Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 41




Editor: Ngọc Thương

Mai ma ma sắc mặt ngưng trọng, gật đầu lia lịa, vội vàng để công việc trong tay xuống, ra ngoài phân phó người đi thỉnh đại phu.

Sau khi kinh ngạc qua đi, Lý Vân Nương bừng tỉnh, lẩm bẩm: "Nguyên lai là như vậy".

Thì ra đó là nguyên nhân giải thích tại sao nàng và những nữ nhân khác của Thẩm Phong không có động tĩnh gì, mà Thẩm Phong và Chu Mi cẩu thả ở bên ngoài, Chu Mi liền có bầu.

Thẩm Phong không có con trai.

Được lợi chính là chi thứ hai.

Không hề nghi ngờ, việc này tất nhiên là do người chi thứ hai làm.

Nàng chưởng quản việc bếp núc Hầu phủ nhiều năm như vậy, bản thân nàng và thiếp thất trong hậu viện của Thẩm Phong đều không có tin vui, nàng cũng từng hoài nghi, không biết có phải đồ ăn đã bị người ta động chân động tay hay không, nhưng sau khi cẩn thận điều tra, lại không có kết quả gì.

Nàng còn nghĩ chính mình đã quá đa tâm, thì ra là, không phải nàng đa tâm.

Nghiêng đầu thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thanh Ninh, Lý Vân Nương vội kéo Thanh Ninh ngồi xuống, vuốt sợi tóc bên tai nữ nhi, ôn nhu nói: "Cũng không sao cả, Ninh nhi, con chớ lo lắng quá, không cần khẩn trương như vậy". Qua nhiều năm như vậy, nàng đã không còn ôm hi vọng lại có hài tử, có nữ nhi này, nàng cũng cảm thấy đủ rồi.

"Cứ để đại phu xem một chút". Thanh Ninh nhíu mày.

Đã nhiều năm như vậy, La Thủy Nguyệt bây giờ điều tra ra được cỏ lộc hàm, ai mà biết, trước đây Bùi thị có bỏ thêm thứ thuốc khác nào nữa hay không?

Là dược có ba phần độc, huống chi đã nhiều năm như thế.

Đáy mắt Thanh Ninh xẹt qua lãnh ý.

Dừng một chút, Thanh Ninh lại nhớ đến Tiêu Lĩnh, mím môi hỏi: "Đã nhiều năm như vậy, không biết thân thể mẫu thân có bị tổn thương không, nếu là... Có khi nào Tiêu đại tướng quân...?". Nếu thân thể bị thuốc kia tổn hại, Tiêu đại tướng quân liệu có để ý?

Thanh Ninh chững lại, khẽ cười nói: "Có điều, nhiều năm như vậy, mẫu thân ngài chỉ có mình con là con gái, nghĩ đến Tiêu đại tướng quân chắc cũng đã biết, chuyện Hầu phủ lại vừa vặn lúc này lộ ra, thật may Hoàng Thượng chưa có gật đầu đáp ứng".

"Những thứ này, ta đã cùng hắn nói qua, trong lòng hắn cũng sớm có tính toán rồi". Lý Vân Nương cười đáp.

"Hắn đã biết?". Thanh Ninh có chút kinh ngạc: "Nếu như mẫu thân không thể lại có thai, tướng quân hắn, hắn không để ý sao?".

Lý Vân Nương mỉm cười, khẽ lắc đầu.

Thanh Ninh rất kinh ngạc, lát sau mới cười nói: "Xem ra con người hắn không tồi".

"Đúng vậy, ta vốn cũng rất do dự". Lý Vân Nương gật đầu, vừa cười vừa nói: "Không nói tới hắn nữa, trước tiên chúng ta phải chọn cho xong vật liệu làm áo choàng cho thế tử đi, thời tiết rất nhanh sẽ lạnh".

Thanh Ninh gật đầu.

Mẹ con hai người tiếp tục công việc lúc trước.

