Editor: Ngọc Thương
Hành động của La Thủy Nguyệt khiến tất cả mọi người sợ ngây ra.
Người Hầu phủ không ai nghĩ tới La Thủy Nguyệt sẽ trực tiếp đi tìm chết, tất cả đều kinh ngạc ngây dại.
Cũng may hai nha đầu hồi môn của La Thủy Nguyệt, Lạc Hoa và Lạc Diệp phản ứng nhanh chóng, hai người vội nhào tới La Thủy Nguyệt, ôm lấy eo nàng, khóc hô: "Tiểu thư, tiểu thư, ngài đừng nghĩ quẩn, nếu ngài xảy ra chuyện gì, nô tỳ biết nói sao với lão gia và phu nhân đây? Nếu ngài có mệnh hệ nào, lão gia và phu nhân sẽ không sống nổi!".
"Để ta chết đi, ta mới vào cửa Hầu phủ, Hầu gia đã không nể mặt ta, ta còn sống để làm gì? Ta sống cũng vô ích, chỉ càng thêm bôi nhọ mặt mũi phụ thân và mẫu thân, thà rằng chết còn sạch sẽ hơn", La Thủy Nguyệt giãy giụa muốn đập đầu thêm cái nữa.
"Tiểu thư, ngài không nên như vậy, ngài không được nghĩ thế!", Lạc Hoa và Lạc Diệp nửa điểm cũng không dám buông tay, ôm eo La Thủy Nguyệt, vừa khóc vừa khuyên.
"Tiểu thư của ta, ngài vạn lần không được nghĩ quẩn, ngài làm vậy chẳng phải là muốn lão gia và phu nhân thương tâm sao? Ngài ngàn vạn lần không thể làm chuyện ngốc nghếch như thế!", nhũ mẫu Vệ ma ma của La Thủy Nguyệt đi tới, ôm La Thủy Nguyệt nhanh giọng khuyên nhủ.
"Ma ma, ta không như vậy còn có thể thế nào? Để ta chết cho thống khoái!", La Thủy Nguyệt đạp mạnh một cước, mềm yếu tựa vào lòng Lạc Hoa, Lạc Diệp, nức nở khóc lóc.
"Tiểu thư!". Chủ tớ bốn người ôm nhau ngồi một chỗ gào khóc kinh thiên động địa, cực kì bi thương, như thể mất cha mất mẹ.
"Tiểu thư, ngài có ủy khuất gì, hãy nói với lão gia và phu nhân, bọn họ sẽ làm chủ cho ngài, ngài ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn", Lạc Diệp khóc.
"Tiểu thư đáng thương của ta, lúc ở nhà, lão gia và phu nhân nửa lời nói nặng với ngài cũng không đành, vừa mới ra cửa đã bị người ta ủy khuất, đều do nô tỳ không chăm sóc ngài chu đáo!", Vệ ma ma nước mắt tung hoành đầy mặt.
Lão phu nhân lập tức hoàn hồn, gấp rút đứng dậy, đưa tay kéo La Thủy Nguyệt: "Con dâu, đừng khóc nữa, ngươi là tân nương tử, không thể khóc như vậy, xúi quẩy lắm! Ngươi đó, cũng đừng tức giận với Phong nhi làm gì, lúc nó nổi nóng khó tránh khỏi sẽ lỡ lời. Ngươi được Hưng Ninh hầu phủ Thẩm gia ta đưa kiệu tám người khiêng, rước về làm Hầu phu nhân, ai dám không nể mặt ngươi, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!".
Vừa mới hôm qua thành hôn, nếu tân nương tử khóc rống chạy về nhà mẹ đẻ, còn thể diện gì! Hơn nữa hôn sự này còn là do Hoàng Thượng ban cho.
"Mẫu thân", La Thủy Nguyệt khóc ngã mạnh vào ngực lão phu nhân.
Thẩm Phong sờ vết thuốc vừa đắp lên trán, gân xanh trên thái dương muốn nhảy dựng lên.
Hắn đã làm cái gì?
Chẳng qua chỉ nói đôi câu, bảo nàng ta đối xử tốt với các di nương, không cần phải quá khắt khe.
Mới có vậy mà nàng ta đòi đi tìm cái chết!
Thật sự là không thể nói lý!
Trước kia Lý Vân Nương vô cùng ôn nhu, đừng nói là các di nương, kể cả đối xử với nha đầu thông phòng của hắn đều rất hòa khí!
