Hầu Môn Khuê Tú

Quyển 1 - Chương 24




Tin tức Hầu gia bị thương trong nháy mắt truyền ra khắp Hầu phủ. Lý Vân Nương đừng nói đi nhìn một cái, cũng không sai nha đầu bên nguười đi nhìn một chút.

Ngược lại các vị di nương cùng nha đầu thông phòng vô cùng lô lắng. Nha đầu thông phòng chỉ có thể thầm lo lắng, di nương cảđêm nước mắt như mưa chân trước chân sau quan tâm vấn an Thẩm Phong. Tâm tình Thẩm Phong vốn không tốt, thấy những mỹ thiếp bình thường kiều mị giờ khóc sướt mướt lại càng thêm nôn nóng.

Bởi vì bị thương Thẩm Phong xin nghỉ không lên triều. Sáng sớm hôm sau nhân lúc mỹ thiếp còn chưa đến cửa sớm đứng dậy muốn đi Đào Nhiên cư. Suy nghĩ một chút, hôm qua mấy cái mỹ thiếp mỗi người đều ân cần hỏi hỏi chỉ không thấy bóng dáng Lý Vân Nương, cho nên Thẩm Phong nhấc chân đi Mộ Lan viện.

Lúc Thẩm Phong đến Lý Vân Nương và Thanh Ninh đang ăn điểm tâm.

Vừa ngồi xuống uống hai hớp trà nhóm di nương theo chân Thẩm Phong tới.

Lý Vân Nương liếc mắt nhìn đám thiếp thất trang điểm lộng lẫy nói "Đều đứng lên đi. Thân mình ta không khỏe, Hầu gia bị thương cũng không cách nào chăm sóc. Các người thay ta cố gắng nhiều một chút, chăm sóc Hầu gia thật tốt."

"Vâng, phu nhân." Ánh mắt các di nương lóe lên vui sướng, vui vẻ trả lời.

"Phụ thân, hôm nay đại phu đãđến xem qua chưa?" Thẩm Thanh Vũ lo âu hỏi Thẩm Phong.

"Nữ nhi tối qua sợ quấy rầy phụ thân nghỉ ngơi nên không cóđi thăm phụ thân. Xin phụ thân thứ tội." Thẩm Thanh Nghiên không cam lòng rớt ở phía sau, đôi mắt đẹp bị che phủ bởi hơi nước long lanh như mưa.

Thẩm Phong liếc nhìn lần lượt Lý Vân Nương, Thanh Ninh đang ngồi, nhìn về phía Thẩm Thanh Vũ cùng Thẩm Thanh Nghiên cười nói "Ta vẫn khỏe, hai người các con không cần quá lo lắng."

"Mong phụ thân sớm ngày bình phục." Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Nghiên trăm miệng một lời.

Thẩm Phong nhìn hai con gái dung nhan tương tự di nương của các nàng miệng tươi cười sâu thêm mấy phần, quay đầu nói với Lý Vân Nương "Phu nhân, bây giờ tỷ muội các con cũng lớn rồi, bình thường mang bọn nó ra ngoài nhiều một chút."

Ý là Lý Vân Nương nên thu xếp hôn sự cho hai thứ nữ.

Thẩm Thanh Vũ cùng Thanh Nghiên cúi đầu xấu hổđỏ mặt.

"Tạơn Hầu gia, phu nhân ưu ái." Sở di nương và Tuyết di nương mừng đến chảy n.ước mắt nhìn Lý Vân Nương.

"Hầu gia nói đúng." Lý Vân Nương khẽ gật đầu.

Thẩm Phong vui mừng gật đầu.

Thê tử hiền lành rộng lượng, đối với di nương và hai thứ nữđều rất rộng lượng.

Lý Vân Nương quay đầu nhìn Mai ma ma đột nhiên hỏi tới Thu Nhạn.

