Editor: Ngọc Thương
"Mẫu thân, Đại tỷ tỷ", đi theo Bùi thị còn có Thẩm Thanh Vũ, nàng đứng lên hành lễ phúc thân với Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh.
"Nhị thẩm." Lễ không thể bỏ, Thanh Ninh cũng hướng Bùi thị quỳ gối.
"Đệ muội, Thanh Vũ, các ngươi đã tới? Mau ngồi." Lý Vân Nương cười ngồi xuống chủ vị.
Thu Bội, Thu Hoàn lên trà cho Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh, châm thêm một chén trà nữa cho Bùi thị cùng Thẩm Thanh Vũ sau đó lui về sau lưng Lý Vân Nương.
"Đại tẩu mấy ngày nay ở thôn trang có tốt không?" Bùi thị uống một ngụm trà cười hỏi Lý Vân Nương.
"Rất tốt." Lý Vân Nương cũng cười trả lời.
Bùi thị nhìn Thanh Ninh: "Ninh nhi, thương thế trên đầu ngươi có đỡ hơn chút nào không? Ta xem một chút, ừ, thái dương chỉ có một chút sẹo hồng, rất tốt".
"Đa tạ Nhị thẩm quan tâm, con rất tốt." Thanh Ninh gật đầu.
"Đại tẩu, Ninh nhi, mẫu thân lão nhân gia trong lòng rất lo lắng cho các ngươi, mỗi ngày đều lẩm bẩm tự hỏi không biết mẹ con hai người ở đây sống có tốt không, ăn uống có quen không? Trời đang lạnh thế này chẳng biết thôn trang thượng có ấm áp không? Bà còn lo lắng cho vết thương của Ninh nhi, sợ rằng ở đây không tiện mời đại phu cho con bé. Vì bà cũng đã lớn tuổi rồi, không thể bôn ba nên để ta đi một chuyến, vốn là phải đến sớm một chút, nhưng đang gần cuối năm, việc vặt trong phủ cũng nhiều, hiện tại ta mới tới được", Bùi thị chỉ vào mấy hộp gấm mang theo: "Cái này là mẫu thân bảo ta mang tới cho các ngươi, biết đại tẩu cùng Ninh thích ăn hoa quả khô nên mang đến chút ít, còn nữa, khí trời vào lạnh, mẫu thân sợ các ngươi không mang theo y phục đầy đủ, bà dặn ta mang thêm ít gấm vóc tới..." Bùi thị cười ôn hòa.
Lý Vân Nương nhàn nhạt nói: "Đã khiến mọi người phí tâm".
Bùi thị vừa cười vừa nói: "Người một nhà còn nói lời khách khí làm gì, đại tẩu cùng Ninh Nhi ở đây xa nhà, những thứ này đều là nên mang đến". Trong lòng tự không cho là đúng, liền dừng lời.
Mình đã nhiệt tình nói chuyện, Lý Vân Nương lại bày ra vẻ mặt nhàn nhạt. Nếu không phải vì để con trai có thể thuận lợi lên làm Hầu phủ thế tử, nếu không phải trong tay Lý Vân Nương đang nắm một đống tiền thì nàng sẽ không tới đây ăn nói khép nép như thế! Trong lòng Bùi thị không thoải mái nghĩ, nhưng trên mặt không lộ ra nửa điểm biểu tình.
Vì tiền đồ của con trai, vì muốn tương lai con trai có thể tiếp chưởng một Hầu phủ vinh hoa phú quý, Bùi thị đành phải chịu đựng, cũng chỉ có thể chịu đựng!
"Làm khó đệ muội ngươi tự mình đi một chuyến khổ cực." Lý Vân Nương cười: "Bất quá, thôn trang cái gì cũng không thiếu, nếu thiếu gì chỉ cần cho người vào thành một chuyến mua là được, y phục mùa đông hiện tại cũng đầy đủ, về phần đồ ăn vặt, thái dương Ninh nhi đang bị thương, phải ăn kiêng. Ta xem những thứ này hay là đệ muội mang về đi, sắp năm mới, sẽ có nhiều khách đến, cũng phải khen thưởng nhiều, trong phủ có lẽ cần dùng nhiều hơn".
