Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 2 - Chương 13




Editor: Ngọc Thương

Vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt tĩnh mịch như nước hồ không thấy đáy, lộ ra tia hào quang thanh lãnh, đạm mạc, tiết trời tháng tư ấm áp đẹp lòng người, vậy mà Uông Bình có chút rét run, từ đáy lòng tuôn ra một dòng khẩn trương, hắn là Đại quản gia Hầu phủ, đã gặp qua không biết bao nhiêu loại người, đứng trước người này lại không tự chủ khom lưng vài phần, mang theo nụ cười trên môi, không dám lên tiếng.

Thấy Tô Phỉ không nói gì, Tôn thị cười: "Thời khắc nguy cấp như thế, ai thấy cũng sẽ ra tay cứu giúp, đối với Phỉ nhi mà nói, đây chẳng qua chỉ là một việc rất nhỏ, tặng nhiều hậu lễ như vậy, lão phu nhân và Hầu gia cũng quá khách khí rồi".

Tô Phỉ không nói gì, ngón tay vuốt chén trà, nhưng lại không uống.

Hai ngày nay ở bên ngoài, tuy tin đồn của Tôn Ngọc Tuyết lấn át tin đồn hắn cứu Thanh Ninh, nhưng số người nghị luận cũng không hề ít.

Hắn vốn không muốn nàng khó xử, nhưng vì Tống Tử Dật nên mới phải bất đắc dĩ ra tay cứu nàng.

Hắn phái người ám toán xe ngựa của Tôn Ngọc Tuyết để xả giận cho nàng, phản ứng của người trong kinh thành hắn cũng đã tính đến, hai ngày nay tin đồn trên phố đều nằm trong dự liệu ban đầu của hắn, cùng một ngày có hai chuyện phát sinh, so sánh giữa chuyện hắn cứu nàng và chuyện của Tôn Ngọc Tuyết, thiên hạ để tâm chuyện của Tôn Ngọc Tuyết nhiều hơn.

Nhưng mà, Hầu phủ đến đây...

Ý tứ của bọn họ là...?

Chỉ thuần túy đến cảm tạ hắn cứu nàng thôi sao?

Hay là...

Tô Phỉ đánh giá mấy hộp gấm kia. Những hộp gấm đó xem ra đều là hậu lễ.

Mặc dù chủ tử Hầu phủ không đến, nhưng lại phái ra Đại quản gia, chắc chắn có ý tứ gì đó, không chỉ đơn giản là đến nói lời cảm ơn!

Tô Phỉ bất động thanh sắc, đôi mắt như có thể nhìn thấu lòng người, Quốc công phu nhân lại nói lời vô cùng khách sáo, Uông Bình cúi đầu, thấp giọng trả lời Tôn thị: "Phu nhân khiêm tốn, nếu không có thế tử trợ giúp, Đại tiểu thư nhà tiểu nhân không biết sẽ gặp phải hậu quả lớn thế nào, tục ngữ nói, ăn khế trả vàng, huống chi là ân cứu mạng, lão phu nhân và Hầu gia nói, tâm ý nho nhỏ này không đủ biểu đạt lòng cảm tạ, rất mong phu nhân và thế tử vui lòng nhận cho".

Uông Bình vô cùng thành khẩn, trong giọng nói mang theo thái độ hết sức cung kính.

Tô Phỉ cười nhẹ: "Lão phu nhân và Hầu gia đã quá lời, chỉ sợ là lão phu nhân và Hầu gia không rõ lắm tính huống lúc đó rồi, Thẩm Đại tiểu thư gặp nạn là do xá muội (em gái) mà ra, đáng lẽ ta nên nhận lỗi với Thẩm Đại tiểu thư mới phải".

Tô Phỉ tự hiểu bản thân hắn rất yêu thích nữ tử này, nhưng hắn cũng biết, nàng đối với Hầu phủ không có bao nhiêu tình cảm, mặc dù bọn họ là người thân ruột thịt của nàng. Nếu không thì năm ngoái xảy ra chuyện của Bùi Hạo Lâm, nàng đã không lợi dụng việc đó để đánh Hầu phủ một đòn, giúp mẫu thân nàng cùng cách thuận lợi.

Vì nguyên nhân gì thì hắn không biết.

