Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 37




Editor: Ngọc Thương

Kinh thành thiếu gì khuê tú, vì sao Tiêu Lĩnh muốn cưới một nữ nhân đã từng cùng cách như Lý Vân Nương?

Kim loan điện, quần thần kinh ngạc, đồng thời mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thẩm Phong.

Thẩm Phong vừa sợ vừa giận, ánh mắt như đao nhắm đến Tiêu Lĩnh.

Hắn muốn làm cái gì?

Trước mặt văn võ bá quan, cầu cưới Lý Vân Nương?

Tiêu Lĩnh cung kính quỳ trên đất, tuy là quỳ, nhưng toàn thân lại lộ ra hơi thở tiêu sát, bên trong tiêu sát mang theo vài phần nho nhã, kỳ dị hết hợp với nhau hồn nhiên thiên thành*.

(hồn nhiên thiên thành: có nghĩa là tự nhiên, hoàn hảo, không có tỳ vết)

Thẩm Phong cảm thấy trong ngực trào lên một cỗ buồn bực.

Tiêu Lĩnh hắn điên rồi sao?

Hảo hảo Đại tướng quân, muốn thiên kim khuê tú dạng gì gả cho hắn chẳng được? Thế nào lại yêu cầu cưới Lý Vân Nương, một người đẹp hết thời?

Hơn nữa...

Trên mặt Thẩm Phong lộ hung quang, đáy lòng nảy lên nồng đậm h.am muốn chiếm hữu.

Lý Vân Nương là người của Thẩm Phong hắn!

Lý Vân Nương là thê tử của hắn, Tiêu Lĩnh kia tại sao dám công khai cầu cưới nàng?

Đúng là không biết điều!

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Thẩm Phong cơ hồ theo bản năng muốn đi về phía trước, dự định mở miệng lớn tiếng chất vấn Tiêu Lĩnh, nhưng mới nhấc chân, lập tức lại ý thức được đây là Kim Loan điện, đành phải đem tức giận trong lòng đè ép xuống.

Thẩm Phong thu hồi chân, tay nắm chặt, ngẩng đầu khẩn trương nhìn Hoàng Thượng.

Trên long ỷ, ánh mắt Hoàng Thượng tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh cúi đầu, đối với bá quan văn võ xung quanh nhìn hắn kinh ngạc hô nhỏ, làm như không thấy, yên tĩnh chờ Hoàng Thượng quyết định.

Kỳ thực, hắn có thể không cần cầu tứ hôn, trực tiếp để bà mối đến cầu hôn là được. Thân nhân của hắn, hơn mười năm trước đều đã mất, Lý Vân Nương hiện tại chỉ cũng có một nữ nhi bên người, không còn thân nhân nào khác, cho nên chỉ cần thỉnh bà mối qua Lý trạch cầu hôn Lý Vân Nương là xong mọi sự.

Nhưng, Hoàng Thượng tứ hôn, tất nhiên sẽ không giống vậy, cho nên, hắn nghĩ muốn mang đến cho nàng một phần tôn vinh.

Bản thân hắn vốn định vào kinh lĩnh thưởng, qua năm lại trở về biên quan, hắn cũng vốn nghĩ, chỉ cần ở xa xa liếc nàng một cái, nhìn hàng hạnh phúc, cũng an tâm, cảm thấy mỹ mãn.

Tuy nhiên, sự việc xảy ra ngoài ý muốn.

Bọn họ đã bỏ lỡ hơn chục năm, bỏ lỡ những ngày tháng tốt đẹp ở bên nhau, hắn muốn cùng nàng, nửa đời sau có thể nhàn nhã ngắm hoa rơi.

Về phần biên quan, biên quan có bộ hạ hắn tự mình chọn lựa, có binh tướng hắn tự tay huấn luyện, triều đình cũng không thiếu tướng soái, không chỉ có riêng mình Tiêu Lĩnh hắn.

Tô Hoa Kiểm kinh ngạc nhìn Tiêu Lĩnh, lại quay đầu nhìn Thẩm Phong, sau đó nhíu mày nhìn Tô Phỉ, sắc mặt qua một chớp mắt quy về bình tĩnh như cũ.

