Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 21




Editor: Ngọc Thương

Máu phun ra mang theo màu đen, dính trên vạt áo như đóa hoa yêu dã nở rộ.

Nghi An quận chúa nhắm chặt hai mắt, miệng ngậm lại, đôi tay trong áo nắm thật chặt, gương mặt bên phải trắng bệch không một tia huyết sắc, cộng thêm vết máu ở khóe miệng, cùng nửa mặt bên trái sưng vù, mới nhìn qua đã khiến người ta kinh sợ.

"Quận chúa!". Đan Tâm và Đan Chân vừa vội lại vừa sợ, hai người nhất tề thét chói tai. Nhưng cả hai đều từ nhỏ đã hầu hạ Nghi An quận chúa, là từ phủ công chúa ra ngoài, hai người rất nhanh liền trấn định lại.

"Quận chúa". Đan Chân ôm Nghi An quận chúa, lấy tay vỗ vỗ gò mái bên phải của nàng, đưa tay kéo tay Nghi An quận chúa, thấy tay nàng cũng trắng bệch nắm chặt, Đan Chân dừng lại, ngẩng đầu nhìn Đan Tâm: "Đan Tâm, ngươi nhìn tay Quận chúa".

Đan Tâm nhìn thoáng qua, nói: "Quận chúa nhất định là nộ hỏa công tâm, nhất thời xung huyết, ngươi chà xát tay cho Quận chúa, chúng ta mau làm cho Quận chúa tỉnh lại, ta sẽ phái người đi trước thỉnh thái y, chờ về đến phủ, để thái y chẩn mạch cho Quận chúa!".

Nói xong liền dời đến cửa xe ngựa, vén màn nói với một thị vệ đi theo bên cạnh xe: "Ngươi nhanh đi thỉnh thái y đến Hầu phủ".

Thị vệ gật đầu, gấp rút giục ngựa.

"Mau, đi nhanh một chút về Hầu phủ". Đan Tâm lại quay sang phân phó phu xe, sau đó mới buông màn xe xuống, dịch người trở lại.

Đan Chân một hồi vỗ mặt, một hồi chà xát tay, Nghi An quận chúa nửa điểm cũng không chuyển biến tốt lên, sắc mặt vẫn trắng bệch như cũ.

Đan Tâm nóng lòng đưa tay ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng của nàng.

Nghi An quận chúa một chút cũng không có phản ứng.

Đan Tâm vươn tay định tiếp tục, bên ngoài truyền đến một thanh âm: "Quận chúa".

"Ai?". Đan Tâm có chút không vui.

"Tiểu nhân là thị vệ đi theo xe ngựa của phu nhân".

Đan Tâm đưa tay vén màn che, hỏi: "Phu nhân có chuyện gì không?".

"Phu nhân nghe được động tĩnh, phái tiểu nhân tới hỏi xem có phải Quận chúa đã phát sinh chuyện gì không". Thị vệ trả lời.

"Quận chúa bị bất tỉnh". Đan Tâm đáp: "Ngươi trở về nói với phu nhân, không cần lo lắng, có ta và Đan Chân hầu hạ, sẽ không để cho Quận chúa gặp chuyện không may, hồi phủ rồi nói sau!".

Đan Tâm lo lắng cho Nghi An quận chúa, không có tâm tư cùng hắn dong dài, nói xong liền buông rèm xoay người vào.

Lúc này dùng sức bấm vào, máu chỗ nhân trung đều bị đẩy ra ngoài miệng.

"Ngô!". Nghi An quận chúa ưm một tiếng.

"Quận chúa tỉnh rồi". Đan Tâm và Đan Chân trăm miệng một lời.

"Ta...". Ánh mắt Nghi An quận chúa thanh tỉnh chút ít, cảm thấy vùng ngực đau nhức, trong miệng đầy mùi máu tươi.

Thấy Nghi An quận chúa tỉnh lại, Đan Chân và Đan Tâm lúc này mới liếc nhau một cái, hai người bây giờ mới thấy an tâm.

Đan Chân đưa tay lau mồ hôi trên trán, nghẹn ngào nói: "Quận chúa, ngài dọa chết bọn nô tỳ".

"Quận chúa uống miếng nước súc miệng". Đan Tâm rót một chén trà, đỡ Nghi An quận chúa ngồi dậy.

"Ừ". Nghi An quận chúa cúi đầu ngậm một ngụm trà súc miệng, sau đó cúi đầu nhổ vào chén trong tay Đan Chân, làm lại thêm hai lần nữa mới cảm thấy mùi máu tươi trong miệng đã phai nhạt đi chút ít.

"Quận chúa, ngài phải yên tâm, trước hết tạm thời buông tha cho tiểu tiện nhân kia, tục ngữ nói quân tử báo thù mười năm không muộn, Quận chúa phải lo điều dưỡng thân thể cho tốt rồi hẵng nói sau". Đan Chân khuyên.

"Quận chúa, ngài thế này, nếu thế tử biết sẽ rất thương tâm, còn có Công chúa và Phò mã, biết được chẳng phải sẽ vô cùng đau lòng? Cho nên Đan Chân nói đúng, Quận chúa trước tiên phải chăm sóc tốt thân thể, chuyện còn lại, để người tốt lên rồi nói sau". Đan Tâm cũng khuyên.

Nghi An quận chúa khẽ gật đầu, mím môi, ánh mắt lạnh lẽo, hai tròng mắt tuôn ra lệ khí, đôi tay gắt gao nắm thành quyền.

Thẩm Thanh Ninh, ngươi chờ đấy, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hôm nay ngươi sỉ nhục ta, thù này ta sẽ trả lại cho ngươi gấp mười lần!

"Ngất thế nào? Có nặng lắm không?". Trương thị nghe thị vệ bẩm báo, vội la lên: "Sao đang bình thường đột nhiên lại bị ngất? Không phải thái y nói có thể ngồi xe ngựa hồi phủ sao? Hay là tổn thương tăng thêm?".

"Đan Tâm cô nương nói, có nàng và Đan Chân hầu hạ, sẽ không để Quận chúa gặp chuyện không may, bảo phu nhân đừng lo lắng". Thị vệ truyền lại lời của Đan Tâm.

Trương thị đứng dậy, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống: "Mau, tăng tốc độ hồi phủ".