Trong khố phòng có vật liệu, da lông đủ nhiều, Lý Vân Nương chọn cho Tô Phỉ, lại chọn thêm cho mình và Thanh Ninh một ít.

Chọn xong để Thu Tú và người làm đem số dư còn lại trở về khố phòng.

Mai ma ma dẫn theo đại phu vào viện tử.

Đại phu cẩn thận chẩn mạch cho Lý Vân Nương, nói là không có việc gì.

"Đại phu, mẫu thân ta thật sự không có chuyện gì sao? Mẫu thân hàng năm đều bị người ta hạ thuốc tránh thai, thật không ảnh hưởng gì?". Thanh Ninh khẩn trương hỏi đại phu.

Chuyện của Hưng Ninh hầu phủ huyên náo sôi sục, đại phu đương nhiên đã biết, cho nên thật cũng không trách gì nàng, cười trả lời: "Tiểu thư xin yên tâm, thân thể của phu nhân rất tốt. Thuốc tránh thai kia không dùng nữa, dĩ nhiên là vô sự".

"Thời gian lâu như vậy, đối với thân thể không có hại sao? Là thuốc ba phần độc, cỏ lộc hàm kia...", Thanh Ninh cau mày, vẫn không yên lòng.

"Tiểu thư yên tâm". Đại phu cười nhìn Thanh Ninh trả lời, sau đó nói với Lý Vân Nương: "Phu nhân không cần lo lắng, lão già cổ hủ này đã từng xem một số sách thuốc cổ, cũng từng nghe có người đề cập qua, cỏ lộc hàm có thể bổ hư, ích thận, hoạt huyết, thật ra là một loại thuốc rất hay. Chỉ bởi vì công dụng của nó đồng dạng với quá nhiều loại dược liệu, cỏ lộc hàm lại sinh trưởng ở nơi Thông Châu âm lãnh ẩm ướt, Thông Châu lại cách quá xa, cho nên hầu hết đại phu và tiệm thuốc đều không dùng tới".

"Làm phiền đại phu". Lý Vân Nương nói lời cảm tạ.

"Phu nhân đa lễ". Đại phu ôm quyền.

Thanh Ninh yên tâm, lông mày giãn ra, nói với đại phu: "Phiền đại phu kê cho mẫu thân ta một phương thuốc ôn hòa, điều dưỡng thân thể".

Rốt cuộc, nhiều năm dùng loại thuốc kia, lại là điều tốt.

Nếu mẫu thân và Tiêu Lĩnh hữu duyên.

Nàng thật hi vọng mẫu thân có thể sinh cho nàng thêm một đệ đệ hoặc muội muội.

Đại phu gật đầu, kê phương thuốc, lúc này mới cáo từ rời đi.

*

Editor: Ngọc Thương

Bởi vì người La phủ, chuyện của Hầu phủ truyền ra bên ngoài khí thế ngất trời, lão phu nhân tức giận đến mức ngã xuống, nằm thẳng trên giường hừ hừ.

Tối hôm qua cùng La Thủy Nguyệt đánh một trận, mặt Bùi thị bị đả thương, lưu lại những vết máu, trông rất đáng sợ. Trên người khắp nơi chỗ tím chỗ xanh, tối hôm qua, lúc trở lại trang điểm, tóc cũng bị rụng một xấp dầy, vết xanh tím trên người cơ hồ đau nhức, Bùi thị đắp khăn nằm trên giường, không đứng dậy nổi, nghe Hà Hương và Tiền ma ma kể lại lời đồn đãi phía ngoài, tức giận tới mức muốn ói máu.

Nàng và lão gia âm thầm làm chuyện này nhiều năm, nay lại bị La Thủy Nguyệt quấy đục.

Còn huyên náo dư luận, La Thủy Nguyệt kia cũng không sợ mất thể diện.

Suy nghĩ một chút, Bùi thị cho Tiền ma ma phái người trở về nhà mẹ đẻ Bùi phủ một chuyến.

Người La phủ khí thế hung hăng, hùng hổ dọa người.