Lý Vân Nương biết rõ Bùi thị cùng lão phu nhân lần này chuẩn bị đánh bài thân tình để nàng hồi tâm chuyển ý, cho nên tự nhiên càng không muốn nhận bất kỳ vật gì. Tuy nàng là bông vải nhu* nhưng không nhu nhược. Một bước ra đi này, kiên quyết sẽ không quay đầu lại! Sau khi cùng cách, chỉ sợ nàng và người Thẩm gia sẽ như nước với lửa, thế bất lưỡng lập. Hôm nay nên ngăn cách rõ ràng, miễn cho đến lúc đó dây dưa không rõ.
*bông vải nhu: bông vải mềm
Bùi thị nghe ra được ý tứ trong lời Lý Vân Nương, nhưng đồ đều đã đưa đến, làm gì có chuyện mang về? Nếu mang về, lão phu nhân còn không đem mình ra giáo huấn? Hơn nữa, mặc kệ lão phu nhân phản ứng thế nào, chính mình cũng không thể mang đi rồi lại xách về như vậy.
Bùi thị cười nói: "Đại tẩu, tẩu nói cái gì vậy? Đây đều là cố ý đưa tới cho tẩu cùng Ninh nhi, sao có thể mang về? Nếu ta mang về chẳng phải sẽ bị mẫu thân trách cứ ta hành sự bất lực sao? Đại tẩu thương ta đi".
Lý Vân Nương cười cười, ngoảnh mặt ngắm mặt trời phía ngoài, hỏi: "Đến đây vào lúc này, chắc là các ngươi rời phủ từ sáng sớm phải không? Đã ăn cơm trưa chưa?"
Nghe Lý Vân Nương chuyển đề tài, không nói đến chuyện mang đồ về, Bùi thị thở phào nhẹ nhõm, trả lời: "Trên đường đi ta có chuẩn bị một chút lương khô ăn lót bụng rồi".
"Chắc là đói bụng lắm", Lý Vân Nương gấp rút nghiêng đầu phân phó người: "Thu Bội, ngươi xuống bảo phòng bếp mau xào chút thức ăn mang đến cho phu nhân cùng Nhị tiểu thư".
"Ta không sao, chỉ sợ Thanh Vũ tuổi còn nhỏ không chịu được đói", Bùi thị nói.
"Ăn điểm tâm trước đi", Thanh Ninh sai Trà Mai đem điểm tâm đến, đẩy về phía Thẩm Thanh Vũ.
Thẩm Thanh Vũ vội vàng lắc đầu: "Mẫu thân, Đại tỷ tỷ, con không đói bụng, con đã ăn lương khô lót bụng cùng Nhị thẩm rồi".
"Vậy thì chờ một chút nữa rồi ăn cơm", Lý Vân Nương nói: "Đồ ăn đều là đồ thu hoạch tại thôn trang, có hơi chậm trễ, sẽ khiến hai người chờ lâu một chút".
"Đại tẩu nói quá lời." Bùi thị cười.
Nhìn thái độ khách khí xa cách của Lý Vân Nương, trong lòng Bùi thị gấp như trống đánh: "Trời cũng đã muộn, hôm nay chỉ sợ không kịp về, đêm nay phải quấy rầy đại tẩu rồi".
"Quấy rầy gì chứ", Lý Vân Nương cười, quay đầu phân phó Thu Tú đi chuẩn bị sương phòng.
Bùi thị thăm hỏi cuộc sống của Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh tại thôn trang, sau đó đảo mắt quan sát đồ đạc gia dụng cùng bài trí trong phòng nghỉ, nói: "Ta thấy thôn trang thật tốt, phong cảnh không tồi, trước mặt có Bạch Vân am, sau lưng lại dựa vào núi ".
Đồ sứ ánh nhuận như tuyết, hoa văn trên mặt sống động như tranh, bình phong tinh mỹ, bàn ghế gia dụng đều là gỗ hoa lê, song cửa sổ treo vải sa châu, không có chỗ nào không tinh xảo, vừa ấm áp thanh nhã vừa lộ ra vẻ xa hoa. Bùi thị càng thêm quyết tâm không thể để Lý Vân Nương và Thẩm Phong cùng cách.
Bùi thị cười khom mắt: "Sơn linh Tú Thủy đẹp thế này, nếu không phải hôm nay bọn lão Ngũ muốn đi thư viện, ta thật muốn mang chúng đến đây vui chơi một chút, ngày nào cũng ở trong phủ khiến huynh đệ chúng nó buồn bực không ít".
Thanh Ninh không khỏi buồn cười, thôn trang này của mẫu thân, ngược lại Nhị thẩm nói chuyện như thể là chủ ở đây.