Ăn, ở, đồ dùng, cho tới bây giờ vô cùng đầy đủ, giữ vững quy củ.
Tuy hắn đã nghe qua tin đồn về La thị, nhưng có tấm gương Lý Vân Nương phía trước, cho nên hắn cảm thấy La thị cũng có thể sẽ như Lý Vân Nương, đối xử tử tế với thiếp thất. Vậy mà La thị vừa vào cửa liền phô trương quyền thế, bắt các di nương phải phủ phục dưới chân ả.
Những mỹ nhân này đều là người tình cũ hoặc người tình mới của hắn, dung mạo mỗi người đều vô cùng thiên kiều bá mị, hắn đương nhiên không thể để các nàng phải chịu khổ.
Lão phu nhân không kịp đề phòng, bị La Thủy Nguyệt đụng phải, ngực đau nhói, nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vuốt lưng nàng: "Ngoan, mau, đừng khóc nữa, tân nương tử nên vui vẻ, đừng khóc! Ngươi có ủy khuất gì, ta làm chủ cho ngươi".
"Đúng vậy, đại tẩu, có mẫu thân làm chủ cho ngươi, mặc kệ ngươi có ủy khuất gì lớn, mẫu thân cũng đều vì ngươi làm chủ, cho ngươi một lời công đạo". Bùi thị nghe thấy nha đầu bà tử của La Thủy Nguyệt trong lời nói ý tứ muốn ồn ào về nhà mẹ đẻ, nghĩ tới tiền đồ sau này của con trai mình, Bùi thị liền thu hồi tâm tư muốn đổ dầu vào lửa, nương theo lời lão phu nhân gấp rút dập lửa.
Thanh Ninh nhìn La Thủy Nguyệt tựa trong ngực lão phu nhân, tóc tai bù xù, trâm cài rối loạn, đôi mắt nàng xoẹt qua một tia vui vẻ.
Một khóc, hai bát nháo tự tử, vừa vào cửa đã trình diễn một màn kinh động, thật là...
Thanh Ninh nhìn lướt qua đám di nương đang quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng, vì thế lực của La đại nhân, hiển nhiên lão phu nhân sẽ đứng về phía La Thủy Nguyệt bên kia.
Thanh Ninh lại nhìn sang Thẩm Phong.
Phụ thân nàng nổi danh thương hương tiếc ngọc, sau này Hầu phủ chắc chắn sẽ náo loạn!
Bọn họ lương bạc đến cực điểm, hôm nay, xem như ác nhân đã có ác nhân trị!
Hầu phủ chướng khí mù mịt như thế, có khi trở về bên mẫu thân sớm một chút sẽ tốt hơn.
"Mẫu thân, ta cũng không phải là không chịu được các nàng. Các nàng so với con dâu còn hầu hạ Hầu gia trước, con dâu chẳng qua chỉ nghĩ đến chức trách của chủ mẫu thôi. Hầu gia hắn không quan tâm ngó ngàng đến thể diện của ta, mẫu thân, chi bằng ngài cứ để ta chết đi", La Thủy Nguyệt nức nở lớn tiếng: "Là do ta mệnh khổ, cùng mẫu thân ngài duyên mỏng, mới vào cửa chưa đến một ngày, còn chưa kịp hiếu thuận lão nhân gia ngài!".
Ngụ ý, hôm nay không được như ý của nàng, cũng đừng nghĩ có thể bỏ qua.
Thẩm Phong tức giận mặt đen như đít nồi, tay run run chỉ vào La Thủy Nguyệt, tức giận mắng: "Ngươi, còn không phải là do ngươi điên đảo, càn quấy!".
"Mẫu thân...", La Thủy Nguyệt đưa tay lau nước mắt trên mặt, thân thể đen xì co rúm trong ngực lão phu nhân.
"Ngươi câm miệng cho ta!", lão phu nhân trừng mắt nhìn Thẩm Phong, đem La Thủy Nguyệt từ trong lồng ng.ực kéo ra, đưa nàng đến ghế ngồi xuống, sau đó phân phó Lạc Hoa và Lạc Diệp đi múc nước.
Lạc Hoa, Lạc Diệp rất nhanh đã đem nước trở lại, hai người lưu loát lau mặt cho La Thủy Nguyệt.