Chỉ sợ đến lúc đó, lão phu nhân sẽ theo ý tứ La gia.

Nhưng, nàng không phải là kẻ dễ khinh thường, sau lưng nàng còn có người Bùi gia.

Người Bùi gia rất nhanh đã đến, là Bùi đại phu nhân Thái thị.

Thái thị đầu tiên là đi thỉnh an lão phu nhân, sau đó mới đến gặp Bùi thị. Thấy vết máu trên mặt Bùi thị, trán đắp một khối khăn màu trắng, hữu khí vô lực dựa trên giường, Thái thị sợ hết hồn, vội vàng bước tới: "Cô nãi nãi, ngươi sao vậy? Sao mặt lại bị thương thế này?".

"Còn không phải do con đàn bà chanh chua La thị kia". Bùi thị tức giận nói, sau đó mới mời: "Đại tẩu, ngươi đến rồi, ngồi đi".

Thái thị gật đầu, ngồi cạnh giường.

Bùi thị lại hỏi: "Chỉ có mình ngươi tới sao?".

Thái thị mỉm cười: "Các vị đệ muội ở nhà đều đang rất bận rộn, mấy ngày nữa là tới tết Trùng Cửu* rồi mà.

(tết Trùng Cửu: mùng 9 tháng 9 âm lịch, giải thích rõ ở cuối chương)

Bùi thị khóc lóc: "Đại tẩu, lời bên ngoài truyền đi ngươi cũng đã nghe thấy rồi, La thị này là muốn bức tử ta".

"Cô nãi nãi yên tâm, Bùi gia ta cũng không phải dễ khinh thường như bọn họ tưởng". Thái thị hiên ngang lẫm liệt nói một câu, sau đó nhìn thoáng qua nha đầu bà tử bên cạnh.

Nha đầu bà tử hiểu ý, liền gấp rút lui ra ngoài.

Đám người lui ra ngoài, lúc này Thái thị mới thở dài: "Có điều, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Như thế nào nhiều năm đều không xảy ra sai lầm, bây giờ lại để người ta phát hiện ra?".

Nàng còn muốn đem nhược điểm này của Bùi thị nắm trong tay đây.

Con trai nàng, đã gần một năm rồi mà không khá hơn, thỉnh vô số đại phu đến xem, tất cả đều không có khởi sắc, nghĩ đến không còn hi vọng, tính tình con trai liền thay đổi, càng lúc càng trở nên âm lệ, táo bạo.

Cầm chắc nhược điểm này trong tay, Bùi thị còn không phải sẽ ngoan ngoãn gả con gái nàng ta cho con trai nàng?

Nghĩ tới, trước đây chị dâu muốn dùng chuyện này để uy hiếp mình, sắc mặt Bùi thị có chút khó coi.

"Aizzz, đã thành ra thế này, ngươi đến chết cũng không nhận do ngươi làm là được. Chẳng lẽ lão phu nhân còn có thể vì con dâu trưởng mà hi sinh con dâu thứ hay sao?". Thái thị vừa cười vừa nói: "Có Bùi gia cho ngươi chỗ dựa, ngươi không cần sợ".

Bùi thị gật đầu.

"Cô nãi nãi, nhìn ngươi bị đả thương như vậy, cũng khó mà nói, có điều, nếu đã tới đây, ta cũng đỡ phải đi thêm một chuyến nữa". Thái thị cười: "Ngươi xem, hôn sự của Vận nhi và Hạo nhi, chọn ngày định xuống đi".

Bùi thị khẽ nhíu mày. Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng vẫn không nỡ gả con gái cho một kẻ tàn phế như Bùi Hạo Lâm!

Thái thị thấy vậy, đáy mắt thoáng hiện lên một tia sắc bén, cười đến ôn hòa: "Ngày khác không bằng xung đột, chi bằng chúng ta trước tiên đem thiếp canh* trao đổi, ngươi cứ việc yên tâm dưỡng thương, chuyện còn lại, có Bùi gia làm chỗ dựa cho ngươi, ngươi cứ yên tâm, sẽ không để lời đồn đãi truyền ra những địa phương khác". Nói xong liền đem thiếp canh đã chuẩn bị sẵn, từ trong tay áo lấy ra.

