi thị lung lay đứng lên: "Mẫu thân, việc này sao có thể? Việc trong hậu viện sao lại để cho một người thiếp thất đến quản lý? Không được, con không đồng ý!".

Dương di nương này, nhìn thì là người biết thân biết phận, nhưng nàng ta sinh được một đứa con trai, mình bị giam, ai mà biết được nàng ta có gây bất lợi gì cho mình hay không?

Thêm cả La Thủy Nguyệt kia vừa về đến, bọn họ còn không giẫm chết mình đi?

"Không được? Ngươi không đồng ý? Ngươi làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, ngươi còn dám nói ngươi không đồng ý?", chẳng qua chỉ bị giam trong viện, cũng không phải sẽ không thả nàng ra! Lão phu nhân chỉ về phía Bùi thị, mắng: "Còn nữa, vì ngươi mà đại tẩu ngươi tức giận trở về nhà mẹ đẻ, ngày mai phải đi La gia mời đại tẩu ngươi hồi phủ, mặc kệ ngươi muốn khóc hay là cầu xin, tóm lại phải đón được đại tẩu ngươi về đây".

"Con không đi!", dựa vào cái gì mà bắt nàng đi, việc này cũng chẳng phải do một mình nàng làm! Bùi thị lớn tiếng nói.

"Ngươi còn dám nói không đi? Ngày mai ngoan ngoãn đi La gia cầu xin đại tẩu trở về cho ta!", Thẩm Tránh đứng lên, cau mày nhìn Bùi thị, cho nàng một ánh mắt áy náy, muốn nàng tạm thời ẩn nhẫn, nói: "Đại tẩu cũng là bởi vì ngươi mới trở về nhà mẹ đẻ, ngươi đi dập đầu nhận sai với nàng, nàng hết giận, tự nhiên sẽ trở lại".

Vừa bị Thẩm Tránh tát tai, lại còn đạp chân, Bùi thị nổi nóng, sao còn có thể lĩnh hội tới ý tứ của hắn, thấy hắn nói như thế, lập tức nhảy dựng lên, nhưng nàng cũng hiểu, nếu nàng nói ra, Thẩm Tránh không chừng lại cho nàng thêm một cái tát hoặc một cước: "Thẩm Tránh, ngươi nói cái gì? Muốn đi, tự ngươi đi đi, ta không đi, chết cũng không đi!".

"Có đi hay không, không phải do ngươi quyết định!", sắc mặt Thẩm Tránh trầm xuống, ánh mắt lẫm liệt: "Ngày mai đi La phủ sớm một chút cho ta, mời đại tẩu trở về, coi như là giảm tội lỗi của ngươi".

"Thẩm Tránh, đồ độc ác, không có lương tâm! Ta tâm tâm niệm niệm cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi thì ngược lại, giúp người ngoài khi dễ ta", Bùi thị ô ô khóc ròng, nghiêng đầu, lệ rơi đầy mặt nhào tới trước mặt lão phu nhân, ôm hai chân lão phu nhân, ủy khuất gọi một tiếng: "Dì".

Lão phu nhân cúi đầu nhìn Bùi thị, sắc mặt không khỏi khẽ buông lỏng. Bà chỉ có hai đứa con trai Thẩm Phong và Thẩm Tránh, cho nên đối với mấy đứa cháu gái Bùi gia đều rất thương yêu, nhất là Bùi thị trước mắt, từ nhỏ đã coi như con gái ruột.

Thẩm Tránh cũng nhìn sang.

Thẩm Phong mấp máy miệng, nói với lão phu nhân: "Ở riêng đi, mẫu thân".

Lão phu nhân ngẩng đầu, cau mày nhìn Thẩm Phong: "Ngươi nói cái gì?".

Thẩm Tránh nghiêng đầu nói với Thẩm Phong: "Đại ca, là ta không tốt, là lỗi của ta, là đệ đệ ta không quản giáo tốt nữ nhân của mình, ngươi trừng phạt đệ đệ ta thế nào cũng được, nhưng nhà này sao có thể phân ra đây? Mẫu thân lớn tuổi, thân thể không còn khỏe như xưa, nhà này, sao có thể phân?".

Bùi thị cũng dừng khóc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong.

"Ở riêng đi, mẫu thân", sắc mặt Thẩm Phong ngưng trọng, nhìn lão phu nhân, nói lại lần nữa.

"Ngươi nói cái gì? Ở riêng?". Sắc mặt lão phu nhân âm u, run rẩy môi hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, ở riêng", Thẩm Phong gật đầu.

"Ngươi, đứa con bất hiếu này!", lão phu nhân đưa tay chỉ Thẩm Phong, mắng.

"Mẫu thân, cuộc đời con không có nhiều mấy cái mười năm hoang phế", Thẩm Phong nói.

Đây là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, không ngờ khúc mắc với chi thứ hai lại nghiêm trọng đến thế.

Lão phu nhân thấy sắc mặt Thẩm Phong mang vẻ kiên quyết, cau mày im lặng thật lâu mới nói: "Hôm nay ta mệt rồi, các ngươi đều trở về đi".

Nói xong, lão phu nhân lại nhắc nhở Bùi thị ngày mai phải đi La phủ đón La Thủy Nguyệt, sau đó mới để ba người tản đi.