Nhưng trong cao môn đại hộ, mỗi nhà mỗi người đều có chuyện bí mật. Mở cửa ra đối ngoại thì là người một nhà, đóng cửa lại thì không biết sẽ đấu đá nhau thành cái bộ dáng gì.

Giữa thân nhân thì có thể nói như vậy, chỉ có mẫu từ tử hiếu, mới có một nhà hòa thuận.

Tỷ như chính hắn, đối với thứ gọi là thân nhân trong Quốc công phủ, hắn cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm.

Cho nên cách làm của nàng hắn có thể hiểu được, bởi vậy hắn không muốn đến gần Hưng Ninh hầu phủ. Nàng đã không thích, thì kể cả có là người thân của nàng, hắn cũng không muốn phí quá nhiều tâm tư vào bọn họ.

Tô Phỉ nói giọng lạnh nhạt, Uông Bình suy nghĩ một chút, đáp: "Thế tử nặng lời, chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, không ai nghĩ sẽ phát sinh sự cố như vậy, Tô tam tiểu thư cũng là người bị hại, tiểu thư nhà ta may mắn có thế tử tương trợ mới có thể thoát hiểm, lão phu nhân và Hầu gia nói, việc này vốn phải là lão phu nhân, Hầu gia và phu nhân dẫn theo Đại tiểu thư tới cửa tạ ân cứu mạng của thế tử, nhưng Đại tiểu thư bị sợ hãi quá độ, đang ôm bệnh nhẹ, nên mới để tiểu nhân đến đây một chuyến, chờ Đại tiểu thư khỏe bệnh, tới lúc đó sẽ đến cửa cảm tạ thế tử lần nữa".

Ôm bệnh nhẹ? Lúc đó nàng tỉnh táo vô cùng, vì vậy Tô Phỉ đối với lời của Uông Bình tất nhiên là không tin.

Huống chi Uông Bình này, mở mồm ra là ngôn ngữ yêu thương, nhưng giọng nói lại chứa hàm ý chán ghét nàng.

"Đại tiểu thư gặp nạn là do xá muội gây nên, ta cứu nàng là việc cần làm". Tô Phỉ lạnh nhạt: "Về phần để lão phu nhân và Hầu gia tới cửa cảm tạ, ta đảm đương không nổi, chuyện này đối với ta là việc rất nhỏ, không nên khoa trương, vì vậy không cần Hầu gia phải vất vả đi một chuyến".

Đem con gái nàng kéo vào câu chuyện, Tôn thị nghe được trong lòng liền có chút mất hứng, hắn nói như thể là vì muội muội mới làm vậy, nhưng Tôn thị thừa hiểu, nàng đi guốc trong bụng đứa con trai lớn này, nó sao có thể huynh muội tình thâm với con gái nàng như thế chứ!

Tôn thị nhìn kỹ hai mắt Tô Phỉ, muốn nhìn xem trên mặt hắn có chút manh mối gì không, lại không nhìn được gì, hắn nói rất thành khẩn, giống như thật.

Tôn thị cười với Uông Bình: "Phỉ nhi nói đúng, nếu lão phu nhân đến đây trò chuyện cùng lão phu nhân nhà ta, thì chúng ta rất hoan nghênh".

Giọng Tôn thị rất chân thành, nhưng Uông Bình lại nghe trong lời của nàng hàm ý lãnh đạm, liền cười trả lời: "Phu nhân, thế tử, lễ không thể bỏ, ân không thể quên, thế tử cứu Đại tiểu thư nhà ta, thì ngài chính là đại ân nhân của Hầu phủ".

Nói xong khom mình hành lễ: "Vậy tiểu nhân xin cáo từ".

Bái một bái thật sâu rồi lui ra ngoài.

"Phỉ nhi, những thứ này là tặng cho con, ta sẽ cho người đưa qua chỗ con". Tôn thị cười nhìn đống lễ phẩm kia, đột nhiên lại thở dài: "Thẩm Đại tiểu thư cũng thật có phúc khí, biểu muội con mới đáng thương kìa, đến hôm nay vẫn còn nằm trên giường không thể động đậy được..."