Ma ma hầu hạ một bên gấp rút đứng dậy vén rèm xe phân phó phu xe gia tốc.

Phu xe đáp một tiếng, roi ngựa vung lên, xe ngựa tăng tốc, đoàn người vội vã chạy như bay về Kiến An hầu phủ.

Xe ngựa trực tiếp vào phủ, đến cửa thùy hoa mới ngừng lại.

Trương thị vừa xuống xe, liền đi tới chỗ Nghi An quận chúa cũng mới bước xuống: "Nghi An, con sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không? Có ổn không?..."

"Đã khiến mẫu thân lo lắng, con dâu chẳng qua bị xỉu một lát, không có gì đáng ngại". Nghi An quận chúa nhẹ giọng cười trả lời.

"Sao không đáng ngại cho được?". Khuôn mặt Trương thị lo lắng, nhìn thấy thái y vừa đến, vội vã dẫn theo nha đầu, tự mình đưa Nghi An quận chúa trở về phòng.

Tống Tử Dật nhàn nhã ngồi trên giường cạnh cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, thập phần nhập tâm, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng ồn ào. Tống Tử Dật cau mày, nghiêng đầu qua liền thấy Trương thị và Nghi An quận chúa đưa theo một đám nha đầu bà tử đi đến.

Ánh mắt Tống Tử Dật rơi trên nửa gương mặt sưng đỏ của Nghi An quận chúa, dấu tay tát vô cùng rõ ràng, Tống Tử Dật dừng một chút, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?". Không phải nói đi Hưng Ninh hầu phủ thăm bệnh ư, sao lại bị đánh cho sưng mặt thế này?

"Trời ơi, Quận chúa của ta, ngài đây là thế nào? Kẻ nào ăn gan hùm mật gấu, dám động thủ với Quận chúa?". Tống Tử Dật vừa dứt lời, Chu ma ma từ buồng trong đi ra, sợ hãi kêu lên, thấy tổn thương trên mặt Nghi An quận chúa, cuống cuồng tới đỡ cánh tay nàng.

"Ma ma". Đan Chân đỏ mắt.

"Đợi lát nữa nói sau, trước tiên để thái y bắt mạch cho Quận chúa đã". Đan Tâm nói.

Chu ma ma gật đầu, dè dặt đỡ Nghi An quận chúa đi vào trong.

"Lát nữa sẽ nói rõ cho con biết". Trương thị nói với Tống Tử Dật, sau đó dẫn người đi vào nội thất: "Đan Chân, Đan Tâm, hai người các ngươi tới hầu hạ Quận chúa nằm xuống".

Sau đó quay sang thái y: "Thái y, mời".

"Phu nhân khách khí". Thái y vội nói.

Thái y chẩn mạch cho Nghi An quận chúa, rồi nhìn phương thuốc vị thái y kia lưu lại lúc ở Hưng Ninh hầu phủ, gật đầu: "Tổn thương của Quận chúa cứ chiếu theo đơn thuốc này là được, ta sẽ để lại thêm cho Quận chúa một phương thuốc an thần trừ hỏa khí".

Thái y đi tới chỗ giấy bút Đan Chân đã chuẩn bị sẵn, viết phương thuốc, sau đó dặn dò Nghi An quận chúa cần tĩnh dưỡng, không nên nổi giận, rồi mới cáo từ.

"Làm phiền thái y". Trương thị nói.

"Phu nhân khách khí, lão phu cáo từ". Thái y chắp tay.

Trương thị phân phó Đan Chân dẫn nha đầu đi bốc thuốc, sau đó ngồi cạnh giường, vươn tay vỗ vỗ tay Nghi An quận chúa, an ủi: "Nghi An, phải dưỡng thân thật tốt, những thứ khác chờ con khỏe lại rồi nói sau".

"Vâng, con dâu sẽ tĩnh tâm dưỡng bệnh, mẫu thân đừng lo lắng". Nghi An quận chúa gật đầu.

"Vậy con nghỉ ngơi cho tốt đi". Trương thị đứng dậy, dặn dò Đan Tâm và Chu ma ma: "Các ngươi hầu hạ Quận chúa thay y phục, rửa mặt, có chuyện gì thì cho người làm trực tiếp tới tìm ta".

"Vâng phu nhân". Đan Chân gật đầu.

"Phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ chăm sóc thật tốt cho Quận chúa". Nghi An quận chúa bị thương, Chu ma ma rất đau lòng.

Hai người gật đầu đỡ Nghi An quận chúa đứng dậy đi tịnh phòng rửa mặt.

Trương thị ra khỏi nội thất.

"Mẫu thân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?". Tống Tử Dật vừa thấy Trương thị đi ra, vội hỏi.

Trương thị bước tới, ngồi đối diện với Tống Tử Dật, một nha đầu gấp rút lên trà.

Trương thị cho bọn nha đầu bà tử một ánh mắt, mọi người vội cúi đầu lui ra ngoài.

"Ai ra tay?". Tống Tử Dật nhíu mày hỏi, sắc mặt có chút nóng nảy.

"Là đứa ác nữ Thẩm gia". Trương thị giọng nói bất thiện, ánh mắt như đao: "Còn nhỏ tuổi mà đã hung tàn, Lý Vân Nương đã quá dung túng cho nó rồi!".

Thanh Ninh? Tống Tử Dật cảm thấy ngoài ý muốn, có chút không tin: "Đã xảy ra chuyện gì? Hay là có hiểu lầm gì đó? Mẫu thân, ngài đã nhìn Thanh Ninh từ nhỏ lớn lên, tính tình của nàng, ngài còn không rõ sao..."

"Hiểu lầm?". Trương thị lạnh giọng ngắt lời Tống Tử Dật: "Ta đã tận mắt chứng kiến, còn có cái gì hiểu lầm? Dưới con mắt của bao người, nó tát Quận chúa một bạt tai. Tri nhân tri diện bất tri tâm, trước kia nó tiến thoái có độ, hào phóng vừa vặn đều là giả vờ! Hơn nữa, sau khi từ hôn với con, nó với người Tống gia ta ít khi lui tới, có khi nào nó ghi hận nhà chúng ta chuyện đó hay không đây? Nữ nhân ác độc, lời từ hôn là do chính miệng nó nói ra, tự nó bác bỏ đồng tình của thế nhân, hôm nay ngược lại rất tốt, lại còn còn ghi hận chúng ta!".