Vị hôn thê trước kia của mình cùng Tô Phỉ định thân, hiện thời Tiêu Lĩnh lại gióng chống khua chiêng thỉnh chỉ tứ hôn, Tống Tử Dật há mồm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tiêu Lĩnh vài lần, sau đó lại nhìn Thẩm Phong, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Tô Phỉ, mím môi, cúi đầu giấu đi thần sắc trong đáy mắt, bàn tay cơ hồ lộ ra gân xanh.

Trong lòng Tô Phỉ cũng kinh ngạc vô cùng, kinh ngạc qua đi, hắn nghĩ, Tiêu Lĩnh như vậy, có phải đang ủ mưu đồ gì không?

Nhưng rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này.

Mẹ con các nàng, bất quá là trong tay có chút tiền bạc thôi, có cái gì để lợi dụng?

Sắc đẹp?

Quả thật, nhạc mẫu phong độ vẫn còn, nhưng nếu Đại tướng quân yêu thích sắc đẹp, vậy chọn khuê tú xinh đẹp vẫn hơn.

Hay là, bởi vì Thanh Ninh và mình đính hôn, hắn muốn giao hảo với Quốc công phủ? Tô Phỉ cảm thấy điều này càng không có khả năng, nếu Tiêu Lĩnh thật tình muốn giao hảo với Quốc công phủ, hắn chỉ cần trực tiếp cầu cưới Tô Dao là được. Tô Dao tướng mạo giống Tôn thị, bộ dáng quyến rũ, lại còn đang tuổi thanh xuân, là khuê nữ.

Cho nên, cũng sẽ không thể vì lí do này.

Đến cùng là vì sao đây?

Tô Phỉ nhanh chóng suy nghĩ một phen, ra kết luận, cho dù là nguyên nhân gì, Tiêu Lĩnh kia cũng chính là thật tâm với nhạc mẫu!

Nhưng chuyện này, Thanh Ninh có biết hay không?

Dưới ánh mắt khẩn trương của Thẩm Phong, Hoàng Thượng thu hồi soái ấn và hổ phù, nhưng đối với yêu cầu thoái ẩn và thỉnh chỉ tứ hôn lại không gật đầu đáp ứng, sau đó triệu Tiêu Lĩnh ở lại, bãi triều.

Trọng thần nhất nhất ra khỏi điện, ánh mắt đều nhìn về phía Thẩm Phong.

Tiêu đại tướng quân cầu cưới vợ cũ của Hưng Ninh hầu?

Này... thật khiến người ta khiếp sợ a.

Thẩm Phong hận không thể lập tức biến mất trước mắt mọi người, cố ý không đi lên chào hỏi với ai, bước nhanh về phía nha môn mà mình nhậm chức.

Bước chân vội vàng, cơ hồ như chạy trối chết.

Vừa đi vừa nghĩ.

Tiêu Lĩnh cư nhiên cầu cưới người bên gối ngày xưa của hắn, Lý Vân Nương?

Tại sao?

Thẩm Phong mặt mày tức giận, đáy mắt trào ra một cỗ lệ khí.

Chẳng lẽ nữ nhân Lý Vân Nương kia, một mình cô quạnh, liền như vậy dan díu với Tiêu Lĩnh?

Hơn mười năm phu thê, hắn thế nào cũng không biết Lý Vân Nương còn có bộ mặt dụ dỗ như vậy?

Thẩm Phong giận dữ.

Lý Vân Nương sao lại không biết nghĩ cho con gái như thế?

Sao lại không biết liêm sỉ, làm ra sự tình đáng xấu hổ đến vậy?

Vẫn là mẫu thân lo lắng đúng, nên đón nữ nhi trở về, nếu cứ để nữ nhi ở cùng một chỗ với nữ nhân Lý Vân Nương kia, nữ nhi ngoan ngoãn sẽ bị nàng ta biến thành hư hỏng mất thôi!

Nhưng mà, nghiệt nữ đó...!

Nghĩ tới Thanh Ninh, ngực Thẩm Phong càng trào lên tức khí.

Thẩm Phong thở hổn hển mấy hơi, trong lòng quyết định, sắp tới sẽ chọn thời gian đi Lý trạch một chuyến, đón được nữ nhi trở về, thuận tiện, cũng nên hảo hảo giáo huấn Lý Vân Nương một chút, mắng cho nàng ta tỉnh lại, miễn cho thủy tính dương hoa* khiến nữ nhi mất mặt, nữ nhi dù gì cũng là thế tử phu nhân tương lai của Quốc công phủ.