Thổn thức một phen, lại hòa ái nói với Tô Phỉ: "Lần này Hầu phủ đưa tới nhiều lễ vật như vậy, ta thấy, hay là con tới Hầu phủ một chuyến đi. Con nói đúng, chuyện hôm đó dù sao cũng do Dao nhi gây ra, may là có con ra tay kịp thời, chi bằng chúng ta cũng nên gửi lại một phần lễ, thay Dao nhi xin lỗi. Bất quá, chỉ là Thẩm Đại tiểu thư kia thích cái gì, ta cũng không rõ. Hầu phủ có thành ý, chúng ta cũng không thể mất lễ..."

Đây là muốn dò xét ý hắn?

Tô Phỉ không chút để ý đáp: "Mẫu thân làm chủ là tốt rồi, lễ này không cần ta phải đích thân đưa đến, mẫu thân tự xử lý đi".

Tôn thị cẩn thận nhìn hắn, lại không thể nhìn ra được sơ hở gì, vì vậy nói tiếp: "Con không xem một chút à, lỡ không vừa ý con thì sao đây?"

"Có mẫu thân xử lý là tốt rồi". Tô Phỉ lắc đầu, thả chén trà xuống, cáo từ Tôn thị trở về viện tử của mình.

Tô Phỉ vừa mới ra khỏi cửa, nụ cười đoan trang trên mặt Tôn thị liền biến mất không còn dấu vết, trầm mặc hồi lâu mới phân phó nha đầu bà tử đem lễ phẩm thu dọn vào.

Sau đó vịn tay ma ma tâm phúc Võ ma ma trở về phòng, ngồi nhấp một ngụm trà, nhíu lông mày: "Chẳng lẽ hắn thật sự là vì Dao nhi?".

Võ ma ma đứng sau lưng Tôn thị, nhìn thoáng qua trong phòng, trong phòng chỉ có hai nha đầu tâm phúc của Tôn thị là Kết Hồng và Mai Hồng, ngoài sân vang vào tiếng nói chuyện của vài tiểu nha đầu, vì vậy lúc này mới nhẹ giọng: "Nô tỳ cũng không thấy thế tử có vẻ mặt gì đáng ngờ, có lẽ nghĩ đến tiểu thư là em gái ruột, nguy hiểm trước mắt, thế tử không muốn thấy tiểu thư khó xử mới làm vậy".

Nói thì nói thế, nhưng Tôn thị vẫn còn hoài nghi, đưa tay vuốt vuốt thái dương, không lên tiếng.

"Phu nhân!", ngoài cửa truyền đến âm thanh giòn tan của tiểu nha đầu.

Kết Hồng gấp rút xốc màn cửa đi ra: "Làm sao vậy?".

Một tiểu nha đầu cầm tấm thiệp đứng ngoài cửa, thấy Kết Hồng đi ra, cười hì hì đưa thiệp cho nàng: "Người gác cổng mang đến thiệp mời, là cữu phu nhân sai người đưa tới".

Kết Hồng tiếp thiệp xoay người vào phòng.

Tôn thị không biết lúc này Tưởng thị mang thiệp đến có ý gì? Tôn Ngọc Tuyết đang bị thương, nàng ta không phải nên ở lại Tôn phủ chăm sóc con gái sao? Suy nghĩ một phen, Tôn thị gật đầu đưa cho Kết Hồng cầm một tấm thiệp trả lời đi ra, cho người của Tưởng thị mang về.

**

Editor: Ngọc Thương

"Ngươi đưa tin qua chỗ Nhẫn Đông, hỏi xem Thẩm Đại tiểu thư khi nào tiện gặp mặt, ta có lời muốn nói với nàng". Tô Phỉ phân phó Tùng Mộc.

Chẳng qua là muốn nói cho nàng biết việc Hầu phủ đưa lễ đến chỗ hắn thôi, vốn dĩ chỉ cần trực tiếp truyền tin qua là được. Nhưng hắn muốn mượn cớ để gặp mặt nàng, thuận tiện cũng muốn hỏi nàng, nàng nghĩ thế nào, tính thế nào.

Cho tới bây giờ, hắn làm việc đều nắm mọi thứ trong lòng bàn tay mình.

Tâm động, đồng thời muốn có được nàng, nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ, Thanh Ninh nàng không giống với các khuê tú bình thường khác.

Lần đầu tiên hắn động tâm, cảm giác thật tốt.

Hắn nghĩ, không biết nàng có giống hắn, cũng rung động như vậy không?

