Hầu Gái Của Riêng Anh

Chương 30: Chương 30: Cuối Cùng Bị Em Phát Hiện Rồi




Ngày cuối tuần Lâm Thinh Thinh bận luôn tay luôn chân với danh sách việc nhà dài đằng đẵng. Vương Chấn Phong ở trong phòng cả ngày làm quen với một đống dữ liệu của công ty. Mãi đến chiều Lâm Thinh Thinh đang dọn dẹp thì Vương Chấn Phong thình lình chắn trước mặt cô.
-Đi thôi.
Anh lôi cô lên phòng, Lâm Thinh Thinh chán nản không buồn phản ứng, mà có phản ứng cũng không tác dụng. Trên giường cô từ bao giờ có sẵn chiếc váy xinh xắn, Vương Chấn Phong khoanh tay đứng tựa người vào cửa quan sát phản ứng của cô, anh ra lệnh.
-Cho em ba mươi phút chuẩn bị. Nhớ mặc cái đó.
Cô quay sang nhìn anh khó hiểu, Vương Chấn Phong nhếch môi.
-Không phải muốn biết về người trong mộng Tử Phong của em? Anh đưa em đi.
Lâm Thinh Thinh nhớ đến chuyện đêm qua, cứ nghĩ anh trả lời cho qua chuyện không nghĩ đến Vương Chấn Phong lại nghiêm túc thực hiện. Còn cái gì mà ngườ trong mộng của cô nữa chứ. Lâm Thinh Thinh không thèm phản bác lại lời anh, cô đến trước mặt Vương Chấn Phong, nhìn anh đăm đăm. Anh không chịu thua đấu mắt lại với cô, mãi cũng không thấy Lâm Thinh Thinh nói gì, anh nheo mắt chưa kịp hỏi thì giọng cô đã lạnh tanh.
-Vương thiếu, anh muốn trông chừng cả việc thay quần áo của tôi nữa à?
Thoáng ngượng vì bị tạt gáo nước lạnh, Vương Chấn Phong vô thức lùi về phía sau một bước ra khỏi cửa. Ngượng quá hóa giận, anh nhìn một lượt Lâm Thinh Thinh bằng vẻ dửng dung.
-Em có thỏa thân anh cũng không hứng thú…
Rầm.
Chưa lấy lại được chút oai phong Lâm Thinh Thinh đã sập cửa trước mặt anh. Vương Chấn Phong tức tối trừng mắt trước cánh cửa đóng chặt.
-Này, hôm nay thôi đấy. Lần sau em thử sập cửa trước mặt anh nữa xem.

Không có tiếng trả lời, Vương đại thiếu gia đảo mắt nhìn xung quanh, thấy không có ai anh hắng hắng giọng bỏ về phòng.
Lâm Thinh Thinh ngẩng đầu nhìn tòa nhà lộng lẫy trước mặt, rồi lẽo đẽo theo Vương Chấn Phong vào trong. Lần đầu cô đến một khách sạn xa hoa thế này, tuy nằm trong trung tâm thành phố nhưng khoảng sân vườn rộng bao quanh mang đến cảm giác dễ chịu, không tù túng ngột ngạt chút nào.
Nhân viên ở đây đưa hai người đến trước một căn phòng, cửa vừa mở ra Lâm Thinh Thinh như lạc vào thế giới khác. Tiếng nhạc du dương cùng tiếng người nói cười vui vẻ, bọn họ ai cũng áo quần sang trọng dưới ánh đèn rực rỡ.
-Chấn Phong, em cứ tưởng anh không đến.
Tịnh Mỹ như dây leo bám chặt lấy cánh tay Vương Chấn Phong, nụ cười cô ta tắt hẳn khi nhìn thấy Lâm Thinh Thinh đứng phía sau.
-Sao cô lại ở đây?
Lâm Thinh Thinh muốn cười xã giao nhưng không nổi. Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
-Là anh đưa đến.
Tịnh Mỹ không chú ý đến Lâm Thinh Thinh nữa, cô ta cười ngọt ngào muốn kéo anh đi.
-Đi thôi, bác trai dặn em nếu anh đến thì tới gặp bác.
Vương Chấn Phong hơi do dự rồi anh quay sang căn dặn cô.
-Ở đây chờ anh, bên kia có thức ăn em muốn ăn bao nhiêu cũng được.
Cô nhìn theo hướng tay anh chỉ gật gật đầu, một bàn dài bày biết bao nhiêu là món ngon đang chờ. Đã đến đây rồi tội gì không hưởng thụ, nghĩ sao làm vậy Vương Chấn Phong vừa quay đi Lâm Thinh Thinh lập tức đến bên bàn thức ăn.
Đúng lúc này mọi người theo ánh đèn dời tầm mắt lên sân khấu. Lâm Thinh Thinh cũng hiếu kỳ nhìn theo. Trên bục, một người đàn ông trung niên tươi cười phát biểu.
-Cám ơn các vị đã đến buổi tiệc kỷ niệm ngày thành lập công ty của chúng tôi.
Sau một tràn vỗ tay như pháo nổ, ông ta lại phát biểu về sự phát triển của công ty. Lâm Thinh Thinh không hứng thú nhanh chóng rời mắt.
-Cuối cùng, nhân dịp này tôi muốn giới thiệu con trai với mọi người.
-Xin chào, tôi là Vương Chấn Phong.
Lâm Thinh Thinh liếc mắt nhìn lên.
“Thì ra công ty nhà anh ta. Người đó là cha Vương Chấn Phong, sao anh ta không ở cùng cha mình nhỉ”
Thắc mắc chưa có lời giải thì Lâm Thinh Thinh lại bị một tin khác làm bất ngờ.