Bùi thị nói xong chợt cảm thấy thất thố, liền cười với Lý Vân Nương: "Nếu đại tẩu không chê huynh đệ chúng nó bướng bỉnh, lần sau xin đại tẩu đồng ý cho ta mang chúng nó tới đây vui đùa một chút".
Lý Vân Nương uyển chuyển cự tuyệt: "Việc học hành của bọn nhỏ quan trọng hơn, gần đây khí trời cũng lạnh, hay là chờ sau này hãy nói".
Nụ cười trên mặt Bùi thị cứng đờ, gật đầu: "Đại tẩu suy nghĩ chu đáo, thời tiết đang lạnh, vạn nhất bị nhiễm lạnh cũng không hay".
Thẩm Thanh Vũ thấy Bùi thị nói chuyện vòng vo, một câu vào chủ đề chính cũng không nói, liền buông chén trà trong tay, đứng dậy hướng Lý Vân Nương quỳ xuống: "Mẫu thân, kể từ ngày mẫu thân cùng Đại tỷ tỷ đi khỏi nhà, tổ mẫu liền trà không nhớ cơm không nghĩ, cả ngày đều lo lắng, phụ thân thì mặt mày ủ dột, nữ nhi thấy mà lo lắng vô cùng, cho nên hôm nay đặc biệt cầu xin tổ mẫu cho nữ nhi được đi theo Nhị thẩm, trước là mang đồ ăn cùng đồ dùng đến, sau là van cầu mẫu thân ngài cùng Đại tỷ tỷ mau sớm trở về".
Rốt cuộc là tuổi còn nhỏ, thiếu kiên nhẫn! Thanh Ninh nhàn nhạt nhìn lướt qua Thẩm Thanh Vũ.
Lý Vân Nương nhẹ nói: "Ngươi trước đứng lên đi."
Thấy sắc mặt Lý Vân Nương, Thẩm Thanh Vũ hơi nhếch môi, đành phải đứng lên: "Vâng, mẫu thân".
Bùi thị trừng mắt liếc Thẩm Thanh Vũ, nghiêng đầu cười với Lý Vân Nương: "Đại tẩu..."
"Phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị xong, bày ở chỗ này hay là ở trong phòng ăn ạ?", Thu Bội đi đến hỏi.
Bùi thị đành phải thu lại lời nói.
"Bày ở đây đi", Lý Vân Nương đáp.
"Vâng", Thu Bội trả lời rồi đi đến cửa phân phó một tiếng, lát sau nha đầu bà tử bưng thức ăn nối đuôi nhau tiến vào.
Ăn cơm xong, người hầu đến dọn dẹp bát đũa rồi lên trà thêm lần nữa, Bùi thị uống hai hớp trà, cười cười nhìn Thanh Ninh và Thẩm Thanh Vũ: "Tỷ muội hai ngươi lâu ngày không gặp, nên cùng nhau đi trò chuyện tâm tình chút đi".
Ý là muốn nàng cùng Thẩm Thanh Vũ rời khỏi đây! Thanh Ninh ngước mắt nhìn Thẩm Thanh Vũ, nàng cùng nàng ta có cái gì mà tâm tình trò chuyện?
"Đi đi, mặt trời sắp lặn, con đưa Thanh Vũ đi dạo trong sân một chút", Lý Vân Nương nói với Thanh Ninh. Thanh Ninh gật đầu, dẫn theo Thẩm Thanh Vũ ra ngoài.
Chờ Thanh Ninh cùng Thẩm Thanh Vũ đi khỏi, Bùi thị nhìn Lý Vân Nương nói: "Đại tẩu, mẫu thân và Hầu gia hiện tại quả như lời Thanh Vũ vừa nói, ta cũng không muốn nói chiều, thời gian này không khí trong phủ cũng cực kỳ trầm thấp. Phu thê đầu giường cãi nhau, cuối giường làm lành, huống chi là vì một tiện thiếp không leo nổi lên mặt bàn, Chu di nương kia cũng đã chết rồi, đại tẩu ngươi cũng đừng có giận nữa! Vì một tiểu thiếp như vậy không đáng, thời tiết càng ngày càng lạnh, sắp đến lúc giá rét, lễ mừng năm mới cũng gần tới rồi, lần này ta đến, kỳ thật là đặc biệt tới đón đại tẩu cùng Ninh nhi hồi phủ".