Tô Phỉ cảm tạ ngày xuân ấm áp ánh mặt trời hôm đó, ngày nàng đưa tay cản xe ngựa của hắn, nàng như thể bảo vật trân quý nhất thế gian, vô tình hấp dẫn ánh nhìn của hắn, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy, thì ra ông trời cũng có ngày đối đãi tốt với hắn như thế.

"Thế tử có lời muốn nói với ta?". Thời điểm Nhẫn Đông bẩm báo với Thanh Ninh, nàng đang ngồi trong thư phòng vẽ tranh, nghe vậy đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn lên Nhẫn Đông.

"Đúng vậy, thế tử có chuyện muốn nói cho ngài". Nhẫn Đông gật đầu.

Thanh Ninh suy nghĩ một chút, đáp: "Trưa ngày mai, tại Quan Nguyệt lâu".

Nhẫn Đông gật đầu ra khỏi thư phòng.

Thanh Ninh không còn tâm tư vẽ tiếp. Chống cằm suy nghĩ, lần này nên tạ lễ gì cho hắn đây?

**

Editor: Ngọc Thương

Hôm sau, trời quang mây đãng, gió xuân phảng phất trên mặt.

Thanh Ninh xuống xe ngựa, đi lên lầu, lúc tới lầu hai liền chạm mặt với Tống Tử Dật.

"Thanh Ninh?". Tống Tử Dật dừng bước: "Sao nàng lại tới đây? Đến ăn trưa sao?".

Nói xong nhìn sau lưng nàng: "Nàng đi một mình à? Dì Vân chưa tới sao?".

Tại sao nàng tới nơi này?

Ánh mắt Tống Tử Dật mơ hồ tuôn ra vẻ vui sướng, hắn thường xuyên đến Quan Nguyệt lâu, chẳng lẽ nàng đã nghĩ thông suốt, bớt giận rồi, nên cố ý tới đây để gặp hắn?

Ánh mắt Tống Tử Dật càng ngày càng sáng, nhìn Thanh Ninh đứng trước mặt.

Xuân sam màu nhạt quả hạnh, rơi xuống thân váy màu vàng hoa anh thảo, eo thắt tơ lụa xanh lá cây, tơ lụa thấp thoáng như màu cỏ biếc, trong gió phiêu dật bay bay. Váy áo dùng sợi tơ thêu thành nhiều bó hoa hải đường, vạt váy theo bước chân tung bay như hoa, tựa hồ như những đóa hải đường tràn đầy sức sống.

Tóc đen búi lên đơn giản, giữa khe hở cài hai đóa cung hoa màu lam nhạt.

Nàng đứng đó lịch sự tao nhã, mà lại như hoa xuân kiều diễm.

Thanh Ninh dừng bước, khẽ gật đầu: "Tống thế tử".

Nói xong điềm nhiên nhấc chân hướng lên lầu ba.

"Thanh Ninh!". Tống Tử Dật đưa tay muốn tóm lấy tay nàng.

Thanh Ninh dừng chân, lạnh lùng liếc mắt nhìn cánh tay Tống Tử Dật đã đưa ra một nửa: "Tống thế tử xin tự trọng".

Sắc mặt Tống Tử Dật khẽ biến thành cứng đờ, cười nói: "Thanh Ninh, hẹn gặp không bằng ngẫu nhiên chạm mặt, hay là trưa nay để ta làm chủ, ta biết rõ nàng hận ta, giận ta, coi như cho ta nhận lỗi với nàng, dù thế nào chúng ta cũng từng từ nhỏ lớn lên với nhau".

Thanh Ninh giễu cợt đáp: "Tống thế tử, sau này ngươi tốt nhất là gọi ta một tiếng Thẩm Đại tiểu thư đi, chuyện nhận lỗi thì miễn, ta sợ ta sẽ ói!".

Nói xong cũng không thèm xem phản ứng của Tống Tử Dật ra sao, trực tiếp dẫn theo Trà Mai và Nhẫn Đông đi thẳng lên lầu trên, không thèm quay đầu lại.

Tống Tử Dật nắm chặt tay thành quả đấm, yên lặng nhìn bóng lưng nàng cho đến khi biến mất, vẫn không thu hồi ánh mắt.

Thì ra nàng không phải tới gặp hắn.

Là tự hắn tự ảo tưởng.

Hắn tưởng chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ trở về bên cạnh hắn.