(thiếp canh: lá thiếp ghi tên, tuổi, ngày sinh tháng đẻ của một người. Theo phong tục hôn lễ xưa, khi bắt đầu dạm hỏi, nhà trai, nhà gái trao đổi thiếp canh của hai người với nhau để đính ước)

Đây là uy hiếp!

Uy hiếp trắng trợn!

Nếu nàng không đáp ứng, Thái thị kia chắc chắn sẽ mang thêm sóng gió truyền ra ngoài! Đây là bỏ đá xuống giếng! Thiếp canh cũng đã mang tới, ả đây còn không phải là cháy nhà hôi của sao?

Bùi thị tức giận, huyết mạch toàn thân đảo lộn, tổn thương trên mặt lập tức bỏng rát đau nhức, ho lên.

Thái thị đưa tay giúp Bùi thị thuận khí: "Ngươi đừng vội, yên tâm đi, cỏ lộc hàm kia tới tay ngươi thế nào, ta đương nhiên sẽ không tiết lộ nửa câu".

Bùi thị chỉ muốn cào nát khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc của Thái thị.

Bùi thị hung hăng nhìn chằm chằm Thái thị.

Thái thị không kiêng nể đón ánh mắt Bùi thị, chỉ cần Bùi thị không đáp ứng, nàng sẽ đem mọi chuyện nói hết ra bên ngoài.

Bùi thị hít sâu mấy hơi, lúc này mới đè tức giận trong lòng xuống.

Vì chuyện của Bùi Hạo Lâm, đại tẩu này đã sớm hận nàng.

Nếu nàng không theo ý ả, thì ả tất nhiên sẽ trả thù.

Dù sao, lão gia và nàng cũng đã thương lượng qua, dự định gả con gái đến Bùi gia, vì vậy Bùi thị gật đầu: "Vậy thì theo đại tẩu nói, trao đổi thiếp canh trước, còn lại chờ ta khỏe hơn, nói sau".

Nói xong, kêu Tiền ma ma tiến đến, lấy thiếp canh của Thẩm Thanh Vận mang ra, cùng Thái thị trao đổi thiếp canh.

Thái thị thật cao hứng, cười an ủi Bùi thị một hồi mới cáo từ.

Thái thị vừa rời đi, sắc mặt Bùi thị lập tức tái nhợt, ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào ngăn tủ đựng thiếp canh của Bùi Hạo Lâm. Vừa thẳng người ngồi dậy, liền trực tiếp ngã từ trên giường xuống đất.

Hù dọa đám người Tiền ma ma, Hà Hương hoảng loạn một hồi.

Đây là chuyện nhà của Hầu phủ, người La phủ lại không hề kiêng nể truyền ra ngoài, lão phu nhân tức giận vô cùng, phân phó Thẩm Phong mau đi La phủ đón La Thủy Nguyệt trở về Hầu phủ.

Nhưng người La phủ thái độ cường ngạnh, chuyện chưa giải quyết thỏa đáng, cửa La phủ cũng không cho Thẩm Phong bước qua.

Lão phu nhân tức giận ngã ngửa, chủ tử Hầu phủ tâm tình không tốt, người làm càng thêm dè chừng, cả Hầu phủ tràn ngập một bầu không khí vô cùng đè nén.

Cứ như vậy giằng co suốt hai ngày.

Hai ngày này, đối với hôn sự của Tiêu Lĩnh và Lý Vân Nương, Hoàng Thượng vẫn chưa tỏ thái độ gì, mọi người càng không khỏi nghị luận rối rít.

Tin đồn phía ngoài thế nào, Lý Vân Nương và Thanh Ninh đều không để ý đến, hai người chọn xong vật liệu, liền bắt đầu cắt vải làm quần áo.