Thời gian qua lâu như vậy, Lý Vân Nương cùng Thanh Ninh đều chưa từng hỏi qua Thu Nhạn, vừa hỏi Mai ma ma ngẩn người nói "Phu nhân, ngài bây giờ muốn gặp nóạ?"

Lý Vân Nương gật đầu.

"Nô tỳ lập tức đi kéo nó qua." Mai ma ma gật đầu.

Không bao lâu sau Thu Nhan bị hai bà tử kéo vào.

Thu Nhạn từ sau lần ở Vương phủ bị nhốt trong phòng hạ nhân ở phía sau Mộ Lan viện. Mai ma ma phân phó hai bà tử ngày đêm canh giữở cửa. Mỗi ngày cho một chén nước một cái bánh bao, không đến mức làm nàng ta chết đói.

Mọi người thấy rõ Thu Nhạn bị hai bà tử kéo vào đều hít vào một hơi, kinh hãi nhìn Thu Nhạn trên đất.

Tóc loạn như cỏ, khuôn mặt trắng bệch vàng như nến, vô cùng tiều tụy.

Hoàn toàn không còn bộ dạng xinh đẹp đáng yêu ngày xưa.

Hai bà tử vừa vào cửa, liền đem Thu Nhạn ném trên mặt đất. Hành lễ với Lý Vân Nương và Thẩm Phong, lặng lẽđứng cách ở phía sau Thu Nhạn.

Thu Nhạn thấy Lý Vân Nương ngồi trên ghế, ánh mắt trống rỗng cuối cùng cũng có một tia tức giận, dập đầu cầu xin "Phu nhân, phu nhân tha mạng. Nô tỳ biết sai rồi, phu nhân tha mạng."

Các vị di nương tất nhiên có nghe nói sự tình ở Vương phủ, nhưng tình huống cụ thể lúc đó như thế nào đều không biết. Cho nên cũng không biết Thu Nhạn là xảy ra chuyện gì.

Thẩm Thanh Vũ và Thẩm Thanh Nghiên liếc một vòng tình huống trong phòng, gật đầu an tĩnh đứng sau Sở di nương và Tuyết di nương.

Thanh Ninh quét mắt nhìn mọi người nín thở, khóe miệng nhếch lên xẹt qua tia cười lạnh.

Lý Vân Nương nhẹ giọng hỏi "Ngươi thực sự biết sai rồi?"

Thu Nhạn run run một chút nói "Vâng, phu nhân tha mạng. Nô tỳ biết sai rồi."

Nàng bị nhốt trong phòng, không ai nói chuyện với nàng. Phu nhân cũng không đểýđến nàng. Mỗi ngày tựa hồ chịu đựng qua đi, mỗi thời mỗi khắc đều sống trong sợ hãi, sợ giây tiếp theo bị kéo ra ngoài xử tử.

Mai ma ma xì một cái, nhìn chằm chằm Thu Nhạn quỳ trên mặt đất lạnh lùng "Ngươi tiện nhân ăn cây táo rào cây sung này. Dù chết một trăm lần cũng không tiếc, còn không mau thành thật nói với phu nhân là ai sai ngươi làm?"

Thu Nhạn run run ngẩng đầu nhìn Lý Vân Nương "Phu nhân, nô tỳ một lòng trung thành. Lúc đó nô tỳ cũng là kinh hãi quá mức, mới có thể thất kinh. Nô tỳ biết sai rồi, phu nhân tha mạng."

Thanh Ninh chậm rãi nở một nụ cười, đáy mắt không hề cóý cười "Nói như thế là mẫu thân trách oan ngươi?"

Thu Nhạn kinh hoàng ngẩng đầu nhìn Thanh Ninh một chút, ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Phong. Đáy mắt hiện lên tia mong mỏi ngược lại hướng Thẩm Phong khóc cầu "Hầu gia, nô tỳ thật không phải cốý. Nô tỳ biết sai rồi. Hầu gia, phu nhân tha mạng."