Tống Tử Dật đột nhiên rất muốn đi lên lầu, kéo nàng về.

Nhưng, ánh mắt Tống Tử Dật chậm rãi u ám lại.

Có phải cho dù hắn có làm gì, cũng không thể kéo lòng nàng trở về bên hắn, đúng không?

Nàng tựa hồ càng ngày càng xa cách hắn, cứ như vậy rời đi không hề lưu luyến, cũng không buồn quay đầu lại nhìn hắn một lần, nàng có từng nghĩ sẽ quay đầu lại không?

Nàng phải là vợ hắn, phải ở bên cạnh hắn.

Đúng vậy! Nàng là của hắn!

Thẩm Thanh Ninh, rốt cuộc nàng muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ cho ta đây?

Tống Tử Dật cảm thấy trong lòng giống như bị kim đâm, đau đớn vô cùng.

**

Editor: Ngọc Thương

Giờ phút này tại Tề quốc công phủ, Tôn thị đang ở trong phòng khách chiêu đãi Tưởng thị.

"Đại tẩu, vết thương của Ngọc Tuyết có khá hơn chút nào không?". Chờ nha đầu lên trà, Tôn thị mở miệng hỏi.

"Aiz, thương thế kia động vào xương, phải dưỡng thương một trăm ngày, là ba tháng đó". Nhắc tới nữ nhi, Tưởng thị thở dài, trong mắt đều là thương yêu.

"Vậy có chuyện gì cứ để nha đầu bà tử đến nói một tiếng là được, ngươi bận rộn như thế, vừa phải chăm lo công việc vặt trong phủ, vừa phải chăm sóc cho Ngọc Tuyết". Tôn thị nói.

"Việc trong nhà hiện tại phần lớn là để thê tử của Ngọc Hồng xử lý, không cần ta bận tâm...". Tưởng thị nói xong liền nhìn nha đầu bà tử đang hầu hạ trong đại sảnh.

Tôn thị đánh mắt sang Võ ma ma, Võ ma ma cho đám nha đầu bà tử lui xuống, chỉ chừa vài người tâm phúc ở lại.

"Được rồi, đại tẩu có lời gì cứ việc nói thẳng, không sao". Tôn thị nói.

Tưởng thị nhìn Tôn thị, trong lòng không khỏi cảm thán, ai có thể nghĩ đứa em gái thứ xuất biết vâng lời của chồng nàng trước kia, hôm nay lại có thể ung dung hoa quý, quý phái mười phần thế này chứ?

Thấy ánh mắt Tưởng thị có chút sững sờ, Tôn thị cũng không thúc giục, bưng trà nhẹ thổi.

"Aiz, còn không phải là chuyện của hai đứa con gái nhà ta sao". Tưởng thị hoàn hồn, ánh mắt mang theo một tia ngưng trọng, nghiêm túc nhìn Tôn thị: "Ta biết ngươi làm cô cô vô cùng yêu thương tỷ muội Ngọc Tuyết. Ta cũng không vòng vo nữa, hiện tại hai đứa nó đều đã trưởng thành, hôm nay ta đến đây là muốn hỏi ngươi một chút, hôn sự của Phỉ nhi, ngươi có tính toán gì không?".

Là vì đến thăm hỏi hôn sự của Tô Phỉ!

Xem ra là muốn định chuyện của Tôn Ngọc Tuyết và Tô Phỉ đây? Tôn thị lòng dạ biết rõ, nhưng lại nói ra lời không được như ý của Tưởng thị: "Ngươi cũng biết, Phỉ nhi từ nhỏ đã được Thánh thượng sủng ái, hôn sự của nó ta không thể làm chủ, Quốc công gia cũng không làm chủ được".

Vậy là phải chờ Hoàng Thượng tứ hôn? Nếu Hoàng Thượng chỉ hôn cho hắn với Công chúa hoặc Quận chúa thì nữ nhi nhà mình phải làm sao? Tưởng thị rùng mình: "Từ xưa đến nay, hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu chi mệnh giao ước hứa hôn, sao ngươi và Quốc gia lại không làm chủ được?".

Tôn thị nặng nề thở dài một hơi: "Lôi đình mưa móc đều là thiên ân...".

Ý tứ của nàng ta đây là phủi tay mặc kệ? Tưởng thị lập tức cảm thấy trong lòng như bị giội dầu sôi.