Tiêu Lĩnh truyền tin đến, định ngày mùng bảy gặp mặt Thanh Ninh, nơi gặp mặt đương nhiên là tại Quan Nguyệt lâu.

Nhận được tin, Thanh Ninh gấp rút phái Nhẫn Đông đưa tin tức tới cho Tô Phỉ.

**

Editor: Ngọc Thương

Ăn điểm tâm xong, Tô Phỉ đến đón Thanh Ninh cùng nhau đi Quan Nguyệt lâu.

Cẩm bào gấm màu tím sậm, viền cổ tròn, tóc cột ngọc quan, eo buộc một khối ngọc bội trong suốt, dung nhan như vẽ, người lại càng trong sáng như bầu trời mùa thu.

Thanh Ninh tóc đen như mây, trên búi tóc cài một cây trâm hoa lan bạch ngọc, tua trâm rủ xuống ba đóa hoa hồng phấn, một thân áo trắng ngà cộc tay phía ngoài, váy ngắn đơn giản, thắt lưng xanh lá cây làm bằng tơ lụa, theo gió phiêu động.

Hai người đứng chung một chỗ, như kim đồng ngọc nữ.

Nhìn thân ảnh hai người cáo từ đi ra ngoài, Lý Vân Nương cười nheo mắt.

Lên xe ngựa, Tô Phỉ liền đưa cho Thẩm Phong một tập sách nhỏ: "Sáng nay vừa đưa tới, từ đây đến Quan Nguyệt lâu còn thời gian, nàng xem trước một chút".

Thanh Ninh tiếp lấy, vừa nhìn là thấy tư liệu về Tiêu Lĩnh, vì vậy gật đầu, cúi xem chăm chú.

Tô Phỉ cũng không quấy rầy nàng, đưa tay lấy ra một quyển sách, từ từ đọc.

Thời điểm gần đến Quan Nguyệt lâu, Thanh Ninh đã xem xong, ngẩng đầu nhìn Tô Phỉ: "Tiêu Lĩnh này thật đúng là một nam nhân không tệ".

Có mưu lược, có tài hoa.

Từng bước từng bước, từ một binh lính vô danh trở thành Đại tướng quân.

Rất giỏi cầm quân.

Mười mấy năm qua, bên cạnh lại không có một nữ nhân nào.

"Đúng vậy, ta cũng cảm thấy thế". Tô Phỉ khẽ gật đầu.

"Bên cạnh thật không có một nữ nhân?". Thanh Ninh hoài nghi.

Tô Phỉ nắm tay Thanh Ninh, ôn nhu nói: "Người si tình, một khi ở trong lòng đã có ai đó, thì chính là cả đời".

Thanh Ninh khẽ gật đầu, xe ngựa đến nơi, hai người một trước một sau xuống xe ngựa.

Đàm chưởng quỹ đưa hai người lên lầu.

Dĩ nhiên Tiêu Lĩnh đã nghe được động tĩnh phía ngoài, gấp rút đứng dậy, tuy trên chiến trường hắn là Đại tướng quân phong vân một cõi, nhưng hắn cũng có khẩn trương.

Đây là con gái của người hắn thích.

Tiêu Lĩnh có chút thấp thỏm, nếu nàng không thích hắn thì sao? Nếu nàng không đồng ý cho mẫu thân nàng tái giá thì sao?

Tiêu Lĩnh đang nghĩ, Thanh Ninh và Tô Phỉ đã vào cửa, Tiêu Lĩnh cười nói: "Thế tử, Thanh Ninh tiểu thư".

"Tướng quân". Thanh Ninh cùng Tô Phỉ đi tới, Thanh Ninh quỳ gối hành lễ, Tô Phỉ ôm quyền.

"Không cần đa lễ như vậy". Tiêu Lĩnh gấp rút đỡ tay.

Ba người ngồi xuống.

Lên trà xong, tiểu nhị cùng nha đầu và gã sai vặt đều lui ra ngoài.

Thanh Ninh cầm trà, khẽ ngước mắt nhìn Tiêu Lĩnh.