(thủy tính dương qua: ý nói lẳng lơ)

**

Editor: Ngọc Thương

Tiêu Lĩnh theo chân Hoàng Thượng tới Ngự thư phòng.

"Tiêu ái khanh, ngươi đang độ tuổi tráng niên, lại ở thời điểm công danh rầm rộ". Hoàng Thượng đi thẳng vào vấn đề, tỏ vẻ hi vọng hắn tiếp tục tận lực vì đất nước.

"Hoàng Thượng, vi thần hiện thời là lòng có dư mà lực không đủ, vi thần cũng muốn vì Hoàng Thượng ngài phân ưu giải nạn, có điều, quốc gia ta nhân tài đông đúc, người có năng lực lại luôn sẵn sàng vì nước tận lực". Tiêu Lĩnh khom người trả lời.

Hoàng Thượng không nói tiếp, ánh mắt thâm thúy đánh giá Tiêu Lĩnh một phen, lại một lần nữa vào thẳng chủ đề: "Ái khanh, trẫm có ý muốn chọn cho ngươi một thê tử thích hợp. Khuê tú kinh thành có tài có sắc không thiếu, vì sao ái khanh ngươi không chọn người trẻ tuổi, lại chọn Lý thị đã từng cùng cách?".

"Hoàng Thượng, vi thần từ trên chiến trường, từng bước từng bước đi qua bao nhiêu người nằm xuống, đã nhìn thấu sinh tử, mỹ nhân trẻ tuổi mỹ mạo, đối với vi thần chỉ là một đống xương trắng. Lý thị làm người thiện lương, đến độ tuổi này càng thêm lãnh hội, biết lạnh biết nóng, tuy rằng đã trải qua cùng cách, nhưng cũng chính vì thế sẽ càng hiểu hơn cách sống chung với một người, cũng như càng thêm quý trọng người bên cạnh, vì vậy, cầu Hoàng Thượng thành toàn". Tiêu Lĩnh ôm quyền khom người.

"Ngươi và Lý thị có quen biết?". Hoàng Thượng nhất châm kiến huyết* (nói trúng tâm sự).

"Hoàng Thượng anh minh, mắt sáng như đuốc". Tiêu Lĩnh cung kính, vẻ mặt lạnh lùng và tiêu sát chậm rãi thu liễm xuống: "Hoàng Thượng, nếu như không có nàng, sẽ không có vi thần hôm nay. Minh minh* bên trong đều có thiên ý, ngày đó vi thần đi biên quan xa xôi, hôm nay vi thần công thành danh toại, nhưng nàng lại lẻ loi một mình, không có chỗ dựa vào, hơn mười năm thời gian tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, vi thần và nàng đã lỡ mất. Cảnh xuân tươi đẹp thay đổi, nhân sinh bất quá ngắn ngủn hơn mười năm, nửa đời sau, vi thần không muốn lại cùng Lý thị lỡ mất, cầu Hoàng Thượng thương tiếc". Tiêu Lĩnh nói hết tâm sự trong lòng, trải qua vô số trận chiến, hắn càng thêm hiểu được sinh mệnh trân quý.

Một khắc trước còn tốt, ngay sau đó khả năng sẽ chết!

Cho nên hắn càng thêm quý trọng thời gian còn lại!

(minh minh: nơi tăm tối)

Tiêu Lĩnh nói đại khái, nhưng trong lòng Hoàng Thượng lại vô cùng hiểu rõ.

Tiêu Lĩnh là người tài khó thấy, đồng thời cũng là người si tình.

Hắn cũng đã hạ quyết định, không muốn đưa nàng đến nơi chiến trường vô tình.

Trên mặt Hoàng Thượng thoáng qua một tia tiếc nuối: "Ngươi lui trước đi, trẫm sẽ suy nghĩ việc này".

"Tạ Hoàng Thượng". Tiêu Lĩnh hành lễ lui ra ngoài.

**

Editor: Ngọc Thương

Tiêu Lĩnh trên Kim Loan điện cầu cưới Lý Vân Nương, sự tình như gió xuân thổi khắp các ngóc ngách kinh thành, người kinh thành nghị luận ào ào, nước miếng tung bay, trong cao môn đại hộ lại càng nổ oanh oanh.