Ánh mắt Tống Tử Dật hơi trầm xuống: "Mẫu thân, dù sao cũng là con có lỗi với nàng!".

Trương thị nghe giọng Tống Tử Dật không vui, lại càng mất hứng, hỏi Tống Tử Dật: "Nạp Thẩm Thanh Ninh vào cửa là ý của con phải không? Là con bảo Nghi An làm vậy đúng không?".

Mặc dù là hỏi hắn, nhưng giọng nói của Trương thị rất khẳng định.

Nha đầu kia và con trai nàng từng có hôn ước, hai đứa từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Nghi An quận chúa nhất định là để ý, hơn nữa, Quận chúa mới vào cửa chưa được bao lâu, tại sao lại thu xếp cho con trai nàng nạp thiếp? Nàng là người từng trải, sao không hiểu tâm tình của con dâu.

Cho nên Trương thị rất khẳng định, đây chính là chủ ý của con trai nàng. Nhất định là con trai mở miệng, mới khiến Quận chúa phải đứng ra thu xếp.

Tống Tử Dật trầm mặc, coi như cam chịu chất vấn của Trương thị.

"Con đúng là hồ đồ! Nghi An vừa mới vào cửa, con lại bắt nó giúp con nạp thiếp? Hơn nữa lại là nạp nha đầu Thẩm gia kia". Trương thị giận dữ: "Nghi An là Quận chúa, từ lúc vào nhà chúng ta cho tới bây giờ đều không ra vẻ Quận chúa, luôn hiền thục hào phóng, ôn nhu kính cẩn nghe lời, con không hài lòng nó ở điểm nào? Tại sao lại muốn nạp nha đầu kia vào cửa? Đây chẳng phải là đâm một dao vào tim Nghi An sao?".

"Chuyện này là do con và Quận chúa có ý muốn xin lỗi Thanh Ninh. Hơn nữa, con và Quận chúa đã cẩn thận thương lượng qua, Quận chúa cũng cảm thấy có lỗi với nàng, mọi chuyện chúng con đã cùng nhau thương định rất ổn thỏa". Tống Tử Dật đem cuốn sách trong tay đặt sang một bên, nói.

"Nghi An làm vậy là vì nó rộng lượng, toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho con, nhưng nạp ai không nạp, lại muốn nạp nha đầu Thẩm Thanh Ninh kia? Trong lòng Nghi An nhất định là vô cùng đau đớn". Trương thị vươn tay vỗ hai cái lên bàn: "Nghi An là Quận chúa, mới vào cửa chưa đến hai tháng, con lại bắt nó thu xếp nạp thiếp cho con, con không nhớ lời Công chúa và Phò mã dặn dò sao? Truyền đến tai Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, bề trên hỏi đến, con định trả lời thế nào?".

Ánh mắt Tống Tử Dật nhìn vào nội thất, trầm ngâm một chút: "Chuyện này là con không tốt, suy tính không chu toàn, quá nóng vội".

Ý nói vẫn nhất định muốn nạp Thẩm Thanh Ninh vào cửa làm thiếp!

Trương thị trầm mặt: "Nghi An có ý tốt nói với nó, ngược lại nó thật giỏi, liền đi lên động thủ, ngay giữa một phòng nha đầu bà tử, dơ tay tát vào mặt Nghi An, nếu nạp nó vào cửa, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện này lần nữa. Cũng may lão phu nhân không đáp ứng, về phần nó..."

"Con nhớ tới nó, nhưng nó chưa từng nhớ tới tình nghĩa lâu nay, cứ nhìn cách nó đối xử với Nghi An là rõ, ác độc, th.ô tục, vô lễ!". Trương thị ngước mắt, nét mặt âm trầm nói với Tống Tử Dật: "Chuyện này đến đây thôi, không được nhắc lại nữa, con nên đi an ủi Quận chúa cho tốt, nàng bị thương không nhẹ, thái y nói, nửa bên răng không được phép cử động".

Nói đến đây, Trương thị mang theo hận ý: "Nha đầu kia ra tay nặng như vậy, thật ác độc!".

Tống Tử Dật có chút kinh ngạc: "Nàng... Một cô nương làm sao có thể?".

"Hừ, còn dám nói đỡ cho nó? Chẳng lẽ lời thái y nói là giả?". Giọng Trương thị có chút bén nhọn: "Con chết tâm cho ta! Mặc kệ hai vợ chồng con thương lượng thế nào, quyết định ra sao, nhưng chuyện này đến đây là chấm dứt, đừng nhắc lại nữa! Có ta ở đây, Thẩm Thanh Ninh đó đừng mơ tưởng tiến vào cửa Tống gia!".

"Mẫu thân không cần phải lo lắng, con và Quận chúa sẽ bàn bạc kỹ, chúng con sẽ xử lý mọi việc thật tốt". Tống Tử Dật nhẹ giọng trả lời.

Tống Tử Dật đã thành thân, đã có vợ, chuyện trong phòng sẽ do Nghi An quận chúa quản thúc, nàng làm mẫu thân không nên xen vào chuyện nhà của con trai, cho nên việc nạp thiếp đương nhiên là Nghi An quận chúa ra mặt thu xếp. Trương thị hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Tử Dật, lập tức nổi cáu: "Con? Các con sẽ xử lý tốt? Con nói sẽ cùng Quận chúa bàn bạc kỹ, nhưng mà, con xem, Quận chúa có hảo ý, kết quả nó nhận lại được cái gì? Vô duyên vô cớ bị đánh! Muốn nạp nha đầu kia vào cửa, con nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa! Con muốn nạp nàng ta vào cửa, trừ phi ta chết! Nếu không, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho tiện nhân đó qua cửa Tống gia!".

Tống Tử Dật im lặng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt lại biểu đạt sự kiên trì.

Trương thị tức giận, thái dương co rút đau nhức, lớn tiếng nói: "Con bị nó làm cho mê tâm, mất hồn rồi sao? Nha đầu kia có cái gì tốt? Có cái gì hay mà để con nhớ nó như thế? Có lỗi với nó sao? Con đừng quên, ban đầu chính là nó tự mồm nói muốn lui hôn! Con có lỗi với nó lúc nào?..."