"Tiện thiếp không leo nổi lên mặt bàn?" Lý Vân Nương cười nhạt, trong tiếng cười mang vài phần trào phúng: "Đệ muội, sự việc hôm đó ngươi cũng thấy rõ ràng, chính vì một tiện thiếp như vậy, Thẩm Phong thiếu chút nữa muốn lấy mạng Ninh nhi!"
"Điều này cũng dễ nói, Hầu gia tính tình hay nổi nóng, khó tránh khỏi sẽ làm ít chuyện manh động, đại tẩu, tẩu từ trước đến nay vô cùng thiện tâm, chuyện ngày đó đã tra ra manh mối, Chu di nương ác động kia cũng phải chịu báo ứng rồi. Aiz, thực sự là báo ứng đó, nàng ta sát hại con mình, hôm đó sau khi tẩu cùng Ninh nhi rời đi, nghe nói nàng ta bị rong huyết, máu chảy đầy đất, rốt cuộc bỏ mạng, chậc chậc, thật sự là ác hữu ác báo, tự làm tự chịu...". Nói đến Chu Mi, Bùi thị không khỏi thổn thức một phen, sau đó mới trở về vấn đề chính, tiếp tục khuyên Lý Vân Nương: "Đại tẩu, xin tẩu bớt giận Hầu gia, Hầu gia trong lòng đã hối hận vô cùng, Ninh nhi là cốt nhục ruột thịt của hắn, tục ngữ có câu, con bị đánh cha mẹ đau lòng..."
Bùi thị nói rất chân thành, chỉ hận không thể nói năng khéo léo hơn được nữa.
Lý Vân Nương khí định nhàn nhã uống trà, đợi Bùi thị nói xong mới buông chén trà trong tay xuống, nhìn Bùi thị: "Đệ muội, ta và ngươi vài chục năm chị em dâu, hôm nay ta sẽ nói trắng với ngươi, ta biết ngươi tới đây là làm thuyết khách, nhưng đã khiến ngươi thất vọng rồi, phải ra về tay không. Ngày mai ngươi về nói với Hầu gia và lão phu nhân, không cần tới khuyên ta nữa, ta đã hạ quyết tâm, chắc chắn sẽ không thay đổi".
"Đại tẩu, tẩu nói nhảm gì vậy?" Bùi thị cười nói.
Lý Vân Nương yên lặng nhìn Bùi thị một hồi, thấy nụ cười trên mặt Bùi thị không đổi mới mở miệng nói: "Không phải là nói nhảm, từ trước tới nay ta chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này". Nói xong khẽ mỉm cười: "Có phải đệ muội sợ ta với Hầu gia cùng cách sẽ khiến chuyện mà ngươi hi vọng mấy năm qua đổ sông đổ bể không?"
Đột nhiên bị nói trúng tâm tư, sắc mặt Bùi thị đỏ lên: "Đại tẩu nói đùa".
Nhưng Lý Vân Nương vẫn cười, đã hiểu rõ lòng dạ nhau, cần gì giả bộ.
Bùi thị liền nói: "Đại tẩu, tẩu cũng biết trong kinh thành hiện giờ đang đồn đại cái gì! Năm nay Ninh nhi bước sang tuổi mười bốn, nó lại mới lui hôn với Tống thế tử, đại tẩu, coi như là vì Ninh nhi mà nghĩ, tẩu cũng nên hồi phủ".
Đã nói chuyện thẳng thắn với Thanh Ninh, trong lòng Lý Vân Nương rất rõ suy nghĩ của nữ nhi, đối với lời nói của Bùi thị, nàng chỉ nhàn nhạt đáp: "Con cháu tự có phúc của con cháu, Ninh nhi cũng đã trưởng thành, nó có suy nghĩ của nó, thị phi trắng đen, tự nó nhận thức được rõ ràng. Hơn nữa, tương lai nếu tân phu nhân vào cửa cũng cần có thời gian đứng vững chân, không phải nhất thời có thể làm chủ, đệ muội ngươi chẳng phải đã sống ở Hầu phủ vài chục năm..."
Còn sợ đấu không lại một tiểu cô nương mới vào cửa?
Bùi thị nghe vậy liền bưng chén trà lên uống. Lúc mới đến đây, Bùi thị vốn có vài phần nắm chắc ngày mai sẽ đưa được mẹ con Lý Vân Nương và Thanh Ninh cùng nhau hồi phủ.
Nhưng mà...