"Con dâu, chuyện này ta làm chủ cho ngươi!". Lão phu nhân liếc mắt sang Ngọc di nương, quát: "Lâm ma ma, đem con hồ ly kia kéo ra cửa bán cho người môi giới, phát mại ra ngoài".
"Lão phu nhân, phu nhân, tha mạng!". Ngọc di nương lúc này bị dọa sắc mặt trắng bệch, thất kinh nhìn lão phu nhân và La Thủy Nguyệt, cầu xin: "Lão phu nhân, phu thân, tiện thiếp biết sai rồi, sau này tiện thiếp nhất định sẽ hầu hạ thật tốt cho phu nhân. Cầu xin lão phu nhân, phu nhân đừng bán ta!".
Lần này mà bị bán đi, Ngọc di nương biết rõ với dung mạo của mình, nhất định sẽ bị người môi giới bán đến lầu xanh! Nếu vận khí không tốt, bị bán đi làm gái giang hồ, đó chính là sống không bằng chết!
"Hầu gia, van cầu ngài đừng bán Ngọc nhi, Hầu gia, xin hãy cứu Ngọc nhi!". Ngọc di nương đầy nước mắt hướng về phía Thẩm Phong xin giúp đỡ.
Nhìn gương mặt tái nhợt như hoa lê sau mưa, thanh tú xinh đẹp động lòng người của Ngọc di nương, Thẩm Phong lập tức nói với lão phu nhân: "Mẫu thân, vừa rồi Ngọc nhi cũng không có làm sai chuyện gì. Không thể bán..."
"Ngươi đứng đó, không được nói! Cũng bởi vì con hồ ly kia, ngay trước mặt chủ mẫu dám thông đồng với ngươi, cho nên ngươi mới sinh khúc mắc với nàng dâu vừa vào cửa. Con hồ ly rắp tâm bất lương bực này, nếu không phải do ngươi mới thành thân, cần kiêng kị, thì hôm nay ta đã loạn côn đánh chết nó rồi, giờ chỉ bán đi, xem như là đã khai ân!", lão phu nhân lạnh lùng cắt đứt lời Thẩm Phong.
Lâm ma ma kêu hai bà tử tiến đến, kéo Ngọc di nương ra ngoài.
"Lão phu nhân, tiện thiếp oan uổng, tiện thiếp không có câu dẫn Hầu gia!", Ngọc di nương khóc hô, hai mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Phong: "Hầu gia, Hầu gia, cứu tiện thiếp...".
"Mẫu thân...", Thẩm Phong cau mày nhìn về phía lão phu nhân.
"Chẳng qua chỉ là một cái đồ chơi, ngươi đây là muốn vì một thứ đồ chơi như vậy mà ngỗ nghịch với ta sao?". Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Thẩm Phong, gán cho hắn hai chữ bất hiếu.
Thẩm Phong lập tức cúi đầu: "Con trai không dám!".
"Lão phu nhân, phu nhân, tiện thiếp sai rồi, cũng không dám nữa..."
"Hầu gia, Hầu gia xin hãy cứu Ngọc nhi..." Ngọc di nương bị bắt ra ngoài, âm thanh kêu la dần dần đi xa, cho đến khi không nghe thấy được nữa.
La Thủy Nguyệt ngồi bên cạnh lão phu nhân, sắc mặt không đổi, trong đôi mắt nhỏ lóe lên tia sáng thắng lợi, liếc mắt nhìn các di nương kiều mị còn lại, con ngươi thoáng hiện tia lạnh lẽo.
Các di nương trong phòng mặt mày tái nhợt, cúi đầu, thân thể có chút nhát gan, run run như lá rụng bay theo gió.
Đây là lão phu nhân giết gà dọa khỉ, lập uy cho tân phu nhân mới vào cửa.
Thẩm Thanh Nghiên đứng cạnh bên người lão phu nhân, cau mày lại, ánh mắt lo lắng nhìn Tuyết di nương quỳ trên mặt đất, đôi tay sít sao níu lấy ống tay áo.
"Tốt lắm! Hồ ly tinh chướng mắt đã bán đi, cơn giận trong lòng ngươi cũng nên nguôi rồi, không được nói mấy lời muốn chết gì đó nữa", lão phu nhân kéo tay La Thủy Nguyệt, nói.