Thẩm Phong quay đầu nhìn Lý Vân Nương "Phu nhân..."

"Hầu gia, việc hậu viện này ngài không nên nhúng tay." Lý Vân Nương cắt đứt lời Thẩm Phong.

Thẩm Phong cúi đầu uống trà.

"Thu Nhạn, ngươi có nói hay không?" Lý Vân Nương nói "Nếu ngươi nói thật, nể tình chủ tớ một thời gian, ta sẽ không làm khó người nhà ngươi."

Thu Nhạn nghe vậy ánh mắt hoảng sợ nhìn Lý Vân Nương, liên tục cầu xin, vẫn không chịu hé miệng.

Lý Vân Nương nhàn nhạt nhìn Thu Nhạn. Nha đầu này lớn lên không mỹ mạo như người khác nhưng đúng là mạnh mẽ. Vì vậy hờ hững nói "Mai ma ma, vả miệng."

Mai ma ma gật đầu phân phó người đi lấy thước, đưa cho hai bà tử sau lưng Thu Nhạn.

Trong phòng đám di nương cúi đầu, ánh mắt lén lút nhìn Lý Vân Nương.

Ngày thường là chủ mẫu vô cùng khoan dung, nhưng giờ cũng có mặt máu tanh như thế?

Đánh một chục, hàm răng cũng đừng nghĩ giữ lại được lấy một chiếc, còn không bằng chết. Thu Nhạn hướng Lý Vân Nương cùng Thẩm Phong ngồi ở chủ vị bò tới "Phu nhân, tha mạng. Nô tỳ không dám nữa. Hầu gia, nô tỳ là người của ngài, ngài mau cứu nô tỳ."

Lời vừa nói ra, ánh mắt các vị di nương rào rào nhìn về phía Thu Nhạn.

Đồ hồ ly tinh!

Lý Vân Nương nghe vậy sững sờ chốc lát rồi nở nụ cười. Sắc mặt âm trầm như bầu trời sắp mưa, nhìn sang Thẩm Phong bên cạnh ánh mắt lạnh lẽo không có tia ấm áp.Bà không đem nha đầu bên người đưa lên giường của hắn để củng cốđịa vị. Mười mấy năm qua hắn cũng không động đến người bên cạnh bà, chỉ là không nghĩđến, dưới mắt mình nha đầu chết tiệt Thu Nhạn bò lên giường mà bà cư nhiên không biết?

Thẩm Phong ho nhẹ hai tiếng "Tháng trước, nàng phân phó nóđi thư phòng đưa đồ, vừa vặn ta uống nhiều hơn hai chén..."

"Tiện nhân này, phu nhân nên phạt nặng."

"Phu nhân. Không thể dễ dàng tha cho nha đầu chết tiệt kia."

"Nha đầu ăn cây táo rào cây sung, phu nhân không cần dung túng."

Đám di nương nghĩa chính ngôn từ (1)

(1): ngôn tư nghiêm túc, đồng thời biểu đạt chung một nội dung

"Hầu gia." Thu Nhạn nước mắt ràn rụa.

Gương mặt trắng bệch như người chết. Thẩm Phong nhìn đã thấy chán ghét phất tay nói để Lý Vân Nương xử lý. Đứng dậy trừng mắt liếc Thu Nhạn một cái, nhấc chân rời đi.

Thu Nhạn nhìn thế trong lòng lạnh lẽo "Phu nhân, là Hầu gia phân phó nô tỳ làm như vậy. Hầu gia nói có người có chuyện muốn nói với phu nhân."

"Cũng chỉ là hầu hạ bản hầu một đêm liền dám đâm bị thóc chọc bị gạo? Tiện nhân!" Ánh mắt Thẩm Phong hung ác độc địa, đá một cước vào bụng Thu Nhạn.

Thu Nhạn co quắp, ói ra vài ngụm máu rồi ngất đi.