Tống Tử Dật nhìn Trương thị: "Mẫu thân, con đã cưới Quận chúa vào cửa".

Đây là trách bọn họ? Trách bọn họ và phủ công chúa thông đồng, thúc đẩy hôn sự hai phủ? Sắc mặt Trương thị biến thành màu đen, ngón tay run run chỉ vào Tống Tử Dật: "Con, đây là trách ta và phụ thân con? Chúng ta chẳng phải vì muốn tốt cho con sao? Lúc trước cũng chính miệng con đồng ý, chính con gật đầu".

Đúng vậy, lúc trước là chính bản thân hắn đáp ứng, chẳng trách được người ngoài, nhưng khi đó, hắn không muốn Thanh Ninh nàng quyết tuyệt như thế, cũng chưa từng nghĩ tới bây giờ sẽ cùng nàng càng ngày càng bất hòa, như hai người xa lạ! Không, còn không bằng người xa lạ!

Nhớ tới ánh mắt lãnh đạm của nàng dành cho mình, đôi đồng tử của Tống Tử Dật co lại: "Mẫu thân, con không có ý đó, ban đầu là con đáp ứng, con không thể trách mẫu thân và phụ thân, chỉ là..."

Hắn gật đầu đồng ý cưới Quận chúa, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới sẽ khiến Thanh Ninh không để ý đến hắn, khiến nàng cự tuyệt chuyện chung thân giữa hai người bọn họ.

Là chính bản thân hắn không cam lòng!

"Vậy thì không cần phải nhắc lại chuyện này nữa". Trương thị nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh của chủ tớ Nghi An quận chúa, không nói tiếp nữa, trừng mắt liếc Tống Tử Dật, đứng dậy nói: "Ta vào trong xem Nghi An một chút".

Nghi An quận chúa thay một thân thường phục màu đỏ, ngồi dựa vào gối trên giường, thấy Trương thị đi vào, vội nói: "Mẫu thân, con không sao, ngài cũng mệt mỏi, mau trở về nghỉ ngơi đi".

"Ta xem con một chút rồi đi". Trương thị đi tới, kéo tay Nghi An quận chúa: "Đã để con phải chịu ủy khuất rồi, đều là Tử Dật sai, nam nhân này làm việc không bằng nữ nhân thận trọng, nó không để ý đến cảm nhận của con, ủy khuất con, con nên khuyên bảo nó nhiều hơn, ta đã dạy dỗ nó rồi, về sau nó sẽ không như vậy nữa".

"Mẫu thân". Đôi mắt Nghi An quận chúa nhòe ướt, vô cùng cảm động.

"Vậy con mau nghỉ ngơi cho tốt...". Đan Chân mang thuốc đến, Trương thị chờ Đan Chân bôi thuốc cho Nghi An quận chúa xong, dặn dò một phen mới rời đi.

"Quận chúa một lòng vì thế tử, ngược lại cũng không uổng phí tâm tư của ngài, phu nhân hôm nay đứng ngoài kia thay ngài trút giận, mặc kệ Thẩm Đại tiểu thư và thế tử thế nào, Quận chúa cũng đừng ra mặt nữa". Đan Tâm cười thấp giọng nói.

Vẻ mặt Nghi An quận chúa nhàn nhạt, nụ cười trên mặt ban nãy cũng đã biến mất.

"Quận chúa". Tống Tử Dật đi lại bất tiện, liền để người đỡ đến tiến lên, ngồi bên giường, nhìn gương mặt bị đánh của Nghi An quận chúa: "Đã khiến nàng phải chịu khổ". Giọng nói mang theo ôn nhu.

Nghi An quận chúa cười hiền lành, giống như là thật không có chịu khổ, không có một chút ủy khuất nào: "Thiếp không có chịu khổ, chỉ là...". Không làm tốt việc chàng muốn.

"Còn đau không?". Tống Tử Dật hiểu lời nàng không nói ra, nhưng không theo ý nàng nói tiếp, mà đưa tay chạm nhẹ tới, ôn nhu hỏi.

"Không đau, đơn thuốc thái y kê là thuốc mỡ tốt nhất trong cung, bôi một chút liền cảm giác rất mát, đã không còn đau". Nghi An quận chúa kéo tay hắn ra, cười lắc đầu.

"Ừ". Tống Tử Dật nắm bàn tay mềm mại không xương của nàng trầm ngâm một lát, nói: "Trong lòng Thanh Ninh còn đang tức giận, chuyện cứ từ từ mà làm thì tốt rồi, sao nàng lại vội vàng như thế? Còn làm bị thương chính mình".

Đây là oán giận nàng nóng vội, không làm tốt mọi chuyện? Nghi An quận chúa cảm thấy trong lòng vừa buồn, vừa tức giận.

Quận chúa bị đánh thành như vậy, thế tử còn trách cứ Quận chúa! Chu ma ma, Đan Tâm và Đan Chân đứng một bên, trong lòng đầy hỏa, Chu ma ma và Đan Tâm cúi đầu không lên tiếng, mà Đan Chân tính tình nóng nảy, không kìm được tức giận, ngẩng đầu trực tiếp nói với Tống Tử Dật: "Thế tử, lời này của ngài thật không có lương tâm! Quận chúa một lòng vì ngài, làm mọi việc cũng là vì ngài, vậy mà bây giờ Quận chúa bị tiện nhân kia đánh ra nông nỗi này, ngài không đau lòng cho Quận chúa thì thôi, còn đến đây trách cứ Quận chúa!".

"Nha đầu chết tiệt, sao ngươi dám nói chuyện với thế tử như thế? Không có quy củ!". Nghi An quận chúa nghiêng đầu cả giận nói.

"Quận chúa, nô tỳ là vì cảm thấy không đáng cho ngài, ngài bị thương nặng như vậy, thế tử không quan tâm ngài thì thôi, còn hoài nghi ngài. Nô tỳ nhịn không được mới nói ra". Đan Chân cúi đầu đáp.

"Giỏi! Gan thật lớn, xem ra ngày thường ta đã làm hư các ngươi, nguyên một đám dám đứng ra chỉ trích chủ tử!". Nghi An quận chúa ngồi thẳng người, giận tím mặt.