Hai mẹ con Lý Vân Nương, vận khí cũng thật tốt quá đi?

Con gái thì được Hoàng Thượng ban hôn cho Tô thế tử.

Mẫu thân thì hiện thời được Đại tướng quân tự mình thỉnh chỉ cầu Hoàng Thượng tứ hôn.

Mẹ con bọn họ, vốn là Hầu phu nhân và Hầu Đại tiểu thư. Lý Vân Nương với Hưng Ninh hầu cùng cách, nữ nhi với Hầu phủ đoạn tuyệt quan hệ, lúc trước đại gia còn thổn thức đồng tình với hai người.

Nhưng, chỉ chưa bao lâu, mẹ con hai người giống như gặp vận đạp phải cứt chó*, khiến người ta đỏ mắt ghen tị!

(vận đạp phải cứt chó: người Trung Quốc quan niệm, đạp phải cứt chó là điềm lành)

Tô Phỉ thế nào, tất nhiên khỏi phải nói.

Tiêu Lĩnh tuấn tú lịch sự, tiền đồ càng không có giới hạn, quý phu nhân trong kinh thành đều hi vọng nữ nhi nhà mình có thể gả cho hắn.

Nhưng hắn lại... Thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn và lão bà đã qua cùng cách Lý Vân Nương?

Thật là không thể tưởng tượng nổi!

Thời điểm Thanh Ninh nghe được Ngọc Trâm nói tin tức này, nhất thời há hốc mồm, thiếu chút nữa đem tú hoa châm đâm vào ngón tay mình, Trà Mai đứng bên vội vàng đoạt lấy tú hoa châm trong tay nàng.

Thanh Ninh sững sờ nửa ngày mới kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Trâm: "Đây chắc là lời đồn vớ vẩn, ngươi nghe lầm thôi phải không?".

"Không ạ, nô tỳ còn cố ý xuất phủ hỏi thăm một chút, Tiêu đại tướng quân quả thật là ở trên Kim Loan điện, cầu Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn và...", Ngọc Trâm dừng một chút: "Và phu nhân".

Điều này... Thanh Ninh vẫn chưa kịp phản ứng.

Điều này sao có thể?

Tiêu đại tướng quân cầu cưới mẫu thân?

Tuyệt đối không có khả năng!

Nhất định là lời đồn!

Nghĩ một chút, Thanh Ninh lại nhíu mày.

Từ lần đó, sau khi ở Hoàng gia trở về, mẫu thân luôn mang bộ dáng lo lắng, tâm sự trùng trùng, hỏi bà, bà cũng không nói.

Cho tới bây giờ, không có lửa làm sao có khói.

Thanh Ninh mím môi, đứng dậy đi đến viện tử của mẫu thân.

Bên này, Mai ma ma đang cùng Lý Vân Nương nói đến lời đồn bên ngoài.

Lý Vân Nương kinh ngạc một hồi, vừa khôi phục tinh thần thì Thanh Ninh đi đến, trên mặt Lý Vân Nương lóe vẻ không được tự nhiên, vội áp chế trong lòng, ôn nhu cười nói với Thanh Ninh: "Có mệt lắm không, giá y này cũng không phải ngày một ngày hai có thể may xong, con đừng để mệt bản thân".

"Vẫn là mẫu thân thương con nhất". Thanh Ninh cười rồi đi qua, ngồi đối diện Lý Vân Nương.

Chờ Thu Tú lên trà, Lý Vân Nương quay sang nói với đám người Thu Tú, Mai ma ma: "Các ngươi đều lui xuống đi, ta với Ninh nhi trò chuyện".

"Ninh nhi..", đám người lui đi hết, Lý Vân Nương mới kêu Thanh Ninh một tiếng, lại không biết nên mở miệng thế nào với nữ nhi.

Thanh Ninh nhìn sắc mặt Lý Vân Nương, lên tiếng trước: "Mẫu thân, Tiêu đại tướng quân ở Kim Loan điện thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn vài ngài".

