Ngoại truyện 1: Câu chuyện về đồ "lót"
Truyện xảy ra khi Mỹ Huệ vẫn còn là hầu gái kiêm người yêu của Tống Vinh Hiển. Vào một ngày đẹp trời, Mỹ Huệ vào phòng của ông chủ để gom đồ đi giặt. Lúc trước, cho dù cô đã là hầu gái riêng của hắn nhưng quản gia Kim lại không yên tâm để cô giặt đồ cho ông chủ, vì thế nên lúc nào đồ của hắn cũng do ông tự tay đem đi giặt và ủi. Nhưng bây giờ thì khác, quản gia Kim đã theo bà Lữ đi du lịch, nên Mỹ Huệ chủ động là người làm việc đó.
"Ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ ông chủ không có cái đó?" Mỹ Huệ mệt nhọc đi tìm thứ gì đó khắp căn phòng. Tìm đã gần nửa tiếng nhưng vẫn chưa thấy, cô mệt mỏi ngồi xuống ghế. Kì lạ, hết sức kì lạ! Tại sao lại không có chứ?
Mỹ Huệ lại tiếp tục đi tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy. Thứ cô đang tìm chính là... đồ "lót" của ông chủ. Hay không chủ không mặc cái đó? Không đúng! Mỹ Huệ liền dập tan cái suy nghĩ đó của mình. Cô đã giặt đồ Tống Vinh Hiển vài lần, nhưng lần nào cô cũng phát hiện hắn không có cái đồ "lót" bẩn nào hết. Mỗi lần giặt, cô đều đi tìm suốt cả buổi vẫn không thấy cái nào cả. Mỹ Huệ quyết định chờ ông chủ về, sẽ hỏi rõ ràng chuyện này. Cô tức giận khoanh tay.
"Tình yêu à, anh về rồi đây."
Nghe tiếng Tống Vinh Hiển, Mỹ Huệ chạy đi tìm hắn.
"Sao vậy? Nhớ anh sao?" Hắn cười trêu chọc khi thấy cô.
"Này Hiển?" Cô tức giận nói.
"Sao vậy?" Hắn vẫn dửng dưng cười, đưa tay ra vuốt tóc cô.
"Anh không mặc đồ lót sao?" Mỹ Huệ không một chút ngại ngùng mà thẳng thắng vào vấn đề.
Tống Vinh Hiển đứng đơ người khi nghe câu hỏi của Mỹ Huệ. Hai bên má của hắn bỗng đỏ lên một chút. Cô làm sao mà hỏi chuyện này cơ chứ?
"Mỗi lần em giặt đồ, đều không thấy đồ lót của anh đâu cả?"
"Anh..." Hắn ấp úng.
Cô nhìn hắn nhăn mặt.
"Anh đem bỏ hết rồi." Hắn ngượng nghịu khai.
"Cái gì? Anh điên sao?" Mỹ Huệ hét lớn. Vứt đi rồi sao? Hắn điên rồi chứ? Mỗi đồ lót của hắn đều là hàng hiệu, mà hắn lại mặc một lần rồi bỏ đi sao? Hắn giàu quá nên hóa điên rồi à?
"Anh không thể để em giặt thứ đó của anh được." Hắn có chút xấu hổ nói. Người như hắn mà cũng phải ngượng ngùng khi để người yêu giặt thứ đồ đó. Lúc trước đồ lót của hắn đều do quản gia Kim giặt. Còn bây giờ ông đi rồi, hắn không thể để cô giặt thứ đó được nên đành vứt đi. Thật xấu hổ khi cô nói đến chuyện này. Cô không thấy xấu hổ sao? Hắn thì muốn độn thổ đây này!
"Tại sao chứ? Em muốn giặt." Mỹ Huệ quyết tâm.
"Không. Anh không muốn."
"Mặc kệ anh. Anh đừng vứt đi nữa đấy. Nếu không thì em sẽ không cho anh lại gần em nữa đâu." Cô tức giận bỏ đi.
Tống Vinh Hiển cũng rất bức xúc trong lòng. Làm sao mà hắn để cô giặt được đây? Thật là tức chết đi mà!
Mấy ngày sau, khi Mỹ Huệ lại đi giặt đồ của Tống Vinh Hiển. Cô vô cùng giận dữ khi biết hắn vẫn không nghe lời cô. Tối hôm đó, cô đã khóa toàn bộ cửa phòng mình, dùng đồ chặn cửa để hắn không thể vào được.
"Cốc... cốc... " Tống Vinh Hiển đứng trước phòng Mỹ Huệ gõ cửa. Hắn hiện giờ trông rất tội nghiệp.
"Anh mau để em ngủ." Cô ở trong phòng nói vọng ra. Cô đã cảnh báo trước rồi nhưng hắn vẫn làm trái lời cô. Cho đáng đời!
"Cho anh vào đi mà. Anh nhớ em!" Hắn đáng thương cầu xin. Hắn hiện giờ như một con cún nhỏ bị chủ bỏ rơi ngoài đường.
"Vậy thì anh đừng trái lời em." Cô vẫn còn chưa có dấu hiệu nguôi giận.
"Anh xin lỗi mà." Hắn thở dài ăn năn.
"Mặc kệ anh." Mỹ Huệ nhất quyết không tha.
"Cho anh vào đi. Anh lo cho em không ngủ được." Hắn lo lắng nói, nhưng mục đích thật sự của hắn chính là đàn áp cơ thể cô.
"Anh không cần lo lắng. Em đã có hoa Huệ trắng rồi."
"Hương hoa đó sẽ gây hại đến sức khỏe của em đó." Hắn ngụy biện.
"Mặc kệ."
Nghe lời nói phủ phàng của người yêu, Tống Vinh Hiển đành bỏ cuộc mà ngậm ngùi quay trở về phòng của mình. Hắn thật hận mình vì lúc nào cũng yêu chiều cô, không dạy dỗ cô thích đáng. Để rồi bây giờ, Mỹ Huệ càng ngày càng thông minh, biết cách tìm điểm yếu của hắn để đối phó, bắt nạn hắn, khiến hắn không thể nào không nghe lời. Hắn thở dài khổ tâm. Cái hình tượng Tống lão đại hùng vĩ kia đã tan thành mây khói rồi, thay vào đó là hình tượng Tống lão đại "sợ vợ". Thật tiêu tàn!
Sáng hôm sau, Tống Vinh Hiển liền trở thành gấu trúc vì thức trắng một đêm. Mỹ Huệ thấy hắn như vậy mà tội nghiệp, liền cảm thấy có lỗi. Vì thế cô đã bù đắp cho hắn nguyên cả hai ngày sau đó. Qua hai ngày đó, hắn liền trở nên sung sức hơn bao giờ hết, còn cô thì không thể đi đứng nổi nữa.
Kể từ những ngày sau, Tống Vinh Hiển đành phải để đồ "lót" của mình cho Mỹ Huệ giặt, cho dù hắn không cam lòng. Hắn đã sợ lắm rồi, cái cảm giác ngủ thiếu cô ấy, rất đáng sợ!