Nghi An quận chúa tính tình luôn ôn hòa, ít khi tức giận, lúc này lại đặc biệt tím mặt giận Đan Chân, lại là nô tỳ hầu hạ th.ân cận bên người, cũng là lần đầu tiên mới thấy, vì vậy Đan Chân vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không dám, xin Quận chúa bớt giận".

"Quận chúa, Đan Chân nhất thời nhanh miệng, ngài tha cho nàng lần này đi". Đan Tâm cũng quỳ gối bên cạnh Đan Chân, giúp nàng cầu tình.

"Quận chúa, nha đầu này lỗ m.ãng, nhưng đối với Quận chúa luôn trung thành và tận tâm". Chu ma ma cũng quỳ xuống, đầu tiên là nói với Nghi An quận chúa, sau đó ngẩng đầu nhìn Tống Tử Dật: "Thế tử, nha đầu Đan Chân lo lắng cho Quận chúa, nhất thời vô tâm mạo phạm ngài, mong ngài đại nhân đại lượng tha cho nàng".

"Quận chúa, ta thấy nàng ta chỉ là vô tâm, nói cho cùng cũng là vì muốn tốt cho nàng". Đan Chân trực tiếp chỉ trích hắn, trong lòng Tống Tử Dật rất không ngờ đến, nhưng trên mặt lại vì nàng mà cầu tình với Nghi An quận chúa.

"Vô tâm? Hôm nay nó dám nói chuyện như thế với chàng, tương lai sẽ thế nào? Nếu hôm nay không dạy dỗ thật tốt cho nó nhớ, sau này không biết sẽ gây thêm cái họa gì!". Nghi An quận chúa nổi cơn tam bành: "Nha đầu nho nhỏ nhà ngươi, không biết điều giữ mồm giữ miệng, dám can đảm nói năng lỗ m.ãng với chủ nhân, ta dạy các ngươi như thế sao? Quy củ các ngươi đã học đều quên sạch rồi hả? A...".

"Quận chúa bớt giận, nô tỳ sai rồi, nô tỳ đáng chết, ngài đừng nóng, vừa rồi trên xe ngựa ngài còn phun ra máu, thái y nói ngài phải tĩnh dưỡng, không thể động khí". Đan Chân thấy Nghi An quận chúa nổi nóng, chỉ sợ sơ sẩy một chút nàng lại bị hộc máu hôn mê, bị dọa đến mức khóc to, dập đầu nói: "Quận chúa, nô tỳ ra sân quỳ, ngài không nên tức giận".

"Quận chúa bớt giận". Đan Tâm và Chu ma ma cũng khuyên.

"Còn không mau đi!". Nghi An quận chúa nghiêm mặt, gầm lên.

"Vâng Quận chúa". Đan Chân dập đầu bò dậy, đi ra ngoài.

"Hai người các ngươi đứng cả lên đi".

"Tạ Quận chúa". Đan Tâm và Chu ma ma bò dậy, nín thở thu khí đứng ở một bên.

Giận dữ như thế, chẳng qua là muốn mượn chuyện này để nói với hắn rằng nàng cũng đang tức giận? Tống Tử Dật nhìn một màn này, ánh mắt dừng thật lâu trên người Nghi An quận chúa, lúc sau mới lên tiếng: "Quận chúa, nàng ta chỉ là một đứa nha đầu nho nhỏ, phạm sai lầm, nàng trực tiếp đánh nàng ta là được, không nên chọc tức bản thân. Vừa rồi cũng do ta nhất thời lỡ lời, ta không hề có ý như vậy, vô tình làm Quận chúa thương tâm, là lỗi của ta, khó tránh khỏi khiến cho nha đầu kia tức giận, dù sao nàng ta cũng là một lòng đỡ cho chủ tử, nàng phạt nàng ta quỳ một lúc coi như xong. Nàng còn bị thương, ta cũng đang bị thương, không nên để trong viện lại có thêm người bị thương nữa".

Nghi An quận chúa trong lòng chua xót, trên mặt lại nở nụ cười với Tống Tử Dật: "Thế tử, nó là nha đầu bên cạnh thiếp, chàng là phu quân của thiếp, thiếp không chịu được bọn chúng bất kính với chàng, chàng yên tâm, trong lòng thiếp tự có tính toán".

"Được, cứ theo ý nàng mà làm". Nghi An quận chúa kiên trì, Đan Chân lại là nha đầu hồi môn của nàng, nên Tống Tử Dật không khuyên nữa.

Nghi An quận chúa gật đầu: "Là thiếp không dạy dỗ tốt bọn nha đầu, thế tử yên tâm, về sau sẽ không phát sinh chuyện tương tự nữa".

Tống Tử Dật gật đầu.

"Thế tử, Quận chúa, Công chúa và Phò mã đến".

Nghi An quận chúa và Tống Tử Dật vội ngẩng đầu.

Một bà tử dẫn Vân Thái công chúa và Phò mã La Dẫn Chương đi vào nội thất.

Tống Tử Dật đi đứng bất tiện, chỉ có thể vịn vào giường đứng lên, Nghi An quận chúa nghe thấy Công chúa và Phò mã đến, vừa muốn xuống giường, vừa nói: "Phụ thân, mẫu thân, sao lại tới đây?".

"Không được động đậy, con cứ ngồi đó đi". Vân Thái Công chúa gấp rút bước nhanh tới, đè Nghi An quận chúa ngồi xuống.

"Tham kiến Công chúa, Phò mã". Đan Tâm và Chu ma ma quỳ khối.

"Tham kiến nhạc phụ, nhạc mẫu". Tống Tử Dật ôm quyền hành lễ.

"Mau, trên đùi ngươi cũng đang bị thương, mau ngồi xuống, không cần đa lễ". La Dẫn Chương vội giả đỡ vai Tống Tử Dật.

"Nghi An, con của ta, sao lại bị thương thành thế này? Là ai hạ thủ?". Vân Thái công chúa thấy tổn thương của Nghi An quận chúa, lập tức lệ nóng doanh tròng.

"Mẫu thân, phụ thân, Nghi An không sao". Khóe mắt Nghi An quận chúa nóng bừng, nhưng lại cười an ủi Vân Thái công chúa, không trả lời vấn đề của Công chúa, là ai đánh nàng.

"Chúng ta nghe nói thế tử bị thương, vốn định sang đây thăm hắn, ai ngờ lại nghe nói con cũng bị thương". Vân Thái công chúa đau lòng không thôi, kéo tay Nghi An quận chúa nói.