Sắc mặt Lý Vân Nương đỏ lên, có chút lắp bắp: "Ninh nhi, ta...". Nàng quả thực không biết nên nói thế nào với nữ nhi chuyện này, nàng vốn tưởng Tiêu Lĩnh cơ bản là mời bà mối đến cửa cầu hôn, không nghĩ tới hắn đi thỉnh chỉ tứ hôn.

Đối với lời Tiêu Lĩnh nói, nàng suy nghĩ nhiều ngày, hi vọng bản thân mình có được khả năng, để nữ nhi dựa vào, sau này cuộc sống mới được mỹ mãn.

Tôn thị trong kinh thành có tiếng là hiền thục, đoan trang.

Nhưng đối với cao môn đại hộ, bên trong ẩn chứa bao nhiêu nguy hiểm, trong lòng nàng cũng rõ ràng, quý phu nhân đa phần đều ngụy tạo vẻ bề ngoài, huống chi, Tô Phỉ còn chẳng phải là con ruột của Tôn thị.

Cho nên, nàng rất lo lắng cho nữ nhi.

Nếu có phủ Đại tướng quân chống lưng phía sau, nữ nhi sẽ không bị khi dễ.

Về phần bản thân...?

Nàng không có nghĩ nhiều như vậy.

Hơn nữa, Tiêu Lĩnh rất mau sẽ rời kinh.

Tương lai Tiêu Lĩnh là Đại tướng quân trấn thủ biên quan, còn nàng thì lưu ở kinh thành.

Chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

"Mẫu thân, có phải ngài đã từng gặp qua hắn? Khoảng thời gian này, ngài tâm sự trùng trùng, có phải là nghĩ đến chuyện này không?". Thanh Ninh thấy thần sắc Lý Vân Nương, nghĩ một lát, hỏi.

"Ừ, trước kia con có hỏi ta, đã từng rời kinh đến Giang Nam chưa". Lý Vân Nương cười nói: "Mười sáu năm trước, ta đi qua Giang Nam..."

Lí Vân Nương mỉm cười kể lại chuyện cũ.

Tiêu Lĩnh vốn xuất thân dòng dõi thư hương Phong Châu, Giang Nam, tháng bảy năm đó, Phong Châu xảy ra lũ lụt, chết đuối vô số người, người không chết đuối thì chết vì ôn dịch, Tiêu Lĩnh cửu tử nhất sinh nằm trên đường, được Lý Vân Nương cứu.

Lý Vân Nương tâm địa thiện lương, dốc lòng thu lưu hắn một thời gian, sau đó rời Giang Nam hồi kinh, trước khi đi, để lại một ít bạc cho hắn tự mưu sinh.

Thì ra là thế! Thanh Ninh gật đầu: "Mẫu thân, nhưng tại sao cho tới bây giờ, con chưa từng nghe ngài nhắc tới có quen biết với Tiêu đại tướng quân?".

"Ta cũng mới biết cách đây không lâu". Lý Vân Nương nhẹ nhàng cười trả lời.

Tiêu Lĩnh ở tây bắc, rời xa quyền quý kinh thành, mà hắn tại kinh thành lại không có gia quyến, cho nên trước đây, các phu nhân nhà giàu tất nhiên sẽ không nói đến hắn.

"Hắn tại sao không có thành gia? Là thê tử trước đã tạ thế rồi sao?". Thanh Ninh cau mày hỏi.

Sắc mặt Lý Vân Nương đỏ lên, lắc đầu: "Không, hắn vẫn chưa từng thành gia". Chuyện này Tiêu Lĩnh đã nói với nàng.

Cho nên, Tiêu Lĩnh vẫn luôn đặt mẫu thân trong lòng?

Thanh Ninh kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ bừng của mẫu thân: "Mẫu thân, ngài đã đáp ứng rồi sao?".

"Ninh nhi, có phải con...?". Có phải con để ý chuyện ta tái giá? Hoặc là không đồng ý cho ta tái giá? Lý Vân Nương dừng một chút, câu tiếp theo đều không nói ra.

Mẫu thân tái giá? Lúc trước, thời điểm nàng muốn cùng mẫu thân sống bình yên qua ngày, nàng nghĩ, nếu bản thân có thể tìm được người trung thực, tin cậy để gả đi. Nàng cũng mong mẫu thân có thể tìm được người trung hậu để gắn bó, dựa vào.

Nhưng, cái này thì dữ dội quá!