"Con dâu tạ ơn mẫu thân yêu thương, đã quấy rầy mẫu thân, là con dâu bất hiếu", La Thủy Nguyệt tự biết đạo lý, đứng dậy hướng lão phu nhân cong gối.
"Nói lời khách khí gì vậy, ngươi là con dâu ta, ta không thương ngươi thì thương ai?". Lão phu nhân kéo La Thủy Nguyệt đứng lên, ánh mắt quét sang các di nương, vỗ vỗ tay La Thủy Nguyệt nói: "Các nàng hầu hạ Phong nhi cũng đã lâu rồi, ngươi vừa mới vào cửa, theo quy củ đương nhiên là muốn đứng lên, nhưng giữa phu thê với nhau phải có kính trọng, nếu xảy ra việc gì, cứ từ từ nói chuyện với Phong nhi, không nên động tay, ngươi xem, trán Phong nhi chảy máu hết rồi, nếu để người ngoài biết, sẽ nói Hưng Ninh hầu phủ ta không có quy củ".
"Con dâu ghi nhớ lời mẫu thân dạy bảo", La Thủy Nguyệt gật đầu trả lời.
"Phu nhân mới vào cửa, các ngươi phải kính nàng, hầu hạ phu nhân và Hầu gia thật tốt", lão phu nhân nói với các di nương.
"Vâng, tiện thiếp nhất định sẽ hầu hạ Hầu gia và phu nhân thật tốt", các di nương trăm miệng một lời.
"Tốt lắm, tất cả giải tán đi". Lão phu nhân khoát tay.
Các di nương quy củ cúi đầu lui ra ngoài.
Lão phu nhân nói với La Thủy Nguyệt: "Ngươi cũng đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi".
Nói xong cũng đứng dậy.
"Mẫu thân, để con dâu đưa ngài trở về", La Thủy Nguyệt gấp rút đứng dậy đỡ tay lão phu nhân.
Lão phu nhân hòa nhã cười nói: "Ngươi giằng co cho tới trưa, nên nghỉ ngơi, để Phong nhi đưa ta trở về là được rồi". Dứt lời duỗi tay về phía Thẩm Phong.
Thẩm Phong vội vươn tay đỡ lão phu nhân đi ra ngoài.
Thanh Ninh, Bùi thị, và đám người Thẩm Thanh Vũ cũng đều đứng lên đi theo.
La Thủy Nguyệt tiễn đến cửa, chờ đám người lão phu nhân ra khỏi Mộ Lan viện, La Thủy Nguyệt mới xoay người quay lại, vẻ mặt lập tức tươi cười: "Lạc Diệp, đi xuống bảo người mau dọn cơm lên, đói chết ta".
"Thật sự là phí công tiểu thư chịu khổ nhiều như vậy, mới chỉ đem bán có mình Ngọc di nương, vẫn còn một phòng di nương, với cả không biết bao nhiêu nha đầu thông phòng nữa", Lạc Hoa có chút không cam lòng.
"Không vội, từ từ sẽ đến!", La Thủy Nguyệt bưng trà, ngồi cười trên ghế, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, một đám hồ ly tinh, từ từ nàng sẽ thu thập tất cả bọn nó!
"Tiểu thư nói đúng lắm, hôm nay nháo lớn như vậy, các di nương khác nếu có đầu óc, tốt nhất đừng gây thêm sóng gió gì", Vệ ma ma gật đầu.
**
Editor: Ngọc Thương
Lão phu nhân trên đường đi, đem đám người Thanh Ninh, mẹ con Bùi thị, Thẩm Thanh Vận, cùng với Thẩm Thanh Nghiên đuổi về, chỉ dẫn Thẩm Phong cùng Thẩm Thanh Vũ và bọn Thúy Hương tới Đào Nhiên cư.
Trên đường đi đụng phải đại phu, liền thỉnh đại phu đến Đào Nhiên cư. Đại phu chẩn mạch, xem vết thương cho Thẩm Phong, băng bó kĩ lại lần nữa, sau đó để lại thuốc thoa ngoài da và kê phương thuốc cần dùng rồi cáo từ rời đi.
"Con ta, có đau không?", lão phu nhân nhìn cái trán của Thẩm Phong đau lòng không thôi.
"Không có gì đáng ngại, mẫu thân không cần lo lắng". Thẩm Phong cười trấn an lão phu nhân.