"Là tiểu tế không chiếu cố tốt cho Quận chúa, khiến nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng". Tống Tử Dật vội nói.

"Trên người ngươi cũng đang bị thương, đừng nói vậy". La Dẫn Chương vỗ vỗ bả vai Tống Tử Dật, nhìn về phía Nghi An quận chúa hỏi: "Mặt mũi bị sưng lớn thế này, có ảnh hưởng đến những chỗ khác không? Thái y nói thế nào?..."

Nói một hồi, Tống Tử Dật sai người đỡ hắn, mời La Dẫn Chương đến phòng ăn.

Vân Thái công chúa nhận được tin tức liền chạy tới đây, chỉ biết là nữ nhi nhà mình bị thương ở Hưng Ninh hầu phủ, nhưng chi tiết thế nào thì không rõ lắm. Vừa nãy hỏi, Nghi An quận chúa cũng không nói, Vân Thái công chúa không hỏi nữa, bây giờ chỉ có hai mẹ con nàng ở đây, lại hỏi: "Nghi An, rốt cuộc là ai đánh con?".

Trong giọng nói mang theo mười phần tức giận.

Nước mắt Nghi An quận chúa lập tức rơi lã chã.

"Nghi An". Vân Thái đưa tay ôm Nghi An quận chúa.

"Mẫu thân". Nghi An quận chúa khóc tê tâm liệt phế.

Vân Thái công chúa dỗ dành một hồi lâu, Nghi An quận chúa mới ổn định lại cảm xúc.

Con gái nàng khóc thương tâm như vậy, nhất định là đã chịu ủy khất rất lớn! Vân Thái công chúa nhìn Nghi An quận chúa khóc thút thít, ánh mắt hướng sang Đan Tâm và Chu ma ma.

Đan Tâm quỳ xuống: "Công chúa..."

Một năm một mười đem chuyện kể ra cho Vân Thái công chúa nghe một lần.

"Làm càn! Chỉ là một thiên kim hầu phủ nho nhỏ mà dám đánh nữ nhi của bản cung!". Đôi mắt Vân Thái công chúa giận dữ, không kìm được.

"Mẫu thân, nữ nhi muốn vào cung cáo trạng ả ta, ngày mai nữ nhi sẽ tiến cung, con muốn tố cáo ả coi rẻ hoàng quyền, để cậu mợ Hoàng đế và Hoàng Hậu chém đầu ả". Nghi An quận chúa khóc đỏ cả mắt, giận dữ nói.

"Được, được, con đừng kích động". Vân Thái công chúa vội vàng trấn an Nghi An quận chúa, chờ Nghi An quận chúa hòa hoãn một chút, lửa giận trên người Vân Thái công chúa mới đốt lên đầu Tống Tử Dật: "Tống Tử Dật này cũng thật là, con gái ta đường đường là Quận chúa, mới gả đi chưa đầy hai tháng, hắn đã vội vã muốn nạp thiếp? Tống gia bọn họ khi dễ phủ Công chúa ta không có người sao?".

"Mẫu thân, chuyện này không thể trách thế tử, là Nghi An tự ý gây ra". Nghi An quận chúa nói đỡ cho Tống Tử Dật.

"Nha đầu này...", biết rõ con gái nói hộ cho Tống Tử Dật, Vân Thái công chúa cau mày: "Con đó, đừng có mà nuông chiều hắn, để hắn thấy con hiền lành, dễ bắt nạt".

"Mẫu thân". Nghi An quận chúa giận dỗi.

Vân Thái công chúa than nhẹ.

"Mẫu thân yên tâm, nữ nhi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, ngày mai con sẽ để nguyên mặt thế này tiến cung, cầu xin Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vì nữ nhi làm chủ". Nghi An quận chúa u ám nói: "Ả dám nói con ỷ thế hiếp người! Con muốn Hoàng Thượng giết ả, chu di cửu tộc của ả!".

Nha đầu kia...?

Vân Thái công chúa nhớ tới lúc trước trong cung của Hoàng Hậu nương nương, khi Thanh Ninh đề xuất từ hôn, thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, tiến thoái có độ!

Nó biết rõ Nghi An là quận chúa, vậy mà dám quăng một cái tát vào mặt Nghi An. Nha đầu đó không giống người sẽ làm ra mấy hành vi lỗ mã.ng như vậy, trừ phi nó có mục đích khác, hoặc đã đoán chắc, Nghi An chỉ có thể làm người câm chịu thiệt thòi trong chuyện này!

Trong lòng Vân Thái công chúa hơi động, lập tức có chút lạnh cả người, vội nói: "Nghi An, con không thể vào cung".

"Mẫu thân...".

"Các ngươi đều lui xuống đi". Nghi An quận chúa vừa mới mở miệng, Vân Thái công chúa liền nhìn sang Đan Tâm, Chu ma ma và mấy nha đầu mình mang tới, phân phó một tiếng.

Mọi người hiểu ý đều lui ra ngoài.

"Nha đầu kia ngày thường là người thông tuệ, sao ta lại không nhìn ra, nó đã đào một cái hố thật tốt cho con nhảy xuống chứ?". Vân Thái công chúa nhíu mày: "Trong tay nó có thánh chỉ, nhưng con lại không đếm xỉa đến, còn đứng trước mặt Hưng Ninh hầu lão phu nhân nói muốn nạp nó làm thiếp cho Tống Tử Dật. Nghi An, con nghĩ một chút đi, nếu con thật sự tiến cung cáo trạng nó với Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương, đến lúc đó sẽ bị nó cắn ngược lại, con định xử lý thế nào? Không lẽ con đã quên mất là trong tay nó còn đang cầm thánh chỉ do đích thân Hoàng Thượng hạ xuống sao? Thánh chỉ kia, chính là vũ khí phản kích hữu lực nhất của nó!".

Vân Thái công chúa dừng một chút, nắm tay Nghi An quận chúa, nhẹ nói: "Từ xưa đến nay, tất cả đế vương đều đa nghi!".

Nghi An quận chúa nghe vậy, cả người lập tức như bị điện giật.