Thanh Ninh kéo tay Lý Vân Nương, nghiêm cẩn nói: "Nữ nhi đương nhiên là hi vọng nửa đời sau, mẫu thân ngài có thể hạnh phúc, nhưng mà, Tiêu đại tướng quân...".

Xem ra, nàng trước hết phải gặp Tiêu Lĩnh một lần.

**

Editor: Ngọc Thương

"Cái gì? Tiêu đại tướng quân thỉnh chỉ cầu Hoàng Thượng tứ hôn, không phải ai khác, mà là Lý Vân Nương?". Tôn thị nghe Võ ma ma nói xong, thiếu chút nữa cầm chén trà trong tay đập nát.

"Vâng, kinh thành đều truyền khắp, vừa bãi triều, tin tức liền từ trong cung truyền ra ngoài, tuy nói Hoàng Thượng lúc đó không đáp ứng Tiêu đại tướng quân, nhưng sự tình đích xác là thật". Võ ma ma tiếp chén trà trên tay Tôn thị, đổi cho nàng một ly khác, nói: "Phu nhân, ngài nói xem, Tiêu đại tướng quân có phải đầu óc có vấn đề không? Thế nào đang yên đang lành lại cầu cưới Lý Vân Nương?".

"Ai mà biết được". Tôn thị cau mày, tức giận đáp, ngực cơ hồ có chút đau.

Nàng thật vất vả mới chọn được một đứa con dâu vừa lòng, điều kiện chẳng ra gì cho tiểu tử thối Tô Phỉ kia.

Bỗng dưng ở đâu xuất hiện một Tiêu đại tướng quân, vung ra một cước?

Nếu Lý Vân Nương thành thân với Tiêu Lĩnh, nha đầu chết tiệt kia chẳng phải sẽ trở thành nữ nhi của tướng quân? Tô Phỉ còn không phải là như hổ mọc thêm cánh sao?

"Phu nhân, lẽ nào, thân thể Đại tướng quân có vấn đề?". Võ ma ma dè dặt cẩn trong nhìn Tôn thị, đoán mò.

Đầu óc không có vấn đề, thì phải là thân thể có vấn đề?

Thân thể có vấn đề gì, Võ ma ma tự nhiên không cần nói cũng biết, đương nhiên là thân thể bị thương, dẫn tới không thể hành sự.

Cho nên mới cố ý bỏ qua khuê tú khắp kinh thành mà cầu cưới Lý Vân Nương.

"Ai biết, có điều, đao kiếm chiến trường không có mắt". Tôn thị uống ngụm trà, lạnh giọng nói.

"Đúng thế, chỉ sợ là vậy". Võ ma ma gật đầu, nói xong nhíu mày: "Nếu Hoàng Thượng tứ hôn cho bọn họ, thế tử cưới nha đầu kia, không phải là sẽ càng có thêm trợ lực?".

Tôn thị tựa ra sau ghế, hơi nhếch môi, sắc mặt quyến rũ như tuyết mùa đông, âm u.

Võ ma ma đấm chân cho nàng, nhỏ giọng: "Phu nhân, ngài đừng lo lắng, nha đầu kia là hạng người gì, phu nhân ngài hiểu biết, nó ở trước mặt ngài dám tạo ra sóng gió gì sao?".

Tôn thị trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Đúng vậy, kể cả Lý Vân Nương có được gả cho Tiêu đại tướng quân, thì thế nào?".

Không phải là con ruột, liệu sẽ có bao nhiêu yêu thương? Huống chi, cha ruột của nha đầu đó còn sống rành rành ở Hưng Ninh hầu phủ. Thẩm Phong có thể dung được con gái ruột của hắn nhận người khác làm phụ thân hay không?

Sự tình xem ra không đơn giản như vậy.

Hơn nữa, nha đầu đó vừa có kế mẫu, lại có kế phụ.

Kế phụ với kế mẫu chẳng phải đều như nhau?

Cho dù Lý Vân Nương có gả cho Tiêu Lĩnh, kết quả là, nha đầu kia chẳng qua có được điểm xuất thân tốt mà thôi. Nó còn lâu mới dựa được vào phụ thân Đại tướng quân để mà kiêu ngạo.

Nghĩ như thế, tươi cười trên mặt Tôn thị càng thêm quyến rũ.