Chị em dâu vài chục năm, đây là lần đầu tiên Bùi thị nhìn thấy Lý Vân Nương cố chấp, khách khí, bất hòa như thế.
Đến nước này, bà ta cũng đã hiểu rõ dù dùng lời nói hay đối sách gì cũng không thể thay đổi được ý của Lý Vân Nương. Bùi thị không khỏi có chút bực mình.
++++++++++++++++++++++
Editor: Ngọc Thương
Ánh mặt trời ấm áp rơi trong sân.
Thanh Ninh dừng bước, xoay người quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Vũ.
Nàng ta mặc áo nhỏ màu lam, váy áo ngoài cùng màu, tà áo và chân váy thêu nhiều bó hoa tường vi nở rộ, điểm giữa những bó hoa là vài đóa trâm hoa màu vàng, lụa mỏng che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt yêu kiều. Dáng người nhỏ nhắn mềm mại, vừa thấy đã thương. Cộng thêm chiếc khăn che trên mặt, so với trước kia lại càng thêm vài phần xinh đẹp, thần bí.
Khi Thanh Ninh nhìn Thẩm Thanh Vũ, cũng là lúc nàng ta ngắm nhìn Thanh Ninh.
Tóc đen như mây, da thịt thắng tuyết, đôi mắt hắc bạch phân minh sắc như nước hồ thu. Cẩm y màu hồng Hải Đường.
Ánh mắt Thẩm Thanh Vũ từ từ dời về phía vết thương để lại sẹo nhạt trên thái dương Thanh Ninh, trong lòng thầm hận lần đó sao không đâm chết nàng luôn đi.
Thanh Ninh thoáng nở nụ cười: "Giữa ngươi và ta cũng không có chuyện gì để nói, ta tìm nha đầu dẫn ngươi về sương phòng".
Hai tròng mắt Thẩm Thanh Vũ lập tức có hơi nước quanh quẩn, cúi đầu ôn nhu nói: "Đại tỷ tỷ, chúng ta đã lâu không gặp, trò chuyện chút đi".
Trò chuyện? Có lời gì để nói?
Khóe miệng Thanh Ninh nở nụ cười sâu hơn, đột nhiên đưa tay ra kéo chiếc khăn lụa mỏng che mặt của Thẩm Thanh Vũ xuống, lộ ra vết sẹo dữ tợn trên gương mặt trắng nõn, thấy mà giật mình. Thẩm Thanh Vũ hét lên, kinh hoảng lấy khăn tay che sẹo lại, nước mắt đảo quanh: "A, Đại tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?"
"Không làm gì hết! Lần trước nếu không phải ta mạng lớn thì hôm nay người bị hủy dung là ta, ngươi cảm thấy ta sẽ bỏ qua, coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?", Thanh Ninh lắc đầu: "Chúng ta còn có thể nói chuyện với nhau sao?"
"Đại tỷ tỷ, đều là do di nương của ta không tốt". Thẩm Thanh Vũ nghẹn ngào.
"Di nương của ngươi không tốt? Chuyện này rốt cuộc là ai làm, trong lòng ta và ngươi đều rất rõ ràng", ánh mắt Thanh Ninh nghiêm nghị: "Di nương của ngươi chết, nàng là vì đỡ tội thay ngươi, Thẩm Thanh Vũ, buổi tối ngươi có thể ngủ được sao? Buổi tối ngươi không gặp ác mộng sao?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Vũ trắng nhợt, lắc đầu: "Đại tỷ tỷ, ta không hiểu ngươi nói thế là có ý gì, ta biết là di nương của ta không tốt, ngày đó người bị thương là ta, hơn nữa di nương của ta cũng đã bị trừng phạt xứng đáng, Đại tỷ tỷ, ngươi đừng giận nữa có được không?"
"Ta không có độ lượng như vậy", Thanh Ninh cười nhạt, đem khăn lụa trong tay trả lại cho Thẩm Thanh Vũ: "Về phần lời nói của ta có ý gì, trong lòng Thẩm Thanh Vũ ngươi chắc chắn tự hiểu".
"Đại tỷ tỷ, di nương đã không còn, ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tha thứ cho nàng, tha thứ cho ta? Muốn ta quỳ xuống cầu xin ngươi mới bằng lòng tha thứ sao?", Thẩm Thanh Vũ cầm khăn lụa che lại mặt, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thanh Ninh, nói xong liền hướng Thanh Ninh định quỳ xuống.