"Phụ thân, ngài thật sự không đau sao? Vừa rồi máu chảy nhiều như thế?" Thẩm Thanh Vũ nhíu mày vô cùng lo lắng nhìn về phía Thẩm Phong hỏi.
"Không có việc gì". Thẩm Phong cười đáp.
Lão phu nhân phân phó Thúy Hương bày cơm.
Ba người cùng nhau ăn cơm, Thẩm Thanh Vũ pha trà cho lão phu nhân cùng Thẩm Phong.
"Ngươi trở về phòng đi". Lão phu nhân tiếp trà, nói với Thẩm Thanh Vũ.
"Vâng, tổ mẫu". Thẩm Thanh Vũ hiểu lão phu nhân và phụ thân có chuyện cần nói, vì vậy thông minh lui ra ngoài.
Bởi vì nể mặt La đại nhân, thêm nữa, chuyện hôm náo loạn cũng là do thiếp thất của Thẩm Phong mà ra, cho nên vừa rồi ở Mộ Lan viện, lão phu nhân không thể không đứng về phía La Thủy Nguyệt. Nhưng con trai bà bị đập bể đầu, trong lòng lão phu nhân vô cùng không vui, liên tục nghẹn một hơi. Lão phu nhân nhấp một ngụm trà, ngước mắt nhìn vết thương của Thẩm Phong, trầm giọng: "Nàng đúng là dám hạ thủ, nhưng dù sao ngươi cũng là trượng phu của nàng, nàng vừa mới vào cửa đã ra tay quá nặng với ngươi, thật không có quy củ, từ giờ về sau, ngươi phải kiểm soát được nàng".
Thẩm Phong gật đầu.
"Nàng dù sao cũng là thê tử của ngươi, muốn nàng có chừng mực, cho ngươi thể diện, thì ngươi không được như hôm nay, vì một tiểu thiếp không lên được mặt bàn mà chọc giận vợ mình, như vậy nàng còn lý do gì để nháo với ngươi?", lão phu nhân cau mày.
"Mẫu thân, ta không có". Thẩm Phong nhíu mày, cảm thấy oan uổng vô cùng.
"Trước đây, lúc Lý Vân Nương còn ở phủ, nó thiện tâm, tính tình mềm mại, đối với người trong nhà rất lương thiện, nhưng hôm nay, La thị vào cửa, nàng muốn xen vào việc nhà của ngươi, cũng là điều nên làm. Dựa theo quy củ, nàng muốn quản thúc thiếp thất là đương nhiên, ngươi không được nhúng tay vào, đây là chuyện ở nội viện, di nương thiếp thất phải do chủ mẫu quản thúc", lão phu nhân tiếp lời: "Ngươi không được vì bọn họ mà náo loạn với vợ cả".
Nam nhân làm chủ việc bên ngoài, nữ nhân làm chủ việc trong nhà, lão phu nhân nói có lý, Thẩm Phong gật đầu: "Mẫu thân yên tâm, con tự biết nên thế nào".
"Phải sống thật tốt với nàng, tuy dung mạo nàng bình thường, nhưng nàng là nữ nhân La gia, không cho phép ngươi bỏ bê. Hơn nữa nàng còn là chính thê của ngươi, là người vợ Hoàng Thượng tứ hôn cho ngươi đó", lão phu nhân dặn dò.
Dung mạo bình thường? Được "bình thường" còn đỡ! Thẩm Phong thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại đáng ứng lời của lão phu nhân: "Vâng, mẫu thân yên tâm, ta hiểu rõ".
Nói được như vậy là tốt rồi! Lão phu nhân hiểu rõ tính tình con trai mình, cũng may thời điểm Lý Vân Nương ra đi, hắn đã đem khế ước bán thân của đám di nương giao hết vào tay bà, có khế ước bán thân này, La Thủy Nguyệt sẽ không đến mức quá phận, hơn nữa vừa rồi chính bà đã dựng uy cho nàng ta.
Lão phu nhân gật đầu: "Ngươi hiểu là tốt rồi, tốt lắm, ngươi trở về đi".
Thẩm Phong đứng dậy cáo lui.
Nghe tiếng bước chân Thẩm Phong đi xa, lão phu nhân nheo nửa mắt, vuốt vuốt thái dương đang co rút đau đớn.
Con trai thương hoa tiếc ngọc, La Thủy Nguyệt lại lòng dạ hẹp hòi.
Lão phu nhân không khỏi thở dài.