"Nha đầu kia đã chọc tức con, khiến con giận quá mất khôn, cũng may hôm nay ta đến đây, nếu không ngày mai con thật sự vào cung, đến lúc đó người thua thiệt chính là con". Vân Thái công chúa nghiêm túc nói.

Sắc mặt Nghi An quận chúa thoáng chốc trắng nhợt.

Thẩm Thanh Ninh, ngươi thật sự rất ác độc!

Mẫu thân nói đúng, đế vương đa nghi, nếu nàng tiến cung cáo trạng, Thẩm Thanh Ninh sẽ mượn thánh chỉ cắn ngược lại, nói nàng không đếm xỉa đến ý chỉ của Hoàng đế, coi rẻ hoàng quyền, vậy thì nàng...

Đến lúc đó, Hoàng đế đặt nghi ngờ trên người nàng, suy rộng ra, đương nhiên sẽ liên lụy tới Tứ biểu ca!

Tỉnh táo suy nghĩ lại, Nghi An quận chúa rùng mình, lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Vân Thái công chúa thấy con gái như thế, cũng biết nữ nhi đã suy nghĩ tường tận lợi - hại của sự việc rồi, rút khăn ra, giúp con gái lau mồ hôi trên thái dương: "Tâm tư con luôn sáng suốt, làm việc từ trước tới giờ đều trầm ổn, sao hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy?".

"Con bị nha đầu chết tiệt kia chọc tức!". Nghi An quận chúa cắn cắn môi: "Chẳng lẽ cứ như vậy bỏ qua? Nữ nhi đành phải chịu oan một cái tát? Mẫu thân, con không nuốt trôi cơn giận này!".

Cứ như vậy cho qua, chẳng phải là ngậm bồ hòn làm ngọt? Nàng đường đường là Quận chúa bị người đánh, cứ bỏ qua như không có gì, thật tức chết người!

"Bên ngoài chỉ có thể là như vậy thôi, con tuyệt đối không thể vào cung cáo trạng, kể cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương có nghe được tiếng gió, hỏi con, con cũng không được hé ra nửa câu, phải thật tốt đem chuyện này giấu đi". Vân Thái công chúa khuyên, nói cho cùng, vẫn là do nữ nhi quá lỗ mã.ng, không đếm xỉa đến thánh chỉ trong tay người ta.

Bên ngoài đành phải như vậy? Trước mặt mọi người đánh nàng một bạt tai, còn nàng chỉ có thể lén lút báo thù một chưởng này?

Nghi An quận chúa tức giận nộ hỏa công tâm, cổ họng dâng lên ngai ngái, Nghi An quận chúa nói với Vân Thái công chúa: "Mẫu thân, ngài chọn thời gian tốt tiến cung, ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương nói chuyện về em chồng của con nhiều hơn một chút, thúc đẩy việc của nó với Tô thế tử".

Hừ, Thẩm gia không phải đang muốn trèo cao đến Tề quốc công phủ sao?

Muốn đem Thẩm Thanh Ninh gả cho Tô Phỉ à?

Nàng sẽ cho bọn họ công dã tràng!

Muốn gả cho Tô Phỉ, Thẩm Thanh Ninh, ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ!

"Tô Phỉ?". Vân Thái công chúa đem khăn bỏ sang một bên, gật đầu: "Quay đầu lại ta sẽ tiến cung, cùng hoàng huynh, hoàng tẩu nói lại, nhưng mà chuyện này có được hay không, ta không thể đảm bảo".

"Con hiểu, tạ ơn mẫu thân".

Vân Thái công chúa nở nụ cười, gọi đám người Đan Tâm vào phòng, sai người đi mang nước tới rửa mặt cho Nghi An quận chúa.

"Công chúa". Trương thị nghe tin Công chúa và Phò mã tới, vội vàng chạy đến, hướng Vân Thái công chúa phúc thân hành lễ.

"Phu nhân mau đứng lên". Vân Thái công chúa đưa tay ra.

"Công chúa, đều do ta không tốt, vốn chỉ muốn hảo tâm dẫn Nghi An ra cửa đi thăm nhà người quen, lại không nghĩ sẽ khiến cho đứa nhỏ này bị ủy khuất". Trương thị nói xin lỗi.

"Phu nhân quá lời". Vân Thái công chúa cười nói.

Hàn huyên một phen, Vân Thái công chúa nhìn Trương thị nói: "Đầu tiên là lệnh ái bị thương ở chân, sau đó là thế tử bị đả thương ở đùi, hôm nay đứa nhỏ Nghi An này cũng bị thương, phu nhân, có phải mấy ngày này trong phủ gặp nhiều chuyện không may quá không? Chi bằng thỉnh đạo sĩ đến làm đạo tràng đi?".

"Công chúa nói cũng hợp với ý ta". Trương thị gật đầu: "Ba đứa nhỏ liên tiếp gặp nạn, không biết Công chúa có quen biết đạo sĩ nào có đạo hạnh tốt, có thể giới thiệu cho ta không?...".

**

Editor: Ngọc Thương

Hưng Ninh hầu phủ.

Thẩm Thanh Vũ vội vàng đem thuốc tới trước mặt lão phu nhân: "Tổ mẫu, ngài xem, hôm nay Đại tỷ tỷ nói lời kia, làm như là nếu có người thay nàng đính hôn, nàng sẽ liều mạng với người đó không bằng! Tổ mẫu, con thấy chuyện với Tô gia hay là thôi đi, nếu không tới lúc đó Đại tỷ tỷ không đồng ý, chắc chắn nàng sẽ náo loạn ầm ĩ lên".

"Nha đầu đó càng ngày càng không có quy củ". Lão phu nhân nhăn mày: "Nó coi trời bằng vung, đợi tối nó đến thỉnh an, ta phải dạy lại nó".

Thẩm Thanh Vũ thấp giọng tiếp tục nói: "Đại tỷ tỷ càng lúc càng lớn mật, ngài xem, hôm nay Nghi An quận chúa mà nàng cũng dám đánh, nếu không khuyên bảo tốt, một ngày nào đó nàng lại gây ra thêm chuyện to gan, không chừng...".

Không chừng sẽ gieo họa cho Hầu phủ! Thẩm Thanh Vũ vừa vặn đem lời nuốt trở về.

"Nha đầu không biết trời cao đất rộng!". Lão phu nhân không vui nheo nửa mắt.

