Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 40




Lúc Lý Vân Nương còn là khuê nữ ở nhà mẹ đẻ quen biết Trương thị. Sau đều thành thân gả cho người ta, phu gia hai người là thế giao cho nên quan hệ hai người tất nhiên so với hồi còn là khuê nữu tốt hơn ba phần.

Vì vậy Lý Vân Nương đối với việc hôn nhân của Thanh Ninh hết sức hài lòng.

Thế nhưng từ sau sự tình ở Vương phủ bà cáo ốm với bên ngoài. Các phu nhân có quan hệ tốt ngày thường đều tới thăm hoặc phái người tâm phúc đưa quà tới mà Trương thị nhưng vẫn không có động tĩnh. Lý Vân Nương trong lòng cũng thấp thỏm. Rốt cuộc lòng người khó dò lo lắng nữ nhi bị sự tình ở Vương phủ của bà ảnh hưởng.

Bất quá nghĩ lại hôn sự hai nhà là do Hoàng Hậu nương nương ban cho, là chuyện ván đã đóng thuyền. Hai đứa nhỏ lại cùng nhau lớn lên có phần tình cảm thanh mai trúc mã, sau này phu thê nhất định hòa thuận mỹ mãn. Đáy lòng Lý Vân Nương cố nghĩ theo chiều hướng tốt.

"Đã sớm muốn tới thăm ngươi nhưng trong phủ bận rộn không rời ra được. Ngươi đừng trách ta." Trương thị quần áo hoa mỹ sang trọng nụ cười ôn nhu như nắng nắm tay Lý Vân Nương nói.

"Làm sao có thể? Ngươi với ta còn phải nói những lời đó hay sao?" Lý Vân Nương cười duyên trả lời, trong lòng hơi trầm xuống.

Bận rộn nửa năm sao? Không rời ra được cũng không phái nha đầu bà tử đi một chuyến được sao?

"Xin chào phu nhân." Thanh Ninh đoan trang có lễ quỳ gối hành lễ với Trương thị.

"Phu nhân gì chứ càng lớn càng khách khí với bá mẫu." Trương thị kéo tay Thanh Ninh khen "Lâu ngày không gặp thế nhưng càng xinh đẹp mặn mà."

"Phu nhân quá khen." Thanh Ninh vất vả tránh được tay Trương thị, mắt khẽ rủ xuống che giấu căm hận ở đáy mắt.

Ngày đó là hai ma ma bên người bà ta đưa độc dược.

Tống Tử Dật không bằng cầm thú, Thẩm Thanh Vũ tâm như rắn rết bọ cạp. Trương thị trước mắt cũng ngoài mặt từ tâm bên trong thủ đoạn độc ác tàn nhẫn.

"Nhìn xem còn xấu hổ." Trương thị quay đầu nhìn Lý Vân Nương cười khanh khách.

"Phu nhân ngươi còn trêu chọc nàng." Lý Vân Nương cũng cười đón Trương thị ngồi xuống.

"Đây là trà hoa Ninh nhi ướp lạnh, phu nhân nếm thử." Sau khi nha đầu bưng trà và điểm tâm tốt nhất lên, Lý Vân Nương bưng chén trà lên nói với Trương thị.

"Ồ?" Trương thị bưng chén trà nhấp một ngụm gật đầu "Ừm, mát lạnh ngon miệng. Đặc biệt mùi thơm này thật là thanh nhã hơn so với những chỗ khác."

Trương thị nhìn Thanh Ninh cười khen "Ninh nhi tay nghề thực sự rất khéo."

"Phu nhân chê cười. Nàng hay hiếu thuận, thân thể ta không tốt cho nên nàng liền vui đùa đủ trò để làm ta thoải mái." Lý Vân Nương cười nói một câu, lại cười với Thanh Ninh "Ta cùng phu nhân nói chuyện, nơi này có bọn nha đầu là được rồi."

Thanh Ninh gật đầu xin cáo lui, dẫn theo Trà Mai và Ngọc Trâm không có quay về Cẩm Viên mà trực tiếp đi tây sương phòng.

Lý Vân Nương hỏi "Ngươi sao không đem nhóm Quỳnh nhi đến? Tới cũng tốt cùng Ninh nhi trò chuyện. Tỷ muội các nàng cũng lâu rồi không gặp."

"Tính tình con bé kia không thể so với Ninh nhi, nhanh nhẹn quá mức. Bây giờ cũng lớn rồi tuy nói nữ nhi không muốn cũng phải ở trong nhà. Không bị ràng buộc hơn chục năm, ta lo lắng tính tình con bé nhanh nhẹn quá cho nên bắt nó ở nhà thêu hoa." Trong ánh mắt Trương thị lộ ra cưng chìu.

"Tử Quỳnh tính cách tố ngay thẳng lại thanh thoát." Lý Vân Nương cười nói.

"Ngươi cũng đừng khen ngợi con bé như vậy. Nó nghe xong đuôi đều vểnh lên trời đi." Trương thị nở nụ cười, trong nụ cười mang theo vài phần cưng chìu cười cười hỏi "Sức khỏe ngươi thế nào?"

"Đã khá hơn rồi, lại phiền ngươi mất công đi một chuyến." Lý Vân Nương nói.

"Đây là điều nên làm." Trương thị cười uống một ngụm trà.