Cẩm bào màu xanh đen, nước da ong mật, tướng mạo tuấn lãng, nụ cười trên mặt ôn nhuận như ngọc, duy chỉ có trên trán mang theo một tia tiêu sát chi khí nơi chiến trường, cùng với hình ảnh Tiêu đại tướng quân uy phong lẫm liệt hôm đó rất xuất nhập.

Tiêu Lĩnh cười đón ánh mắt Thanh Ninh, nhìn Tô Phỉ một cái, nụ cười trên mặt khẽ thu liễm lại, nghiêm túc nói với Thanh Ninh: "Có lời gì, cứ việc hỏi, có điều, ta phải nói trước một câu, ta là thật tâm cầu hôn mẫu thân ngươi".

Vân Nương cùng hắn thành thân, thì nàng sẽ là con gái của hắn, đột nhiên có con gái lớn như vậy, Tiêu Lĩnh không biết nên ở chung thế nào.

Đối mặt với nàng, hắn tương đối thản nhiên, hắn thật lòng với Vân Nương, nếu Thanh Ninh không đồng ý, hắn sẽ lấy thành tâm đối đãi để cảm động nàng.

Thanh Ninh nhìn Tiêu Lĩnh, sắc mặt nghiêm túc, vào thẳng chủ đề: "Tướng quân, tại sao ngươi mốn cưới mẫu thân ta? Báo ân sao?".

*****

Tết Trùng Cửu (chữ Hán: 重九, Trung: 重阳 <重陽> (Trùng Dương)/ Chóngjiǔ?) theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.

Có nhiều điển tích về ngày Tết này:

• Đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam, theo học đạo tiên với Phí Trường Phòng. Một hôm Trường Phòng bảo Cảnh: " Ngày mồng 9 tháng 9 tới đây, gia đình của nhà ngươi gặp phải tai nạn. Vậy đến ngày đó, ngươi nên đem cả nhà lên núi cao, tay đeo túi đỏ, đựng hột thù du (một loại tiêu), uống rượu hoa cúc, tối sẽ trở về, may ra tránh khỏi tai nạn". Hoàng Cảnh vâng theo lời thầy. Quả thực đến tối trở về thì thấy gà vịt heo chó trong nhà bị dịchchết hết.

Vì tích trên, nên về sau hằng năm, đến ngày mồng 9 tháng 9, người ta bỏ nhà tạm lên núi, lánh nạn... Lâu đời thành tục gọi là Tết Trùng Cửu. Sau dần thay đổi tính chất, Tết Trùng Cửu lại dành riêng cho tao nhân mặc khách lên núi uống rượu làm thơ.

• Sách "Phong Thổ Ký" lại chép: Cuối đời nhà Hạ (2205-1818 trước D.L.), vua Kiệt dâm bạo tàn ác, Thượng đế muốn răn nhà vua nên giáng một trận thủy tai làm nhà cửa khắp nơi bị chìm xuống biển nước, nhân dân chết đuối, thây nổi đầy sông. Nạn thủy tai đó nhằm ngày mồng 9 tháng 9. Vì vậy mỗi năm đến ngày này, nhân dân lo sợ, già trẻ gái trai đều đua nhau quảy thực phẩm lên núi cao để lánh nạn... Tục ấy thành lệ.

Đến đời Hán Văn Đế (176-156 trước D.L.), vua cho dựng một đài cao 30 trượng ở trong cung, mỗi năm đến ngày mồng 9 tháng 9, nhà vua cùng vương hậu, vương tử, cung phi đem nhau lên đài ở cho qua hết ngày ấy. Sau đến đời nhà Đường (618-907), ngày mồng 9 tháng 9 thành ngày lễ tết gọi là Trùng Cửu. Các văn nhân thi sĩ mang bầu rượu túi thơ cùng nhau lên núi cao say sưa ngâm vịnh.

Cổ thi có câu: "Gặp ngày Trùng Cửu đăng cao". "Đăng cao" là lên chỗ cao. "Trùng cửu" và "Đăng cao" đều do điển tích trên.