Thẩm Thanh Vũ cũng cau mày, một bộ tâm sự nặng nề, cúi đầu: "Tổ mẫu, nếu như tương lai Nghi An quận chúa..."

Lão phu nhân vỗ vỗ tay Thẩm Thanh Vũ trấn an, hòa nhã an ủi: "Ngươi là ngươi, Ninh nha đầu là Ninh nha đầu, Quận chúa là người hiểu lý lẽ, sẽ không giận chó đánh mèo lên ngươi".

Trong lòng lão phu nhân đã quyết chủ ý, muốn cùng Tô gia kết cửa hôn sự, nên nhất định không buông tha cho nha đầu kia!

Đến chạng vạng, nhà nhà lên đèn rực rỡ, mọi người tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân nghiêm mặt nói với Thanh Ninh: "Ninh nha đầu, ngươi biết sai chưa?".

"Tổ mẫu, ta sai chỗ nào?". Thanh Ninh hoài nghi ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh hỏi ngược lại.

Mọi người đều đổ ánh mắt về phía Thanh Ninh.

"Ngươi không biết quy củ, không biết lễ nghi, vung tay với Quận chúa, ngươi còn không nhận sai? Ngươi êm đẹp là một tiểu thư khuê các, thế nhưng lại học thói vô tục vô lễ của đám đàn bà chanh chua ngoài đường ngoài chợ!". Lão phu nhân cả giận.

"Hừ, nàng ta không đem Hầu phủ để vào mắt, dẫm lên danh dự của Thẩm gia ta, thật không ngờ, tổ mẫu giận dữ với nàng ta chỉ là ngoài mặt! Đúng là thâm minh đại nghĩa*!". Thanh Ninh trào phúng cười.

(Thâm minh đại nghĩa: hiểu biết đúng sai rõ ràng).

"Hồ ngôn loạn ngữ! Ngươi đánh người còn ngụy biện?". Lão phu nhân tức giận vỗ bàn: "Giờ cứ ngồi đây mà múa mép, đợi tới khi Nghi An quận chúa vào cung tố cáo ngươi, ta xem ngươi múa mép thế nào? Đến lúc đó xem ngươi khóc ra làm sao!.."

"Tổ mẫu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khóc!". Thanh Ninh mỉm cười, tiến cung cáo trạng? Nghi An quận chúa có lá gan đó sao?

Coi rẻ hoàng quyền?

Nàng ngược lại muốn nhìn xem, đến lúc đó sẽ là ai coi rẻ hoàng quyền!

Nàng cũng không xem thường năng lực của Nghi An quận chúa, Nghi An quận chúa có thể được Tứ hoàng tử coi trọng, điều này khẳng định nàng ta có năng lực, cho nên, nhất định Nghi An quận chúa sẽ không đi cáo trạng!

Nàng ta đến Hầu phủ nói lời hung ác, bản thân mình ra tay chẳng qua là do bị chọc giận.

Cho nên, cáo trạng sao?

Nàng hoàn toàn không sợ!

Chỉ là việc này còn chưa đủ để kéo Kiến An hầu phủ chôn cùng một lúc, thật tiếc! Trong lòng Thanh Ninh than nhẹ.

"Ngỗ nghịch bất hiếu....". Lão phu nhân tức giận đến ngã ngửa, đưa tay đem chén trà ném xuống đất, tức giận không thở ra hơi.

"Mẫu thân mau bớt giận"

"Tổ mẫu"

Một đám người vội vàng vây lại.

Thẩm Phong đi vào trong viện tử, nghe thấy âm thanh huyên náo trong phòng, dừng bước đứng lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Đúng là chẳng ngày nào yên!

Một tháng này, những mỹ thiếp của hắn, nguyên một đám nhìn thấy La Thủy Nguyệt như mèo thấy chuột, vô cùng sợ hãi, thành thành thật thật không một ai dám liếc mắt nhìn hắn một cái.

Mỗi ngày đối mặt với La Thủy Nguyệt, Thẩm Phong cảm giác như rơi vào nước sôi lửa bỏng, chỉ hận mỗi ngày không thể ở lại nha môn, thà ở nha môn nhìn trời sầu đất thảm còn tốt hơn!

Đi đến cửa viện, nhìn thấy Thẩm Tránh đến thỉnh an, liền dứt khoát kéo hắn tới ngoại viện uống rượu.

Hai nha đầu đứng dưới mái hiên, vốn định vào phòng bẩm báo, thấy hai người bọn họ lại đi ra ngoài, đành không vào báo nữa.

Thanh Ninh lẳng lặng ngồi trên ghế, không hề động, nhìn lướt qua mọi người đang gấp rút xoay quanh lão phu nhân.

Lão phu nhân hòa hoãn hô hấp trở lại, đưa ngón tay chỉ Thanh Ninh, quát: "Ngươi trở về phòng đi, không ta sẽ bị ngươi tức chết!".

"Cháu gái cáo lui". Thanh Ninh vâng lời đứng lên.

"Ninh nhi, mau nhận lỗi với tổ mẫu". Bùi thị vội vàng nói.

"Tất cả đều là lỗi của ta, ta trở về phòng là được rồi, tổ mẫu không nhìn thấy ta sẽ không tức giận nữa, nhắm mắt làm ngơ thôi". Thanh Ninh nở nụ cười đáp, dẫn Trà Mai và Nhẫn Đông nhấc chân đi ra ngoài.

**

Editor: Ngọc Thương

"Thế tử, Đại tiểu thư nàng...". Tùng Mộc vào thư phòng, đem chuyện tinh tế kể lại cho Tô Phỉ.

Nghe xong ngọn nguồn sự tình, ánh mắt Tô Phỉ đột nhiên lạnh lẽo.

Tùng Mộc cảm thấy như có một cỗ lãnh khí phả vào mặt, vội vàng cúi đầu không dám lên tiếng.

Nghi An quận chúa! Tống Tử Dật!

Tô Phỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng ngoài cửa sổ thanh lãnh như nước, gió lạnh lùa qua cửa sổ tiến vào, mang theo hương hoa, cũng mang theo cảm giác mát mẻ ban đêm.

Trầm ngâm nửa khắc, Tô Phỉ chậm rãi nở nụ cười như hoa xuân nở rộ, thanh nhã tuyệt diễm, sáng chói đến cực điểm!

***