-Tôi còn một đứa con nữa. Nào, Vương Tử Phong con cũng tới đây đi.
Cô mở to mắt cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng rõ ràng là Tử phong, anh ta đang mỉm cười chào mọi người. Ánh nhìn Vương Tử Phongvô tình dừng lại trên người cô gái đang cầm một đĩa đầy thức ăn. Không ngờ gặp cô ở đây nhưng anh ta vẫn bình tĩnh nở nụ cười với cô.
Lâm Thinh Thinh ngỡ ngàng trong giây lát nhìn Vương Chấn Phong và Tử Phong. Cô tự trách mình ngu ngốc, rõ ràng giống nhau như thế mà cô không nhận ra từ đầu.
Ba người rời khỏi sân khấu thì bữa tiệc lại tiếp tục, dàn nhạc công lại chơi những bản nhạc du dương. Lâm Thinh Thinh vừa ăn vừa suy nghĩ về sự trùng hợp kỳ lạ này.
-Này em, thức ăn có ngon không?
-Ngon lắm.
Lâm Thinh Thinh theo phản xạ trả lời rồi mới giật mình quay lại. Vương Tử Phong đang nhìn cô nở nụ cười quen thuộc.
-Cuối cùng bị em phát hiện rồi.
Cô không biết phải nói gì, chỉ là anh ta không nói chứ cũng đâu có nói dối lừa gạt cô.
-Sao từ đầu anh không nói anh là em trai Vương Chấn Phong.
-Nếu em biết thì làm sao thoải mái kết bạn với anh được.
Cô xua xua tay.
-Tôi không nhỏ nhen như thế. Nhưng mà này, đừng nói việc tôi bỏ trốn không thành liên quan đến anh đấy?
Vương Tử Phong cười lắc đầu, nét mặt anh làm Lâm Thinh Thinh thấy như mình vừa nói gì đó kỳ lạ lắm.
-Quan hệ giữa bọn anh không tốt đến mức đó đâu. Em hoàn toàn có thể yên tâm tin tưởng anh.

-Không tốt? Cũng phải, anh ta xấu tính như thế mà.
Vương Tử Phong thản nhiên.
-Chỉ do bọn anh không cùng mẹ.
Đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nhưng cô cũng không tiện hỏi quá nhiều, Lâm Thinh Thinh hơi lúng túng. Hôm nay gặp cô là ngoài dự định nhưng Vương Tử Phong vẫn cảm thấy thoải mái, anh gắp thức ăn vào đĩa cho cô.
-Vì vậy em cứ như trước, đừng đề phòng anh. Nếu em cứ cảnh giác như thế anh không cách nào tấn công được.
Ann
Truyện đang sáng tác
Một đời yêu em – ngôn tình
Hầu gái của riêng anh – Tình cảm +Teen
Truyện đã xuất bản
Bà xã nghịch ngợm, em là của anh