"Thế tử đâu? Hắn mấy ngày này có khỏe không?" Lý Vân Nương quan tâm hỏi.

"Nó a... mấy ngày nay đi theo phụ thân xử lý công việc. Nó cũng lớn rồi, chậm rãi quản lý mọi việc, không thể như trước kia vui đùa." Nói đến Tống Tử Dật, trong mắt Trương thị có thêm vài phần nhu hòa "Nó vừa là trưởng tử vừa là thế tử, sau này sẽ kế thừa gia nghiệp Hầu phủ. Cho nên Hầu gia mấy năm trước bắt đầu dạy hắn một ít chuyện."

"Ừ, Hầu gia nghĩ chu đáo." Lý Vân Nương gật đầu.

"Ninh nhi cũng bắt đầu học quản gia đi thôi. Mấy ngày trước phu nhân Lễ bộ Thượng thư Ngụy đại nhân mang theo trưởng nữ gặp ta. Tiểu thư kia so với Thanh Ninh còn nhỏ hơn hai tuổi mà dáng dấp đoan chính cử chỉ trang nhã, tiến lùi khéo léo. Nghe nói từ đầu năm đã bắt đầu giúp đỡ mẫu thân quản gia. Gia phong Ngụy gia thì không cần phải nói vô cùng chặt chẽ cẩn thận." Trương thị liếc Lý Vân Nương, tiếc nuối thở dài một hơi "Đáng tiếc ta cũng chỉ có một đứa con trai."

Nghe Trương thị nói những lời này ánh mắt Lý Vân Nương trầm xuống, mặt vẫn cười gật đầu "Ừ đúng vậy. Ngụy gia đại tiểu thư nhất định rất là tốt."

Lễ bộ Thượng thư Ngụy gia là nhà có dòng dõi thư hương trăm năm. Từng là thầy giáo của Hoàng đế, từng có người trợ giúp trong nội các, danh vọng bây giờ ngang bằng với Cố gia – nhà mẹ đẻ Hoàng Hậu nương ngương.

"Đúng rồi, sự tình huyên náo sôi sục của Chu gia tiểu thư này nhưng là sự thật?" Nhìn thấy sắc mặt Lý Vân Nương, Trương thị thấy nên dừng lại uyển chuyển chuyển đề tài ngăn trọng tâm câu chuyện. Bởi vì gần đây đồn đại mấy thứ ngổn ngang, đáy lòng bà tự nhiên đối với vị hôn thê của nhi tử không vui nên kín đáo phê bình.

Nhưng có thể thế nào? Chuyện chung thân của hai đứa là Hoàng Hậu nương nương ban cho. Không lui được!

Trương thị hết đường xoay sở nhưng không có lực để lui đi.

"Tốt vô cùng. Đàng hoàng trong sân an thai đấy." Lý Vân Nương nói.

"Hầu gia dưới gối không có con trai, hy vọng nàng ta có khả năng sinh ra nhi tử. Ngươi lúc đó ôm dưới gối nuôi, tương lai cũng có chỗ dựa vào." Rốt cuộc vẫn là tương giao nhiều lại nhớ tới phần tình cảm trước kia sắc mặt Trương thị cũng ôn hòa hơn vài phần, thật tình vì Lý Vân Nương bày mưu tính kế.

Lý Vân Nương nhàn nhạt cười "Đa tạ ngươi quan tâm."

Trương thị thấy rõ thần sắc Lý Vân Nương nhàn nhạt, cùng bà nói vài câu chuyện thường ngày, ngồi một chút cũng không ở lại dùng bữa trưa đi bái kiến lão phu nhân rồi cáo từ.

Trương thị vừa đi nụ cười trên mặt Lý Vân Nương biến đi sạch sẽ.

"Phu nhân, ngài đừng nóng vội. Có lẽ Kiến An Hầu phu nhân chỉ tùy tiện nói một chút thôi." Mai ma ma vừa xoa huyệt thái dương của Lý Vân nương vừa nhẹ giọng khuyên.

"Ta cũng hy vọng là ta đa tâm." Lý Vân Nương thở dài một hơi. Trương thị lời nào cũng bày tỏ sự bất mãn với việc hôn nhân của nữ nhi và Tống Tử Dật.

"Thu Bội, mẫu thân ở trong phòng không? Ngươi phân phó người đi dọn cơm, ta đi gọi mẫu thân cùng nhau dùng cơm."

Nghe thanh âm vui sướng nữ nhi từ bên ngoài truyền tới Lý Vân Nương đem toan tính trong mắt giấu đi.

"Mẫu thân, đến giờ cơm trưa rồi." Thanh Ninh vào phòng nhìn vẻ mặt uể oải còn chưa che giấu của Lý Vân Nương đỡ bà đứng dậy đi ra ngoài, làm nũng nói "Ninh nhi đói rồi."

"Mèo nhỏ tham ăn! Lý Vân Nương nhéo mũi Thanh Ninh, trên mặt nở nụ cười ấm áp.

Thấy rõ trên mặt Lý Vân Nương khó nén mệt mỏi rã rời, Thanh Ninh cũng không nói gì them. Chờ xuôi cơm, Lý Vân Nương đi nghỉ trưa, Thanh Ninh tìm cớ đem Mai ma ma kéo đi tây sương phòng.