Thanh Ninh nở nụ cười, nhưng nửa điểm cũng không ngăn cản ý tứ của Thẩm Thanh Vũ. Thẩm Thanh Vũ nhất thời lúng túng. Không quỳ không được, nhưng chính mình lại không muốn quỳ.
"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư hôm nay bị thế này đã rất đáng thương, van cầu ngài không cần làm khó nàng", Tuyết Lan đứng sau lưng Thẩm Thanh Vũ quỳ xuống năn nỉ: "Nô tỳ thay Nhị tiểu thư dập đầu, van cầu Đại tiểu thư không nên làm khó Nhị tiểu thư".
Nhanh như vậy đã chủ tớ tình thâm rồi? Thanh Ninh quét mắt liếc Tuyết Lan, hừ lạnh: "Ngươi nói cái gì?"
Tuyết Lan sửng sốt, lập tức cầu xin: "Đại tiểu thư tha mạng".
"Là muội muội quản giáo người dưới không tốt, kính xin Đại tỷ tỷ tha thứ", Thẩm Thanh Vũ hướng Thanh Ninh khẽ quỳ gối.
"Ngược lại, là ta không phải, đã làm khó dễ chủ tớ các ngươi", Thanh Ninh nhìn hai người trào phúng cười một tiếng.
Thẩm Thanh Vũ quát Tuyết Lan: "Ngươi còn không lui xuống!"
Tuyết Lan gấp rút bò dậy, lui lại mấy bước xa.
"Đại tỷ tỷ, là muội muội sai rồi, muội muội nhận lỗi với ngươi", Thẩm Thanh Vũ kính cẩn thi lễ một cái, đứng dậy nhíu mày nói với Thanh Ninh: ""Đại tỷ tỷ, tổ mẫu, phụ thân và chúng ta đều rất lo lắng cho ngươi với mẫu thân, ngươi nên hảo hảo khuyên mẫu thân sớm trở về nhà".
Thanh Ninh cười khẽ: "Thẩm Thanh Vũ, trong lòng ngươi chỉ sợ là hận không thể khiến ta và Thẩm gia đoạn tuyệt quan hệ mới phải chứ? Ngươi được nuôi dạy bên cạnh tổ mẫu, nếu ta cùng Thẩm gia đoạn tuyệt quan hệ, ngươi sẽ được trở thành con gái lớn của Thẩm gia, thân phận so với bây giờ càng thêm cao quý".
Tuy là thứ nữ, nhưng nếu chiếm được vị trí trưởng nữ, so với những thứ nữ bình thường cũng tôn quý hơn chút ít.
Thẩm Thanh Vũ nắm chặt tay, ngoài miệng lại nói: "Đại tỷ tỷ, ta chưa từng nghĩ như thế".
Chưa từng nghĩ như thế, vậy sau này nghĩ là được rồi. Nàng thường xuyên ở bên cạnh lão phu nhân, ít nhiều đều có thể sáng tối khuyên bảo lão phu nhân một chút, cái vị trí này thật hấp dẫn, Thẩm Thanh Vũ nhất định sẽ dùng hết sức lực để thuyết phục!
Thanh Ninh nhếch môi cười, nghiêng đầu phân phó Ngọc Trâm: "Ngọc Trâm, mau dẫn Nhị tiểu thư đến sương phòng nghỉ ngơi đi".
"Vâng, tiểu thư." Ngọc Trâm đáp, hướng Thẩm Thanh Vũ quỳ gối: "Nhị tiểu thư, mời đi theo nô tỳ".
Thẩm Thanh Vũ khom đầu gối hành lễ với Thanh Ninh rồi đi theo Ngọc Trâm về sương phòng, bước hai bước liền quay đầu nhìn lại Thanh Ninh.
※
Editor: Ngọc Thương
Thanh Ninh cùng Lý Vân Nương không muốn nói nhiều đến chuyện này nên cơm nước xong, Bùi thị và Thẩm Thanh Vũ đành phải về sương phòng nghỉ ngơi sớm. Hôm sau hai người bọn họ dùng điểm tâm xong liền cáo từ lên xe ngựa về thành.
Trên đường đi, hai người đều có đăm chiêu riêng.
Vào thành Bùi thị để Thẩm Thanh Vũ hồi phủ trước, còn nàng thừa dịp sắc trời vẫn sớm liền vội đến nhà mẹ đẻ ở Bùi phủ.